• 1,530

Hồi 57


Dịch giả : Tô Chẩn
Sưu tầm : Vạn Kiếm Chi Vương
Nguồn : Sưu tầm
Tây Phương Sóc giữa trận cướp thây anh
Quán Thế Âm cho linh đơn cứu mạng
Nói về Tây Phương Sóc muốn tìm thây anh, Nam Cực biết được, nói:
"Đạo hữu đi tìm một mình chẳng đặng đâu, phải có vài người tiên trưởng đi cùng, dẫu phép tiên thiên lợi hại, thì các người đông, nó cũng khó làm chi đặng". Tây Phương Sóc nghe nói, bèn hỏi các vị tiên rằng:
"Chẳng biết có vị đạo hữu nào, khứng đi cùng tôi chăng?" Các tiên nghe rồi nói:
"Chúng tôi đều xin đi hết", Tây Phương Sóc nói:
"Chẳng cần đi nhiều, phải ở lại, để Văn Xương, Liên Huê, đi với tôi mà thôi". Nam Cực nói:
"Tốt lắm". Rồi thò trong túi lấy ra một phong thơ đưa cho Tây Phương Sóc, dặn rằng:
"Đạo huynh đem cái thơ đưa cho Tây Phương Sóc, dặn rằng:
"Đạo huynh đem cái thơ này theo mình, đặng mà tình huynh trưởng; hễ có việc chi khó, thì giơ?
thở này ra xem, tự nhiên có chỗ diệu". Tây Phương Sóc tiếp thơ, bỏ vào túi, cùng Văn Xương, Liên Huê, cỡi thú chạy bay tới đài giáp dất, đi chừng một dỗi, xa xa thấy có một người nằm dưới đất, ba người xem thấy, trong bụng cả kinh, nói:
"Không xong". Bèn chạy bay tới trước, Tây Phương Sóc đem thấy, hét lên một tiếng, tế nhào xuống đất (vốn cái thây Đông Phương Sóc bỏ tại đó, vì trong trận tinh những thần kỳ, sợ đồ ô uế, nên phải đem ra ngoài trận mà bỏ) hai tiên lật đật đỡ Tây Phương Sóc dậy, giây lâu buông tiếng khóc rống lên. Đông Ba ở ngoài đại giáp ất, xem thấy rõ ràng, giận lắm, nói:
"Yêu đạo! Cả gan dám đến giựt thây, để ta coi người làm làm sao ra được". Bèn cỡi thanh loan bay xuống nạt rằng:
"Yêu đạo! Chớ chạy". Liền múa như ý đánh tới. Văn Xương nói:
"Không xong, Đông Ba tới đó, vậy Liên Huê đạo hữu, phải phoè nhị tổ sư, đặng tôi ngăn nó". Nói rồi hươi lượng thiên xích rước đánh, Liên Huê tiên nói với Tây Phương Sóc rằng:
"Nhị tổ sư mau mau vất thây, phá cửa đông mà chạy, để tôi tiếp với Văn Xương, đặng ngăn Đông Ba lại". Tây Phương Sóc nghe nói, lật đật ôm thây Đông Phương Sóc, xách trượng thót lên lưng giao, nói:
"Hai vị ráng mà cự với Đông Ba, đặng cho tôi chạy". Nói rồi hai chân thúc con giao chạy như tên bắn. Đế quân ngó thấy giận lắm, nói:
"Yêu đạo! Mi giựt thây chạy đâu?" Liền bỏ Văn Xương rượt theo Tây Phương Sóc, Liên Huê tiên hươi gươm đón lại, nói:
"Đế quân chớ khi bọn ta, lời xưa có nói:
"Rượt người chẳng khác rượt cùng, người đã bị mi giết chết, thì cái công trăm năm tu luyện của người thả trôi theo dòng nước, mà lòng ngươi có chưa hả, còn muốn điều chi nữa sao?" Nói dứt lời, hươi gươm chém nhàu, Đông Ba rước đánh, Bỗng Văn Xương cỡi kỳ lân chạy tới. Liên Huê nói:
"Nhị tổ sư phép lực cao cường, chúng ta chẳng cần chạy theo, ở đây ngăn nó, đừng cho rượt theo nhị tổ sư". Văn Xương nói:
"Tôi ở ngoài biển, nghe tiếng thằng già này, hôm nay gặp được, thử cho biết sức". Nói rồi áp đánh Đông Bạ Đông Ba chạy lên đài phất cờ, trong trận tối đen, gió đen, gió nghe vụt vụt, hai tiên thất kinh, rồi nghe trên đài nói:
"Yêu đạo! Chớ chạy, hãy coi phép ta.... " Tức thì trên không, cây gỗ đánh xuống tưng bừng. Văn Xương liệng lượng thiên xích cản ngăn, cây không rớt được, bỗng chốt trận gió nổi lên, cây đều hóa ra lửa hết. Văn Xương la:
"Dữ thiệt!" Liền quày kỳ lân bỏ chạy, Liên Huê tiên lấy một cái bửu bối kêu là hoán kích đồng giơ ra, nước tuôn trắng dã, ngăn lửa thối lui, không dè trong lửa lại có gươm đao bay tới. Hai tiên cự không lại bỏ chạy.
