• 4,707

Chương 143: Biết Chân Tướng


Dịch: AND
Nguồn dịch: Mê truyện
Xường xám rất hợp người, phác họa đường cong gần như hoàn mỹ của cô. Vương Quốc Hoa không thể không thừa nhận, Sở Sở mặc vào sườn ám sẽ giết chết tất cả người khác phái.
Lúc này một chuyện phá vỡ tâm trạng xảy ra, Sở Sở hắt hơi. Mặc dù đưa tay che miệng trông khá đẹp mắt nhưng Vương Quốc Hoa đã thoát thân khỏi cơn sững sờ vừa rồi.
- Được, có thể đi đóng phim, ngôi sao điện ảnh so sánh với cô thì không đáng một đồng.
Vương Quốc Hoa rất khẳng định nói chẳng qua Sở Sở không vui gì bởi vì ánh mắt của hắn đã khôi phục bình thường.
Mặc kệ nói như thế nào, được ca ngợi vẫn làm Sở Sở vui. Lúc Vương Quốc Hoa đưa tay lấy thuốc, Sở Sở nói:
- Chờ chút.
Cô ngồi xổm xuống trước vali lưu lại cho hắn một bóng lưng gần như hoàn mỹ. Vương Quốc Hoa không thể không hoài nghi, sườn xám có lẽ sinh ra vì những người như Lưu Linh. Người phụ nữ có thể mặc sườn xám theo Vương Quốc Hoa thấy chỉ có hai loại.
Sở Sở đứng lên đưa hai tút thuốc ném tới:
- Không biết mang gì cho anh nên đành trộm hai tút này của ông ngoại.
Hai tút này Vương Quốc Hoa chưa từng thấy, con gấu mèo và chữ trên đó hắn nhận ra. Loại thuốc này Vương Quốc Hoa chưa từng nghe đến, mặc dù kiếp trước hút thuốc xịn nhưng cũng chưa thấy loại này. Hơn nữa mấy chữ
cung cấp đặc biệt
cũng đã đủ nói rõ thân phận của Sở Sở.
Sở Sở hoàn toàn không có ý thức được hai tút thuốc này mang lại hiệu quả mạnh hơn bộ đồ mình mặc. Sở Sở không hút thuốc, thuốc này do cô thuận tiện lấy. Theo cô thì hai tút này quá bình thường, ông ngoại bị bác sĩ bắt cai thuốc, cô mà không lấy thì bố cô sẽ đoạt. Vương Quốc Hoa cầm thuốc ngơ ngác nhìn.
Sở Sở thấy vẻ mặt của hắn như vậy, không khỏi mơ hồ ý thức được gì đó.
Vương Quốc Hoa khó khăn giật giật yết hầu nhưng không thể nói ra.
- Sao thế?
Sở Sở có chút lo lắng hỏi. Vương Quốc Hoa giơ tút thuốc lên:
- Ông ngoại cô rất cao…
Sở Sở biết vấn đề ở đâu nên cúi đầu đan tay vào nhau nhỏ giọng nói:
- Tôi là chính mình.
Vương Quốc Hoa khẽ thở dài một tiếng:
- Cảm ơn, tôi mời cô đi ăn.
Sở Sở cuối cùng không nhịn được lớn tiếng nói:
- Tôi đã gặp Lưu Linh ở Mỹ.
Vương Quốc Hoa ngồi bịch xuống ghế, miệng nở nụ cười kỳ quái. Rất nhanh hắn nhẹ nhàng nói:
- Cô ấy vẫn tốt chứ? Ha ha, đi, vừa đi vừa nói.
Nói xong Vương Quốc Hoa đứng lên bước đi, Sở Sở nhìn rõ vai hắn hơi run.
Sở Sở có chút hối hận, cảm thấy mình hơi tàn nhẫn. Đối với kết quả này, Vương Quốc Hoa sớm chuẩn bị tâm lý nhưng khi nó tới hắn vẫn thấy tim mình như bị dao cắt.
