• 471

Chương 10


Số từ: 2838
Nguồn: Nhà xuất bản Trẻ
Về đến nhà, vừa bước qua khỏi cửa, Mẫn vô cùng ngạc nhiên khi thấy Chuyên và Nhiệm đang ôm cổ nhau vật lộn trên giường.
Tiếng la hét, tiếng đập chân rầm rầm làm căn phòng huyên náo như có giặc. Chiếu mền xốc xếch, gối thì cái trên giường, cái văng dưới đất. Khung cảnh hỗn loạn không thể tả.
- Tụi mày làm trò gì vậy? - Mẫn vội vàng lên tiếng hỏi.
Nhiệm vừa nắm chặt cánh tay Chuyên đang giấu dưới bụng, vừa ngoác miệng cầu cứu:
- Mày đè nó giùm tao chút!
Mẫn vẫn chưa hiểu đầu cua tai nheo ra làm sao:
- Nhưng chuyện gì vậy?
Nhiệm hổn hển:
- Cuộn băng.
Mẫn ngơ ngác:
- Cuộn băng gì?
- Cuộn băng thằng Chuyên giấu dưới bụng.
Lời giải thích của Nhiệm vẫn tối mò mò như đêm ba mươi. Mẫn quay sang Chuyên:
- Cuộn băng gì vậy Chuyên?
Chuyên vẫn nằm sấp trên giường, tay giấu dưới bụng, mặc cho Nhiệm tìm đủ mọi cách kéo ra. Nghe Mẫn hỏi, Chuyên cười hì hì,
mặt vẫn úp vào gối:
- Cuộn băng tao thu giùm cho em Thủy...
Chuyên vừa nói tới đó, Nhiệm đã nhảy chồm chồm, miệng hét toáng:
- Đồ phản bạn! Đồ Juda! Mày có đưa cuộn băng cho tao không?
Vừa hét, Nhiệm vừa nghiến răng nắm vai Chuyên lắc qua lắc lại.
Mẫn giảng hòa:
- Thôi, đưa cho nó đi Chuyên!
- Đưa sao được mà đưa! - Chuyên hừ mũi - Đây là cuộn băng của tao chứ đâu phải của thằng Nhiệm!
Nhiệm gầm lên:
- Mày có đưa không?
Chuyên khăng khăng:
- Không!
Trước thái độ cứng rắn của Chuyên, Nhiệm đành chịu thua. Không biết làm sao, cuối cùng Nhiệm chuyển qua năn nỉ:
- Thôi mà, Chuyên! Giỡn vậy đủ rồi! Mày cho tao chuộc lại đi!
Thấy Nhiệm xuống giọng thê lương, Chuyên liền tỏ ra độ lượng:
- Vậy mày buông tao ra đi!
Nhiệm lập tức buông tay.
- Bước xuống khỏi giường! - Chuyên ra lệnh.
Nhiệm lồm cồm leo xuống đất, hiền lành như một học trò mẫu giáo.
Chuyên tiếp tục "hành hạ":
- Đi tuốt lại đằng kia! Đứng dựa lưng vô tường!
Nhiệm vẫn ngoan ngoãn làm theo lời phán của Chuyên, không dám hó hé một tiếng.
Thấy Nhiệm tuân lệnh mình răm rắp, Chuyên khoái chí cười khì. Anh nằm lật người lại, dòm Nhiệm đang đứng chôn chân tít đằng xa, hắng giọng:
- Ngoan ngoãn như vậy có phải tốt không!
Phớt lờ sự châm chọc của Chuyên, Nhiệm nuốt nước bọt, chìa tay ra:
- Bây giờ thì mày trả cuộn băng cho tao đi!
Chuyên vung cuộn băng đang cầm trong tay:
- Đưa cho mày thì phí quá!
Nhiệm nhăn nhó:
- Thôi mà, Chuyên!
Chuyên ngó Nhiệm lom lom:
- Mày đừng có giả bộ đóng kịch!
Nhiệm gãi đầu:
- Đóng kịch gì đâu! Mày đừng có nói oan cho tao!
Chuyên lắc đầu:
- Tao còn lạ gì mày! Tao đưa cuộn băng cho mày xong là mày trở mặt liền!
