Chương 15
-
Phòng Trọ Ba Người
- Nguyễn Nhật Ánh
- 3987 chữ
- 2020-05-09 04:26:58
Số từ: 3985
Nguồn: Nhà xuất bản Trẻ
Rồi cũng đến một ngày Mẫn tự quyết định chấm dứt trò chơi của mình.
Cái quyết định đó đến với Mẫn vào lúc trời chập choạng tối, khi anh đang ngồi một mình trong công viên nhẩn nha nhai một cọng cỏ ướt.
Lúc đó có lẽ khoảng sáu rưỡi chiều. Ngày chưa tắt hẳn, đêm vừa mới tới. Chung quanh Mẫn, những gốc cây, những vạt cỏ, những chiếc ghế đá mỗi lúc một chìm vào một vùng tranh tối tranh sáng, đùng đục và buồn rầu. Trong khoảng nhờ nhờ đó, Mẫn trông rõ những chiếc lá đang thiu thiu ngủ, chúng chúc đầu xuống, bất động, mệt mỏi và thỉnh thoảng lắc lư uể oải theo gió, ngay trên chỗ anh ngồi.
Nền trời chưa đủ tối để anh có thể không nhìn thấy những chiếc lá thiêm thiếp kia in mình lên đó. Nếu như những ngọn cỏ dưới chân anh ngước mắt nhìn lên, hẳn chúng cũng sẽ trông thấy rõ mồn một cái bóng đen phiền muộn của anh.
Đây là công viên Mẫn thường ngồi.
Cứ mỗi lần thực hiện những cuộn hẹn hò với "Thanh Hương", Mẫn đều trốn Chuyên và Nhiệm ra đây. Suốt mấy tiếng đồng hồ liền ngồi lì trên ghế đá, Mẫn để cho đầu óc mình đi lang thang tùy thích. Anh nghĩ đến kỳ thi sắp tới, đến nghề nghiệp tương lai, đến cha mẹ già ở nhà, đến thị trấn buồn tẻ dưới quê, đến quãng đời thơ ấu dài dằng dặc của mình. Và cuối cùng, bao giờ cũng vậy, anh buộc phải nghĩ đến cuộc đi chơi với "Thanh Hương" tối nay, dựng lên một câu chuyện tình tứ tưởng tượng giữa hai người để lát nữa về nhà biết đường mà trả lời những câu hỏi tò mò của Chuyên và Nhiệm.
Trước nay, Mẫn vẫn tự nhủ những cuộc "tự hẹn hò" ở công viên của mình là một cuộc dạo mát, một thú tiêu khiển lành mạnh, thậm chí là một hoạt động thể dục bổ ích. Đi lại sau bữa ăn cho tiêu cơm, ngồi một mình trong công viên giúp tinh thần tỉnh táo, thư giãn, lại được hít thở không khí trong lành, tất cả những điều đó hoàn toàn đáng mơ ước đối với sức khỏe của bất cứ ai.
Với lập luận mang màu sắc y học đó, Mẫn luôn tỏ ra yên tâm với những cuộc hẹn hò của mình.
Nhưng hôm nay, những lý lẽ có vẻ chính đáng đó không còn đem lại cho Mẫn cảm giác bình yên như trước đây nữa. Trong một phút giây chán ngán và buồn rầu, anh bỗng nhận ra tất cả vẻ ngụy biện trong sự tự giải thích của mình. Anh cay đắng hiểu rằng cái ý tưởng về "thú tiêu khiển lành mạnh" của anh chỉ là một sự bào chữa, một sự tự trấn an không hơn không kém. Anh đã tìm cách phủ lên nỗi cô đơn bất lực của mình một lớp sơn hào nhoáng giả tạo chẳng khác nào người thợ kim hoàn đang tìm cách mạ vàng lên một thứ sắt gỉ bỏ đi.