Ăn trưa ở nhà ăn khách sạn, lúc ăn Vương Quốc Hoa khá bình thường chỉ là ăn nhanh một chút, đồ ăn không gắp mấy. Mặc kệ nói như thế nào cũng làm Vương Quốc Hoa bớt lo lắng hơn. Vương Quốc Hoa đưa Sở Sở về phòng rồi đi. Sở Sở vào thấy thuốc vẫn để trên bàn. Cô cầm đuổi theo lại thấy cảnh làm mình đau lòng.
Vương Quốc Hoa đi rất chậm, người run run, đi đến hành lang thì giẫm hụt. Sở Sở rất chua xót vội vàng chạy theo.
Vương Quốc Hoa ngồi trên sàn nhà cảm thấy mình chưa bao giờ mệt như vậy. Lúc tay Sở Sở đặt lên vai, Vương Quốc Hoa ngẩng đầu cười với cô. Nụ cười đó đã in sâu vào tim Sở Sở.
Sở Sở chưa bao giờ thấy ai cười chua xót như vậy, nhất là ánh mắt kia càng làm người ta đau lòng. Sở Sở khẽ kéo Vương Quốc Hoa, đưa thuốc cho hắn.
- Em xin lỗi.
Vương Quốc Hoa cười cười không nói cầm thuốc, đi bây giờ đã không còn nặng nề như trước. Sở Sở há mồm định gọi hắn nhưng cuối cùng cô im lặng. Cô tin hắn rất kiên cường, nhất định sẽ vượt qua.
Vương Quốc Hoa đi bộ trên đường, bên cạnh như không có ai tồn tại. Đi một lát thấy mệt, hắn ngồi xuống gốc cây lấy thuốc ra hút. Lúc lâu sau hắn đứng lên định đưa tay bắt xe thì một xe Santana dừng trước mặt.
- Lãnh đạo, sao lại ngồi ở đây?
Cát Tiếu Mi cười rất tươi nhìn hắn. Thấy vẻ mặt của hắn, Cát Tiếu Mi ngẩn ra, nhìn rất bình thường nhưng lại như đè nén rất nhiều cảm xúc.
Vương Quốc Hoa lúc này mới nhớ lúc đi ra mình ngồi xe Lý Dật Phong. Mở cửa xe, Vương Quốc Hoa nhẹ nhàng nói:
- Xe bị trưng dụng.
Cát Tiếu Mi biết xe của Vương Quốc Hoa thường xuyên bị thành viên tổ quy hoạch mượn. Người không phải máy, mỗi ngày làm việc như vậy kiểu gì chẳng mệt. Hơn nữa lãnh đạo liều mạng làm việc như Vương Quốc Hoa có thể nói là số một ở quận.
- Lãnh đạo, đi đâu?
Cát Tiếu Mi hỏi một câu, cô vốn định đến ủy ban quận nhưng trên đường gặp lãnh đạo đương nhiên phải ưu tiên phục vụ lãnh đạo.
- Có thể tìm chỗ yên tĩnh không, tôi muốn uống rượu.
Vương Quốc Hoa không biết sao chỉ thấy bây giờ uống rượu là lựa chọn tốt nhất.
Uống rượu dễ làm nhưng nơi yên tĩnh lại khó. Cát Tiếu Mi trừng mắt nói:
- Muốn yên tĩnh chỉ có thể đến phòng tôi thuê, ở nôi thành cũ.
- Được, đâu cũng được, chỉ cần yên tĩnh.
Vương Quốc Hoa lạnh nhạt nói.
Cát Tiếu Mi cảm thấy hôm nay Vương Quốc Hoa rất lạ nhưng không tiện nói gì. Cô quay đầu xe chạy về phía nội thành cũ.
Có hai chai Ngũ Lương Dịch đợt tết được tặng chưa uống, đồ ăn cũng đơn giản, mua ở ven đường là được, còn có lạc, tủ lạnh cũng có chút đồ ăn. Vương Quốc Hoa cũng không quá chú ý cái này. Khi Cát Tiếu Mi đi làm đồ ăn, Vương Quốc Hoa đã bắt đầu ngồi uống một mình.
