• 4,707

Chương 296: Một Đêm Khó Ngủ


Dịch: AND
Nguồn dịch: Mê truyện
Lúc Cát Hùng cảm nhận được sự lạnh lùng thì Vương Quốc Hoa đang nằm trong lửa nóng. Hắn còn một ngày nghỉ ngơi, Lưu Linh có thể nói là rất nhiệt tình. Vương Quốc Hoa có nhiều kỹ thuật, nhiều tư thế đủ để khơi mào sự hưng phấn của Lưu Linh. Lưu Linh hưởng qua cảm giác ân ái bị trêu chọc lập tức không nhịn được chủ động xoay người bò lên trên.
Sau khi thỏa mãn hai người nằm ôm nhau, Lưu Linh thở hổn hển nói:
- Làm quan nếu không thoải mái thì thôi đừng làm. Với số tiền hiện có thì anh đủ sung sướng cả đời.
- Ngủ thôi.
Vương Quốc Hoa ôm sát cô vài lòng định ngủ không ngờ điện thoại di động vang lên.
Vương Quốc Hoa nghe, rất bất ngờ là Uông Lai Thuận gọi tới nói:
- Quốc Hoa, tôi vừa nhận được tin đó là Lâm Thiếu Bách bảo mai Tương Tiền Tiến đưa đề nghị về chế độ trách nhiệm của các chủ tịch trong hạng mục chăn nuôi gia súc sạch. Mỗi một vị chủ tịch, phó chủ tịch huyện đều phụ trách một xã.
Uông Lai Thuận thở hơi gấp rõ ràng trong trạng thái rất tức giận. Vương Quốc Hoa không có ở huyện, một mình y không thể chống lại được Lâm Thiếu Bách.
- Trước đó chưa thảo luận trên hội nghị ban bí thư sao?
Vương Quốc Hoa bình tĩnh nói, Uông Lai Thuận cười lạnh một tiếng:
- Lâm Thiếu Bách học thông mình, vấn đề hắn làm bí thư nên có quyền quyết định họp trong tay.
Vương Quốc Hoa im lặng một lúc mới nói:
- Tôi biết rồi.
Nói xong hắn dập máy không ngờ Ngô Ngôn lại gọi tới làm Vương Quốc Hoa rất tức giận. Quy hoạch đã có sẵn, cứ làm theo quy hoạch là được, vấn đề tiêu thụ cũng sẽ được giải quyết, nông dân có thể ký kết hợp đồng với các công ty, chuyện quá đơn giản nhưng có người vì thành tích nên làm loạn. Vương Quốc Hoa lúc này còn nhịn đó chính là nhu nhược.
Đã 11h đêm, Vương Quốc Hoa do dự mãi mới ấn gọi. Rất nhanh bên kia truyền lại tiến của Lãnh Vũ:
- Quốc Hoa, xảy ra chuyện gì vậy?
- trưởng ban Lãnh, không ảnh hưởng tới giấc ngủ của ngài chứ? Tôi có một việc muốn hỏi ngài xem nên làm như thế nào?
Vương Quốc Hoa cố làm mình bình tĩnh lại. Lãnh Vũ cười nói:
- Chưa ngủ, có gì cứ nói.
- Là như thế này…
Vương Quốc Hoa bắt đầu kể, Lãnh Vũ ừ một tiếng chờ Vương Quốc Hoa nói xong, Lãnh Vũ thản nhiên nói:
- Biết rồi, chuyện này cậu chưa phản ánh với lãnh đạo của thị xã sao?
Vương Quốc Hoa do dự một chút nói:
- Chưa, tôi lo mâu thuẫn quá nhiều.
- Cậu cảm thấy đề nghị kia có thể được thông qua trong hội nghị thường vụ huyện ủy không?
Vương Quốc Hoa rất khẳng định nói:
- Nếu tôi phản đối thì không thể.
