Chương 86: Lòng thương người của chủ nhiệm
-
Phòng Cấp Cứu
- Phỉ Thúy Hồ Điệp
- 1319 chữ
- 2022-02-04 05:38:49
Ừm, bọn tớ còn vội vàng cấp cứu nữa mà.
An Phi gật đầu, quay qua nhìn thoáng Quách Cường.
Các cậu nghe ai nói ông ta đ8i bên hồ?
Chu Tiểu Xuyên nhấn mạnh
ai
.
Bình thường chúng tôi suốt ngày phải tìm người nhà để ký tên, hôm nay thì phải tự mình ký, còn phải ấn dấu vân tay nữa.
Quách Cường cười tự giễu.
Lần trước vụ án trúng độc thuốc chuột, em cũng phải ấn dấu vân tay như vậy.
An Phi bĩu môi nói.
Giống như ký giấy tờ ở bệnh viện các cậu thôi, đây là thủ tục của bọn tớ, xin lỗi nhé!
Chu Tiểu Xuyên thu lại tờ biên bản có chữ ký, cậu ta bắt tay với Quách Cường rồi tạm biệt rời đi.
Gọi điện cho khoa Y tế đi, xin kênh xanh cho ông ấy, đã nghi ngờ thì nên xác định cho rõ, đừng kéo dài bệnh tình nữa.
Chủ nhiệm Thôi đứng sau lên tiếng,
An Phi lập tức gọi điện xin khoa Y tế, sau đó gọi y tá đưa ông cụ đến phòng CT chụp hình bụng, hai mươi phút sau, kết quả báo là
thủng túi mật
.
Là một cô gái, tóc dài, mặc áo thun đen với quần short jeans, lúc đó cô ta hé3t lên, mọi người mới phát hiện có người rơi xuống nước, sau đó hai người trong nhóm đó không thấy bạn mình đâu, một trong hai ng9ười to gan nhảy xuống nước cứu người, nhưng chính bản thân mình cũng bị cuốn mất.
An Phi nhớ lại cảnh lúc đó nói.
Nếu 6người chết đi tìm một nơi kín đáo để đi tiểu thì làm sao một cô gái có thể thấy được? Nếu cô ta đi cùng bọn họ thì chắc chắn sẽ 5thông báo cho hai người bạn kia đầu tiên, nếu không đi cùng thì chuyện cô ta chú ý một nơi hẻo lánh như vậy có hợp lý không?
Chu Tiểu Xuyên liếc An Phi một cái, vẻ mặt tươi cười như hồ ly.
An Phi kéo Lý Mộc Tử sang một bên, nói sơ suy nghĩ của mình, Lý Mộc Tử gật đầu, rồi hỏi người đàn ông bên giường:
Ông ấy là gì của anh vậy?
Đồng nghiệp của tôi, ông cụ này làm công trong xưởng chúng tôi, sáng nay đột nhiên bị đau bụng nên tôi mới đưa ông ấy đến đây, nhà ông ấy ở xa chỗ này lắm, người nhà không đến ngay được, tiền tôi mang theo thì đã dùng hết rồi, các cô có kiểm tra nữa thì tôi cũng không có tiền trả đâu.
Chàng trai bình tĩnh lại nói, anh ta cũng hiểu không phải An Phi cố ý gây khó dễ cho anh ta.
Đau đến mức này rồi mà còn không cho tiêm, bắt phải đi kiểm tra nữa, các cô có y đức không vậy? Chỉ muốn kiếm tiền mà thôi.
Chàng trai trừng mắt liếc An Phi. Lâm Tuyết Mai đã viết một đống chỉ định kiểm tra, chi phí cũng khoảng 500 tệ rồi, đối với hai người kia, mức chi phí này không hề nhỏ, nên chả trách tại sao người sao đàn ông kia lại nổi giận.
Anh dùng tiền cho người thân mình, chứ đâu phải tự nhiên nó chui vào bóp của chúng tôi đâu, đừng nói chuyện khó nghe như vậy.
Trương Mạt Lỵ trách móc người đàn ông, cô ấy làm việc ở phòng cấp cứu một thời gian dài rồi, đương nhiên biết vì sao cảm xúc của người nhà không ổn định như vậy.