Nhiệm chớp mắt:
- Không có đâu! Người đàng hoàng như tao...
Nhiệm nói chưa dứt câu, Chuyên đã cười hô hố:
- Mày là người đàng hoàng? Ai nói mày vậy?
Nhiệm liếm môi:
- Thì... tao nói.
Chuyên nhún vai:
- Thì chỉ có mày khen mày đàng hoàng thôi!
Nhiệm ấp úng:
- Nhưng đây đâu phải ý kiến của cá nhân tao. Tao nghe nhiều người đánh giá tao như vậy, tao gom lại rồi tao nói giùm...
Chuyên bĩu môi:
- Thôi đi! Mày chỉ được cái bốc phét! Tóm lại, bây giờ mày muốn lấy lại cuộn băng này phải không?
Mắt Nhiệm sáng trưng:
- Phải.
- Vậy mày thề đi!
- Thề sao?
- Thề từ nay về sau mỗi khi tao nói chuyện với em Sương, mày không thò cái "bàn chải" của mày ra cửa sổ nữa.
Nhiệm giơ tay lên trời:
- Tao thề.
Chuyên vẫn chưa bằng lòng:
- Cả cái miệng lốp xốp của mày nữa! Thề sẽ không chõ mõm vào chuyện của người khác!
Nhiệm lại giơ tay lên:
- Thề sẽ không chõ mõm vào chuyện người khác!
Thấy Chuyên gục gặc đầu, Nhiệm hớn hở nhắc:
- Xong rồi, đưa cuộn băng đây!
Chuyên khoát tay:
- Xong đâu mà xong! Nếu mày vi phạm lời thề thì sao?
Nhiệm liền đứng nghiêm hắng giọng:
- Nếu vi phạm lời thề, tao sẽ....
Thấy Nhiệm ngập ngừng, Chuyên giục:
- Sẽ sao?
Nhiệm gãi đầu:
- Để tao nghĩ đã! Nếu vi phạm lời thề, ra đường tao sẽ bị xe cán... suýt chết!
Chuyên gầm gừ:
- Không được ăn gian, mày! Chết tươi chứ không suýt chết gì hết!
Nhiệm cười hì hì:
- Ừ, thì chết tươi!
Sau khi thấy Nhiệm đã thề thốt long trọng, Chuyên thảy cuộn băng lên chiếu:
- Trả mày nè!
Chỉ đợi có vậy, Nhiệm phóng tới vồ lấy cuộn băng như sợ để lâu Chuyên đổi ý.
Cho đến lúc đó, Mẫn không hiểu đó là cuộn băng gì mà Chuyên và Nhiệm tranh chấp với nhau dữ vậy. Anh ngó Nhiệm, dò hỏi:
- Băng gì "quí" vậy mày?
Nhiệm khịt mũi:
- Quí cái con khỉ!
Còn Chuyên thì cười cười:
- Đây là cuộn băng "ca nhạc theo yêu cầu"!
Mẫn thắc mắc:
- Yêu cầu gì? Mà ai ca?
Chuyên nháy mắt:
- Thì thằng Nhiệm "ca" theo "yêu cầu" của tao.
Nghe vậy, Nhiệm buột miệng:
- Đồ đểu!
Chuyên tặc lưỡi:
- Đểu đâu mà đểu! Mày mở cho thằng Mẫn nghe thử đi!
Mẫn hùa theo liền:
- Đúng rồi, mở đi Nhiệm! Để tao xem thử thằng Chuyên nó đểu đến cỡ nào!
Sau một thoáng do dự, Nhiệm bước lại tra băng vào máy:
- Thằng Mẫn nghe đi! Mày nghe để biết thằng Chuyên là cái đồ... cái đồ như thế nào!
Nhiệm nói với giọng chưa hết hậm hực. Chuyên tằng hắng:
- Không có chửi đổng nghen mày!
Mẫn không buồn để ý đến cuộc đấu khẩu dằng dai của hai đối thủ. Anh lắng tai, chờ cuộn băng phát tiếng.
Thoạt đầu là tiếng sè sè của băng chạy không, sau đó là bản "Yoúre my hearts, yoúre my soul" nổi tiếng của nhóm Modern Talking. Bài hát bị đứt một nửa sau do bài học tiếng Anh chồng lên. Hóa ra đây là cuộn băng "cơ động" của Chuyên. Anh dùng nó để thu và xóa đủ thứ trên đời.
