• 4,707

Chương 291: Không Nói


Dịch: AND
Nguồn dịch: Mê truyện
Cao Thăng không biết nói gì mà xe kia chạy ngay. Cao Thăng về, Vương Quốc Hoa cũng không hỏi hắn làm như thế nào, Vương Quốc Hoa cứ thế cúi đầu đấu tranh với quyển sách trong tay. Không phải do hắn chăm chỉ chỉ là trước đây không học môn kinh tế, lần này có cơ hội hắn không định bỏ qua.
Vương Quốc Hoa có thể khẳng định mặc kệ mình học như thế nào thì cuối cùng cũng sẽ thi qua.
Vương Quốc Hoa không hỏi, Cao Thăng cũng không giải thích.
Cửa hàng 24h hiếm khi có cô gái trẻ tuổi đứng làm quản lý, bình thường đều là mấy người phụ nữ khoảng 40 tuổi phụ trách việc này. Ngô Xuân Liên từng này tuổi xuất hiện trong cửa hàng đúng là khác lạ.
Công việc này đối với cô là một cơ hội. Ngô Xuân Liên chăm chỉ cần cù nên nhanh chóng được mọi người đồng tình. Hơn nữa sau khi cô tới đây cửa hàng này bán được nhiều hơn trước trên 20%.
Mỉm cười tiễn một vị khách, trong cửa hàng tạm thời không có khách. Ngô Xuân Liên có thể ngồi một lát. Đáng tiếc cô còn chưa ngồi ấm mông thì cửa lại được mở ra. Ngô Xuân Liên chỉ nhìn lướt qua cũng không định quá để ý nhưng đột nhiên thấy không đúng. Thấy là ai, cô rất kích động đứng lên.
Vương Quốc Hoa đứng ở bên ngoài cười nói:
- Bao giờ thì tan, em ăn tối chưa?
- Em ăn rồi, 11h mới hết giờ làm,
Ngô Xuân Liên có rất nhiều lời muốn nói nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu. Vương Quốc Hoa chỉ về phía khách sạn phía đối diện nói:
- Anh sang kia lấy hai phòng, lát đến đón em đi ăn đêm.
Mai Lộng Ảnh ở trong ký túc mặt đầy tức tối. Cô mặc chiếc váy ngủ dán sát vào người nằm trên giường xem Tv, điều khiển không ngừng bị cô đập lên giường. diện thoại vang lên vài tiếng Mai Lộng Ảnh mới cầm lên nghe.
- Ai thế?
- Người kia cứng lắm.
Giọng bên kia hơi hoảng hốt. Mai Lộng Ảnh nghe xong ngồi bật dậy nói:
- Anh định chọc vào hắn? Anh giỏi nhỉ.
- Không phải, là A Sinh tìm người của công an phân cục Tam Hoa theo dõi hắn, chuẩn bị tìm lý do làm khó nhưng bị người kia dọa vài câu đuổi đi. Tôi chẳng qua chỉ đi xa xa nhìn theo mà thôi.
Mai Lộng Ảnh thở dài một tiếng, cô không hề khách khí mắng:
- Các người không ai là tốt cả, đừng tưởng tôi không biết anh vì sao cứ quấn lấy tôi.
Vừa nói cô vừa dập máy. Tên A Sinh kia là người bị Cao Thăng lấy dao gác lên cổ, bố là chủ tịch quận, bản thân A Sinh làm ở công ty nước ngoài. Lẽ ra đây là địa bàn của hắn thì sao bị người dọa chạy như vậy chứ? Mai Lộng Ảnh rất tò mò muốn biết nguyên nhân nhưng không muốn gọi điện.

Vương Quốc Hoa tới sớm nửa tiếng, đã khá muộn nên cửa hàng không còn ai. Thấy Vương Quốc Hoa tới, Ngô Xuân Liên cười rất vui vẻ đi ra nhỏ giọng nói:
- Em xong ngay đây.