Vùng túi mật của ông cụ bị đè rõ ràng, gõ vào vùng gan bị đau, có vẻ là viêm túi mật(1), Lâm Tuyết Mai cho ông làm siêu âm bụng trên cũng ra kết quả phù hợp với triệu chứng của
viêm túi mật
, nhưng viêm túi mật lại không bị đau như vậy, hình như có chỗ nào đó không đúng. Bạch Quảng Minh hôm qua bị bóc tách cũng đau bụng trên bên phải, cũng là trường hợp không bình thường, lần này có khi nào lại là
bẫy suy nghĩ
nữa không? An Phi cảm thấy hình như mình đã quá đa nghi, cô do dự không biết có nên khuyên người nhà kiểm tra thêm một bước nữa không.
(1) Viêm túi mật: sỏi túi mật bị kẹt ở cổ túi mật làm cho vi khuẩn xâm nhập vào vị trí tổn thương, từ đó gây viêm túi mật.
An Phi ngẩn người, đúng là khác nghề như cách quả núi, nếu Chu Tiểu Xuyên không nói, cô cũng không phát hiện ra có chỗ nào đó không hợp lý.
Đây là vụ án còn đang điều tra, không nói nhiều với cậu nữa, nào bác sĩ Quách, ký tên ở đây, ấn dấu vân tay nữa, mỗi trang đều phải ấn.
Chu Tiểu Xuyên cầm tờ giấy vừa ghi xem lại một chút rồi nói với Quách Cường.
Chàng trai kia nhanh chóng đem thuốc đến, đưa cho Trương Mạt Lỵ, Trương Mạt Lỵ mở thuốc ra, lấy ống tiêm rút thuốc, chuẩn bị tiêm cho ông cụ.
Đợi đã
, An Phi cản cô ấy, người nhà nhìn cô.
Tiểu An, sao thế?
Lý Mộc Tử đã đi đến, Chủ nhiệm Thôi đứng yên chỗ đó, Trương Mạt Lỵ dừng động tác, nhìn An Phi, đợi cô giải thích, chàng trai cũng không hài lòng nhìn cô.
Em thấy nên chụp CT bụng cho bệnh nhân này trước đi, đừng tiêm thuốc giảm đau trước.
An Phi do dự nói.
An Phi hậm hực trở về phòng cấp cứu, thấy Chủ nhiệm Thôi và Lý Mộc Tử đang nói cái gì đó, cô do dự không biết có nên vào không, Lâm Tuyết Mai ở phòng khám bệnh bên cạnh đón cô:
Tiểu An, đến đây, đưa bệnh nhân này sang phòng cấp cứu đi, chị thấy ông ấy đau dữ dội nên đã kê thuốc giảm đau cho ông ấy rồi.
An Phi vội chạy qua, trong phòng khám có một ông già hơn 60 tuổi, trên người mặc bộ đồ đã giặt đến bạc cả màu, sắc mặt vàng nhợt, ngồi xổm trên đất, trên trán đổ đầy mồ hôi. Bên cạnh ông còn có một người đàn ông trẻ tuổi, mặc đồ thể thao, anh ta khom xuống đỡ ông, xem ra không phải là cha con.
Người đàn ông trẻ tuổi giúp An Phi đưa ông cụ đến phòng cấp cứu, đặt ông cụ nằm xuống giường, An Phi nhìn bệnh án Lâm Tuyết Mai viết, trên toa thuốc có ghi là 1mg tiêm bắp Bucinazine, cô đưa toa thuốc cho chàng trai trẻ để anh ta đi lấy thuốc, ông cụ nằm trên giường cấp cứu không ngừng rên rỉ, An Phi kiểm tra toàn cơ thể ông, kiểm tra xong, cô rùng mình một cái.
Bệnh nhân viêm túi mật cấp tính sẽ phát triển thành thủng túi mật. Thủng túi mật chia làm ba loại, loại I: Thủng rời rạc, chiếm 30%. Thường xảy ra ở đáy túi mật, do thiếu thiếu chất bảo vệ kết dính nên mật chảy vào ổ bụng, dẫn đến tình trạng viêm phúc mạc do chứa nhiều dịch mật. Ông cụ đang bị tình trạng như vậy.
An Phi chỉ vào hình CT bụng nói với chàng trai:
Bệnh nhân không chỉ giảm đau đơn thuần được, phải nhập viện để điều trị tổng quát, lúc nặng hơn có khả năng phải phẫu thuật.
Chàng trai nhìn thoáng ông cụ, khó xử nhíu mày nói:
Bác sĩ, những gì cô nói tôi cũng hiểu cả, nhưng tôi chỉ là đồng nghiệp của ông ấy thôi, ngày mai người nhà ông ấy mới đến được, tôi cũng không có tiền nữa.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.