• 672

Chương 10: Tâm Ý Của Vô Danh


Cái dũng lớn nhất của con người là không phải là không sợ chết mà là dám thoái lui.

Trên đời cái dũng thực sự tồn tại ở tất cả mọi nơi, ở tất cả mọi công việc.

Lặn xuống đáy biển mà không sợ giao long, đó cái dũng của người chài lưới. Vào rừng mà không sợ hổ báo, xài lang, đó là cái dũng của người thợ săn. Thấy gươm bén mà không biết sợ, xem thường sống chết, ấy là cái dũng của người liệt sĩ.

Đối với Tiểu Vũ mà nói, tuy một thân võ nghệ nhưng nghĩ cho cùng, dù chàng có bản lĩnh tới đâu, cũng chẳng thể có cơ hội đánh thắng hai thần thoại võ lâm Nhiếp Phong và Bộ Kinh Vân.

Điều đó là điều hiển nhiên dường như ai cũng biết. Lẽ nào Tiểu Vũ lại không biết cơ chứ.

Trên đời có những hạng người dù biết khó khăn, nhưng chỉ cần tìm được lý do thì sẽ cố chấp để thực hiện. Cho dù bản thân biết rõ tỉ lệ thành công rất ít, nhưng vẫn cố gắng làm hết sức.

Tiểu Vũ là hạng người đó.

Để có thể kiến tạo nên cho bản thân hai từ "bản lĩnh", cần phải trải qua biết bao biến cố thăng trầm trong đời.

Chỉ dựa vào một chút cơ duyên kỳ ngộ thì chưa thể đạt đến cảnh giới lô hỏa thuần thanh được.

Chàng vì nghĩ cho bách tính thiên hạ mà theo lệnh hoàng đế đi bắt Kiếp Tâm. Nói về đạo nghĩa thì Tiểu Vũ không sai, vì đúng sai thật sự đâu phải chỉ vài câu là nói chọn vẹn hết được.

Nhưng Kiếp Tâm không phải là dễ đoạt, bởi nếu làm điều đó, đồng nghĩa là phải khiêu chiến với hai võ lâm thần thoại.

Khiêu chiến Phong Vân có phải là hành động dũng cảm không.

Đối mặt với họ không phải chỉ mang theo cái dũng là đủ. Chẳng phải đã có rất nhiều cường giả khiêu chiến Phong Vân rồi sao.

Song kết quả của tất cả những kẻ đó chỉ có một mà thôi.

So với Hùng Bá thì chàng chưa đủ mưu sâu kế hiểm, so với Tuyệt Vô Thần thì chàng chưa đủ bá khí thiên nhân cộng bái như ông ta, còn so với Đoạn Lãng thì Tiểu Vũ chàng càng không thể bằng sự tàn ác bất lương.

Chỉ dựa vào một thân hai chưởng, Tiểu Vũ lần lượt qua chiêu với cả Nhiếp Phong và Bộ Kinh Vân.

Bị thất bại thảm hại, chàng mới nhận ra cái dũng của mình chỉ là cái dũng của kẻ thất phu.

Nếu không phải Nhiếp Phong và Bộ Kinh Vân mến tài, thì Tiểu Vũ sớm đã không còn cái mạng này.

Mạng của con người nói dài thì cũng có thể cả trăm năm, còn nói ngắn thì chỉ cần một khắc là cũng có thể chấm dứt.

Trong lúc giao chiến với Bộ Kinh Vân, chàng bị trúng Vân Lai Tiên Cảnh. Bị nhấn chìm trong tiềm thức mơ hồ, Tiểu Vũ đã gặp lại được cha mình là Võ Vô Địch.

Ông mắng Tiểu Vũ là kẻ hèn nhát, tại sao phải sợ Đại Kiếp, mà không xem nó như một đối thủ và đánh bại nó.

Ngẫm lại thì cha chàng là một võ giả tuyệt thế, cả đời luôn theo đuổi sự vô địch, người thiên hạ nhắc đến ông luôn với thái độ tôn kính ngưỡng mộ.

Vậy thì người ta kính phục ông ở điểm gì?

Đó là cái dũng của kẻ vô địch.

Thân là hậu nhân của Võ giả vô địch, tại sao phải lo sợ những điều mà chưa biết nó có xảy ra hay không.