Bài học tiếng Anh lại bị đứt. Thay vào đó là phần chính yếu nhất: cuộc trò chuyện giữa Chuyên và Nhiệm.
Trước khi màn đối thoại bắt đầu, Mẫn nghe có tiếng khịt mũi hồi hộp của Chuyên. Có lẽ đó là lúc anh đang đợi Nhiệm bước lên
khỏi thang gác.
Tiếp theo là tiếng bước chân nhảy nhót của Nhiệm. Anh dậm sàn nhà thình thịch theo thói quen.
Rồi tiếng Chuyên hỏi:
- Đi đâu về đó, mày?
Tiếng Nhiệm trả lời, giọng hách xì hằng:
- Như thường lệ!
- Đi chơi với em Thủy hả?
Tiếng Nhiệm chép miệng:
- Chứ còn ai nữa! Dạo này em "đeo cứng" lấy tao, không chịu rời nửa bước!
- Vậy càng thích chứ sao? - Tiếng Chuyên cười.
- Thì thích! Nhưng em "mê" mình quá, đôi lúc mình cũng cảm thấy mệt.
- Sao lại mệt? Thằng này lạ!
- Mệt chứ! Nội chuyện phải hôn trả lại em một ngày cả trăm lần cũng đủ mệt rồi!
- Thì đừng hôn! - Giọng Chuyên tinh quái.
- Đừng hôn sao được! Em đòi như vậy mà!
- Xạo!
- Tao xạo mày làm gì! Lúc nào em cũng thủ thỉ bên tai tao: "Anh hôn em một cái nữa đi!", làm sao tao nỡ từ chối cho đành. Mặc
dù nhiều lúc tao phải gắt lên: "Hôn, hôn hoài!" khiến em khóc rưng rức...
- Nói nhỏ nhỏ, mày! Coi chừng em nghe thấy như bữa trước! - Tiếng Chuyên suỵt khẽ.
- Ban ngày ồn ào chắc em không nghe đâu! - Tiếng Nhiệm đáp và mặc dù nói vậy, giọng anh vẫn hạ xuống thật thấp. Và ỷ vào
cái giọng thấp khó nghe lỏm đó, Nhiệm tỏ oai phong - Mà em nghe được thì đã sao! Tao cóc ngán!
- Lại nói dóc!
- Thật chứ dóc gì! Dạo này em Thủy sợ tao một phép!
- Mày có quái gì mà em phải sợ? - Giọng Chuyên ma mãnh.
- Sao không có quái gì! Bây giờ mà tao "nghỉ" em ra là em hết muốn sống liền!
Tiếng Chuyên lại vang lên nhắc nhở:
- Nói nhỏ nhỏ chút! Mày sao có cái tật ưa nói lớn quá, rủi em nghe được thì rắc rối...
Cuộn băng chạy chưa dứt lời "cảnh giác" của Chuyên thì Nhiệm đã đưa tay nhấn mạnh nút stop, cắt ngang. Anh liếc Chuyên,
hằm hè:
- Đồ đểu!
Chuyên cười hề hề:
- Làm gì "xài xể" tao hoài vậy mày! Mày hỏi thằng Mẫn coi có phải tao đểu không!
Nhiệm lập tức quay sang Mẫn, hất hàm:
- Sao Mẫn? Mày coi thằng Chuyên nó "chơi" tao như vậy có được không?
Từ nãy đến giờ, theo dõi những câu "gài bẫy" của Chuyên và giọng điệu ba hoa của Nhiệm trong băng, Mẫn cười đến chảy nước mắt. Nhiệm không biết Chuyên gài máy nghe trộm nên cứ tha hồ thao thao bất tuyệt về chuyện của mình với em Thủy, theo cái phong cách "nói đến đâu, bịa ra đến đó" trước nay của mình. Hậu quả là khi phát hiện ra "độc chiêu" của đối phương, Nhiệm quýnh lên như gà mắc đẻ.
Nghe Nhiệm hỏi, Mẫn quệt nước mắt, đáp:
- Cái đòn độc này của thằng Chuyên rõ ràng là quá đểu rồi! Nhưng cái chính là do tật bốc phét của mày!
