Chương 17: Vương Gia Câu.
-
Phù Diêu
- Đoạn Nhận Thiên Nhai
- 1893 chữ
- 2020-01-29 03:00:40
Dịch: AND
Nguồn dịch: Mê truyện
Xe là một chiếc Jetta còn khá mới. Quận Lưỡng Thủy năm 94 chạy trên đường chủ yếu là xe Charade, có thể có một xe Jetta này chạy coi như rất có mặt mũi, càng đứng nói là huyện Nam Sơn – một nơi nghèo khó.
- Xe của phòng giao thông nhưng không cần dùng gấp, cậu lái cẩn thận một chút là được.
Nghiêm Giai Ngọc nói xong liền đứng bên nhìn Vương Quốc Hoa lên xe.
Lúc đầu nói mượn xe chẳng qua chỉ là do Vương Quốc Hoa thuận miệng nói, ai ngờ Nghiêm Giai Ngọc không hề do dự mà gọi điện ngay. Từ chuyện nhỏ này Vương Quốc Hoa thấy được năng lực của Nghiêm Giai Ngọc ở thị trấn. Đoạn mập mờ trong phòng vừa nãy theo Vương Quốc Hoa thấy chỉ là bước đầu mà thôi. Một chiếc xe Jetta có gì chứ, trước kia hắn còn quyến rũ một cô đi xe BMW đi thuê phòng, làm cô ta không ngừng rên rỉ.
Về quan hệ với Nghiêm Giai Ngọc, Vương Quốc Hoa quả quyết xác định chỉ là quan hệ đồng nghiệp thêm tình bạn, ừ nếu phát triển tốt thì là tình nhân. Tình cảm theo Vương Quốc Hoa thấy rất vô nghĩa thậm chí hắn còn tự hào mình vẫn còn là
đồng nam
Nghiêm Giai Ngọc biết lái xe, nhìn Vương Quốc Hoa thành thạo đạp ga, quay đầu, động tác này quá lão luyện làm Nghiêm Giai Ngọc tò mò vì hắn chưa có bằng.
Xe đi đã xa, Nghiêm Giai Ngọc buồn vu vơ xoay người vào trong. Lúc đóng cửa cô còn nhìn tay phải mình một chút, cái cảm giác như bị ép vào tường ập đến làm cô không nhịn được đưa tay lên mũi, bên trên đầy mùi đàn ông.
Lớn nhỏ của hắn có quan hệ gì đến mình?
Nghiêm Giai Ngọc không nhịn được nhỏ giọng nói.
…
Vương Quốc Hoa không biết tâm trạng Nghiêm Giai Ngọc lúc này như thế nào, càng không biết tâm trạng của Sở Sở.
Ngồi trên ghế sô pha bằng da thật, Sở Sở lúc này đang đối diện với một người đàn ông, không ai nhường ai. Người đàn ông trông đẹp trai gấp đôi Vương Quốc Hoa này là Sở Giang Thu – chủ tịch một công ty nhà nước khổng lồ. Bên cạnh Sở Giang Thu là một người phụ nữ trông rất đáng yêu.
Sở Giang Thu biết mình không có biện pháp gì với con gái Sở Sở. Sau khi tái hôn, quan hệ giữa bố con trở nên lạnh nhạt hơn. Thủy Trung Lăng chỉ hơn Sở Sở có ba tuổi.
Trước đó Sở Giang Thu dạy Sở Sở không khác gì thùng rỗng kêu to, không nghe không hỏi. Trên thực tế Sở Giang Thu rất chú ý từng cử động của con gái. Nếu như nói trước đây Sở Giang Thu muốn can thiệp cuộc sống riêng của Sở Sở thì nhất định là khơi mào chiến tranh của cả hai, như vậy bây giờ Sở Giang Thu cho rằng dù có chiến tranh cũng phải can thiệp.
- Đi từ NJ, lái xe đến một thị trấn của tỉnh Giang Nam, gặp một bạn học nam, có chuyện này ư?
- Nhàm quá.
Câu nói trịnh trọng của Sở Giang Thu đổi lại hai chữ này của Sở Sở cùng với một ánh mắt xem thường.