Bóng tối càng lúc càng đậm đặc trong công viên. Những vòm lá sẫm màu thấp thoáng ẩn hiện trong ánh sáng chập chờn hắt lại từ những bóng đèn thủy ngân xa tít bên ngoài. Mẫn quay đầu nhìn quanh. Đây đó trên những chiếc ghế, hệt như chiếc ghế Mẫn ngồi, những đôi tình nhân đang thầm thì to nhỏ. Đắm mình trong hạnh phúc, họ dường như quên hết chung quanh và chắc chắn họ không hề và không cần biết đến sự hiện lẻ loi của Mẫn ở bên cạnh.
Mẫn không ngăn được tiếng thở dài. Anh chợt hiểu ra, kể từ giây phút này, nỗi xót xa chán ngán dã thế chỗ cho sự thích thú trong trò chơi của anh và vì vậy đã đến lúc nó phải chấm dứt.
Mới khi nãy đây, Mẫn còn hỏi vay tiền Nhiệm.
- Chi vậy? - Nhiệm hỏi.
Mẫn cười tươi:
- Thì như mọi lần. Đi xi-nê với em Thanh Hương.
Khác với thường lệ, Nhiệm không buồn vặn vẹo và châm chọc Mẫn. Anh lặng lẽ móc tiền ra đưa Mẫn, lại còn nói:
- Chúc vui vẻ.
"Vui vẻ cái con khỉ!", Mẫn nghĩ thầm trong đầu và cầm tiền bước ra khỏi nhà.
Cũng như trong những lần "hò hẹn" trước đây, thoạt đầu Mẫn đi lang thang vô định qua các đường phố, thỉnh thoảng ghé bất chợt vào một cửa hàng bên đường, đứng ngắm nghía những con búp bê bằng vải trong các tủ kính, những lọ nước hoa, những hộp chì màu. Ngắm chán, Mẫn lại đi. Rồi lại vào một cửa hàng khác để lơ đãng ngắm những dãy chai rượu đủ màu bày trên quầy như những chú lính xếp hàng. Rồi Mẫn lại thất thểu bước ra.
Lòng vòng như vậy khoảng nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng Mẫn lại tìm đến công viên quen thuộc và ngồi vào chiếc ghế quen thuộc. Mẫn sẽ ngồi lại ở đó, cột mình vào chân ghế và những nghĩ ngợi lan man, cho đến chừng nào Mẫn đoán là những người đi xem phim xuất bảy giờ đã ra về. Lúc ấy, Mẫn mới đứng dậy, ngáp một vài cái và "chia tay với Thanh Hương" để lê gót về nhà với vẻ mặt hớn hở và đôi mắt lấp lánh một thứ ánh sáng đặc biệt của hạnh phúc.
Nhưng hôm nay, Mẫn cóc cần những thứ đó. Trát lên mặt mình những phấn son hạnh phúc không thật để gạt gẫm Chuyên và Nhiệm đối với Mẫn không còn là trò vui nữa. Rút người vào trong nỗi cô đơn lạnh lẽo, tự dưng Mẫn cảm thấy tội nghiệp mình và anh nhận ra tất cả tính chất bi kịch trong trò chơi tình cảm của mình.
Trong lúc này, hơn ai hết, Mẫn bàng hoàng hiểu rằng khi dựng lên trò chơi oái ăm đó, không phải anh đã đùa với Chuyên, với Nhiệm hay với Thu Thảo, mà thật ra anh đã đùa với chính anh, với chính trái tim cô độc của anh. Anh đã moi trái tim tội nghiệp đó ra khỏi lồng ngực, tước mất của nó sự bình yên lặng lẽ, để tung hứng nó giữa cuộc đời như một diễn viên xiếc. Cho đến khi nó bị bầm dập, bị xây xát và cất tiếng rên rỉ trong lòng tay anh, anh mới nhận ra sự tàn nhẫn ác độc của mình.
