• 4,707

Chương 109: Giương Cung Bạt Kiếm


Dịch: AND
Nguồn dịch: Mê truyện
Vương Quốc Hoa lạnh lùng nhìn hai người.
- Tôi nghi ngờ hai người là kẻ giả danh. Xin lỗi không thấy lãnh đạo quận ủy thì tôi không đi cùng các anh.
Trong lòng Vương Quốc Hoa biết rõ đi theo hai tên này nhất định phải bị ăn đòn. Hắn không then với lương tâm nhưng không muốn tốn công sức với đối phương.
- Không đi theo chúng tôi? Muốn phản hả?
Người đàn ông kia quay đầu lại nói:
- Vào đi.
Ngoài cửa lại có hai người khác đi vào, tay còn cầm còng tay.
Vương Quốc Hoa thấy thế thầm nghĩ hôm nay đối phương không đạt mục đích sẽ không bỏ qua. Vì thế hắn đứng lên lạnh lùng nhìn đối phương nhưng không nói gì.
Cán bộ sai lầm thì người Ủy ban kỷ luật thấy nhiều. Bốn người tiến vào không ngờ Vương Quốc Hoa lại biểu hiện ngang ngạnh như vậy. Cán bộ bình thường thấy người của Ủy ban kỷ luật đều nhũn đi, có người còn ngất. Vương Quốc Hoa căn bản không có ý chịu trói buộc bốn người từ hai bên đi tới chuẩn bị có biện pháp.
Vương Quốc Hoa biết rõ đối phương quả thật là người của Ủy ban kỷ luật thị ủy, nhưng đối phương không thông báo Quận ủy đã tới bắt người thì nhất định có vấn đề.
Vương Quốc Hoa trong lúc nhất thời cũng không có biện pháp gì tốt, chỉ có thể kéo dài thời gian để gây náo động, chuyện truyền ra. Chỉ cần truyền ra thì bọn họ không dám làm gì mình.
- Vương Quốc Hoa, đừng mơ tưởng chống đối tổ chức.
Người đàn ông cầm đầu nghiêm khắc quát. Vương Quốc Hoa rất khinh thường đám người lấy tổ chức ra dọa người khác nên không bị bọn họ dọa.
- Các người luôn miệng nói tổ chức tại sao không làm việc theo trình tự tổ chức. Tôi là cán bộ quản do Quận ủy quản lý, các người muốn điều tra tôi phải được lãnh đạo quận ủy đồng ý. Không có lãnh đạo quận ủy gật đầu thì tôi không đi theo.
Vương Quốc Hoa cắn mãi điểm này làm mấy người kia có chút do dự. Người đàn ông cầm đầu hơi do dự đột nhiên biến sắc nói với những người khác:
- Dẫn đi.
Hai người đàn ông đi lên muốn mạnh mẽ đưa Vương Quốc Hoa đi. Lúc này Ngô Khinh Vũ đột nhiên xuất hiện ngoài cửa thấy thế kêu to:
- Các người là ai? Làm gì vậy hả? Người đâu….
Giọng Ngô Khinh Vũ rất lớn, vừa nói làm cả trụ sở ủy ban quận nghe rõ hết. BỐn người không ngờ đột nhiên xuất hiện một người phụ nữ đi ra mặc kệ không biết có chuyện gì đã gào ầm lên.
Dưới sân ủy ban, trong chiếc xe màu đen một người đàn ông đeo cà vạt đen nghe tiếng động trên lầu không khỏi tức giận nói:
- Làm gì vậy hả?
Người đàn ông xuống xe đi nhanh lên lầu. Vương Quốc Hoa ở tầng ba, lúc này mọi người đều đi ra chú ý cảnh này. Trước mắt bao người, bốn người Ủy ban kỷ luật thị ủy cũng hơi luống cuống.
- Tránh đường một chút.
Người đàn ông từ xe xuống uy nghiêm xuất hiện ngoài cửa lớn tiếng nói với người vây xem.
- Ủy ban kỷ luật điều tra, tản ra, không có gì hay để xem.
- Đây không phải phó chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật thị ủy Tiết Minh Vũ sao?
Có người nhận ra y nên nhỏ giọng kêu.
Vương Quốc Hoa nghe rõ không khỏi thầm kêu khổ, xem ra không thể không đi theo bọn họ rồi, chẳng lẽ động tay động chân sao? Đúng lúc này Lý Dật Phong đột nhiên từ trên lầu đi xuống đầy tức giận nói:
- Xảy ra chuyện gì?