Nhiệm nuốt nước bọt:
- Tao bốt phét kệ tao chứ! Tao bốc phét với hai đứa mày chứ tao có bốc phét với em Thủy đâu!
Rồi Nhiệm chỉ tay vào người Mẫn, hỏi lại:
- Khi nãy mày có bảo thằng Chuyên chơi vậy là đểu phải không?
Mẫn gật đầu.
Chỉ đợi có vậy, Nhiệm thu nắm tay dứ dứ trước mặt, tuyên bố:
- Nếu vậy thì do xét thấy tính chất "quá xá đểu" của thằng Chuyên trong vụ này, nhất là sau khi nghe lại cuộn băng một lần nữa, tao tuyên bố hủy bỏ lời thề khi nãy và sẽ "trả đủa" lại bằng cách tiếp tục xuất hiện "cao cao bên cửa sổ" vào giờ cao điểm của thằng Chuyên.
Giọng Nhiệm cứng rắn, đầy vẻ đe dọa. Hóa ra anh vẫn chưa hết ấm ức về ngón đòn bất ngờ tinh quái của Chuyên. Vừa nói, Nhiệm vừa nhìn Chuyên bằng vẻ mặt thách thức.
Chuyên vẫn tỉnh bơ, thậm chí anh còn cười:
- Mới thề xong, "xù" lẹ vậy mày?
Nhiệm nghinh mặt:
- Ừ đó! Rồi sao?
- Đâu có sao!
Thấy Chuyên không tỏ vẻ gì nao núng trước sự hăm dọa của mình, Nhiệm hơi chột dạ. Anh ngó thẳng vào mặt Chuyên, nói
bằng giọng thăm dò:
- Tao sẽ "trả đũa" đến cùng!
Chuyên nheo mắt:
- Lại chõ miệng ra cửa sổ phá bĩnh nữa hả?
Nhiệm gục gặc đầu:
- Thì vậy chứ sao!
Chuyên đáp với giọng bình thản:
- Mày không dám đâu!
Nhiệm hừ mũi:
- Sao lại không dám? Tao sẽ làm!
Chuyên dọa:
- Mày mà còn giở trò đó một lần nữa, tao sẽ đi gặp em Thủy.
Nhiệm phẩy tay:
- Cho mày gặp! Không có cuộn băng, em Thủy đâu có tin lời mày.
Vừa nói, Nhiệm vừa nhét cuộn băng sâu vào túi quần như sợ ai giật mất.
Chuyên cười tươi như hoa:
- Mày khi dể tao quá! Mày tưởng tao không biết cách đề phòng sự trở chứng của mày hả?
Câu nói của Chuyên khiến Nhiệm giật mình:
- Mày nói sao? Đề phòng gì?
- Đề phòng mày chứ đề phòng gì! - Chuyên kéo dài giọng - Cái cuộn băng trong túi quần mày là cuộn băng gốc. Trước khi đem ra "hù" mày, tao đã chạy ra tiệm thuê người ta sang những câu vung vít của mày qua một cuộn băng khác rồi. Mày đừng tưởng lấy được cuộn băng đó rồi, mày muốn làm gì thì làm!
Không biết là Chuyên "bịa", Nhiệm hoảng hồn. Vẻ hăm hở "trả đũa" lập tức biến mất không để lại một dấu vết trên gương mặt mới đây còn hào hứng của anh. Nhiệm nói với Chuyên, giọng xìu như bún:
- Tao nói chơi vậy thôi chứ ai lại bỏ lời thề.
Chuyên gật gù:
- Thì tao cũng nghĩ là mày nói chơi, chứ người đàng hoàng như mày...
Nhiệm hừ giọng, ngắt lời Chuyên:
- Tao đàng hoàng thật mà!
Chuyên cười:
- Thì thật chứ sao!
Nhiệm liếm môi:
- Thật thì mày đưa cuộn băng kia luôn cho tao đi!
Chuyên lắc đầu nguầy nguậy:
- Cái đó thì không được! Tao phải giữ cuộn băng đó làm "vũ khí phòng thân", chứ không mày nổi hứng bất tử cứ lao ra cửa sổ,
tao phải canh mày mệt quá!