Mẫn lại thở dài và nhìn ra chung quanh. Một số cặp tình nhân đã bỏ đi, một số cặp mới đến. Người đi kẻ đến chẳng ai thèm chú ý đến Mẫn. Đã mấy lần anh tính bỏ về nhưng vì không biết đích xác bây giờ là mấy giờ, các rạp xi-nê đã vãn xuất chưa nên anh đành nấn ná ngồi lại với những ý nghĩ buồn thảm xoắn tít trong đầu.
Gần đây, thêm một điều khiến Mẫn sợ hãi. Không biết tự lúc nào, Mẫn đã đồng hóa Thanh Hương với Thu Thảo. Điều đó xảy ra hoàn toàn ngoài ý thức của anh. Trong những ngày vừa qua, anh thường gặp Thanh Hương trong giấc mơ. Cô mang gương mặt của Thu Thảo, nói chuyện với anh bằng giọng nói của Thu Thảo, cười với anh bằng đôi môi của Thu Thảo và nhìn anh âu yếm bằng đôi mắt của Thu Thảo.
Lúc tỉnh dậy, Mẫn hoang mang và khổ sở gạt bỏ tất cả những hình ảnh trong giấc mơ ra khỏi đầu óc của mình. Nhưng qua đêm hôm sau, thừa lúc anh chợp mắt, không còn một chút xíu khả năng đề phòng, Thu Thảo lại hiện đến, nắm tay anh và nói:
- Em là Thanh Hương đây!
Sau những giấc mơ quái dị đó, mỗi lần gặp Thu Thảo, Mẫn luôn cảm thấy ngượng ngập. Anh có cảm tưởng mình đã làm một việc gì đó không đứng đắn và đáng xấu hổ. Ừ thì đã đành là giấc mơ, Mẫn tự giễu cợt mình, nhưng là giấc mơ ở trong đầu mình chứ đâu phải trong đầu người khác.
Những diễn biến đáng lo đó càng cho phép Mẫn kết luận trò chơi của anh đã đi quá xa. Và vì vậy, cần phải chấm dứt trước khi mọi việc trở nên quá muộn. Khi đã quyết định dứt khoát như vậy, Mẫn vô cùng kinh ngạc nhận ra sự thẫn thờ tê dại của mình. Quả thật, anh cảm thấy rất đau lòng khi phải chia tay với mối tình tưởng tượng kia, bởi dẫu là tưởng tượng nó cũng vẫn là mối tình đầu tiên và duy nhất của anh, hơn nữa suốt một thời gian dài sống với mối tình đó, anh cảm thấy nó quen thuộc đến nỗi một khi từ bỏ nó, anh như rơi vào một nỗi trống vắng ghê người.
Dường như có tiếng dế gáy đâu đây sát chỗ Mẫn ngồi. Anh nghiêng đầu lắng tai nghe, giống như thưở nhỏ anh vẫn thường ngóng tiếng dế để lần tìm hang của nó. Tiếng dế thoạt xa thoạt gần, thoạt phải thoạt trái, như muốn đùa cợt với Mẫn. Anh hết nghiêng đầu sang bên này đến nghiêng đầu sang bên khác mà vẫn không xác định được con dế tinh quái kia đang nấp ở đâu. Mải mê với trò chơi tuổi thơ, lòng Mẫn dần dần trở nên thanh thản. Cho đến khi Mẫn rời khỏi công viên, những nỗi muộn phiền trong lòng anh dường như đã nhẹ nhõm hơn.
Ngày hôm sau Mẫn nói với Thu Thảo, giọng cố giữ vẻ bình tĩnh:
- Thu Thảo có biết không...
Đang nói, tự dưng Mẫn ngập ngừng. Anh đang tìm cách diễn đạt thế nào cho lời thông báo của anh không quá đột ngột.
Thấy Mẫn cứ ấp a ấp úng, không chịu nói tiếp, Thu Thảo sốt ruột:
- Anh định nói gì?
