• 672

Chương 23: Trở Về Kiếm Tông


Một đêm khuya lạnh ngắt như tờ...

Một ánh trăng trên cao mờ ảo...

Một rừng thông tịch mịch âm u...

Lại có hai bóng người hằn lên trên nền tuyết trắng xóa.

Họ là ai phải trăng là cô hồn dã quỷ hiện hình trong đêm.

Dưới ánh trăng mờ đục, nhưng bông tuyết mỏng manh đang buông mình rớt xuống. Làn gió buốt lạnh khẽ thổi làm các hạt tuyết vương đầy trên những cành cây ngọn cỏ, và trên cả mặt đất phủ kín những con đường.

Tuyết lạnh, gió lạnh, cây cối cũng lạnh, cả khu rừng thông này đều bị cái lạnh giá bao trùm. Người ta không thể nào ra khỏi nhà vào lúc như thế này, bởi vì cái lạnh buốt thấu tâm can ngoài kia, sẽ làm chất dịch màu đỏ trong người ta bị đông cứng lại.

Trong không gian vắng ngắt chỉ có tiếng cú đêm văng vẳng trong không gian, tiếng sói hoang gọi bầy lúc gần lúc xa, càng tăng vẻ rùng rợn trong khu rừng đêm nay.

Vậy thì tại sao trong một đêm trời trở đầy tuyết, gió rét căm căm lại xuất hiện hai bóng người lướt đi như bay thế này được cơ chứ. Trong cái băng giá khốc liệt này ngoài dã thú ra thì con người vốn không thể nào chịu đựng nổi.

Lẽ nào trên đời lại thực sự có ma, mà ở đây không chỉ có một mà có những hai con ma hay sao.

Hình như không phải vì nếu là ma quỷ sẽ chẳng thể biết nói, trong khi hai bóng người khinh công trác tuyệt kia đã thấy một người trong số họ cất tiếng.

- Qua hết khu rừng này là gần đến nơi mà chủ công đã hẹn chúng ta. Có lẽ giờ này y đã có mặt ở đó đợi chúng ta rồi.

Nghe thanh âm trầm ấm của giọng nói thì họ không thể là ma quỷ, nhưng có thể di chuyển cực nhanh trên nền tuyết lạnh lẽo trơn tuột, thì đúng là khinh công cũng đạt mức quỷ khốc thần sầu rồi.

Người vừa cất tiếng là một bóng đen cao lớn, trên mình mặc một bộ trang phục được bện bằng cỏ khô rất dày và chắc. Trên đầu ông ta đội một chiếc nón vành rộng tre kín hết khuôn mặt, chỉ thấy chòm râu dài bay lất phất và đôi mắt sáng quắc như hai vì sao trong đêm. Thấy ánh mắt ấy dã thú cũng phải khiếp sợ mà nhường đường.

- Lão Quỷ Cước này! Lúc ban chiều ta giao thủ với hắc y nhân, ông có quan sát thấy y có cái gì đó rất quen không?

Người này thân hình nhỏ hơn nhưng lời nói cất lên sắc bén, âm vang như âm thanh bảo kiếm tuốt ra khỏi bao. Không nghi ngờ gì nữa người này chính là kỳ nhân, ban chiều đã thi triển Ma Kiếm tấn công Vô Danh.

- Người đó kiếm nghệ siêu phàm đã đạt đến cảnh giới Thiên Kiếm, năm xưa chúng ta cũng chưa từng nghĩ sẽ có người đạt đến cảnh giới này.

Lãng nhân cao lớn miệng tuy nói nhưng chân vẫn không ngừng di chuyển, nhìn kỹ chỗ họ bước qua không hề lưu lại dấu chân trên lớp tuyết. Mũi ngón chân chỉ điểm nhẹ lên mặt tuyết mỏng manh, không hạt tuyết nào bắn lên, không ngọn cỏ nào bên đường rung động. Qua đó đủ thấy khinh công hai người trác tuyệt cao siêu đến nhường nào.

- Lão phu cảm thấy hắc y nhân cụt tay đó rất quen, nhất định ta đã gặp hắn ở đâu rồi thì phải.

Người cao lớn liền đáp lại.