Nếu ý trời muốn kiếp tâm thật sự vấn thế, thì Tiểu Vũ dù có cố gắng đến đâu, cũng chẳng thể thay đổi được.

Cũng giống như Đại Tà Vương giáng thế vậy, nếu đó là số kiếp thì sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra.

Vậy thì tại sao phải vì thứ vốn là thiên mệnh sắp đặt, mà đánh mất đi lương tâm của mình.

Ngộ là gì?

Ngộ là đột nhiên hiểu ra, hiểu một cách cặn kẽ, thấu đáo, là một cơ duyên tốt do người khác điểm hóa.

Nếu như năm xưa Long Nhi được tiếng hồ cầm của Vô Danh điểm hóa, mà ngộ ra Thánh Linh Kiếm Pháp.

Thì chính hôm nay, ngay trong giây phút bị Vân Lai Tiên Cảnh của Bộ Kinh Vân thao túng.Tiểu Vũ ngộ ra một đạo lý, là "cái gì phải đến cuối cùng cũng sẽ đến, cố gắng ngăn cản cũng chỉ là hoài công vô ích mà thôi".

Cổ nhân giảng rằng "vật cùng tắc biến, vật vực tất phản", ý nói một vật hay một sự việc khi đi đến điểm cực độ trong giới hạn, thì sẽ phản đảo lại.

Cho nên, càng ở vào lúc vô vọng, thì càng có thể là hy vọng đang ở ngay trước mắt. Thân ở vào nghịch cảnh, chính là cơ hội tốt để thể hiện bản thân.

Cha chàng từng nói là võ giả thì đừng bao giờ run sợ trước mọi cuộc chiến. Nếu Thiên Thu Đại Kiếp là một cuộc chiến, thì tại sao Tiểu Vũ lại phải sợ cuộc chiến đó.

Sau khi nhờ vào nguy hiểm cận kề mà ngộ ra chân lý, Tiểu Vũ như người đi đêm tối lâu ngày thấy được ánh sáng.

Sau đêm đen đằng đẵng sẽ là ánh bình minh rực rỡ, nhưng sau hoàng hôn sẽ lại là bóng tối che phủ. Vừa lúc thấy mặt trời thì lại gặp đám mây đen, đó chính là trước mắt Tiểu Vũ, thấy Bộ Uyên Đình dơ chưởng lên định giết chết đứa bé.

Đứa nhỏ không có tội, mỗi sinh linh trong trời đất sinh ra đều đảm nhận một vị trí nào đó.

Con kiến nhỏ bé còn có quyền được sống, không chỉ như vậy mà mọi sinh vật tồn tại trong trời đất này, đều có quyền được sống.

Đứa bé có phải Kiếp Tâm hay không, điều đó không quan trọng, mà cái chính là lương tâm của chàng không cho phép, chàng đứng nhìn tội ác diễn ra.

Dù một chưởng Ngũ Tình Vô Địch vẫn nhộn nhạo trong người, Tiểu Vũ vẫn cố gắng ra tay cứu đứa nhỏ tội nghiệp.

Là đứa bé này là Kiếp Tâm nên không thể chết. Hay chỉ vì Tiểu Vũ hành động quá cảm tính.

Điều đó không ai biết chắc.

Chỉ thấy Tiểu Vũ ra tay bất ngờ, tuy thân trọng thương nhưng chỉ chiêu vẫn rất thuần thục và chuẩn xác.

Thủ pháp điểm huyệt cao minh của chàng, xuất ra nhanh như ánh chớp, cùng với thân thủ liễu đắc của mình, Tiểu Vũ đã thuận lợi cướp được đứa bé trong tay của Bộ Uyên Đình.

Chàng sau khi đắc thủ đã ôm đứa nhỏ phi thân lên mái nhà ngói, trong lúc ấy Tiểu Vũ cảm nhận có một trận gió ập tới.

- Tiểu Vũ huynh đệ! Xin trả lại con của Dịch Phong cho ta.

Nói đến khinh công độc bộ võ lâm, thiên hại ngoài Quỷ Hổ ra thì không ai có thể so sánh với Phong Trung Chi Thần.

Tiếng nói vừa thoáng nghe bên tai mà người đã ngay trước mắt, mái ngói đung đưa cùng bước chân của chàng trai cũng khựng lại.

