Chương 88: Khởi hành
-
Phòng Cấp Cứu
- Phỉ Thúy Hồ Điệp
- 1304 chữ
- 2022-02-04 05:38:46
Ngày 1, ngày 2, An Phi cùng Lý Mộc Tử trực ca ngày, ngày 5 ca đêm, bọn họ chuẩn bị hai chiếc xe, sáng sớm ngày 3 sẽ khởi hành, ngày8 5 nhóm An Phi sẽ về trước, Tô Mi và Trương Phàm ngày 7 mới về. Bởi vì được gọi là bữa tiệc độc thân nên lúc xuất phát, trên xe Vư3ơng Dịch Tường toàn là nam, còn xe của Tô Mi thì chỉ có nữ.
Trong mấy cô gái, chỉ có An Phi không có bằng lái xe, còn Lý M9ộc Tử thuộc nhóm
cựu tài xế
, đã lấy bằng lái từ năm năm trước nhưng chưa lái xe bao giờ, Tô Mi thì bình thường vẫn lái xe đi làm6, An Phi luôn lấy cớ bệnh viện không chỗ gửi xe để không học lái xe, ngày nào cô cũng đi làm bằng xe buýt, trong suy nghĩ của cô, 5một địa phương nhỏ như thành phố L, sự tiện lợi khi tự lái xe và rắc rối khi tìm chỗ gửi không cùng cấp độ với nhau.
Sáu giờ rưỡi xuất phát, hai chiếc xe chạy nhanh trên đường cao tốc đi về hướng Đông, đi thẳng đến đích của chuyến đi này. Lễ quốc khánh là thời gian du lịch, đâu đâu cũng là người, rất khó khăn để chọn được cảnh đẹp phổ biến cho mình, lần này, Tô Mi chọn một thành phố cấp huyện ở Thanh Đảo, không đông đúc, nhưng vẫn có thể trải nghiệm được niềm vui du lịch biển như thường.
Sao mà có thời gian được?
An Phi cười, người này nói là làm, nhưng vì tính chất công việc, bọn họ không thể làm theo ý mình được.
Thích là chuyện khó có được nhất trên đời, ba ngàn con sông chỉ múc một gáo nước, nhân lúc còn trẻ, muốn tụ tập náo nhiệt thì nên tụ tập đi.
Vương Dịch Tường nhìn An Phi trong kính chiếu hậu, nhẹ nhàng nói.
Vậy thì được, đến lúc đó anh xin phép Chủ nhiệm chúng tôi nhé.
An Phi cười đùa với anh.
Không thành vấn đề, đến lúc đó tôi xin phép giúp cô.
Lần này đến lượt An Phi líu lưỡi, tên này tưởng thật à. Cô hít một hơi thật sâu, cẩn thận hỏi lại:
Không phải anh nói thật đó chứ?
Tôi nói thật mà, không lấy chuyện lớn này nọ ra đùa với cô đâu. Tháng Ba năm sau, chị ấy sẽ lưu diễn ở Bắc Kinh, tôi dẫn cô đi xem.'' Giọng nói của Vương Dịch Tường vẫn thản nhiên như thường. An Phi quyết định đổi đề tài, để anh nhanh chóng quên chuyện này đi:
Lần trước Bạch Quảng Minh đi Bắc Kinh, phẫu thuật thuận lợi không?
Dịp lễ Quốc khánh, số lượng xe trên đường cao tốc rất nhiều, vừa đi vừa nghỉ dọc đường, lúc đến bãi biển Tức Mặc đã là bốn giờ chiều, Tô Mi dừng chân ở ngôi biệt thự đã đặt trước ở bãi biển, mọi người sửa sang dọn dẹp một chút rồi đi thẳng ra biển xem thủy triều lên.
Bọn họ ở một làng chài nhỏ, trong làng có mấy bến tàu, ngư dân thả neo thuyền bên bờ, buổi tối sẽ ra khơi đánh cá, thỉnh thoảng có thuyền đánh cá trở về, mang theo thu hoạch của một ngày dài. Mấy cô gái phát điên khi nhìn thấy biển, đi chân đất chơi đùa sóng biển, nhiệt độ nước biển tháng Mười không thích hợp để xuống bơi, phơi nắng cả ngày dài, vậy mà nước vẫn lạnh như thường, không thể ở lâu được, chơi được một lát mọi người lên bờ, ngồi trên tảng đá ngầm bên bờ nhìn biển, ngắm mặt trời lặn. Gió biển mang theo mùi tanh thổi tới, cuộc sống dường như thoải mái hơn thành phố náo nhiệt.