Nói về Tây Phương Sóc chở thây chạy bay như chớp nhoánh tới cửa phía đông, nghe trước mặt có tiếng kêu nói:
"Đạo sĩ xứ nào chớ đến, có ta giữ đây". Tây Phương Sóc nhìn biết thần Nhị Lang, thì nói:
"Không xong, chỗ này có Nhị Lang thần trấn giữ, ta biết làm sao ra được". Bỗng nhớ trực lại cái thơ của Nam Cực, bèn thò trong túi lấy ra xem coi, thấy trong thơ biên rằng:
"Muốn ra cửa động thì phải đội cái thây của lệnh huynh trên đâu, các thần sợ đồ ô uế thì ra khỏi được chớ lo, chớ chạy". Tây Phương Sóc coi rồi, nghĩ thầm rằng:
"Nam Cực đã biết trước được, liệu có khi kế này cứu ra khỏi được". Vốn Đông Phương Sóc là người tiên đắc đạo, nên chết mà thây hãy còn mềm, Tây Phương Sóc vác thây lên vai còn e người lên giựt, bèn thò trong túi lấy đâu tiên võng quấn cái thây vào mình, cầm trượng giục giao chạy tới, kêu nói:
"Tôi là Tây Phương Sóc, ở núi Đô Sóc, vì anh của tôi là Đông Phương Sóc bị Đông Ba đánh chết trong trận Sum La, nay tôi đem thây anh tôi ra, cầungười cao nhơn cứu sống, vậy xin thượng thánh thương xót mà nhượng cho tôi ra khỏi, ngày sau tôi sẽ đến tạ Ơn, như thượng thánh chấp ý chẳng cho, thì tôi cũng liều cái thây chết không sống lại được mà quơ đánh nhầu tới, sợ em thượng thánh vấy đồ dơ mà không về chầu nơi kim khuyết được, chừng ấy chớ trách tôi sao dám mạo phạm". Nhị Lang thần thấy Tây Phương Sóc vách thây Đông Phương Sóc tới thì trong lòng thất kinh, nghĩ thầm rằng:
"Nó đem đồ ô uế, làm sao mà đánh nó được.
Nếu để nó chạy ra thì phụ lời Hải Triều cùng Trung Ba gởi gắm, còn đánh với nó vấy đồ ô uế, làm sao về chầu kim khuyết cho được, chi bằng để cho nó chạy ra, một là nó được trọn tình anh, hai là nó lại cám ơn ta, ba nữa chẳng vấy đồ dơ đến mình, như vậy mới lưỡng toàn kỳ mỹ". Nghĩ rồi tránh ra khỏi cửa. Tây Phương Sòc đem thấy cả mừng, nói:
"Lúc này không chạy, còn đợi chừng nào?" Bèn giục giao bay bổng trên không, tuốt về dinh Tề, quân sĩ nhìn biết Tây Phương Sóc, Quan Huỳnh lật đật vào báo cung vua Tề rằng:
"Tây Phương lão tổ vác một cái thấy chết trên vai, về đến cửa đông, tôi đã mở cửa cho người vào thành rồi, nên phải đến tâu cùng bệ hạ".