- Có lẽ chúng ta bị trôn thân dưới băng quá lâu, có những chuyện không thể nào nhớ nổi nữa.

" Đúng thế! Thoáng chốc cũng đã gần trăm năm, không ngờ chúng ta lại có thể đội mồ sống lại thế này".

- Theo như quan sát của lão phu, thì hắc y nhân ban chiều có chính khí mãnh liệt, kiếm ý mà hắn sử ra cũng là có nguồn gốc từ Kiếm Tông. Lão phu có thể khẳng định hắn chính là người đó.

Người cao lớn thân hình cao những tám thước, nhưng di chuyển rất đỗi nhẹ nhàng, lời nói phát ra khí lực trầm hùng ổn định cho thấy công lực người này rất thâm hậu.

Còn lão quái kiếm kia sau khi nghe song bạn đồng hành nói, thì ông ta không trả lời gì thêm. Ông ta im lặng chìm vào suy tư tựa hồ cũng có suy nghĩ như hán tử cao lớn kia. Ông ta không nói thêm câu nào nữa, có lẽ nhất thời chưa biết nên đối diễn với sự thật đó như thế nào.

Hai người khinh công cực cao, thoát ẩn thoát hiện rồi biến mất giữa trời tuyết.

Họ là ai, có quan hệ gì với Vô Danh.

Nơi họ đang tới là ở đâu, chủ công mà họ nhắc tới vừa rồi là thần thánh phương nào.

Còn quá nhiều điều bí ẩn đằng sau sự xuất hiện của hai kỳ nhân này.

Gió vẫn thổi tuyết vẫn rơi, người thì đã dần khuất bóng, đêm tối sâu thẳm như lòng người, không thể đoán biết, không thể hiểu rõ, mà chỉ có phán đoán một cách mơ hồ mà thôi.

Sự thật nào rồi cũng sẽ bị phát hiện ra, oán cừu nào rồi cũng được hóa giải. Nhưng ơn nghĩa thì có thể nào không trả được hay không.

Công đào tạo dạy dỗ lẽ nào không báo đáp, giữa bên tình bên nghĩa thì bên nào nặng hơn đây.

Quá khứ đã qua không thể nào lấy lại được nữa, nhưng những gì mà nó lưu lại thật là quá sâu sắc.

Nhất đâu là những hồi ức thân thuộc loại về những con người mà ta hết mực yêu thương.

Mỗi khi nhớ lại chỉ còn đọng trong tâm trí một nỗi niềm nuối tiếc không nguôi. Nếu thời gian có thể quay trở lại thì tốt biết mấy.

Nhưng mây gió bất trắc ngày tháng vô tình, cuộc đời như giấc mộng, khi tỉnh dậy thì đã sắp hết một đời người mất rồi.

...

...Đã rất lâu rồi ông ta không tới đây.

Bởi nơi này đọng lại trong tâm trí ông nhưng hồi ức đau thương mà cả đời ông ta không thể nào quên đi được.

Thời gian thấm thoát trôi đi, năm tháng vô tình đã cướp mất của con người ta không chỉ tuổi thanh xuân, mà còn lấy đi cả những người thân yêu bên cạnh ta nữa.

Còn nhớ ngày xưa đã rất là lâu rồi khi mà mọi người vẫn còn đông đủ, tiếng nói tiếng cười làm cả không gian và cả lòng người ta cũng trở nên ấm áp.

Vô Danh còn nhớ tiếng cười lớn như long ngâm giữa trời của Long Vương, sự trầm ngâm của Quỷ Hổ, cùng nụ cười chân phương mộc mạc của Phụng Vũ, càng không thể nào quên nụ cười trong sáng ấm áp như ánh bình minh của Kiếm Thần.

Thấm thoát thoi đưa cũng đã mấy chục năm trôi qua, tóc cũng đã bạc mái đầu, thân bằng từng người một cũng ra đi về bên kia thế giới.

Âu sinh lão bệnh tử là quy luật tất yếu của trời đất, nhưng con người thì chẳng thể vô tình như tạo hóa. Cảnh vật còn đây mà người thì đã chỉ còn tồn tại trong mộng tưởng. Mỗi lần trở lại nơi đây thì lại thiếu mất một người, cho đến khi chỉ còn mình ông giữa trời tuyết mênh mông.