Thực ra Vương Quốc Hoa căn bản không để ý rượu có mùi gì, chỉ muốn tìm cảm giác ấm áp. Cát Tiếu Mi bê hai đĩa đồ ăn ra, hai chai rượu đã có một chai tới đấy.
- Sếp, uống ít một chút.
Cát Tiếu Mi cười khuyên một chút. Vương Quốc Hoa lúc này đã say đôi chút, câu rượu vào càng sầu hơn đúng là có lý. Cát Tiếu Mi như biến thành Lưu Linh, Vương Quốc Hoa cười nói:
- Đến à, đến lúc nào vậy?
Cát Tiếu Mi há hốc mồm, nói gì vậy? Đang khó hiểu, Vương Quốc Hoa đứng lên đi vào phòng ngủ nói:
- Mệt rồi, ngủ một giấc.
Vương Quốc Hoa ngã xuống giường nhưng lại trượt.
Vương Quốc Hoa ngã xuống mặt đất không ngờ ngủ được. Cát Tiếu Mi ở bên không biết làm gì. chủ tịch Vương làm sao vậy? Cát Tiếu Mi không biết nguyên nhân nhưng biết trong lòng Vương Quốc Hoa nhất định đang rất khó chịu. Từ trước đến giờ Vương Quốc Hoa luôn thể hiện trầm ổn, gặp chuyện cũng không loạn, hôm nay là làm sao?
Không thể nhìn Vương Quốc Hoa ngủ trên sàn, Cát Tiếu Mi ngồi xổm xuống cố sức nâng Vương Quốc Hoa lên giường. Không ngờ Vương Quốc Hoa lại kéo cả cô ngã xuống, cứ thế cô nằm đè lên hắn, một tay còn đặt lên ngực. Cát Tiếu Mi không ngờ có việc này, đầu óc trở nên mơ hồ.
Nếu duy trì tư thế này còn chưa tính, tay Vương Quốc Hoa còn không thành thật vuốt ve qua quần áo, sau đó còn thò từ cổ áo vào trong.
Cát Tiếu Mi không nhớ rõ đã bao lâu nơi này không được tiếp xúc. Tay Vương Quốc Hoa rất nóng, một cảm giác tê dại truyền khắp toàn thân. Cát Tiếu Mi thoáng cái tỉnh lại, túm tay muốn kéo ra, ai ngờ Vương Quốc Hoa vì chiếm cứ đỉnh núi nên lật người cô lại.
Cát Tiếu Mi đành phải buông tha chống cự. Khó hiểu là Vương Quốc Hoa lại yên tĩnh, hai người cứ thế nằm không biết bao lâu, cuối cùng Vương Quốc Hoa nghiêng sang bên hoàn toàn ngủ say.
Cố gắng co người ra, Cát Tiếu Mi thở hổn hển không phải vì áp lực mà vì tim đập mạnh, còn cả lửa dục bị gọi ra.
Đối diện giường là tủ quần áo, Cát Tiếu Mi thấy mặt mình đỏ như đánh son, giữa hai chân còn có chút chất lỏng. Cát Tiếu Mi dùng tay cho mặt vì xấu hổ.
Yên tĩnh một lát Cát Tiếu Mi cuối cùng bình tĩnh lại, cởi giầy, cởi áo, lấy chăn đắp cho hắn.
Ngồi một lát, Cát Tiếu Mi không ngờ cũng thấy mệt, nhìn Vương Quốc Hoa ngủ ngon trên giường, cô thầm nghĩ chắc không xảy ra chuyện gì. Cô muốn nằm bên cạnh hắn ngủ.
Trong mơ Vương Quốc Hoa lại chơi trò thỏa mãn ngoài cơ thể với Lưu Linh, sự ướt át nóng bỏng đó làm hắn rên lên.
Lúc đạt tới đỉnh, Vương Quốc Hoa bừng tỉn mở mắt phát hiện là giấc mơ nhưng không phải mơ. Trước mặt hắn có một cơ thể nóng bỏng như một quả trứng gà bóc vỏ.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Phù Diêu.