Tương vương người thất kinh hỏi:
"Các tiên đều về hết, hay là một mình Tây Phương Sóc?" Quan huỳnh môn tâu rằng:
"Thấy có một mình người vác thây chết mà thôi, chớ không thấy ai nữa". Tương Vương lòng rất hồ nghi, nghĩ thầm rằng:
"Có khi các tiên đều chết hết, nên có một người về đây". Kế thấy Tây Phương Sóc vào đến trước điện, có vài mươi quân ngự lâm khiêng một cái thây chết, nằm trên giường Tương Vương cả kinh, hỏi rằng:
"Nhị tổ sư ra trận, lấy đặng cái thấy đó, là thây của vị tiên nào vậy?" Hỏi chưa dứt lời Tây Phương Sóc khóc rống lên, bèn đem việc Đông Phương Sóc vào trận mà chết, và cứu ra thế nào, thuật lại một hồi. Tương Vương cũng sa nước mắt, nói:
"Thảm thương cho Đông Phương lão tổ, tu luyện mấy trăm năm, một mai mà tử vu phi mạng, thiệt là tội của tiểu vương nay, xin Nhị tổ tạm bớt lòng sầu, để mà liệu tính, hoặc tới danh sơn, hỏi thăm người cao nhân, cầu thuốc linh đơn cứu sống lại được cũng không biết chừng". Tây Phương Sóc lau nước mắt, bước tới giường, cởi áo Đông Phương Sóc, xem coi một hồi rồi mặc vào, nói với Tương Vương rằng:
"Anh của tôi không phải bị phép bửu chi làm hại, tôi xem cùng mình không có dấu vết, duy nơi xương sống, có môt dấu bầm xanh, chắc bị Đông Ba vật chết, như vậy càng dễ cứu trị, xin bệ hạ sai người đem ảng đựng nước, để vòng theo cái thây, còn ngoài đốt một cái lư hương, và phải lặng lẽ, chớ cho kinh động, để tôi đến ba non năm núi, kiếm người cao nhân, tìm thuốc linh đơn về cứu". Nói rồi nhảy lên lưng giao, bay bổng lên không đi tuốt. Tương Vương y theo lời Tây Phương Sóc dặn, làm xong cái việc dời thây Đông Phương Sóc, qua nơi điện thứ, rồi ngồi trong điện chờ tin.
Nói về Tây Phương Sóc cỡi giao nhắm biển tây bay tới, trong bụng nghĩ rằng:
"Các tiên ngoài biển người nào giỏi, thì đến đây hết, tuy còn lại bao nhiêu, không tài chi giỏi, dầu đến đó cũng vô dụng, chi bằng ta tới Ngũ hành sơn hỏi Tôn đại thánh.
Vì lúc trước người tiến cửa anh của ta cứu giúp Tôn Tẫn, nay bị chết, coi va tính lẽ sao? Vả lại va thần thông quảng đại, ắt có phép cứu được cũng chưa biết chừng, hoặc là người bạn thiết nào của va có tiên đơn thì va chỉ bảo, khỏi tìm đông kiếm tây ngăn trở thì giờ". Tính rồi bay tới núi Ngũ hành. Ngộ không nhìn thấy nói:
"Tốt dữ a!
Ngươi đến ra mắt ta, có việc gì không?" Tây Phương Sóc nghe nói, bước xuống giao, lại gần lạy ra mắt Đại Thánh, đại thánh hỏi:
"Anh của ngươi xuống giúp Tôn Tẫn, đánh với Hải Triều có hơn được không? Hôm nay ngươi đến có việc chỉ" Tây Phương Sóc nghe hỏi, sa nước mắt khóc ròng nói:
"Anh của tôi bị Đông Ba đánh chết". Rồi đem việc lúc Bạch Viên thỉnh xuống, bị chó Hạo Thiên của Nhị Lang thần cắn đui mắt, rồi bị chết trong trận Sum La cướp thây về, mà thuật lại hết, Đại thánh nghe nói giận lắm, hét lên như sấm, lam cho Lục đình, Lục giáp, Yết đết, Thần kỳ ở trên đỉnh núi nghe Đại thánh la hét thì thất kinh, nói:
"Không biết con khi?