Mẫn chép miệng:
- Về cái chuyện viết thư ấy mà!
Thu Thảo trố mắt:
- Chuyện đó sao?
Mẫn nói một cách khó khăn:
- Thu Thảo khỏi cần viết nữa.
Thu Thảo ngập ngừng hỏi, giọng tò mò hơn là thắc mắc:
- Sao vậy?
Mẫn cắn môi:
- Bởi vì... vì quan hệ giữa tôi và Thủy... nói chung là đã êm thấm...
Lời giải thích bối rối và ngượng ngập của Mẫn khiến Thu Thảo không đủ can đảm nhìn vào mắt anh. Cô đưa mắt ngắm những bông hoa đang kiêu hãnh khoe sắc ngoài vường, lòng cố nén một tiếng thở dài.
Mãi một lúc sau, cô mới quay vào, khẽ hỏi:
- Như vậy là kể từ hôm nay em khỏi phải viết thư cho anh nữa?
Mẫn hít vào một hơi dài:
- Thu Thảo chỉ còn viết một lá cuối cùng thôi, lá thư từ biệt!
Mặt Thu Thảo lộ vẻ buồn buồn:
- Lá thư từ biệt? Em biết viết thế nào bây giờ?
Mẫn mỉm cười. Anh thò tay vào túi áo lấy ra một tờ giấy gấp tư đặt lên bàn:
- Thu Thảo khỏi phải lo! Tôi đã chuẩn bị sẵn đây rồi!
Thu Thảo xịu mặt:
- Sao anh không để em tự viết?
Mẫn cười:
- Thu Thảo mới bảo là Thu Thảo không biết viết như thế nào đây mà! - Rồi anh tặc lưỡi, nói thêm - Vả lại, lá thư mở đầu và lá thư kết thúc trò chơi này do chính tay tôi viết thì hay hơn!
Thu Thảo không nói gì. Cô cầm lấy lá thư và mở ra xem:
"Anh thân yêụ
Có lẽ những dòng chữ này là những dòng cuối cùng em viết cho anh. Những cuộc chia tay, nhất là những cuộc chia tay trong tình yêu, bao giờ cũng buồn bã và nhiều xót xa, nhưng em biết làm thế nào được! Em chỉ mong rằng, dẫu chúng ta không còn gặp lại nhau nữa, những kỷ niệm đẹp đẽ trong những giây phút bên nhaụ.."
Lá thư Mẫn viết khá dài, bùi ngùi và cảm động, nhưng Thu Thảo chỉ đọc lướt qua những dòng đầu rồi gấp lại, nhét vào giữa cuốn tập. Rồi cô nhìn Mẫn, nói giọng thoáng lạnh lùng:
- Thôi, học tiếp đi! Còn lá thư thì tối nay em sẽ đọc và chép lại.
Mẫn lúi húi lật sách.
Không khí nặng nề và lặng lẽ đến mức chỉ nghe có tiếng giấy sột soạt.
Suốt buổi học, Thu Thảo không cười, không giỡn. Cô luôn giữ một vẻ mặt nghiêm trang đến khó chịu. Thái độ của Thu Thảo khiến Mẫn đang rầu càng rầu hơn. Anh giảng bài một cách uể oải, đầu óc chỉ mong cho chóng hết giờ.
Cuối cùng thì cái buổi học dài hơn một thế kỷ đó cũng trôi qua. Mẫn thở phào và vội vã đứng dậy. Như thường lệ, Thu Thảo đưa
anh ra tới tận cổng.
Hai người đi bên nhau nhưng chẳng ai nói với ai một lời nào. Cho đến trước lúc ra về, Mẫn chỉ nói với Thu Thảo được một câu:
- Sáng mai Thu Thảo nhớ gửi liền lá thư đó cho tôi nghen!
Thu Thảo không trả lời. Cô lặng lẽ khép cổng và quay lưng bỏ vào nhà.
