Chương 96: Bị khiếu nại?
-
Phòng Cấp Cứu
- Phỉ Thúy Hồ Điệp
- 1294 chữ
- 2022-02-04 05:39:00
Sự kiện đầu độc nổi tiếng nhất là vào tháng chín năm 2002 tại thị trấn Đường Sơn quận Giang Ninh thành phố Nam Kinh, một ngư8ời bỏ thuốc diệt chuột vào đồ ăn một quán vì tranh chấp – đó là loại Tetramine, làm hơn 300 người bị trúng độc do ăn phải t3hức ăn có thuốc, 42 người tử vong. Vì thuốc diệt chuột này quá độc, quốc gia đã cấm sản xuất và tiêu thụ, nhưng đây là loại9 thuốc diệt chuột hiệu quả tốt nên vẫn có người lén bán.
Một loại khác sau khi ăn phải, lúc đầu bệnh nhân không có 6bất kỳ dấu hiệu khó chịu nào, nhưng sau đó dần dần xảy ra tình trạng chảy máu mũi, tiểu ra máu, nặng hơn thì xuất huyết nội5 tạng, xuất huyết não v.v. Loại thuốc diệt chuột này có thuốc giải độc đặc trị - vitamin K, sau khi dùng có thể cải thiện bệnh tình, nếu phối hợp điều trị thì cơ bản sẽ không tử vong được.
Phối hợp là phải dùng thuốc lâu dài, một liệu trình kéo dài từ một đến ba tháng, bởi vì loại bả chuột này có tác dụng rất chậm trên cơ thể người, có bản báo cáo viết sau nửa năm ngừng thuốc vẫn có thể phát bệnh.
Chủ nhiệm đã nói còn phải quan sát mấy ngày nữa, nếu bà cụ về nhà sẽ tái phát đấy.
An Phi giải thích lại một lần nữa cho ông, trong lòng hơi khinh thường người này, bà cụ đã hơn 80 tuổi rồi còn uống thuốc độc tự tử, con cái phải bất hiếu đến thế nào chứ.
Bác sĩ, chúng tôi không ở nổi, chúng tôi phải xuất viện.
Người đàn ông cúi đầu không nhìn An Phi, lặp lại yêu cầu của mình.
Không được, Chủ nhiệm nói không được.
An Phi cảm thấy người đàn ông này ích kỷ đáng sợ, mẹ già xuất viện sẽ chết, sao ông ta lại ác độc như vậy.
Giường 12 là một bà cụ ăn phải Bromodione, hơn 80 tuổi, gầy trơ xương, nằm viện đã ba ngày. Lúc nhập viện bà đi tiểu ra máu, thiếu máu nghiêm trọng, sau khi dùng vitamin K bệnh tình đã chuyển biến tốt, hôm nay con trai bà ầm ĩ đòi xuất viện.
Lúc thăm phòng, Quách Cường nói với con trai bà cụ, trước mắt tình trạng của bà vẫn chưa ổn định, phải nằm lại ít nhất một tuần, con bà không nói gì nữa, kết quả thăm phòng xong lại đến tìm An Phi đòi xuất viện.
Con bệnh nhân hơn 50 tuổi, mặc bộ quần áo đã lâu không giặt, ống quần có nhiều nếp nhăn, ông vào phòng An Phi, ngồi đối diện cô nói:
Bác sĩ, chúng tôi muốn xuất viện.
Vẻ mặt An Phi đau khổ, chán nản nói:
Mới đến chỗ anh ngày đầu tiên đã bị trách cứ rồi, em vui được sao?
Người nhà giường 12 à?
Quách Cường lập tức đoán được điểm mấu chốt.
Đúng đó, sao ông ta không nói lý lẽ gì vậy.
An Phi buồn bực gục xuống bàn nói.
Hầy, phòng bệnh với phòng cấp cứu không giống nhau, người ta muốn xuất viện, cho dù biết là về nhà sẽ chết, em cũng phải ngoan ngoãn làm thủ tục xuất viện cho người ta. Bệnh viện chú trọng tự do đến tự do đi, không được ngăn không cho đi.
Quách Cường chỉ lỗi cho An Phi.
Cô dựa vào cái gì mà không cho tôi xuất viện, tôi đi tìm lãnh đạo của các cô, bác sĩ các cô không chịu nói lý lẽ gì.
Người đàn ông đứng dậy, tức giận đùng đùng bỏ đi.