này vì việc chi mà giận dữ như vậy, chúng ta mau xuống đó xem coi". Nói rồi đều bay xuống hết, thấy một đạo nhân đang đứng cùng Đại thành nói chuyện, thì lòng bớt lo sợ. Đại Thánh nói:
"Tức chết lão Tôn đi, năm thằng già dám lớn mật, đánh người bạn thân thiết của lão Tôn chết, nếu ta ra được, ta chẳng nuốt ấy cái xương đầu chúng bay vào bụng ra, thì đừng kêu ta là Tề thiên đại thánh". Tây Phương Sóc nói:
"Đại thánh! Nếu ông nói, mà có làm hại nó được thì nói, bằng không thì thôi, xin cứu anh tôi cho khẩn cấp, vậy chớ đại thánh có biết người tiên trưởng nào có linh đơn cứu được anh tôi chăng?" Đại thánh nói:
"Lão Tôn đâu biết được, nếu có Lão Tôn ra khỏi, thì ta đến cung Đâu suất, có lẽ nào Lý lão chẳng đưa cho ta chín, mười viên linh đơn, mà cứu anh người sao?" Tây Phương Sóc nói:
"Đại thánh không biết động nào có tiên đơn, vậy Đại thánh có biết động nào có người tiên, đạo phép cao cường, hay cải tử hoàn sanh được, xin Đại thánh chỉ giùm cho tôi đến đó thỉnh người?" Đại thánh nói:
"Lão Tôn bình sanh, không hiểu biết người nào, duy chỉ phục một mình Nam Hải bồ tát, thật ngươi đạo pháp vô biên, ngươi đến cầu người, ắt cứu được lịnh huynh". Tây Phương Sóc nói:
"Bồ tát sẵn sàng cấp cứu những việc tai nạn, nếu tôi đến đó thì chắc cứu được, ngặt không biết đường qua Nam Hải mà đi". Bỗng nghe có tiếng người nói:
"Ngươi không biết, ta sẽ đưa giùm". Tây Phương Sóc nghe nói thất kinh lật đật hỏi Đại Thánh rằng:
"Người nào ở đâu mà nói vậy?" Ngộ Không cười nói:
"Chúng ngươi mun bị đòn hay sao mà chẳng hiện hình ra". Tức thì vài người Lục đinh, Lục giáp, vài mươi Yết đế, Thần kỳ đều hiện nguyên hình nói:
"Ngươi muốn qua Nam Hải đi với chúng nó thì xong". Tây Phương Sóc cả mừng, lật đất từ biệt Đại thánh. Đại thánh dặn rằng:
"Chừng cứu đặng huynh trưởng rồi, phải nói cho lão Tôn hay, để khỏi nhọc lòng trông đợi". Tây Phương Sóc gật đầu vâng chịu rồi lên lưng giao. Yết đế thần khoát tay áo nổi trận gió lớn, bay bổng trên không, giây phút đến Nam Hải, núi Lạc đà bay xuống. Tây Phương Sóc xem coi cảnh Phật thật là mười phần xinh tốt hơn các nơi hết, liền bước xuống giao cùng bốn vị yết để chậm rãi đi đến cửa núi, thấy bốn vi.
kim cang ngồi nơi cửa, yết đế bước tới làm lễ, rồi chỉ Tây Phương Sóc mà nói rằng:
Vị này là táng tiên ngoài biển, tên TâyPhương Sóc, vì anh của ngươi là Đông Phương Sóc phá trận Sum La, bị Đông Ba vật chết, người mới đến núi Ngũ hành hỏi Tôn Đại thánh, Đại thánh chỉ cho người đến núi báu này cầu Phật Bồ Tát, nên người mượn tiểu thần dẫn đường tới đây, xin phiền Kim cang vào liên đài bẩm giùm". Kim cang nói:
"Vậy Tây Phương Sóc phảivào đây chờ, đặng ta vào báo". Tâp Phương Sóc vâng lời, đứng ngoài cửa núi. Bốn vị Yết đế nói với Tây Phương Sóc rằng:
"Chúng tôi đưa tiên trưởng đến đây, thì tiên trưởng đã biết đường rồi, vậy chúng tôi xin về trước báo tin cho Đại thành hay". Nói rồi hóa gió bay mất, kế thấy một vị Kim Cang bước ra nói:
"Bồ tác cho Tây Phương Sóc vào cửa sơn môn, đi tới đại điện, nơi dưới liên đài. Tây Phương Sóc chẳng dám ngó lên, cúi lạy nói:
"Tôi là Tây Phương Sóc, lạy xin ra mắt, chúc Bồ tát thành thọ vô cương".
