• 4,707

Chương 163: Thay Đổi Lặng Lẽ


Dịch: AND
Nguồn dịch: Mê truyện
Lái xe cầm thuốc nói:
- Thuốc ngon, cảm ơn, thực ra tôi không vất vả, chỉ có chủ tịch Miêu là vất vả. Không giấu gì anh tiền này về còn phải dành phần nhiều cho quỹ xóa đói giảm nghèo, nhiều xã như vậy, trăm ngàn thoáng cái là hết, còn không biết tiền rơi vào tay ai nữa.
Miêu Húc rất nhanh đi xuống, cô vui vẻ nói:
-Tiểu Vương, biện pháp của cậu rất được, được cấp 250 ngàn rồi.
Miêu Húc vui vẻ rời đi. Vương Quốc Hoa vốn định gọi điện thoại nhưng nghĩ lại quyết định tự mình đi một chuyến. Đến tổ quy hoạch, hắn triệu tập mọi người họp, thông báo tiền thưởng rồi đi.
Hắn lại tới phòng du lịch, thấy Nhạc Đông Linh liền nói ý kiến của mình. Nhạc Đông Linh nói cam đoan quà tết của Hội liên hiệp phụ nữ do phòng du lịch hỗ trợ giải quyết.
Sau đó hắn sang phòng chiêu thương, Lam Hâm Phú cũng cơ trí, nghe xong nói không vấn đề gì, phòng còn một nhóm đồ dùng cần xử lý.
Bên khu công nghệ cao, Cát Tiếu Mi gần đây coi như ở vị trí béo bở nhất, Vương Quốc Hoa nói ra ý nghĩ, cô hiểu nói có một xe bán tải dùng mấy năm đang muốn thanh lý. Vương Quốc Hoa đứng lên rời đi, Cát Tiếu Mi đưa tới dưới lầu đột nhiên nói:
- Lãnh đạo, ngài có phải sẽ đi không, sao nói giống như an bài hậu sự vậy?
Vương Quốc Hoa có chút kinh ngạc, hắn đứng lại nói:
- Sao lại nghĩ đến việc này?
Cát Tiếu Mi che miệng cười nói:
- Vừa nãy ngài nói chuyện đã than thở một câu không đợi được.
- Có sao?
Vương Quốc Hoa lẩm bẩm tự hỏi sau đó cười nói:
- Sang năm sẽ đi, chuyện về cơ bản đã được quyết định, sau này rất nhiều chuyện phải dựa vào chính mọi người. Chẳng qua cô yên tâm, bí thư Tằng vẫn còn đó mà.
Cát Tiếu Mi có chút cảm động, hắn đây là nghĩ cho mình. Lãnh đạo có thể nghĩ, có thể làm như vậy là quá khó khăn.
- Có phải có người đỏ mắt vì lĩnh vực ngài phụ trách không?
Cát Tiếu Mi cười cười trêu chọc, Vương Quốc Hoa lắc đầu nói:
- Sao có thể chứ?
Vừa nói hắn cười lạnh nói:
- Tôi không chọc người khác đã là may rồi.

Biết được tin sang năm Vương Quốc Hoa sẽ đi, Lý Dật Phong lo lắng. Y không để ý đây là văn phòng Ôn Xương Thịnh mà lớn tiếng nói:
- Không được.
Nói xong, Lý Dật Phong mới bình tĩnh lại nhìn Ôn Xương Thịnh.
- Bí thư Ôn, không thể điều Vương Quốc Hoa đi. Tình hình phát triển kinh tế của quận Lưỡng Thủy đang tốt đẹp, công của Vương Quốc Hoa không thể phủ nhận. Nhiều nhất một năm nữa GDP của quận Lưỡng Thủy sẽ tăng gấp bốn lần, giờ điều Vương Quốc Hoa đi là không công bằng.
Lý Dật Phong do dự một chút mới nói câu này.
Ôn Xương Thịnh cười cười nhìn hắn:
- Anh sợ người nói này nói kia ư?
Lý Dật Phong ngẩn ra, trong lòng y cũng có suy nghĩ này, đồng thời Lý Dật Phong nghĩ đến sự tồn tại của Sở Sở. Lão tướng quân có sức ảnh hưởng rất lớn trong chính trị và chính trị, đây là bóng ma trong lòng y. Vì thế Lý Dật Phong khá tôn trọng Vương Quốc Hoa.
