Chương 8: Bộ Uyên Đình Ta Thất Bại Thật Rồi
-
Phong Vân Tân Tác Thiên Thu Đại Kiếp
- phamvantruong
- 2539 chữ
- 2020-05-09 12:06:18
Hồng trần mệt mỏi bởi ngàn vạn chúng sinh.
Có người nổi tiếng, có kẻ tầm thường chẳng ai hay, có người sung sướng trong tổ ấm, có kẻ hiu quạnh lẻ loi.
Đủ mọi loại người đang chen chúc giữa trốn hồng trần.
Nên nếu đem tính hồng trần thì chúng sinh đâu chỉ có trăm ngàn.
Biển người vô tận, năm tháng khôn cùng, hai thứ không liên quan lại gặp nhau cùng một điểm.
Ở giữa được mấy chút cơ duyên?
Bao nhiêu trùng hợp?
Nhưng cũng bởi vì trần gian có lắm chúng sinh, nên thường có nhiều chuyện không thể tưởng tượng được, tựa như không thể có lại xảy ra.
Ai mà ngờ rằng, kết cục của cuộc gặp gỡ định mệnh sau mấy mươi năm, giữa hai cha con lại đi đến kết cục như vậy.
- Cha! Đứa bé không thể mang đi.
Theo sau giọng nói trầm hùng, thanh âm không to nhưng cũng không nhỏ, có một bàn tay đưa ra.
Bàn tay này đã từng tước đoạt bao nhiêu sinh mạng, người vô tội có, kẻ có tội cũng có. Một bàn tay phát ra khí độ chết chóc đáng sợ, bởi vì đó là bàn tay của Bất Khốc Tử Thần.
Bộ Kinh Vân sau khi đả bại Tiểu Vũ đã tức tốc đuổi theo Bộ Uyên Đình.
Mỗi cuộc gặp gỡ trong đời đều là cái duyên.
Bộ Kinh Vân với Tiểu Vũ cũng là một cái duyên.
Chính vì từng nhiều lần gặp mặt, nên trong một chiêu quyết định sinh tử, Bộ Kinh Vân đã thủ hạ lưu tình, đối với tử thần thì Tiểu Vũ chưa đáng để phải chết.
Mục đích quan trọng hơn là dành lại đứa nhỏ, nhưng để làm được điều đó Bộ Kinh Vân cần phải vượt qua một thử thách.
Một thử thách rất lớn.
Đó là phải đối đầu với cha ruột của mình Bộ Uyên Đình.
Giờ đây hai người đã mặt đối mặt với nhau.
Hai thân hình, hai mái tóc, hai ánh mắt đều toát lên sự trùng hợp đáng kinh ngạc, thật ra thì điều đó cũng là tự nhiên thôi, bởi vì hai người họ là hai cha con.
Chỉ có điều hai người bọn họ ai cũng có một lập trường và suy nghĩ riêng biệt.
Phụ tử hai người khác nhau về mục đích, nhưng hiện tại lại đối mặt nhau trên một con đường, phía trước người này chính là phía sau của người kia.
Một người muốn bắt đi còn người kia muốn giữ lại, vậy thì ai sẽ là người nhường bước đây.
Không ai cả.
Vì họ tuy là hai người khác nhau, nhưng người này lại có thể hiểu rõ người kia đang nghĩ gì trong đầu.
Mọi lời nói đều thừa thãi khi bốn mắt nhìn nhau, họ đều biết chuyện đến nước này là đã không thể thương lượng.
- Kinh Vân! Người không thể giao mau tránh đường.
Rốt cuộc thì một trong hai người họ đã phá đi không gian tĩnh lặng đó. Bộ Uyên Đình từ trong người rút Ngân Long Nhuyễn Xích, phát chiêu tấn công Bộ Kinh Vân.
Chính binh khí này trước đó, Thất Đương Gia đã dùng nó để giết chết Đại Đương Gia.
Một đời anh minh thần chí của người đứng đầu Tuyên Hóa Hiệu, cuối cùng phải chịu đầu mình hai nơi, bỏ xác nơi xứ người lạnh lẽo.
Trời có lúc mây gió bất trắc, người có lúc có họa có phúc.
Đến lúc chết Đại Đương Gia cũng không thể ngờ được rằng, người giết mình chính là một trong sáu vị đương gia thân cận nhất của ông ta.
Là Tiếu Ngạo Thế cho rằng trí tuệ của mình cao siêu đến mức có thể coi thường nhân thế, hay bởi Thất Đương Gia mới thực sự là người cao tay hơn.