Bồ Tát hỏi:
"Tây Phương Sóc, có phải là Tôn Ngộ Không chỉ cho ngươi đến đây chăng? Ngươi đến có việc chi ta đẽ biết rồi, trời đất sanh dân tuy có đức báo sanh, song năm trăm năm một cái tiểu kiếp, tám trăm năm một cái kiếp đại kiếp, vì vậy nên xuống tai phong, hỏa, bình, ách, nay thấy hùng (là bảy người) chiếm giữ bảy nơi, lòng người gian trá, có kẻ thì tôi giết vua, ngược trái đạo thường; vả lại hôm nay, đương lúc sát vận, Vương Tiễn vâng sắc chỉ điệp văn, giúp Tân Thủy Hoàng bình thâu sáu nước, trên ứng thời trời, dưới theo kiếp số, Tôn Tẫn tuy có tài trái trời, đổi mặt nhựt, cũng không hơn được nay ta vì Tôn Ngô Không và thương cái công tu luyện trăm năm khó nhọc, nên ta sai Mộc Ngạn tôn giả cầm nhánh dương liễu và nước cam lồ cứu anh ngươi, thôi hãy đi đi". Tây Phương Sóc lại nói:
"Nay Chưởng giáo cùng Hải Triều đánh nhau. Ngũ lão bảy trận Sum La, vậy Nam Cực cùng các tiên, phá không nổi phép tiên thiên, xin bồ tát tưởng tình đồng đạo, cả ra phép Phật, cứu giùm khỏi trận". Bồ tát nói:
"Khi số đất Lâm Tri duy lại sớm tối đây, ta không phải người ở nơi kiếp số, để ta chỉ cho ngươi đi thỉnh ít người đến phá trận, chẳng cần dùng phép, tự nhiên phá được. Ngũ lão cũng phải về núi". Tây Phương Sóc hỏi:
"Chẳng hay thần tiên động nào, xin Bồ tát ra ơn chỉ bảo". Bồ tát nói:
"Người đi với Mộc Ngạn tôn giả về trước mà cứu anh của ngươi sống dậy, rồi sẽ tới núi Ngũ hành, đi qua phía tây tám trăm dặm có một hòn núi kêu là Tạo hóa sơn, là nơi tiểu chùa tây thiên ở, ngươi phải thành tam vái lạy, thì tự nhiên tiểu chùa hay biết, dưới tòa ấy có năm vị tiểu tôn, thỉnh được người xuống, thì phép tiên thiên ắt phá trận liền, song con giao của ngươi tuy đi trên mây được, song chẳng mau lẹ, để ta cho người xuống, thì phép tiên thiên ắg phá đặng liền, song con giao của ngươi tuy đi trên mây được, song chẳng mau lẹ, để ta cho ngươi bốn câu thần chú phong, vân, điên đi lẹ như gió chớp". Bèn đem phù chú truyền dạy, Tây Phương Sóc học thuộc rồi, bồ tát dạy Mộc Ngạn tôn giả đem bình nước cam lồ và nhánh dương liễu đến Lâm Tri cứu sống Đông Phương Sóc và kêu Tôn giả lại gần dặn bảo ít lời. Tôn giả lãnh mạng cầm nhánh dương liễu và bình nước am lồ, cùng Tây Phương Sóc từ biệt Bồ tất ra khỏi động Phổ đà, rừng Tử trước, rồi cỡi mây bay tới Lâm Trị Giây phút đến nơi bay xuống, quan trước điện xem thấy, vào báo cùng vua Tề. Tương Vương vội vàng ra trước. Mộc Ngạn tôn giả vào tới thiên điện, xem thấy Đông Phương Sóc:
Khá thương một đạo linh hồ, thẳm thẳm xa chơi miền địa chủ, nói:
"Đạo hữu, phải ngươi an ẩn trong động tu hành thì đâu có cái ách như vậy?" Nói rồi miệng niệm chơn ngôn, lấy nhánh dương liễu nhúng trong bình nước cam lồ, rưới trên mặt Đông Phương Sóc, chưa đầy nửa khắc, nghe Đông Phương Sóc, kêu lớn lên một tiếng rằng:
"Đông Ba vật chết ta rồi!" Vùng ngồi dậy, định tĩnh nguyên thần, thấy mình đương ở trong điện thành Lâm Tri, lại thấy Mộc Ngạn tôn giả bèn lật đật bước tới, làm lễ ra mắt, hỏi rằng:
"Tôn giả đến có việc chi chăng?" Tôn giả đem việc Tây Phương Sóc đến Nam Hải cầu cứu mà thuật lại, và kêu Tây Phương Sóc, nói:
"Đạo hữu, mau tới núi tọa hóa, chớ khá trì diên". Tây Phương Sóc nói:
"Phải". Bèn từ biệt chúng nhân ra khỏi điện, thót lên giao long bay bổng trên không, đọc bốn câu chú bồ tát cho, tức thì dưới bốn chân giao đều sanh mây gió, đi nhanh như chớp.
