Chương 84: Chết đuối
-
Phòng Cấp Cứu
- Phỉ Thúy Hồ Điệp
- 1481 chữ
- 2022-02-04 05:38:27
Được rồi, các ông thần à, mấy anh ai biết bơi chứ?
An Phi thở dài hỏi:
Nếu người té xuống là tôi, mấy anh có thấy chết mà không cứu kh8ông?
Vương Dịch Tường liếc cô nói:
Đừng lấy cái mạng nhỏ của mình ra đùa, nếu như cô là người rơi uống nước thì kết quả cũng n3hư vậy thôi, dù mọi người muốn cứu cũng phải có trang bị đầy đủ, không có áo phao mà nhảy xuống cũng chết chung thôi. Nhưng mà nếu cô bơ9i lội thông thạo, lại tự tin về chính mình như vậy thì đây chính là cơ hội để cô bộc lộ tài năng đó, có thể được khen hăng hái làm việc 6nghĩa nữa.
Người còn lại uống rượu cùng hai người chết đuối kia sợ choáng váng, lúc khóc lúc cười, đi theo cảnh sát lấy lời khai xong cũng được xe cấp cứu 120 đưa đi cùng. Đám người vây xem dần dần giải tán, nhóm người Vương Dịch Tường vừa ấn ngực ngay tại chỗ cho bệnh nhân nhân chết đuối, trên tay dính đầy bùn đất, quần áo cũng dính nước và bùn, bẩn không nhìn được, mấy người lấy nước hồ rửa tay sơ qua, cuối cùng chuẩn bị giải tán.
Vương Dịch Tường và Trần Long Vũ ở cùng chỗ, cách ven hồ không xa, họ biết là ra ngoài uống rượu nên cũng không lái xe, bọn họ đi bộ dọc bên hồ, An Phi và Lý Mộc Tử, Quách Cường cùng nhau gọi xe về bệnh viện trước rồi ai nấy đều về nhà mình.
Sau khi ngộp thở chết đuối, tế bào não là nơi dễ bị tổn thương nhất. Thiếu oxy trong một khoảng thời gian và mức độ nào đó, ảnh hưởng trực tiếp đến xác suất thành công của phục hồi não bộ và tim phổi. Trong tài liệu ghi, não thiếu oxy mười giây có thể xuất hiện tình trạng mất ý thức, thiếu oxy từ bốn đến sáu phút, các tế bào thần kinh não sẽ xuất hiện bệnh lý không thể đảo ngược được, từ sáu đến chín phút, tỉ lệ tử vong lên đến 65%, mười hai phút thì tỷ lệ sống sót gần như bằng không.
Trước đây, phần lớn xe cấp cứu 120 của bệnh viện chưa từng cứu được những trường hợp như vậy, hôm nay cứu thành công một người chết đuối chỉ là may mắn thôi. Xe cấp cứu 120 đưa hai người một sống một chết đi, lúc về Lữ Tiêu Tiêu và Tôn Hạ Bình cũng thống nhất là về cùng luôn, đưa hai bệnh nhân này về sợ một mình Dư Hạo Nhiên đảm đương không nổi, hai người cũng ăn xong rồi nên phải về phụ giúp.
Âu Dương đưa tay ôm lấy cô, hai người như dính vào thuyền, đợi từng cơn sóng đi qua, cuối cùng thuyền cũng ổn định, hai người thấy an toàn rồi nên mới bắt đầu châm chọc hình tượng chật vật khi nãy của người kia.
Mãi đến khi xuống thuyền, chân vẫn còn run rẩy, dắt nhau ngồi xuống cạnh hồ, Âu Dương nói:
Phi Phi, vừa nãy chúng ta mà chết đuối thì có khi nào ba mẹ em nghĩ chúng ta tự tử không?
Lý Mộc Tử hỏi mượn ống soi khí quản của người 120, bóng đặt nội khí quản, bình thường sau khi trung tâm cấp cứu 120 nhận bệnh nhân sẽ đưa thẳng đến bệnh viện, nên dù có thiết bị cũng không đặt nội khí quản được, người này mạng lớn, gặp được một nhóm bác sĩ ở đây, đã vậy còn có bác sĩ cấp cứu. Lý Mộc Tử nâng cằm người chết đuối lên, giữ đường thở thông thoáng, bắt đầu đặt nội khí quản cho ông ta, chỉ cần nửa phút là giải quyết xong vấn đề, bắt đầu ấn ngực và thông khí cùng lúc với tỷ lệ 30:2, cách này đúng là có hiệu quả, sau khi Vương Dịch Tường và Trần Long Vũ thay nhau ấn mỗi người hai phút, lúc đến lượt đổi thành Quách Cường, người chết bắt động đậy, có phản ứng.