Có lẽ không phải.
Bởi trí tuệ của Đại Đương Gia vốn là đỉnh của đỉnh đã đạt đến mức thần nhân. Còn Bộ Uyên Đình tuy không có được thiên tư kiệt xuất như vậy. Nhưng ông ta có một cái "nhẫn" rất lớn.
Nhẫn ở đây chính là nhẫn nhịn, bao năm khổ sở cơ cực nơi đất khách quê người, chỉ để lấy lòng tin của một người.
Nhẫn ở đây là nhẫn tâm, khi dứt áo ra đi bỏ lại người vợ trẻ và đứa con trong bụng, đúng lúc họ rất cần có một người đàn ông ở bên.
Cuối cùng mọi sự nhẫn nhịn, nhẫn tâm cuối cùng cũng có được kết quả, khi chính tay Bộ Uyên Đình đã giết chết được Đại Đương Gia.
Thứ cả đời ông ta theo đuổi là phá giải Thiên Thu Đại Kiếp đã sắp thành công. Chỉ cần hủy đi Kiếp Tâm thì Đại Kiếp chính thức bị phá.
Mục tiêu cả đời ông ta hi sinh, chỉ còn chút síu nữa thôi là thành công của mĩ mãn, nhưng chuyện thành công nào cũng thế, khó nhất chính là giây phút cuối cùng.
Có câu thành công hôm nay, sẽ xóa nhòa đi hết những vết nhơ trong quá khứ.
Bộ Uyên Đình chỉ cần triệt để phá được Đại Kiếp, thì việc ông ta phản bội Đại Đương Gia, hay bắt cóc rất nhiều đứa trẻ cũng đều là chuyện nên làm.
Nhưng đời không như mơ, đến phút cuối cùng của sự thành công thì ông ta lại bị cản trở. Mà kẻ ngăn cản đó không phải ai khác, lại chính là đứa con năm xưa ông ta đã bỏ rơi Bộ Kinh Vân.
Ngân Long Nhuyễn Xích xuất ra nhanh như ánh chớp, bởi vì Bộ Uyên Đình biết người trước mắt bản linh rất cao cường. Lời lẽ cần nói cũng đã nói hết, chỉ còn cách ra tay trước hi mong rằng có thể tiên hạ thủ vi cường.
- Phiên Vân Phục Vũ trong Bài Vân Chưởng.
Bộ Kinh Vân thân kinh bách chiến, trong đời giao chiến vô số, chỉ một chiêu tấn công bất ngờ làm sao đã đủ để làm khó tử thần.
Nội lực của Bộ Kinh Vân thâm hậu vô cùng, nội kình phát ra từ lòng chưởng đã áp nhuyễn xích xuống nền đất.
Công lực của Bộ Kinh Vân liên miên bất tuyệt, Bài Vân Chưởng xảo diệu tuyệt luân. Một lực áp rất mạnh chuyền vào sợi nhuyễn xích, kình lực hùng hậu làm hổ khẩu của Bộ Uyên Đình rách tóe máu.
Xích sắt cũng rời khỏi tay, máu tươi đã chảy ra, đây chính thức là câu trả lời quyết tuyệt nhất của Tử Thần.
Dù là cha ruột với tử thần cũng không có ngoại lệ.
Đối diện với sự ngăn cản quyết liệt của Bộ Kinh Vân, có phải Bộ Uyên Đình sẽ chịu thua.
Không thể nào.
Bởi ông ta sẽ làm đủ mọi cách để kết thúc điều cả đời ông ta theo đuổi. Đại Kiếp bị phá khi Kiếp Tâm bị tiêu trừ.
Và Kiếp Tâm họa căn cuối cùng lại chính là tiểu hài tử đang trong tay ông ta.
Cuối cùng để đạt mục đích, người này đã bất chấp tất cả.
- Được các ngươi không cho ta đi thì ta sẽ giết chết đứa bé này. Kiếp Tâm chết thì Đại Kiếp sẽ kết thúc.
Bộ Uyên Đình cũng là người quả đoán, đã nói ra là sẽ làm ngay, để đạt thành mục đích thì thủ đoạn hạ tiện, bỉ ổi ông ta cũng làm.
Hành động của Bộ Uyên Đình diễn ra quá nhanh, khiến tất cả những người đang có mặt lúc đó đều sững sờ, ngay đến Phong Vân cũng khó để ra tay ngăn cản.