Ôn Xương Thịnh tưởng mình nói trúng hết nên đứng lên lạnh nhạt nói:
- Sang năm tôi cũng phải rời khỏi Lưỡng Thủy, không có bất ngờ thì Tằng Trạch Quang sẽ làm trưởng ban tổ chức cán bộ thị ủy. Đồng chí Dật Phong, tôi đánh giá cao anh, anh ở quận Lưỡng Thủy gần ba năm rồi nhỉ? Anh đã đạt được không ít thành tích, tỉnh ủy và thị ủy đều có thái độ khẳng định.
Lý Dật Phong bị thứ này làm chú ý, y vô thức hỏi:
- Vậy còn bí thư Nghiêm?
- Lão Nghiêm điều tới làm thị trưởng thị xã Bắc Câu. Phó bí thư Đảng đàn do tỉnh phái xuống. năm sau thị xã Lưỡng Thủy sẽ lên cấp, tỉnh ủy chắc chắn sẽ có điều chỉnh mạnh về nhân sự.
Ôn Xương Thịnh cười nói, trong lòng cũng có chút buồn bực.
- Bí thư Tằng Trạch Quang làm trưởng ban tổ chức cán bộ thị ủy?
Lý Dật Phong bị tin này làm cho chấn động. Từ một bí thư quận ủy lên làm trưởng ban tổ chức cán bộ thị ủy là bước tiến quá lớn dù cho trước đó Tằng Trạch Quang đã là thường vụ thị ủy thì cũng là lớn.
- Anh biết là được, không nên nói ra bên ngoài.
Ôn Xương Thịnh ngồi lại xuống ghế. Lý Dật Phong suy nghĩ một lúc và bình tĩnh lại.
Cục diện chính trị của thị xã Lưỡng Thủy một lần nữa sẽ có thay đổi. Vẻ khó xử trên mặt Ôn Xương Thịnh đã nói rõ điểm này. Lãnh đạo tỉnh ủy không quá hài lòng với cục diện chính trị của thị xã Lưỡng Thủy, Lý Dật Phong ý thức được điểm này. Y nhìn vẻ mặt trầm thấp của Ôn Xương Thịnh, trong lòng cũng biết một chuyện bí thư Ôn tuy lên chức nhưng chỉ có thể thành phó chủ tịch tỉnh, không thể thành thường vụ tỉnh ủy.
Thị trấn Song Long, đứng trước căn nhà cũ, Nghiêm Giai Ngọc có chút không muốn. Nơi đây cuối cùng bị chính quyền thu hồi, tuy đền bù khá cao nhưng Nghiêm Giai Ngọc vẫn không muốn vì ở đây có quá nhiều kỷ niệm đẹp của cô với hắn.
Một ít nhà cổ ở thị trấn Song Long được nhét vào khu du lịch, chính quyền nhất định phải thu hồi. Các căn nhà cổ ở đây sẽ đượ cải tạo thành khách sạn theo phong cách cổ điển.
Vương Quốc Hoa đã kết thúc ngày làm việc, hôm nay là 27/12 âm, mai là đến đợt nghỉ tết, Vương Quốc Hoa phải về nhà ăn tết. Có lẽ do Vương Quốc Hoa muốn đi nên Lý Dật Phong không bố trí Vương Quốc Hoa trực ban, quyết định này không tạo ra ý kiến nào phản đối cả. Nguyên nhân do quan hệ của Vương Quốc Hoa với mọi người bây giờ khá tốt. Lý Dật Phong vốn nghĩ có người oán giận nên có chút kinh ngạc. Cũng trong giây phút đó Lý Dật Phong đột nhiên cảm thấy Vương Quốc Hoa đi chưa chắc đã là chuyện xấu.
Đứng trên hành lang, Lý Dật Phong nhìn Vương Quốc Hoa rời đi mà nhớ đến lời nói của vợ với mình hôm qua. Lý Dật Phong không khỏi thầm than Vương Quốc Hoa là người có tình có nghĩa, đây là điều hiếm có trong quan trường. Nghĩ tới việc này, Lý Dật Phong không thể không nhớ tới cục diện rối rắm lúc mình mới làm chủ tịch, hôm nay tất cả đã thay đổi rất lớn.