Lý Dật Phong không nhìn Tiết Minh Vũ mà đưa mắt trao đổi với Vương Quốc Hoa, phát hiện vẻ mặt Vương Quốc Hoa rất tự nhiên, ánh mắt bình tĩnh, Lý Dật Phong có chút do dự không biết có nên ngăn cản không?
- Chủ tịch Lý, có quần chúng tố cáo Vương Quốc Hoa lúc làm việc ở huyện Nam Sơn đã tham ô, chúng tôi không có nghĩa vụ cần giải thích với anh.
Tiết Minh Vũ thầm kêu khổ trong lòng, không ngờ Lý Dật Phong lại đi ra ngăn chuyện cho Vương Quốc Hoa, sớm biết vậy thì mình không lên đây rồi.
- Đồng chí Lý Dật Phong, tôi muốn hỏi một câu Vương Quốc Hoa còn là cán bộ do Quận ủy Lưỡng Thủy quản lý không? Nếu là đúng sao không thông báo lãnh đạo quận ủy trước? Các anh không điều tra theo trình tự của tổ chức, tôi nghi ngờ tính chất chấp pháp công chính của các anh. Các anh có thể mang Vương Quốc Hoa đi bây giờ nhưng tôi nhất định sẽ báo cáo việc này với lãnh đạo thị ủy.
Lý Dật Phong rất tức giận, cái gì gọi là không có nghĩa vụ giải thích? Đây là không coi chủ tịch quận vào đâu.

Cuộc điện thoại gọi tới rất kịp lúc. Tằng Trạch Quang nghe xong vội vàng nói:
- Bí thư Ôn, mấy người của Ủy ban kỷ luật thị ủy muốn bắt Vương Quốc Hoa đi.
Ôn Xương Thịnh rất tức giận ném mạnh chén trà xuống bàn, may chén trà bằng inox nên không vỡ. Ôn Xương Thịnh hoàn toàn bị chọc giận, đây là không coi ai ra gì, không ngờ không thông qua lãnh đạo chủ quản. Ủy ban kỷ luật có quyền lực lớn đến như vậy sao? Muốn bắt ai là bắt sao?
- Không coi pháp luật vào đâu.
Ôn Xương Thịnh gầm lên lập tức cầm điện thoại nhưng lại bỏ xuống.
- Đi theo tôi.
Vừa nói y đi nhanh ra ngoài đến văn phòng Ủy ban kỷ luật thị ủy.
Phó bí thư thị ủy kiêm chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Hầu Quốc Đống lúc này đang ở văn phòng chờ tin tức. Người đi bắt Vương Quốc Hoa là do hắn phái ra, chuyện cụ thể xuất phát từ Quản Nhất Vĩ. Chuyện Quan Tiểu Quân là do Vương Quốc Hoa dựng lên, Tằng Trạch Quang điều lên quận Lưỡng Thủy, Quản Nhất Vĩ không thể lên làm bí thư huyện ủy làm một vài người căm tức. Hơn nữa Nghiêm Hữu Quang khi chọn người làm bí thư quận ủy Lưỡng Thủy cũng có khuynh hướng nghiêng về Ôn Xương Thịnh càng làm không ít người tức tối.
Vừa lúc có người viết thư nạc danh gửi lên Ủy ban kỷ luật thị ủy, nội dung rất phong phú nói Vương Quốc Hoa có tác phong hủ hóa, ở chung với phụ nữ, cũng có ảnh… các nội dung khác còn có lúc Vương Quốc Hoa làm ở Phòng lao động huyện Nam Sơn hoành hành bá đạo, tham ô hủ hóa. Đây chính là lý do mà Ủy ban kỷ luật thị ủy xuất hiện.
Ôn Xương Thịnh đầy tức giận tiến vào văn phòng Hầu Quốc Đống nói.
- Đồng chí Quốc Đống, ai cho các anh quyền lợi tùy tiện điều tra một cán bộ? Vương Quốc Hoa là cán bộ do quận Lưỡng Thủy quản lý, anh không thông báo Ban tổ chức cán bộ thị ủy, không thông báo đồng chí phụ trách Quận ủy Lưỡng Thủy mà đã đi bắt người, vậy có thích hợp không?
Vừa dứt câu đằng sau đã truyền tới tiếng của Nghiêm Hữu Quang:
- Bí thư Ôn nói rất đúng, tôi cũng đang muốn hỏi một câu, xử lý đồng chí Vương Quốc Hoa tại sao không báo trước với Ban Tổ chức cán bộ thị ủy một tiếng. Vương Quốc Hoa là cán bộ kế cận, cũng do Ban tổ chức cán bộ thị ủy quản lý. Ủy ban kỷ luật có chứng cứ rõ ràng gì không? Nếu không thì tôi hỏi có ý đồ gì?