Nhiệm vò đầu:
- Tao không lao nữa đâu!
Chuyên vẫn kiên quyết:
- Ai biết được! Tao cứ giữ cuộn băng "ca nhạc theo yêu cầu" cho chắc ăn!
Biết không thể lay chuyển được Chuyên, Nhiệm đành tặc lưỡi, nằm lăn ra giường, ngoác miệng ngâm Kiều:
- Xem gương trong bấy nhiêu ngày
Thân con chẳng kẻo mắc tay bợm già!
Chuyên trề môi:
- Mày làm như mày không bợm vậy!
Mẫn nãy giờ đóng vai "kẻ ngoài cuộc", im lặng quan sát cuộc "chiến tranh cân não" của hai đối thủ, bây giờ thấy "cuộc chiến" đã
ngã ngũ, Mẫn mới khịt mũi bình luận:
- Đúng là vỏ quít dày gặp móng tay nhọn!
Chuyên lẩm bẩm:
- Tại nó chứ! Lúc nào nó cũng "phá" người ta được!
Nhiệm cãi:
- Tại mày thì có! Cái đài FM của mày nghe "nhột lỗ tai" thấy mồ, tao không "tham gia ý kiến" sao được!
Chuyên nhướng mắt, liếc Nhiệm:
- Thì mày cứ "tham gia" đi, ai cấm! Nhưng từ nay, hễ mày "tham gia ý kiến" vào chuyện của tao thì tao sẽ lập tức "tham gia" vô chuyện của mày. Vậy là công bằng!
Giọng Chuyên nhẹ nhàng nhưng dứt khoát. Biết mình bị yếu thế, Nhiệm im re.
Trước thái độ lúng túng như mèo mắc mưa của Nhiệm, Mẫn không nhịn được cười.
- Cười gì mày?
Nhiệm quay lại nạt Mẫn. Rồi anh tặc lưỡi, nói tiếp:
- Như mày vậy mà sướng! Không yêu iếc lôi thôi, khỏi sợ ai thu lén "tâm tình" của mình. Nhất là với những thằng bạn xấu.
Nhiệm không bỏ lỡ cơ hội xiên xỏ Chuyên. Nhưng Chuyên không thèm chấp. Anh cứ ngồi mỉm cười một mình với thắng lợi to lớn
của mình.
Nhớ đến những điều vừa bàn tính với Thu Thảo, Mẫn nheo mắt ngó Nhiệm:
- Sao mày biết tao không yêu iếc lôi thôi?
Nhiệm trợn mắt:
- Ái chà chà! Thằng này bữa nay ngon quá ta!
Mẫn ưỡn ngực:
- Ngon chứ sao không!
Nhiệm xuýt xoa:
- Thôi rồi! Vậy là có em nào "đổi đời" cho mày rồi!
Mẫn cười.
Chuyên chồm người tới:
- Em nào vậy Mẫn?
Mẫn làm bộ bí mật:
- Em nào mày hỏi chi!
- Hỏi để mừng cho mày chứ chi!
Mẫn nhún vai:
- Có gì đâu mà mừng!
Nhiệm vọt miệng:
- Mày không nói tụi tao cũng thừa biết đó là em nào rồi.
- Em nào?
- Thu Thảo chứ ai.
Mẫn nhăn mặt:
- Bậy.
- Vậy chứ em nào?
Mẫn cười hì hì:
- Chẳng có em nào hết.
Nhiệm hừ mũi:
- Vậy mà cũng nói! Đùa vô duyên!
Chuyên gật gù:
- Thằng Mẫn không đùa đâu! Tao tin là có một chuyện gì đó...
Đang nói nửa chừng, Chuyên quay sang Mẫn:
- Đúng không Mẫn?
Mẫn lấp lửng:
- Tao không thể nói trước được điều gì. Cái gì tới thì nó sẽ tới.
Vừa nói, Mẫn vừa thích thú thưởng thức vẻ mặt tò mò pha lẫn ngạc nhiên của Chuyên và Nhiệm. Và anh càng nôn nao mong ngóng "lá thư tình" đầu đời của mình. Sáng mai, có lẽ "Thanh Hương" sẽ bỏ nó vào hòm thư bưu điện.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Phòng Trọ Ba Người.