Làm bí thư quận ủy tương lai, Lý Dật Phong thật lòng không hy vọng Vương Quốc Hoa đi. Có một quan chức như vậy bên dưới chính là đảm bảo cho thành tích. Điểm này nhìn từ việc Tằng Trạch Quang lên làm trưởng ban tổ chức cán bộ thị ủy là có thể thấy.
Trước khi đi Vương Quốc Hoa chạy xe tới trước trụ sở tập đoàn Huy Hoàng ở quận Lưỡng Thủy, hắn không xuống xe mà chỉ nhìn thoáng qua rồi lái xe rời đi.
Lưu Chấn Nam vẫn đang ở quận Lưỡng Thủy, cuối năm có nhiều nơi phải quà cáp, công việc này người khác làm thì y không yên tâm.
Cao Phi đứng trên lầu nhận ra xe của Vương Quốc Hoa, y định đi xuống chào không ngờ xe lại rời đi. Cao Phi đành phải thôi, y lên tầng nói chuyện này với Lưu Chấn Nam.
Nghe thấy Vương Quốc Hoa tới, Lưu Chấn Nam có chút buồn bực. Sau chuyện lần trước Lưu Linh lại sang Mỹ, vào một trường đại học học tập. Lưu Chấn Nam cũng ủng hộ, vợ mặc dù khó chịu nhưng không dám nói gì, ả chỉ lẩm bẩm nhưng bị Lưu Chấn Nam mắng cho một trận.
Lưu Chấn Nam biết con gái cần hoàn cảnh yên tĩnh để giải tỏa, cũng chỉ hy vọng thời gian sẽ xóa nhòa tất cả.
- Nhớ tặng quà tết cho Vương Quốc Hoa, ừ theo cấp bậc cao nhất, đưa tới nhà cậu ta.
Lưu Chấn Nam dặn xong tiếp tục đứng nhìn bản đồ thi công.
Vương Quốc Hoa vừa ra khỏi nội thành thì điện thoại di động vang lên. Là Sở Sở gọi.
- Ở đâu?
Thời gian trước Sở Sở theo ý của Vương Quốc Hoa mà làm loạn ở Thượng Hải. Vấn đề tài chính tìm ông bố vay tiền ở ngân hàng, đất đều của quân đội, có thể nợ trước. Ông ngoại rất thương yêu cô nên nhắm mắt cho qua hành vi sai nguyên tắc này.
Sở Sở bất ngờ chính là vừa rao bán cái là có người đặt mua hết. Điều này làm cô hiểu được năng lực của Vương Quốc Hoa trong làm việc kinh doanh. Vì thế cuối năm cô mới lái xe đến quận Lưỡng Thủy, cô muốn nói chuyện kế hoạch phát triển sang năm với hắn. Không ngờ đến văn phòng thì hắn đã chạy mất.
- Sao cô lại tới?
Vương Quốc Hoa thuận miệng nói làm Sở Sở rất tức giận.
- Đáng chết.
Sở Sở mắng, Vương Quốc Hoa vội vàng giải thích:
- Hiểu lầm, tôi không phải thấy sắp tết rồi sao?
Sở Sở nghe xong mới dịu giọng đi.
- Không phải muốn nhân lúc trước cuối năm bàn chút chuyện với anh sao? Nhìn vẻ đắc ý của anh còn tưởng tôi không có nơi đi sao? Mau đến khách sạn Lưỡng Thủy cho tôi.
Vương Quốc Hoa đành phải chạy tới đó. Từ xa đã thấy xe BMW của Sở Sở liền ngừng lại. Sở Sở từ trên xe nhảy xuống đứng trước cửa xe Vương Quốc Hoa, cúi đầu nhìn tới.
- Lần sau tôi tới nhất định sẽ gọi điện trước không lại phí công.
Sở Sở mặc bộ đồ công sở nên khí chất thay đổi nhiều. Nếu nói trước đây Sở Sở là cô gái sống nội tâm, hôm nay cô lại đầy sức hấp dẫn. Dù sao vào thương trường cô cũng phải có thay đổi.
- Cô nếu tới muộn một chút thì tôi đã rời khỏi nội thành.
Vương Quốc Hoa cười cười muốn đẩy cửa xuống xe không ngờ Sở Sở đưa tay đè lại.
- Đừng muốn trốn tránh vấn đề, trả lời tôi.
Đây là lần đầu Vương Quốc Hoa thấy bộ dạng ép người này của Sở Sở, hắn có chút giật mình.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Phù Diêu.