Cả Chuyên và Nhiệm đều ngạc nhiên khi nghe Mẫn buồn bã tuyên bố mối tình của anh và Thanh Hương đang đến hồi kết thúc.
Nhiệm dòm Mẫn lom lom:
- Mày xạo!
- Tao xạo làm gì!
- Mà sao vậy?
- Nói chung là... tao với em không hợp nhau.
Nhiệm vẫn bướng bỉnh:
- Tao không tin!
Mẫn phẩy tay:
- Bây giờ mày không tin thì ít hôm nữa mày sẽ tin. Em bảo là em sẽ còn viết cho tao lá thư cuối cùng.
Chuyên tròn mắt:
- Em có bảo vậy hả?
- Ừ, em còn bảo là mối tình của tao với em thật là đẹp, nhưng...
Nói đến đó, tự dưng Mẫn thoáng bùi ngùi, mặt buồn như sắp khóc. Và anh lặng lẽ đi lại giường nằm úp mặt xuống gối.
Thấy vậy, Chuyên và Nhiệm liền xúm lại an ủi, mặc dù trong thâm tâm cả hai đều nghĩ là Mẫn đau khổ giả vờ.
Chỉ có Mẫn, chỉ có riêng anh là biết mình đang đau khổ thật sự. Đối với Mẫn, đó là một nỗi đau lạ lùng nhưng có thật. Những thực tế giả tạo kia khi đi vào lòng anh đều biến thành những tình cảm bằng xương bằng thịt. Và bây giờ, khi phải chia tay với "Thanh Hương", lần đầu tiên trong đời Mẫn cảm nhận được thế nào là đau khổ vì yêu. Rõ ràng Mẫn không thể giải thích bằng cách nào khác rằng anh đang dứt bỏ một mối tình và anh đang bị dày vò vì điều đó. Khi phải chia tay với Sương và với Thủy, Mẫn nghĩ, chắc chắn Chuyên và Nhiệm cũng không thể đau khổ hơn anh bây giờ.
Chuyên và Nhiệm không tài nào biết được tâm trạng của Mẫn. Trái lại, lời tuyên bố của Mẫn khiến cả hai cảm thấy nhẹ nhõm bởi cả Chuyên và Nhiệm đều hy vọng rằng cái quyết định sáng suốt đó sẽ giúp Mẫn thoát ra khỏi trò chơi tội nghiệp của mình, cái trò chơi mà không ai nỡ can thiệp.
Nhưng Chuyên và Nhiệm chờ suốt một tuần vẫn không thấy lá thư của "Thanh Hương" đâu.
Nhiệm nhìn Mẫn, nghi ngờ:
- Lá thư cuối cùng đâu mày?
Mẫn ngơ ngác:
- Tao cũng chẳng biết.
- Sao mày bảo vài hôm nữa có? Chắc mày "đía" rồi!
Mẫn nhăn mặt:
- "Đía" đâu mà "đía"! Có thể là bưu điện làm thất lạc!
Hôm sau gặp Thu Thảo, Mẫn hỏi liền:
- Thu Thảo gởi lá thư đó cho tôi chưa?
- Gởi rồi.
- Gởi ngay hôm sau chứ hả?
- Ngay hôm sau.
Mẫn gãi đầu:
- Sao đến bữa nay thư vẫn chưa tới cà?
Thu Thảo vẫn cộc lốc:
- Ai biết!
Thấy Thu Thảo có vẻ giận dỗi vì sự nghi ngờ của mình, Mẫn cười giả lả:
- Chắc là bưu điện làm thất lạc...
Cái câu nửa nghi vấn nửa khẳng định của Mẫn rơi vào im lặng. Thu Thảo vẫn loay hoay nơi góc bàn và đang lục lục tìm tìm gì đó trong đống tập.
Ngồi im lặng một lát, Mẫn đành phải lên tiếng, giọng bối rối:
- Hay là... Thu Thảo viết lại lá thư đó và gửi đi một lần nữa?