- Con …
Sở Giang Thu vỗ mạnh vào tay vịn. Y định đứng lên nhưng Thủy Trung Lăng ở bên đã kịp thời nhét quả táo vào miệng chồng. Cô chỉ nở nụ cười là đủ để hóa ngọn lửa giận của Sở Giang Thu thành hư vô.
- Để em nói với Sở Sở.
Thủy Trung Lăng nhẹ nhàng nói làm Sở Giang Thu không thể từ chối. Y hừ một tiếng cắn quả táo rồi đi lên tầng.
Sở Sở cũng không ghét Thủy Trung Lăng, ngược lại còn tôn trọng người phụ nữ xinh đẹp, hiểu biết này. Sở Sở cũng không cho rằng Thủy Trung Lăng có gì sai. Một người phụ nữ có quyền theo đuổi hạnh phúc. Bố cô không thể nghi ngờ là rất xuất sắc, Thủy Trung Lăng yêu ông là bình thường. Sở Sở không thể chấp nhận là khi mẹ mình mất mà bố không ở bên người. Mẹ cô chỉ có nguyện vọng nhìn chồng lần cuối mà không được thỏa mãn. Có thể nói mẹ cô mang theo nuối tiếc mà đi, lúc ấy Sở Giang Thu còn đang đi thị sát một công ty con cách đó ngàn dặm. Trước khi Sở Giang Thu đi, bệnh của vợ đã rất nặng nề. Sở Sở từng xin bố đừng đi công tác nhưng trong lòng Sở Giang Thu chỉ có sự nghiệp nên vẫn đi.
Sở Sở biết lý lẽ nên không chuyển cơn oán giận lên người Thủy Trung Lăng, bởi vì như vậy không công bằng.
- Ba con cũng là vì tốt cho con thôi.
Thủy Trung Lăng thực ra rất thích cô bé nhỏ hơn mình ba tuổi. Sở Sở thông minh, xinh đẹp, biết lý lẽ. Thủy Trung Lăng cho rằng Sở Sở không tha thứ cho bố là có lý do, cô thầm nghĩ nếu là mình cũng không có cách nào tha thứ.
- Biết, nếu so sánh với sự nghiệp với con gái thì không biết cái nào nặng hơn.
Sở Sở nói rất lạnh lùng, Thủy Trung Lăng bất đắc dĩ xua tay nói:
- Nói vậy là không công bằng, ý của bố con là gia cảnh kém một chút cũng không sao, quan trọng nhất là biết hết, nhân cách tốt.
- Ông ấy có phải cho rằng một con nhà nông dân theo đuổi tôi chỉ là vì vẻ ngoài và gia thế của tôi không?
Sở Sở bình tĩnh hỏi lại một câu. Thủy Trung Lăng có thể cảm nhận được Sở Sở đang chuẩn bị nổi cơn giận.
Câu nói của Sở Sở, Thủy Trung Lăng không thể phủ nhận, chỉ có thể lặng lẽ gật đầu. Sở Sở nói:
- Hai người sai rồi, hắn chưa từng theo đuổi tôi.
Thủy Trung Lăng kinh ngạc nhướng mày, cô đang định hỏi thì Sở Sở đã giành nói trước:
- Dì đừng lên tiếng vội, tôi hỏi dì nếu như dì rất nghèo đột nhiên có được bốn triệu thì dì sẽ làm như thế nào?
Thủy Trung Lăng mở to chiếc miệng xinh đẹp, nhíu mày nói:
- Như vậy đúng là có chút đau đầu. Dì nghĩ mình sẽ ăn ngon một trận, sau đó mua một căn nhà, mua một tủ quần áo đẹp.
Sở Sở cười cười bởi vì cô cũng nghĩ như vậy. Thủy Trung Lăng nói xong, Sở Sở đứng lên cười nói:
- Hắn cho tôi toàn bộ số tiền đó, dì có tin không?
Nói xong Sở Sở liền cất bước ra cửa, Thủy Trung Lăng há hốc mồm định gọi, Sở Sở như biết cô làm gì nên vẫy vẫy tay:
- Tôi biết dì tin. Nói với người trên lầu đừng nghĩ mọi cách đưa mấy tên gọi là thanh niên xuất sắc đến trước mặt tôi.
- Chờ chút.