Trên đời có những lúc bản thân rơi vào tình trạng bấp bênh, như bàn chân Tiểu Vũ đứng trên mái ngói lúc này vậy.

Chỉ cần dẫm mạnh thì mái ngói sẽ sập, giống như lòng người cứng nhắc cũng sẽ có một lúc nào đó mềm mỏng.

Phía sau có người của triều đình, phía trước có Phong Vân. Đường thì chỉ có thể chọn bước tiến hoặc lùi lại mà thôi.

Và Tiểu Vũ trong lúc ấy đã không chần trừ mà chọn bước lên.

- Tiền bối! Vãn bối không muốn đứa bé chịu đau khổ, xin giao lại cho người.

Sự chân thành nồng nhiệt từ ánh mắt chàng trai này tỏa ra, Nhiếp Phong cũng cảm nhận được. Phong thần đưa tay đón cháu về mà không khỏi cảm kích, trước tấm lòng của Tiểu Vũ.

Mây đen đã tản đi, bầu trời lại tỏa sáng, giống như lòng người trải qua u mê, sẽ trở nên tỉnh táo sáng suốt.

Tiểu Vũ sao khi ngộ ra chân lý sống, đã buông bỏ được gánh nặng trong lòng. Chàng cứu đứa bé có phải chỉ xuất phát từ lòng hào hiệp hay không.

Thật ra Tiểu Vũ chàng có được ngày tháng như hôm nay, một phần cũng nhờ sự giúp đỡ của phu phụ Nhiếp Phong.

Khi sinh thời Đệ Nhị Mộng quan tâm chàng như con đẻ, sau khi cha chết phần lớn thời gian Tiểu Vũ đều được Nhiếp phu nhân quan tâm chăm sóc.

Bà ấy bằng tình thương vô hạn, đã giúp chàng vượt qua những ngày tháng khó khăn nhất của cuộc đời.

Tấm chân tình ấy của Đệ Nhị Mộng chàng luôn khắc cốt ghi tâm. Nay con của Dịch Phong lâm nguy, Tiểu Vũ dù không vì Nhiếp Phong thì cũng muốn, vì Nhiếp phu nhân mà ra tay tương trợ.

Hành động này của Tiểu Vũ khiến Nhiếp Phong rất vui, nhưng niềm vui của người này sẽ thành sự không vui của người khác.

- Tiểu Vũ! Ngươi giám kháng lại chỉ thị của bệ hạ sẽ bị chảm thủ thị chúng. Khôn hồn thì mau giữ lại đứa bé.

Người cất tiếng lên chính là Nghiêm Quân đứng đầu Ngự Tiền Thập Đại Thị Vệ. Lời vừa xuất ra, thì một chưởng cực mạnh đã giáng vào đầu y.

Chưởng lực hùng hậu đến nỗi, viên ngọc nạm trên mũ ô xa của Nghiêm Quân cũng vỡ nát.

Người ra tay chính là Bộ Kinh Vân.

Thờ chủ nào thì phải hết lòng vì chủ nấy, Nghiêm Quân vì hoàng đế mà quyết tuyệt không hề sai. Chỉ trách ông ta đã đụng không đúng người mà thôi.

Hành động dùng đao kề cổ đứa bé để uy hiếp Phong Vân của Nghiêm Quân, đã khiến tử thần nổi giận.

Thế gian còn điều gì đáng sợ hơn cơn giận của tử thần, kẻ nào giám dỡn mặt với Bất Khốc Tử Thần đều không có kết cục tốt đẹp.

Nghiêm Quân trúng phải trọng chưởng, đao dời khỏi tay, máu phun đầy miệng. Toàn thân bị sát khí tỏa ra từ ánh mắt của Bộ Kinh Vân làm cho run rẩy.

Kẻ ngoan cường nghĩ rằng cái chết không đáng sợ, nhưng khi đối diện với tử thần thì không ai đủ tư cách để tỏ ra mạnh mẽ.

Sự sợ hãi đã ăn mòn ý trí ngoan cố ban đầu của ông ta, đôi mắt mở to, miệng thì há hốc.

Tử thần đã bước đến rất gần.

Bộ Kinh Vân đã dơ tay lên, đồng nghĩa tử thần sắp đưa ra phán quyết cuối cùng.