Bên trong còn một người phụ nữ khoảng 40 tuổi thấy thế cười nói:
- Tiểu Liên, em về trước đi, để chị làm cho.
Ngô Xuân Liên do dự một chút, người phụ nữ nói thêm.
- Có gì mà xấu hổ chứ, ai không có thời trẻ, đi đi.
Ra ngoài Ngô Xuân Liên mới dám lặng lẽ cầm tay Vương Quốc Hoa cười hì hì đi sang đường. Dựa vào bóng đêm Ngô Xuân Liên to gan hơn không ít, cô dám khoác tay Vương Quốc Hoa, bên ngực đầy co dãn không ngừng cọ xát vào tay hắn.
Vương Quốc Hoa đề nghị ăn đêm nhưng Ngô Xuân Liên bảo không ăn vì sợ béo. Hai người vào phòng, Vương Quốc Hoa bật đèn ngồi ghế hút thuốc và cười cười nhìn người phụ nữ một thời gian không gặp.
Ngô Xuân Liên lên Thượng Hải một thời gian nên cũng tự tin hơn không ít. Trước đây Vương Quốc Hoa nhìn cô như vậy, cô sẽ xấu hổ né tránh nhưng bây giờ lại cười quay một vòng.
- Em có gì khác không?
Vương Quốc Hoa đưa hai tay ra, Ngô Xuân Liên lao tới ôm cổ hắn hôn loạn, miệng cô còn lẩm bẩm:
- Nhớ chết được, nhớ chết được.
- Nhớ người hay nhớ cái khác?
Vương Quốc Hoa trêu đùa, Ngô Xuân Liên không ngờ chủ đọng cầm tay hắn đưa vào áo của mình.
- Nhớ hết.
Vương Quốc Hoa nhịn khá lâu đương nhiên muốn phát tiết. Hắn không ngừng lắn bóp, bên dưới chiếc váy đồng phục đã lày lội. Ngô Xuân Liên lập tức cởi quần cho hắn và ngồi bên trên điên cuồng lắc lư một lúc. Khi hết sức cô mới nằm gục xuống dựa vào lòng hắn.
- Nhớ chết em, cho em nghỉ một lúc đi.
Khả năng hồi phục thì đàn ông không bao giờ bằng phụ nữ, đàn ông luôn là người thất bại. Đây giống như không có ruộng hỏng chỉ có trâu mệt chết. Đương nhiên Ngô Xuân Liên mới ở giai đoạn khởi phát nên còn chưa uy hiếp được Vương Quốc Hoa.
Ngô Xuân Liên rất nhanh lại động, miệng còn xấu hổ nói:
- Xấu hổ chết được, mấy ngày trước chỉ chỉ cần nhớ đến anh là em mềm nhũn ra, đêm tỉnh dậy còn phải đổi quần lót.
Đây là câu có sức sát thương nhất đối với Vương Quốc Hoa, sức chiến đấu tăng lên 300%.
….
Ở khách sạn đang đầy khoái lạc thì Mai Lộng Ảnh ở ký túc lại buồn bực nằm trên giường mãi không ngủ được. Vương Quốc Hoa là thứ rất bí ẩn đối với cô. Giữa hai người rất hay trùng hợp gặp nhau. Trực giác nói cho Mai Lộng Ảnh biết hắn hình như rất hiểu về mình. Chẳng lẽ chỉ sau mấy lần tiếp xúc ngắn là có thể nhìn thấu một người sao?
Trực giác nói cho Ngô Xuân Liên biết Vương Quốc Hoa giờ phút này nhất định ở cùng ả nào đó. Nghĩ vậy cô không khỏi buồn bực rồi cuối cùng cũng thiếp đi.
Sáng dậy đi tới lớp thì Vương Quốc Hoa đã ở đây, hơn nữa trông không được tỉnh táo cho lắm. Mai Lộng Ảnh ngồi xuống ghen tức nói:
- Tối qua làm mệt à?