Thủy Trung Lăng vẫn đuổi theo nắm tay Sở Sở. Cô có chút tò mò hỏi:
- Còn có một vấn đề là trong mắt con có cuộc sống lý tưởng không? Có thì là gì?
- Ừ, vấn đề này sau này dì sẽ thấy.
…
Bí thư đảng ủy xã Bàn Long ngồi chẳng qua chỉ là một chiếc xe Cát phổ Bắc Kinh 212, đối với người dân ở xã mà nói thì xe Jetta ở thời đại này chính là tượng trưng cho thân phận và địa vị.
Vương Quốc Hoa tuyệt đối không muốn khoe khoang, lúc đầu chẳng qua chỉ là thuận miệng hỏi mượn xe vậy mà mượn được. Hắn cũng không hề khách khí, nếu không đi xe ba bánh mất tiếng về đến xã Bàn Long, sau đó may mắn thì lên một xe ngựa đi xóc nảy mất 10 phút về thôn, còn nếu không chỉ có thể đi bộ nửa tiếng về thôn Vương gia câu.
Từ thôn Vương gia đến xã Bàn Long chỉ có một con đường đá. Nói đến con đường này không thể nghi ngờ chính là niềm tự hào của người dân thôn. Mười năm trước con đường này cứ gặp mưa là ngập đến mắt cá chân, dù là mấy xe máy vượt đồng cũng khó đi. Mười năm trước bí thư chi bộ thôn – Vương Hữu Hòa khởi xướng nên toàn bộ già trẻ thôn ra trận, lợi dụng lúc nông nhàn mà khiêng đá trên núi xuống mới có con đường đá này.
Xe chạy vào thôn kéo theo một đám trẻ con. Vương Quốc Hoa từ xe xuống lấy ra một nắm kẹo ném cho bọn trẻ.
Từ trước đến giờ xe đẹp nhất đến thôn Vương gia chẳng qua chỉ là xe Jeep của lãnh đạo xã, Vương Quốc Hoa dừng xe trước nhà chính là tin tức lớn nhất thôn.
- Thằng hai nhà Vương Lão Thật đúng là có tiền đồ, đi xe về nhà còn tốt hơn xe của Bí thư đảng ủy xã.
Những lời này là câu đọng nhiều nhất trên miệng dân thôn. Vương Quốc Hoa vừa xuống xe, bí thư chi bộ thôn Vương Hữu Hòa đã ngậm điếu thuốc một đồng một bao xuất hiện trước xe.
- Nhị tử, được đó. Xe còn xịn hơn xe của bí thư xã.
Vương Hữu Hòa rất tự hào nói giống như mình đi xe Jetta vậy.
- Bác, đây là cháu biếu bác, mời bác mau nhận đừng để người ngoài thấy.
Cách đối phó Vương Hữu Hòa của Vương Quốc Hoa rất trực tiếp, một bao Hồng sơn nhanh chóng đưa tới. Mắt Vương Hữu Hòa sáng lên vội vàng nhận lấy bỏ túi.
- Thằng này được.
Khen xong, Vương Hữu Hòa chắp tay lớn tiếng nói vào trong nhà.
- Vương Lão Thật, thằng hai nhà chú về, tối tôi tới uống rượu.
Vương Lão Thật đang sửa lại chỗ tường rơi vữa không biết tình hình bên ngoài, nghe thấy tiếng ồn cũng không muốn ra xem. Nghe thấy tiếng của Vương Hữu Hòa, ông mới từ từ đi ra. Thấy con mình đứng trước xe con, Vương Lão Thật hơi thẳng lưng lên quay đầu lại hét vào nhà bếp.
- Con về kìa bà nó, thằng hai về.
Một cô bé từ nhà bếp chạy ra trước. Cô bé tết tóc hai bên trông rất đáng yêu, vừa chạy vừa kêu:
- Cậu, cậu.
Trần Thúy Hoa không ngừng lau tay lên tạp dề cũng đi ra. Thấy Vương Quốc Hoa xách túi lớn túi nhỏ từ xe xuống, bà nở nụ cười rất tươi.
Trong túi đầy kẹo, cô cháu gái Tạ Dao mới hài lòng chạy ra phía đầu thôn gọi chị gái Vương Quốc Hoa là Vương Tú Tú đến giúp.
Trước cửa Vương gia rất náo nhiệt.