Lãnh Vũ im lặng một lúc mới nói:
- Quốc Hoa, cậu có cái nhìn đại cuộc, cứ như vậy đi, ngủ sớm.
Lãnh Vũ nói xong dập máy, Vương Quốc Hoa cầm máy mà không hề buồn ngủ. Lưu Linh biết hắn có việc suy nghĩ nên không làm phiền.
Lúc này có không ít người không ngủ được, trong đó có cả Tương Tiền Tiến. Tương Tiền Tiến có thói quen tốt chính là công việc ngày nào xử lý xong ngày đó. Từ ý nghĩa nào đó mà nói thì Tương Tiền Tiến là thị trưởng tốt. Khách quan mà nói thì cũng muốn làm việc.
- Tương ca còn chưa nghỉ sao, tôi là Nam Hòa.
Đột nhiên có người gọi tới làm Tương Tiền Tiến khá tức giận. Nhưng nghe được đối phương là ai, Tương Tiền Tiến đột nhiên giật mình ngồi dậy nói:
- Nam Hòa hả, muộn thế này có việc gì?
Nam Hòa là người thay Tương Tiền Tiến làm thư ký của bí thư Hứa. Lúc trước Tương Tiền Tiến đi đã đề cử người này.
Nam Hòa có chút cảm kích nói:
- Tương ca, có chuyện này tôi cảm thấy cần nhắc anh.
Tương Tiền Tiến nghe vậy lập tức ý thức được có vấn đề gì đó. Hắn vội vàng nói:
- Cậu nói đi.
- Hạng mục ở huyện Phương Lan kia thì bí thư Hứa cũng biết. Ngoài ra hạng mục này đến Phương Lan là do trưởng ban Lãnh bắt chuyện. Ha ha, tôi chỉ có thể nói như vậy, làm phiền giấc ngủ của Tương ca rồi.
Nam Hòa nói xong dập máy ngay. Tương Tiền Tiến làm thư ký lâu thì sao không hiểu ý trong đó.
Bịch một tiếng, điện thoại rơi xuống bàn mà Tương Tiền Tiến không hề nhận ra. Nam Hòa nói hai chuyện nhìn như rất bình thường thực ra lại làm Tương Tiền Tiến thấy rất không ổn.
Trưởng ban Lãnh dẫn mối, bí thư Hứa đã biết. Tại sao Nam Hòa gọi tới? Báo tin ư? Không thể nào, hai người tuy có quan hệ nhưng chưa tới mức Nam Hòa dám lén nói chuyện sau lưng bí thư Hứa.
Nói cách khác đây là ý của bí thư Hứa bảo Nam Hòa gọi tới, bí thư Hứa đang bất mãn với Tương Tiền Tiến.
Tương Tiền Tiến đổ mồ hôi lạnh. Không được bí thư Hứa ủng hộ thì mình còn là gì chứ? Không nói quá thì thái độ của bí thư Hứa quyết định vận mệnh và tiền đồ của mình trong thời gian dài. Ý thức được bí thư Hứa không hài lòng với mình, Tương Tiền Tiến cố lầm mình bình tĩnh lại. Bình tĩnh xong y mới cầm máy gọi tới nhà bí thư Hứa.
- Ừ.
Giọng uy nghiêm hiện ra làm Tương Tiền Tiến cảm thấy rõ uy áp.
- Bí thư Hứa, tôi là Tiểu Tương, không làm phiền ngài nghỉ ngơi chứ?
Tương Tiền Tiến vẫn cố nói thật bình thường, hắn biết rõ bí thư Hứa không thích người nịnh nọt.
- Chưa, gần đây cậu bận quá nhỉ.
Hứa Nam Hạ nói rất bình thường nhưng lại làm Tương Tiền Tiến rất sợ. Y đột nhiên nhớ tới nửa tháng qua mình bận không gọi điện thăm hỏi bí thư Hứa.Chẳng lẽ nguyên nhân từ đâu?
- Bí thư Hứa, tôi muốn xin lỗi với ngài vì gần đây sơ sót không báo cáo công việc với ngài, thật đáng chết.