Mặt Hầu Quốc Đống tái lại, ấp úng không biết nên trả lời như thế nào. Không ngờ điều tra một cán bộ cấp phòng nho nhỏ lại làm hai đại thần xuất hiện như vậy. Hầu Quốc Đống thầm kêu khổ thầm nghĩ lúc đầu Lôi Minh đã nhắc mình Vương Quốc Hoa này có lai lịch không đơn giản. Đúng là vì thế nên mới phái người lặng lẽ đi điều tra, bắt về thẩm tra thì còn sợ hắn không nói gì sao? Hầu Quốc Đống tính như vậy nhưng tuyệt đối không ngờ bên quận Lưỡng Thủy còn chưa có tin tức báo về mà hai lãnh đạo đã tới nhà.
- Bí thư Ôn, Bí thư Nghiêm, Ủy ban kỷ luật cũng là nhận được đơn tố cáo của quần chúng nên theo lệ điều tra.
Hầu Quốc Đống tìm một lý do khá miễn cưỡng, chỉ là nói khá ấp úng.
Ôn Xương Thịnh còn chưa nói, Nghiêm Hữu Quang đã lạnh lùng nói:
- Đơn tố cáo? Có thể công bố không? Không cần lo tôi báo tin, tôi nghe nói Vương Quốc Hoa không có ý chạy trốn mà là nói lý với người anh phái ra.
Nghiêm Hữu Quang nói sắc như đao, nghe rất bình thường nhưng thực ra có sát khí. Gì gọi là nói lý với người của Ủy ban kỷ luật, nói rõ người Ủy ban kỷ luật đi không danh chính ngôn thuận.
Ôn Xương Thịnh nghe xong cũng cười lạnh nói:
- Có một số đồng chí trong chúng ta còn tưởng rằng bây giờ là 20 năm trước, muốn xử lý ai thì xử lý người đó, xử chết người ta còn đổ sang nói là do quần chúng muốn vậy.
Lúc này phía sau có người ho khan một tiếng. Là Lôi Minh.
- Có chuyện gì mà mọi người tập trung ở đây hết thế?
Lôi Minh không cao, chỉ tầm 1m6, tóc chải vuốt cẩn thận sang hai bên.
Ôn Xương Thịnh nhìn đối thủ lâu năm của mình trong lòng biết rõ nguyên nhân gây ra việc này. chuyện của Vương Quốc Hoa nếu mình không cứng rắn một chút không chừng sau đây còn có việc khác nữa xảy ra. Tính của Lôi Minh thì Ôn Xương Thịnh biết rõ, đây là kẻ rất hẹp hòi, không biết sao lên được vị trí ngày hôm nay.
Điện thoại bàn vang lên, Hầu Quốc Đống do dự một chút nhìn máy, lại nhìn không khí căng thẳng. Nghiêm Hữu Quang mặc kệ đối phương xấu hổ hay không, lúc này không giúp Vương Quốc Hoa thì mọi cố gắng trước đây sẽ uổng phí, truyền lên tỉnh thì không biết lãnh đạo nhìn mình như thế nào?
- Sao vậy đồng chí Quốc Đống, nghe máy đi, có cần tôi nghe hộ không?
Biểu hiện của Nghiêm Hữu Quang tích cực hơn Ôn Xương Thịnh làm Lôi Minh rất khó hiểu. Y thầm nghĩ Vương Quốc Hoa không phải từng làm thư ký của Tằng Trạch Quang sao? Tằng Trạch Quang không phải người của hắn, hắn sốt ruột làm gì?
Hầu Quốc Đống cầm máy nghe vài câu sau đó giữ máy cười khổ nói với mọi người:
- Bên ủy ban quận Lưỡng Thủy gọi tới, đồng chí Lý Dật Phong gọi.
Ngay lúc Hầu Quốc Đống thấy khó xử, Lôi Minh đi lên nói:
- Đưa máy cho tôi.
Lôi Minh cầm máy cười nói:
- Đồng chí Lý Dật Phong hả? tôi là Lôi Minh, tôi biết rồi, ừ ừ, tôi sẽ nói với đồng chí Quốc Đống.
Vừa nói Lôi Minh che máy trừng mắt nhìn Hầu Quốc Đống:
- Các đồng chí làm chuyện như thế nào vậy cả? Làm cả ủy ban quận Lưỡng Thủy ầm lên, không phải là nghe gió lại nghĩ là mưa sao? Bảo bọn họ về.
Lôi Minh nói vậy làm hai người Ôn Xương Thịnh và Nghiêm Hữu Quang đều cười lạnh trong lòng.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Phù Diêu.