- Nếu anh muốn!
Thu Thảo lạnh lùng đáp, vẫn không quay đầu lại.
Chẳng hiểu cô ta tìm cái quỉ gì trong đó, Mẫn tự hỏi và chán nản liếc vào trang sách trước mặt xem thử hôm nay học tới bài gì
nhưng những con chữ và những con số không chịu nằm yên; chúng cứ nhảy nhót lung tung như những con rối nghịch ngợm khiến Mẫn phải bực dọc gấp sách lại.
Nhưng mặc dù Thu Thảo đã hứa, suốt cả mười ngày sau đó, ba chàng trai ngóng dài cả cổ vẫn chẳng thấy người đưa thư nào tới gõ cửa.
Nhiệm lắc đầu, tuyên bố:
- Như vậy là thằng Mẫn nói dóc rồi!
Lần này, Mẫn không buồn thanh minh. Anh ngồi bó gối trên giường, mặt mày lầm lì, trong lòng giận Thu Thảo đến tím gan. Rõ ràng cô ta đang giở trò ương bướng nghịch ngợm ra với anh. Cô ta không hiểu rằng đây không phải là chuyện đùa, rằng anh đang muốn chấm dứt càng sớm càng tốt cái trò chơi khốn khổ của mình, rằng anh không muốn dính dáng với cái cô "Thanh Hương" kia một giây phút nào nữa...
Với tâm trạng bực bội đó, Mẫn mang nguyên bộ mặt lầm lì đến gặp Thu Thảo.
Vừa đặt chân vào phòng, anh hỏi ngay, không úp mở:
- Thu Thảo đã gửi lá thư đó đi chưa?
Thái độ gay gắt của Mẫn không hề khiến Thu Thảo bối rối. Cô nhìn thẳng vào mặt anh bằng ánh mắt lặng lẽ xen lẫn trách móc.
Cái ánh mắt đó làm Mẫn lúng túng và anh chợt nhận ra sự sỗ sàng của mình. Trong một thoáng, Mẫn bỗng nhớ lại sai lầm của mình trước đây khi thốt lên câu hỏi ngu ngốc "Tôi treo hình Thu Thảo để làm gì?". Khổ nỗi, câu hỏi của anh vừa rồi cũng không kém tệ hại hơn.
Thu Thảo vẫn lặng lẽ nhìn anh, không nói một lời.
Sự bực dọc trong lòng Mẫn bỗng chốc bay vèo đâu mất. Chỉ còn lại trong anh sự áy náy, ngượng ngập của đứa trẻ vụng về vừa đập vỡ một món đồ gia bảo. Mẫn nhìn xuống đất, tránh ánh mắt của Thu Thảo và chép miệng lẩm bẩm:
- Chắc bưu điện lại làm thất lạc...
- Không phải tại bưu điện làm lạc đâu!
Giọng nói rõ ràng của Thu Thảo vang lên bên tai khiến Mẫn giật mình ngẩng đầu lên. Sợ mình nghe lầm, anh hoang mang hỏi lại:
- Thu Thảo nói sao?
Thu Thảo thản nhiên:
- Em nói không phải bưu điện làm lạc thư của anh đâu!
Sự khẳng định của Thu Thảo khiến Mẫn ngạc nhiên:
- Sao Thu Thảo biết?
- Sao lại không biết! - Thu Thảo nhún vai, thong thả nói - Bởi vì em đâu có gởi lá thư đó đi.
Mặc dù đã ngờ vực từ trước nhưng đến khi nghe chính Thu Thảo thú nhận điều đó, Mẫn vẫn có cảm giác như sét đánh ngang tai.
- Sao Thu Thảo lại làm vậy? - Mẫn hỏi như người mộng du.