Đợi đến khi chúng ta về hưu cả rồi, mua một căn biệt thự ở bờ biển rồi cùng nhau đi nghỉ được không?
Tô Mi lấy điện thoại vừa chụp cảnh hoàng hôn, vừa hỏi An Phi.
Tôi cũng thích mấy bài của
Trà Sữa
(1) lắm, giọng hát của chị ấy như đang kể lại một câu chuyện vậy.
An Phi từ từ ngâm nga theo CD.
(1) Trà Sữa: Biệt danh của Lưu Nhược Anh
Vương Dịch Tường quay sang nhìn cô:
Nếu thích thì năm sau tôi sẽ dẫn cô đi xem nhạc hội của chị ấy.
Trần Long Vũ vươn người, thuận tay duỗi tay trái để phía sau Lý Mộc Tử, kéo cô ấy qua, Lý Mộc Tử tức giận liếc anh ấy một cái, rồi nhẹ nhàng lùi lại, tránh ra.
Anh chỉ muốn chăm sóc em thôi.
Trần Long Vũ mỉm cười, không quan tâm Lý Mộc Tử từ chối, anh ấy nhích lại gần. Nguyên tắc của đại công tử Trần là núi không đến gần mình thì mình đến gần nó, vốn là chuyện rất hợp lý.
Trên chiếc xe phía trước, không khí giữa hai người hơi xấu hổ, sau khi đã chào hỏi xong thì không nói chuyện gì nữa. Vương Dịch Tường bật đĩa CD lên, mở bài
Hóa ra anh vẫn ở đây
của Lưu Nhược Anh.
Không thể nào không phục kỹ thuật ở Bắc Kinh được, trong mắt Chủ nhiệm Mã đây là vấn đề nan giải, nhưng đến bệnh viện Phụ Ngoại thì giải quyết rất dễ dàng. Giáo viên hướng dẫn tôi liên lạc cho vị Giáo sư kia, sang hôm sau lập tức phẫu thuật cho anh ta, bây giờ hồi sức ở phòng giám sát cấp cứu hay phòng bệnh chung cũng như nhau thôi, chắc sắp xuất viện rồi, giường bệnh ở bệnh viện Phụ Ngoại eo hẹp như vậy, cho dù anh ta có muốn ở lại cũng không được.
Thật tốt quá, may mà có anh, nếu không thì lần này anh ta đã toi đời ở bệnh viện chúng ta rồi.
An Phi thở dài một tiếng.
May là có sự kiên trì của cô, nếu không tôi cũng sẽ không dùng quan hệ cá nhân vào những việc như vậy.
Vương Dịch Tường nghĩ thầm trong lòng.
Trên đường đi, Trần Long Vũ ghét bỏ ngồi xe Vương Dịch Tường không có không khí chút nào cả, Trương Phàm thì sợ Tô Mi lái xe mệt, nên hai người đều nhảy qua xe nữ ngồi, hai tên mặt dày này đuổi mãi không chịu đi, rơi vào đường cùng, An Phi đành phải ngồi xe của Vương Dịch Tường, đợi An Phi xuống xe, Tô Mi liếc nhìn Trương Phàm hỏi:
Hai anh cố ý đúng không?
Không có, tuyệt đối không có đâu, anh không yên lòng để em lái xe thôi.
Trương Phàm nhìn trời thề thốt.
Vậy còn anh, sao lại qua đây?
Lý Mộc Tử dùng mắt đã hiểu tất cả nhìn Trần Long Vũ ngồi nghiêm túc bên cạnh.
Tớ thấy đợi tớ già rồi, chưa chắc tớ sẽ thích kiểu cuộc sống yên tĩnh như thế này, có thể tớ sẽ thích cảnh tượng náo nhiệt của thành phố hơn. Ai biết được, vẫn còn vô số điều chưa biết trong cuộc sống mà.
An Phi ngửa mặt lên trời, ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm, mỉm cười nói.
Cuộc sống ở Đông Bắc thoải mái hơn ở đây, có lẽ lúc già chị sẽ về nhà.
Lý Mộc Tử chống tay lên tảng đá ngầm, cẩn thận tỉ mỉ nhìn hòn đá cuội màu đỏ vừa nhặt được trên bờ.
Khó làm được lắm, em đi rồi anh biết làm sao đây?
Trần đẹp trai bên cạnh không vui.
Anh đi cùng cũng được mà.
Lý Mộc Tử thuận miệng nói.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.