Với thân thể non nớt của Thiên Nhai thì một chưởng này sẽ thịt nát xương tan.
Đứa bé này sinh ra đã có số khổ, không biết Kiếp Tâm có gì đáng sợ với Thiên hạ, chỉ thấy đứa bé non nớt khóc ré lên vì sợ hãi.
Tiếng khóc trở thơ thuần khiết làm tan chảy hết thảy mọi trái tim những người có mặt ở đây, duy chỉ có một người là không rung động.
Bởi ông ta vì mục tiêu cả đời mà từ bỏ cả lương tâm của mình, đang tâm xuất chưởng sát hại một sinh linh nhỏ bé.
Hành động nhẫn tâm như thế nếu mà xảy ra thì đúng là trời cao không có mắt.
Ông trời có mắt và đã nhìn thấu sát tâm của Bộ Uyên Đình, trong lúc sát chưởng xuất ra chỉ trong tích tắc là chém tới Thiên Nhai, thì một bóng đen lướt tới.
Người này thân thủ liễu đắc, vừa áp sát đã xuất chỉ làm thương, thủ pháp cao minh đến Bộ Uyên Đình cũng bất ngờ.
- Hồi Mã Vấn Thiên Thương trong Vấn Thiên Thương Quyết.
Chỉ ảnh xuất sắc đã điểm chúng trọng chưởng của Bộ Uyên Đình. Chưởng kình tuy không mạnh, nhưng người xuất chiêu lại xảo diệu vô cùng.
Chỉ lực điểm vào huyệt Khúc Chì trên cánh tay, làm Bộ Uyên Đình đau đớn buông Thiên Nhai.
Bóng đen nhanh như chớp đoạt lấy đứa nhỏ, rồi triển thân lao đi.
Thành công chỉ trong chớp mắt đã bị người ta phá mất, Bộ Uyên Đình liền vội vã định triển thân đuổi theo.
Nhưng...
Ông ta đã không thể hoạt động được nữa, vì cổ họng đã bị một bàn tay cứng chắc bóp chặt.
- Kinh Vân! Tại sao...
Bàn tay bóp vào yết hầu ấy không phải của ai khác mà là của Bộ Kinh Vân.
- Tất cả ai chống đối tử thần đều phải chết.
Bộ Kinh Vân không bao giờ nói chơi, trước đây cũng thế, bây giờ cũng thế. Chỉ cần chống lại y thì chính là ký một bản án tử hình cho mình.
Kể cả kẻ đó có là cha ruột cũng sẽ không có ngoại lệ.
Từ lòng chưởng nội lực phát ra làm cổ họng của Bộ Uyên Đình đau đớn vô cùng. Nhưng nỗi đau thể xác không thể nào so sánh với nỗi đau trong lòng ông ta.
Sở dĩ Bộ Uyên Đình giám giết người cướp đứa bé, mà không sợ sự uy hiếp của Phong Vân.
Vì trong lòng ông ta vẫn luôn nghĩ Bộ Kinh Vân là con ruột của ông ta, dù chuyện gì xảy ra thì Kinh Vân cũng sẽ không động đến ông ta. Nhiếp Phong sẽ nể mặt sư huynh cũng không giám làm tổn thương ông ta.
Nhưng sự việc trước mắt đã khiến ông ta nhận ra mình đã sai.
Sai một cách hoàn toàn.
Lực phát từ chưởng của Bộ Kinh Vân xuyên qua người Bộ Uyên Đình, làm cho cả thân cây lớn sau lưng ông ta vỡ nát, đủ thấy kình lực lớn đến thế nào.
Cũng may Bộ Uyên Đình cũng là người luyện võ, thể năng tráng kiệt nên tính mạng nhất thời vẫn còn giữ.
Chỉ có con tim ông ta đang tan nát.
Bởi vì con trai ông ta đã không coi ông ta là cha, hắn coi một người ngoài Nhiếp Phong hơn tình phụ tử gia đình.
Nước mắt nơi khóe mắt Bộ Uyên Đình đã trào ra từng giọt, từng giọt, lệ ngấn khóe mi của một người đàn ông lãnh ngạo, cũng chính là cha của mình.
Nhưng Bộ Kinh Vân vẫn không buông tay, kình lực vẫn ra tăng làm trước mắt Bộ Uyên Đình như tối sầm lại.
Vậy là kết thúc như vậy ư?
Cuối cùng một đời gian khổ hi sinh lại được trả bằng cái chết trong tay con trai.