Con sói bị thương thì cũng chẳng khác gì hắc khuyển nuôi trong nhà. Nghiêm Quân lúc này đã sợ vỡ mật, nếu như bây giờ hối hận thì đã không còn kịp nữa.

Sinh mệnh của con người là do một số vận trình khác nhau tạo thành. Nó có thể là vận may, hoặc là vận rủi, hoặc là trước may sau rủi, hoặc là rủi trước may sau. Ở các vận trình khác nhau của sinh mệnh, sẽ biểu hiện ra chất lượng sinh mệnh khác nhau.

Nhưng với Nghiêm Quân ngày hôm nay, thì vận may của ông ta thực sự chưa tận. Đúng lúc Bộ Kinh Vân chuẩn bị hạ sát trước thì một giọng nói cất lên.

- Thánh chỉ tới.

Giọng nói cất lên mang âm sắc khác thường, thanh âm người này không đục cũng không trong, một loại tiếng nói lơ lớ pha tạp. Chất giọng nam chẳng giống, nữ chẳng phải này chỉ có thể là hoạn quan trong cung cấm mà thôi.

Gã thái giám ăn mặc diêm dúa, mắt mày kẻ đen, môi son đỏ thẫm, miệng cười nham nhở, khiến người ta mắc ói.

- Toàn bộ quỳ xuống nghe thánh chỉ.

Lời tên thái giám vừa cất lên Tiểu Vũ và Nghịch Kiếm Tứ Tổ đều quỳ bái Khấu đầu, Bộ Uyên Đình vẫn quỳ từ trước với khuôn mặt đờ đẫn, mâu thuẫn nội tâm khó tả.

Nhiếp Phong và Bộ Kinh Vân vẫn đứng hiên ngang ngạo nghễ, tên thái giám dù không hài lòng với thái độ của hai người, nhưng trước khí phách nhiếp phục quần anh của họ, y không giám tỏ thái độ gì khác. Trước mặt hắn là Nghiêm Quân, mặt cắt không còn giọt máu.

Hắn cũng tưởng tượng ra mình như vậy, nếu nói năng tùy tiện ở đây, nên gã vờ như không thấy gì, bắt đầu đọc chiếu chỉ.

- Phụng thiên thừa vận hoàng đế chiếu viết, Phong Vân nghe chỉ. Kiếp Tâm là họa của vạn dân, trẫm tuyệt đối sẽ không bỏ qua hiểm họa này. Nay ân sư của ngươi đang bị nhốt trong thiên lao. Sống chết của Vô Danh phụ thuộc vào quyết định của hai người. Khâm thử.

Nghe qua nội dung của thánh chỉ, qua sự truyền đạt của tên thái giám, Phong Vân cũng không khỏi giật mình.

Hai người đều biết tu vị của Vô Danh vốn không thể có chuyện bị triều đình bắt giữ được.

Nhưng trước mắt là thánh chỉ, lời hoàng đế niêm yết, chữ rồng xa bút, dấu ngọc tỉ vẫn còn son. Việc đó tuyệt đối không thể làm giả.

Vậy thì việc thiên kiếm bị triều đình bắt giữ, nhất định là có dụng ý bên trong.

Vô Danh với hai người Phong Vân đều có sức ảnh hưởng nhất định. Đặc biệt với Bộ Kinh Vân thì vị ân sư này ân trọng như núi, sư phụ có nạn lẽ nào đệ tử lại khoanh tay đứng nhìn, ngoảnh mặt làm ngơ.

Một bên là ân sư có ơn với mình khi còn thơ bé, một bên là người huynh đệ vào sinh ra tử, hoạn nạn có nhau.

Phải lựa chọn thì quả thật rất khó.

Sống ở đời luôn là như vậy, giống như đang đi trên con đường lại bất chợt gặp ngã ba. Con người luôn phải băn khoăn, suy nghĩ giữa việc chọn và không chọn, nghe hoặc không nghe, chấp nhận hay từ bỏ.

Tình và nghĩa vốn khó vẹn toàn, chọn tình thì bất nghĩa, mà chọn nghĩa hóa ra chẳng phải đã phụ tình rồi sao.

Bộ Kinh Vân từ nhỏ đã không khóc, không cười, vô hoan, vô hỉ, chỉ bởi vì khi đó ngoài thù hận ra thì bản thân không có gì cả.