Thu Thảo không đáp. Cô lặng lẽ rời bàn và bước lại đứng bên cửa sổ. Cô tì tay vào khung cửa, nhìn theo những cánh bướm chập chờn trên hàng rào hoa giấy, lòng ngổn ngang bao cảm xúc bồi hồi. Cô không thể nào nói với Mẫn rằng cô không đủ can đảm để viết lá thư đó. Đã nhiều lần, cô kiên quyết ngồi vào bàn với cây viết trên tay, nhưng cứ nhìn vào câu mở đầu "Có lẽ những dòng chữ này là những dòng cuối cùng em viết cho anh", lòng cô lại thẫn thờ và bàn tay cứ run lên. Cái dòng chữ buồn thảm đó như một lời phán quyết của định mệnh mà cô luôn tìm cách chống lại.
Mẫn không sôi nổi bề ngoài như Phúc. Đối với Thu Thảo, anh bao giờ cũng là một chàng trai tử tế, tốt bụng và chân thành. Từ khi phát hiện ra tâm hồn Mẫn là một nỗi cô đơn thăm thẳm, nỗi cô đơn mà anh đang vất vả tìm cách chế ngự và khỏa lấp, và cái cô Thủy chưa bao giờ xuất hiện kia sẽ không bao giờ xuất hiện trên cõi đời này nữa, Thu Thảo cảm thấy lòng mình vừa nặng nề lại vừa nhẹ nhõm.
Thu Thảo không tìm cách gọi tên tình cảm của mình, cô không buồn biết nó là gì. Cô chỉ biết rõ một điều là cô không thể ngồi viết những dòng thư từ biệt Mẫn một cách bình thản. Lần đầu tiên cô không thực hiện lời đề nghị của anh, thậm chí cô từ chối nó bằng một thái độ hờn dỗi lạnh lùng.
Vì vậy, khi Mẫn lên tiếng than thở, sau một hồi lâu không thấy Thu Thảo trả lời câu hỏi của mình:
- Không có lá thư, kẹt quá! Mấy hôm nay Thủy cứ gây gổ hoài...
Thu Thảo liền quay phắt lại, sẵng giọng:
- Anh nói dối! Làm gì có cô Thủy nào!
Câu nói của Thu Thảo như một gáo nước lạnh tạt thẳng vào ngực Mẫn. Anh điếng người:
- Thu Thảo nói sao?
- Em nói là anh không có người yêu nào hết! - Thu Thảo lạnh lùng nhắc lại, cánh mũi cô giật giật như sắp khóc - Không có ai
hết!
Trong nháy mắt, Mẫn sững sờ hiểu ra trái tim của anh đã bị bóc trần và trò chơi khốn khổ kia đã kết thúc theo cái cách anh không hề dự liệu, nó bẽ bàng hơn và tàn nhẫn hơn.
Mẫn thở dài và cúi đầu nhìn xuống đất.
Chẳng buồn bã, chẳng khổ đau, lòng anh bây giờ chỉ là một nỗi ê chề mệt mỏi, như một người kiệt sức sau canh bạc dài, thua trắng tay mà lòng sao hờ hững.
Thế là hết! - Mẫn cay đắng nghĩ thầm - Hết Thủy. Hết Thanh Hương. Hết Thu Thảo. Chấm dứt những mối tình không bao giờ có. Chấm dứt trò chơi nghiệt ngã và ngu xuẩn. Chấm dứt cả những buổi dạy kèm đáng nhớ. Ngày mai trở đi, mình sẽ không bao giờ đặt chân đến đây nữa!
Mẫn ngước mặt lên và rùng mình khi bắt gặp ánh mắt của Thu Thảo. Cô vẫn đứng đó, nhỏ nhoi, bất động, lưng tựa vào cửa sổ và nhìn anh bằng ánh mắt thăm thẳm. Anh ngạc nhiên và bàng hoàng khi nhìn thấy trên đôi má cô những giọt lệ đang lặng lẽ rơi. Chúng trong suốt và lấp lánh như những viên bi dưới ánh mặt trời.