Tương Tiền Tiến không cần biết thói quen không thích nịnh nọt của Hứa Nam Hạ mà vội vàng thể hiện sự trung thành của mình.
- Tiền Tiến, anh sao lại thành ra như thế này?
Hứa Nam Hạ vẫn nói rất nghiêm nghị, Tương Tiền Tiến biết mình đoán hơi quá nên vội vàng nói thêm:
- Bí thư, ngày mai lúc nào ngài rảnh, tôi muốn lên tỉnh ủy báo cáo công việc gần đây với ngài.
- Lên thì không cần, bây giờ là lúc cải cách công ty nhà nước, anh làm tốt công việc là đủ rồi. Muộn, ngủ đi.
Hứa Nam Hạ không để Tương Tiền Tiến tiếp tục lên tiếng.
Bỏ máy xuống trên mặt Hứa Nam Hạ còn hiện rõ vẻ tức giận. Đúng thế, là tức giận, tức là do Tương Tiền Tiến gây ra. Nguyên nhân rất đơn giản, Vương Quốc Hoa là do một tay Hứa Nam Hạ đưa lên, Tương Tiền Tiến không phải không biết. Tương Tiền Tiến và Vương Quốc Hoa đáng lẽ không thể tồn tại mâu thuẫn, xuất hiện chỉ vì Tương Tiền Tiến thích thành tích. Tương Tiền Tiến bồi dưỡng thế lực thì Hứa Nam Hạ không tức. Tương Tiền Tiến đấu với Nghiêm Hữu Quang, Hứa Nam Hạ không tức. Tương Tiền Tiến có mâu thuẫn với Vương Quốc Hoa thì Hứa Nam Hạ cũng không tức. Hứa Nam Hạ tức là do vừa nãy Lãnh Vũ gọi điện tới tỏ thái độ lo lắng.
Lo gì? Lo một hạng mục tốt vì Tương Tiền Tiến thích công lao mà ủng hộ người bên dưới làm loạn, rất có thể làm hỏng hạng mục tốt. Đây là nguyên nhân khiến Hứa Nam Hạ tức giận. Không nhìn đúng người, đơn thuần chỉ biết thành tích mà không biết hiệu quả thực tế. Đó là những nguyên nhân khiến Hứa Nam Hạ rất tức giận, càng đứng nói giữa Tương Tiền Tiến và Vương Quốc Hoa hoàn toàn không cần có xung đột.
Thị trưởng không biết mình ở vị trí nào dùng một tên bí thư huyện ủy không biết mình ở vị trí nào, Hứa Nam Hạ rất thất vọng. đáng chết chính là Hứa Nam Hạ coi trọng Vương Quốc Hoa, Vương Quốc Hoa lại nói chuyện này với Lãnh Vũ mà không phải với bí thư Hứa. Đúng, Lãnh Vũ thưởng thức Vương Quốc Hoa, nhưng bí thư Hứa vẫn cho rằng Vương Quốc Hoa là người của mình, có thể khẳng định là như vậy. Nếu không phải vì Tương Tiền Tiến, Vương Quốc Hoa nhất định gọi điện cho bí thư Hứa. Mà Lãnh Vũ tuy hầu hết những lúc ủng hộ bí thư Hứa nhưng Lãnh Vũ cuối cùng cũng là trưởng ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy, ép Vương Quốc Hoa tới mức phải gọi điện cho Lãnh Vũ, Hứa Nam Hạ có thể không tức sao?
Tương Tiền Tiến hoàn toàn mất ngủ. Y đứng lên đi loạn trong phòng. Nghe bí thư Hứa nói, Tương Tiền Tiến gần như không dám ngủ nữa. Làm tốt chuyện cải cách công ty nhà nước là đủ, lời này bí thư Hứa có ý gì? Chẳng lẽ bí thư Hứa nhắc mình thò tay quá dài sao?
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Phù Diêu.