Nói về Mộc Ngạn tôn giả kề bên tai Đông Phương Sóc nói nhỏ ít lời. Đông Phương Sóc cả mừng, cùng Tôn giả từ biệt Tương Vương Bay bổng lên mây, thẳng tới trận Sum Lạ Tôn giả dùng mây che mình, Đông Phương Sóc đứng trên mây ngó xuống đài giáp ất, nạt rằng:
"Đông Ba đế quân, ngươi lên đây cùng ta định quyết thư hùng, ngươi dám đánh cùng ta chăng?" Lúc ấy Đông Ba đang ngồi trên đài, phòng giữ Nam Cực tới phá, xảy nghe tiếng nói, bèn ngước lên ngó thấy Đông Phương Sóc đứng trên mây, thì giận lắm nói:
"Thằng ăn trộm đào, ngươi sống lại đặng là may, còn dám tới đánh với ta sao? Chớ chạy, phen này ta bắt đặng đập chết chẳng dung".
Nói dứt lời, giục thanh loan bay lên, vừa muốn tới đánh, Tôn giả hiện hình cười nói:
"Đông Ba đế quân, ngươi chớ hung hăng, có ta đây". Đông Ba biết Ngạn Tôn giả thì thất kinh nói thầm rằng:
"Tân giả bên Nam Hải đến đây chắc trận này khó giữ". Vội vàng hỏi rằng:
"Chẳng hay Tôn giả đến có việc chỉ" Tôn giả nói:
"Vì ngươi đánh chết Đông Phương Sóc nên em của người đến Nam Hải cầu cứu, Bồ Tát không nỡ ngồi xem, thương công người vài trăm năm khổ luyện, nên cho nước cam lồ, sai ta đến cứu, lúc đi Bồ Tát có dạy rằng:
"Chúng ngươi phải vị cái tình đồng đạo, không nên dùng phép giết nhau, mà sanh điều hờn giận. Bồ Tát nay đến cung Đâu suất, thỉnh tam giáo cùng chúng ngươi giảng hòa". Nói rồi hóa kim quang đi mất. Đông Ba cười nói với Đông Phương Sóc rằng:
"Đạo hữu! Tôi cũng chẳng tranh hơn thua với ngươi làm gì, vậy ngươi về Lâm Tri, ta về nói lại với các Đế quân hay biết, thôi ta vi.
lòng Bồ Tát mà về trận, dung cho ngươi giây lát". Đông Phương Sóc nói:
"Đông Ba! Ta cùng ngươi cái cừu một trời hai đất, bốn biển ba sông, ngày sau gặp nhau phải giữ gìn cho lắm". Đông Ba cười lớn:
"Đạo hữu! Ngươi ngồi an trong động, không lẽ ta đến đó mà giết ngươi sao, việc ấy cũng bởi số kiếp của ngươi, chớ mao chơn nhơn kia, không phải tu thành chánh quả sao?" Làm cho Đông Phương Sóc không lời chi đáp lại. Đông Ba bèn cỡi loan bay xuống trận, đem việc ấy nói lại với các vị Đế quân cùng Hải Triều nghe.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Phong Kiếm Xuân Thu.