Long Vương có thể mất mười năm dòng dã chờ đợi ông ta dưới sơn hải cốc, Phụng Vũ có thể từ bỏ chồng con để đi tiếp cứu ông ta lúc gặp nguy.

Người ta nói đời người hạnh phúc nhất chưa chắc đã phải là nhiều tiền bạc sống trong vinh hoa phú quý. Mà hạnh phúc thật sự là được người khác thật lòng quan tâm đến mình.

Nhưng có phải do số phận lênh đênh, hay một người mang mạng cô tinh như Vô Danh cả đời phải sống trong sự cô độc.

Đại nô bộc Long Vương một đời tung hoành tứ hải, cuối đời kết thúc trên đao của một cao thủ đến từ Đông Doanh xa xôi. Đến khi sắp chết vẫn một mực trung thành với Vô Danh.

Trong Tam Bộc thì Phụng Vũ là người phụ nữ duy nhất, cũng là người tận tụy quan tâm đến Vô Danh nhiều nhất. Nàng không nhiệt thành như Long Vương, cũng không trầm tĩnh như Quỷ Hổ. Ở Phụng Vũ là một trái tim bình lặng và một tấm lòng thủy chung son sắt vô cùng hiếm có. Cả đời nàng chọn cúc chung tận tụy với chủ nhân của mình, cho đến khi không thể tận tụy thêm được nữa.

Phụng Vũ dành cả thanh xuân ít ỏi để giúp chủ nhân đi tìm kiếm chân nguyên, nhằm cứu sống Nhiếp Phong và Bộ Kinh Vân bị trôn thân ở Mai Kiếm Nhai sau trận tử chiến với Đoạn Lãng.

Chân trời góc biển mọi ngõ ngách trên giang hồ đều đã từng in dấu chân của Phụng Vũ, bởi trong tam bộc khinh công của nàng là cao nhất, nên người đi nhiều nhất cũng chính là nàng.

Vô Danh hiểu nàng là người phụ nữ có tình có nghĩa, nhưng khi ông tưởng như rất hiểu nàng thì thực ra không phải như vậy. Bởi vì ngoài những gì Vô Danh đã biết về Phụng Vũ ra thì nàng còn một đặc điểm nữa là vô cùng cố chấp, cố chấp đến đáng thương.

Nhớ khi xưa lúc hay tin Vô Danh bị Tuyệt Vô Thần bắt giữ, đang bế con trong nhà, đang sống bên Long Tụ hạnh phúc. Nhưng Phụng Vũ sẵn sàng từ bỏ hạnh phúc khó khăn lắm mới tìm thấy của mình. Nàng từ bỏ hạnh phúc của riêng mình, vì chủ nhân sẵn sàng dấn thân vào nguy hiểm quyết không từ nan.

Nhưng đâu ai ngờ nàng cố chấp đến nỗi không màng cả mạng sống của mình để giúp chủ nhân mà cả đời nàng tôn kính.

Nàng dốc hết sức lực của mình cho đến khi thân thể nhỏ bé ấy không thể nào chịu đựng được nữa mà ngã gục.

Ngay chính Vô Danh cũng không ngờ Phụng Vũ vì mình mà phải chịu nhiều cực khổ đến vậy. Thế mới nói ngay khi ta nghĩ rằng mình đã rất hiểu một người thì hóa ra ta chẳng hiểu gì hết cả.

Chẳng trách con của Phụng Vũ là Long Nhi sau này lớn lên lại hận Vô Danh đến như vậy.

Long Vương, Phụng Vũ, Kiếm Thần lần lượt bỏ Vô Danh mà đi, còn một người cuối cùng sau bao năm gắn bó cũng đã nhẫn tâm dời bỏ ông ta.

Nếu nói về người thân thuộc kề cận bên cạnh Vô Danh nhất thì đó chính là Quỷ Hổ. Nói ra Long Vương còn gây dựng sự nghiệp Cự Kình Bang danh trấn tứ hải. Phụng Vũ cũng tìm được người nàng thực sự yêu thương, cùng một đứa con phẩm chất hơn người.

Quỷ Hổ không có gì cả họa chăng có thì chỉ là một cuộc sống cô độc mà thôi. Vì thế nếu nói người có số phận đáng thương nhất tam bộc chỉ có thể là ông ấy.