Ông ta không cam tâm, ông ta phẫn uất, ông ta trách ông trời sao bạc đãi mình như thế. Một thứ cảm giác đau đớn trào lên nơi khóe mắt, ông ta cảm thấy khó thở.
Ngón tay của Bộ Kinh Vân đã bóp chặt khí quản của ông ta, cái chết đã sắp đến cảm giác bị tử thần đoạt đi linh hồn hóa ra như thế.
- Vân sư huynh đừng!
Người hét lên đó chính là Nhiếp Phong. Chỉ vì cứu cháu mình mà khiến phụ tử Bộ Kinh Vân tương tàn thì y thật không muốn thấy.
Nhiếp Phong không ra tay ngăn cản vì y đã hiểu, rất hiểu cảm giác của Bộ Kinh Vân.
Cảm giác đó là gì.
Đó là cuộc đời cô độc, khổ ải của Bộ Kinh Vân cũng bắt nguồn từ người đàn ông này mà ra.
Nếu ngày đó ông ta không bỏ nhà ra đi, thì Bộ Kinh Vân hắn đã không phải là đứa trê sinh ra đã không có cha.
Ngọc Nùng mẹ hắn đã không phải căm hận ông ta mà chút hết oán hận lên đầu hắn.
Rồi hắn không phải cùng bà mẹ căm ghét mình này đến Hoắc Gia Trang.
Hắn cũng sẽ không gặp Hoắc Bộ Thiên để ông ta phải yêu thương hắn như con ruột.
Rồi hắn cũng sẽ không tận mắt thấy Hoắc Gia bị diệt môn, đau đớn hơn là thấy người cha nuôi yêu thương hắn, cho hắn hạnh phúc của một gia đình lại chết thê thảm trước mắt hắn.
Cuối cùng hắn sẽ không phải sống nhũng ngày tháng khổ nhục trong Thiên Hạ Hội, để trả thù cho người nghĩa phụ hắn tôn kính.
Cuộc đời u tối của hắn cũng vì người đàn ông này mà trỏ nên như vậy.
Hắn hận ông ta.
Nhưng hắn không muốn giết ông ta.
Sau tiếng hét của Nhiếp Phong thì Bộ Kinh Vân đã buông tay. Tử thần đã tha chết cho Bộ Uyên Đình không đồng nghĩa là đã tha thứ bỏ qua tất cả.
Còn Bộ Uyên Đình thì sao?
Trong lúc như kẻ sắp chết đuối lại hít được một ngụm không khí. Ông ta từ trạng thái vô thức đã dần tỉnh lại.
Bộ Uyên Đình thấy bốn phía tràn ngập một thứ cảm giác rất kỳ quái.
Cảm giác này giống như…
Vạn vật trên thế gian, mỗi thứ đều khiến cho người ta có cảm giác khác nhau.
Ví dụ như tuyết làm người ta thấy lạnh lẽo; lửa khiến người ta nghe nóng rực, dã thú cho người ta cảm giác là hung mãnh.
Cùng là con người nhưng người hầu cho cảm giác thấp hèn, tài tử thì mang đến cảm giác tao nhã, bá vương lại tạo ra cảm giác vô địch!
Nhưng dù là cảm giác nào thì cũng không thể phức tạp bằng thứ cảm giác tràn ngập xung quanh Bộ Uyên Đình.
Đó là một thứ cảm giác rất bi ai.
Cảm giác cứ như thể trên đời vốn không hề có niềm vui, giống như không muốn sống nhưng bị ép phải sống, làm người ta cảm thấy bi ai và tuyệt vọng đến cực độ, hoàn toàn không mong muốn tới gần thứ cảm giác này.
Người ta chỉ thấy trẻ con khóc chứ hiếm khi thấy người lớn khóc, nhưng hôm nay ông ta đã khóc.
Bộ Uyên Đình toàn thân vô lực khụy ngã xuống đất, đời này ông ta đã mất hết tất cả, công danh sự nghiệp đã bay theo làn gió.
Đến con trai ông ta cũng muốn giết ông ta.
Rốt cuộc ông ta đã đúng hay là sai, hi sinh thanh xuân sự nghiệp vì thiên hạ, ông ta có sai hay không.
Nước mắt chảy ra từ một người đàn ông có trái tim quyết tuyệt, nóng hổi nhưng bi đát.
Ông ta khóc, khóc vì điều gì.
Khóc vì tuyệt vọng.
- Ta đã thất bại... bại triệt để rồi!