Cô nói chuyện không lý lẽ? Có người còn chỉ trích ngược lại người khác vậy sao? Đúng là không nói lý được! An Phi tức giận.
Người đàn ông vừa đi, Quách Cường đã về, nhìn khuôn mặt lạnh lùng của An Phi rồi nhìn ra cửa, xác định không ai chọc cô, anh ta tò mò hỏi:
Mới đến chỗ anh đã tức tối rồi, ai chọc em.
Nhưng bà cụ vẫn chưa đạt chỉ tiêu xuất viện mà! Em chỉ khuyên hai câu đã bị khiếu nại rồi?
An Phi vẫn không hiểu, bệnh viện thì tự do ra vào, còn cô thì không được khuyên.
Em nghĩ là con trai của bà ấy không biết bà ấy không khỏe sao? Em nghĩ bản thân bà ấy cũng không biết sao? Nếu biết mà vẫn muốn xuất viện, em khuyên được không? Người ta không đạt được mục đích, không trách em thì trách ai đây.
Quách Cường phản đối nói.
Rõ ràng lúc anh đi thăm phòng anh nói không cho được xuất viện, bây giờ lại để em phải mang tiếng xấu.
An Phi nghĩ lại nguồn cơn sự việc, cô lập tức nổi giận.
Em ở bệnh viện hai năm rồi, các khoa khám không tự xuất viện được, nhưng đây là tự xuất viện cấp cứu, anh nói bà ấy không nên về, chứ không phải là không được về, ký vào giấy tự xuất viện, để bà ấy về là được rồi, sau khi xuất viện có xảy ra bất kỳ chuyện gì cũng không liên quan tới chúng ta.
Quách Cường nhìn An Phi rồi nói tiếp:
Người đáng thương sẽ có điểm đáng hận, có một số người, chúng ta đáng thương không nổi đâu.
An Phi im lặng gật đầu, hai tháng nay ở khoa Cấp cứu, cô phải đối mặt với sinh tử nhiều, không quen với thỏa hiệp bỏ cuộc của phòng bệnh. Ở phòng cấp cứu, lúc vừa nhắc đến chuyện sống chết đa số người nhà sẽ chọn điều trị. Nhưng sau khi biết phải chăm sóc lâu dài và tốn kém, không phải ai cũng giữ vững quyết định của mình. Cô hít một hơi thật sâu nói:
Em đi cùng ông ấy, để ông ấy ký giấy tự xuất viện rồi làm thủ tục xuất viện cho ông ấy.
Nhớ lúc xuất viện kê cho bà ấy vitamin K1, hẹn một tuần sau quay lại làm xét nghiệm đông máu bằng máy, nếu như tiểu ra máu tái phát thì nhớ quay lại, đừng đợi đến khi xuất huyết nhiều rồi mới đến.
Quách Cường dặn dò rất kỹ càng. An Phi bĩu môi, người này đúng là kiểu mạnh miệng mềm lòng điển hình, là kiểu vừa đánh vừa xoa.
Bóng người thoáng qua cửa, y tá Phương Tình cầm bệnh án đến, cười nói với Quách Cường:
Anh Quách, phòng cấp cứu vừa đưa một cô gái uống Paraquat(1), nói là uống hai ngụm, cô Cao đã đưa cô ấy vào giường 9 phòng đơn rồi.
Cô Cao là tổ trưởng tổ y tá phòng giám sát bệnh nhân nặng, phụ trách sắp xếp giường và lấy thuốc, kê thuốc và những chuyện vặt vãnh, chỉ trực ca ngày, không trực ca đêm.
(1) Paraquat: Thuốc diệt cỏ. Paraquat gây hại chủ yếu lên phổi.
Paraquat, hai ngụm, vậy mà còn sống, lại đến thêm người đợi chết rồi.'' Mặt Quách Cường biến sắc, trong lòng An Phi cảm thấy nặng nề.
Paraquat là một loại thuốc diệt cỏ mới, có thể làm cây cỏ màu xanh biến thành khô héo nhanh chóng, bởi vì hiệu quả tốt, giá rẻ, nên nhanh chóng phổ biến rộng rãi ở Bắc Nam Đại Giang. Nhưng cũng nhanh chóng nổi tiếng ở các bệnh viện vì độc tính cao của nó, không có thuốc giải đặc trị, nếu uống phải tỉ lệ tử vong lên đến 90%.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.