Nhân sinh như mộng, người tỉnh mộng tan, Quỷ Hổ một đời bên Vô Danh như một chiếc bóng, cuối cùng cũng đến một ngày chiếc bóng đó cũng không còn ở bên Vô Danh nữa.

Quỷ Hổ trúng phải độc thủ của Đại Đương Gia mà vong mạng, âu một đời người sống trong cô độc lại ra đi như thế. Từ lâu Vô Danh đã không coi ông ta như nô bộc nữa, mà là một người bạn chí giao chí tình.

Đáng tiếc tình bạn đã theo hai người một chặng đường dài cũng đến lúc phải chia hai. Vô Danh lặng lẽ thở dài, ông bất giác nhìn xung quanh như một thói quen, bởi ông vẫn cảm giác Quỷ Hổ người thân thiết nhất trong cuộc đời ông vẫn còn đâu đó quanh đây.

Đôi khi mặc dù đã biết rõ sự thật người ấy không còn trên cõi đời này nữa, nhưng vẫn dối mình rằng họ vẫn ở bên cạnh ta.

Nhìn tuyết trắng phủ kín triền núi ký ức về những người thân, những gương mặt quen thuộc cứ tuôn trào trong tâm trí Vô Danh.

Ôi cuộc đời là những chuỗi ngày đau khổ và nuối tiếc, người còn sống thì thương nhớ người đã ra đi. Ngày nào còn vui vẻ sum vầy hôm nay đã một thân lẻ bóng.

Trong cuộc đời đầy bi ai của ông ta ít ra vẫn còn một chút tự hào, trong hai đệ tử ông đích thân thu nhận, Kiếm Thần lầm đường lạc lối nhưng vẫn còn có một Bộ Kinh Vân khiến ông yên tâm mỗi khi giao phó những chuyện quan trọng.

Bộ Kinh Vân hiện giờ đang ở đâu?

Liệu hắn có nghe theo kế sách chu đáo mà Vô Danh đã đặt ra hay không.

Điều đó chắc chắn đã nằm trong toan tính sâu xa của Vô Danh, duy chỉ có điều là vì sao những ngày gần đây kiếm tâm của ông luôn giao động, điều này làm cho ông ta luôn lo lắng không nguôi.

Chính lúc này là lúc Vô Danh muốn tìm hiểu vì sao mình lại bất an như thế, cuối cùng nơi ông muốn đến cũng đã tới.

Tưởng như sau bao nhiêu năm xa cách, trở lại nơi năm xưa đã hun đúc mình thành tài, Vô Danh phải cực kỳ phấn chấn. Nhưng khi chân vừa bước đến cửa ra vào nơi ấy, thì đôi mắt lãnh đạm của Vô Danh bỗng trở nên thất sắc.

Kiếm Tông vốn đã bị băng tuyết bao phủ cũng đã qua cả trăm năm, những người còn nhớ đến sự tồn tại của tông phái này e rằng không còn nhiều nữa. Những người biết đến hoặc là đã già mà chết, hoặc là đã không còn minh mẫn nữa rồi.

Thật mà khó xác định cửa ra vào của Kiếm Tông nằm ở đâu giữa núi tuyết trắng xóa mênh mông hùng vĩ này. Vài năm trước có Kiếm Thánh Long Nhi xông vào bên trong, nhưng từ đó đến nay cũng chẳng còn ai bước vào bên trong đó nữa. Chỉ một đến hai mùa tuyết rơi là mọi vật sẽ lại chìm vào một màu trắng vĩnh hằng.

Vô Danh đã từng có thời gian ở nơi này rất lâu, nhưng kể từ lần cuối cùng sau trận tỉ kiếm năm đó với Phá Quân, ông không còn bước chân vào bên trong này nữa. Nếu có tới thì cũng chỉ là đứng nhìn từ xa một lát rồi về ngay.

Ông không dám bước vào vì sợ bước chân của mình sẽ làm kinh động tới một người.

Người đó cả đời này Vô Danh một mực tôn kính, chính là sư phụ của ông đồng thời cũng là chưởng môn của Kiếm Tông.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Phong Vân Tân Tác Thiên Thu Đại Kiếp.