Lúc này người còn lại cũng đã được vớt lên, bọn họ để người của 120 ở lại trông rồi đến cấp cứu cho người kia, chắc là đã chết đuối trong một thời gian dài nên dù đã kiên trì cứu chữa suốt ba mươi phút bằng trình tự như lúc nãy, cánh tay mấy người đàn ông đều đau nhức cả rồi, người chết đuối này vẫn không có động tĩnh gì, Vương Dịch Tường nói với cảnh sát 110 cứu chữa không hiệu quả, hỏi cảnh sát muốn giữ nguyên hiện trường đợi người nhà đến hay để 120 đưa đi bệnh viện, cảnh sát sợ phải chịu trách nhiệm nên kiên quyết để 120 đưa đi bệnh viện, nằm trong phòng cấp cứu đợi người nhà đến.
Tôi chỉ biết một chút thôi, bơi được 100 mét, nhưng không biết cứu người.
An Phi chột dạ trả lời.
Mấy ngư5ời chết đuối cũng đều biết bơi cả, bây giờ trời tối rồi, xoáy nước cũng nhiều, dù biết bơi không cần áo phao cũng không đi xuống được, xuống rồi khó bảo đảm an toàn của chính mình chứ đừng nói đến chuyện cứu người.
Quách Cường thở dài, uống một ngụm bia trong tay.
Sau khi về nhà, An Phi kể cho ba mẹ nghe chuyện chết đuối mình vừa thấy, Cát Phù Dung sụt sịt, ba mẹ An Phi đều biết bơi, kỹ năng bơi lội của An Quốc Cường cũng tương đối tốt, trước năm 70, hồ Hoàn Thành vẫn chưa đào sâu, ông thường xuyên bơi lội ở đây, có thể bơi được hai vòng quanh hồ, lúc An Phi còn nhỏ, An Quốc Cường còn xuống hồ bắt cá về cho vợ con ăn. Đáng tiếc, kỹ năng bơi của An Phi cực kỳ kém, gần như không biết bơi, Cát Phù Dung cực kỳ tiếc nuối.
An Phi về phòng mình, nhìn trái tim thủy tinh màu hồng, cô đột nhiên nhớ lại lần đó Âu Dương cũng suýt rơi xuống hồ. Một năm trước, Âu Dương đến thành phố L thăm cô, hai người đi dạo bờ hồ, thuê một chiếc thuyền sắt bốn người, lúc đó trên hồ có gió, An Phi và Âu Dương đều không biết bơi, hai người mặc áo phao ngồi trên thuyền lắc lư không dám cử động mạnh, lúc đó, một chiếc ca nô xẹt qua cạnh thuyền nhanh như chớp, bọt nước phun lên, sóng lớn lao tới, chiếc thuyền nhỏ dường như nghiêng bốn mươi lăm độ, điện thoại trong tay An Phi suýt rớt xuống nước, cô kêu ối một tiếng rồi nghiêng theo chiếc thuyền.
Khoảng mười phút sau, 110 và quản lý hồ Hoàn Thành đều đến, bắt đầu dùng thuyền vớt xác người, ánh sáng ban đêm không rõ, trên bờ lại có nhiều người vây xem, nên hơn mười phút sau mới vớt được một người, chính là người nhảy xuống sau. Xe 120 còn đến nhanh hơn 110, một phần là vì chỗ này gần bệnh viện, một phần do người gọi điện là nhân viên bệnh viện, nên bọn họ đến rất nhau, rồi đứng đợi cứu viện trên bờ cùng nhóm An Phi.
Người được vớt lên bờ, Vương Dịch Tường đi xem trước, tim không đập, không còn hô hấp nữa, anh dùng tay nắm cằm người kia, há mồm ra, dùng tay phải lấy hết nước, bùn, và chất bẩn từ mũi miệng người chết ra, sau đó anh và Trần Long Vũ ôm người chết, đặt bụng ông ta lên đùi Vương Dịch Tường, đầu rũ xuống, lấy tay nhấn vào lưng để nước trào ra, sau một phút thì đặt nằm xuống đất bắt đầu ép ngực.
Mọi người xung quanh chắc cũng giống như bọn họ, đều đứng trên bờ lo suông, ông chủ quán nước cầm mấy cây trúc dài từ trong quán ra, dẫn một vài nhân viên lấy cây trúc đứng trên bò dò tìm, nhưng không vớ được cái gì, nhìn dấu vết trên cây trúc, mực nước sâu trên 2 mét.
Thành phố L nằm cạnh đường sắt Bắc Kinh - Cửu Long, mấy năm trước lúc sửa chữa đường sắc nên phải đào nhiều khối đất làm nền đường, chính quyền thành phố đã đào toàn bộ đáy hồ, lấy lên bùn và phù sa dưới đáy hồ bán cho Bộ Đường sắt, kiếm được rất nhiều tiền. Từ đó về sau, trong hồ liên tục xuất hiện trường hợp chết đuối nên mọi người cũng không dám bơi lặn nữa.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.