Còn giờ đây mọi oán cừu đã theo giải lưu vân mỏng manh, trôi về một nơi nào đó xa mãi.

Trong trái tim cô độc lãnh lẽo của tử thần đã có thêm hai thứ tình cảm mới, đó là tình huynh đệ với Nhiếp Phong và nghĩa sư đồ với Vô Danh.

Phong Vân tâm ý tương liên, chỉ thoáng nhìn qua sắc mặt sư huynh trầm xuống, Nhiếp Phong đã hiểu ngay ra Vân sư huynh đang rất khó sử.

Cảm xúc này Nhiếp Phong cũng hiểu, nhưng phải giao ra cháu nội thì thật không đành lòng.

May thay tất cả những gì đang diễn ra đều nằm trong sự dự liệu của ông ấy.

- Thưa hai vị! Ngoài thánh chỉ ra, nô tài còn có một phong thư, Vô Danh tiền bối dặn dò ta đưa riêng tận tay cho hai vị.

Viên thái giám vừa nói, vừa lấy trong ngực áo ra một phong thư, hắn hai tay cầm cẩn thận tiến đến đưa cho Bộ Kinh Vân.

Tuy chỉ là một hành động nhỏ nhoi, nhưng đến gần tử thần có ai mà không khiếp sợ, huống chi hắn chỉ là tên hoạn quan thân thể khiếm khuyết.

Kẻ nô tài cả đời chỉ khom lưng, quỳ gối, nịnh nọt mua vui cho đế Vương. Nhìn giáng vẻ khụy lụy của tên thái giám, Bộ Kinh Vân không khỏi nhớ lại Văn Sửu Sửu, tên nô tài năm xưa mua vui cho Hùng Bá.

Dù sao đến cuối Văn Sửu Sửu cũng vì danh dự mà cả gan phản bội Hùng Bá. Còn tên nô tài này chỉ là hạng nịnh bợ tiểu nhân, so ra thì Văn Sửu Sửu vẫn còn một chút dũng khí để được tôn trọng.

Còn tên nô tài tham sống sợ chết này, giết hắn chỉ làm vấy bẩn bàn tay người khác mà thôi.

Bộ Kinh Vân chậm rãi cầm phong thư đang run lẩy bẩy, trong tay gã nô tài kia. Mặt hắn cúi thấp hai tay dâng lên đầy kính cẩn, cảm giác này kinh hãi hơn cả dâng trà cho vua, mồ hôi trên mặt tuôn như mưa, trông bộ dạng sợ sệt của hắn vừa đáng thương, lại vừa khiến người ta buồn cười.

Bộ Kinh Vân chẳng có thời gian để bận tâm đến thái độ của hắn, vì cái ông ta quan tâm chính là nội dung bức thư của Vô Danh.

"Kinh Vân! Hoàng thượng đã hứa với ta sẽ không làm hại đứa bé. Hai người tạm thời cứ mang đứa nhỏ hồi cung. Tránh làm kinh động giang hồ, vi sư sẽ đảm bảo cho đứa nhỏ được an toàn không bị tổn hại gì. Có chuyện này ta cũng muốn nói cho hai người. Gần đây kiếm tâm của ta rất giao động, giống như lúc ma kiếm đản sinh, kiếm giới mở cửa vậy. Cho nên ta sẽ đi một chuyến để tìm hiểu nguyên nhân chuyện này. Hai người hãy yên tâm, cứ theo kế sách của ta mà làm".

Cầm phong thư trên tay, nét chữ thẳng thắn sắc bén, dứt khoát, Bộ Kinh Vân có thể nhận ra là bút pháp của Vô Danh.

Tuy nét chữ bên ngoài sắc sảo nhưng từ trong đó Bộ Kinh Vân với tu vị kiếm đạo của mình. Cảm nhận ra kiếm tâm của Vô Danh thật sự đang giao động.

Thiên Kiếm là cảnh giới cao nhất trong kiếm đạo, tâm Vô Danh không tĩnh có thể báo trước một Hạo kiếp sắp xảy ra.

Rốt cuộc thì Vô Danh đã bị sức mạnh gì làm kiếm tâm giao động như thế.

Mời anh em đón đọc chương sau
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Phong Vân Tân Tác Thiên Thu Đại Kiếp.