Vương Quốc Hoa cảm thấy lời này có mùi thuốc súng, hắn híp mắt nhìn thấy ngọn lửa trong mắt đối phương.
- Đúng thế, rất mệt, sao, cô cũng muốn mệt ư?
Mai Lộng Ảnh xoay mặt sang không thèm nhìn người đàn ông làm cô tức tối.
Thời gian qua rất nhanh, ba ngày nháy mắt đã qua. Vương Quốc Hoa tối toàn ra ngoài, mỗi lần về đều là lúc tới giờ học hôm sau. Mặt Mai Lộng Ảnh lúc nào cũng tức tối nhăn nhó.
Tạ Vân Biên cùng Trương Tiểu Cường cũng đã liên hệ. Thời gian gần đây Trương Tiểu Cường ra ngoài tìm nguồn cung giá rẻ, Tạ Vân Biên lại cùng vợ xuống huyện. Hai người sắp kết hôn nên phải gặp phụ huynh.
Bạn bè gặp nhau đương nhiên là vui vẻ, nói nhiều chuyện quá khứ. Trương Tiểu Cường nói tối đám bạn học Thượng Hải đang muốn tụ tập, hai người về gấp là vì muốn tham gia. Tạ Vân Biên không ngừng yêu cầu Vương Quốc Hoa tham gia, Vương Quốc Hoa không muốn đi nhưng kết quả bị hai người một ôm một kéo hắn lên xe Santana Tạ Vân Biên mới mua.
Lên xe, Trương Tiểu Cường gào lên:
- Lão Tạ, để tôi lái xe, ông mới có bằng tôi không yên tâm.
Hắn nói như vậy, Tạ Vân Biên thật ra cũng có chút lo lắng nói:
- Hừ, ông cũng mới có bằng chứ mấy.
Vương Quốc Hoa nghe vậy không khỏi cười nói:
- Để tôi lái.
Tụ điểm tụ họp ở một câu lạc bộ tư nhân. Xe tới nơi thì phát hiện không còn chỗ đỗ. Vương Quốc Hoa đành bảo hai tên kia xuống xe trước còn mình tìm chỗ đỗ.
Hắn vừa đỗ xong thì bên cạnh có một xe khác chạy tới. Vương Quốc Hoa liếc cái nhận ra đối phương, là Thôi Tiểu Hải. Nếu trước đây Vương Quốc Hoa không coi hắn vào đâu, thậm chí còn chán ghét. Nhưng hôm nay theo thân phận và địa vị thay đổi, Vương Quốc Hoa không ghét đối phương nữa. Mọi người có quyền lợi theo đuổi hạnh phúc của mình, chỉ là thủ đoạn khác nhau mà thôi.
- Thôi Tiểu Hải.
Vương Quốc Hoa chủ động chào. Thôi Tiểu Hải thấy hắn không khỏi có chút giật mình:
- Xe của ông?
Vương Quốc Hoa cười nói:
- Không, của Tạ Vân Biên.
Thôi Tiểu Hải nghe xong lập tức nhiệt tình nói:
- Làm lái xe cho Vân Biên à, ha ha, đừng xấu hổ, xe này của tôi là xe công, phải tự trả tiền xăng đó.
Thời gian như xua đi chút ác cảm giữa hai người. Thôi Tiểu Hải cho rằng Vương Quốc Hoa làm lái xe cho Tạ Vân Biên nên rất vui vẻ. Vương Quốc Hoa cũng không giải thích chỉ liếc nhìn thấy một người phụ nữ từ xe đằng sau xuống xe, mặt hắn không khỏi sa sầm lại.
Lưu Linh không thấy Vương Quốc Hoa, cô có chút khó chịu nói với người đàn ông lái xe:
- Anh nói gì nhiều vậy hả, không thấy phiền à?
Vừa nói cô vừa bước vào trong câu lạc bộ, Thôi Tiểu Hải nhìn theo Lưu Linh không khỏi nuốt nước bọt:
- Nhà ả này rất có tiền.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Phù Diêu.