Chương 330: Nhất Cử Thành Danh (2)
-
Phù Diêu
- Đoạn Nhận Thiên Nhai
- 1929 chữ
- 2020-01-29 03:01:35
Dịch: AND
Nguồn dịch: Mê truyện
Lãnh Vũ còn chưa chính thức sang ủy ban tỉnh nhận chức nhưng danh hiệu phó bí thư đã được phê duyệt. Ở thời đại Đảng chỉ huy tất cả thì có quyền biểu quyết trong hội nghị ban bí thư hay không là hoàn toàn khác nhau.
- Đồng chí Lãnh Vũ tới.
Vẻ mặt đang sa sầm của Sở Giang Thu thoáng cái chuyển thành nhiệt tình. Lãnh Vũ cũng cười nhưng khá miễn cưỡng. Y thoáng nhìn qua tờ Nội tham trên bàn, thấy một đoạn chữ bị khoanh đỏ, Lãnh Vũ không nhịn được nhếch miệng đồng thời trong lòng cũng cười lạnh một tiếng.
Thấy ánh mắt của Lãnh Vũ, Sở Giang Thu ho khan một tiếng rồi nói:
- Ngồi đi. Có một số người trẻ tuổi không biết sợ là gì, thành quân tốt thí của người cũng không biết.
Sở Giang Thu nói rất sắc, Lãnh Vũ mặt không chút thay đổi ngồi xuống.
- Tôi đã đọc bài này, tác giả chỉ là đưa ra dự đoán, đâu có nghiêm trọng như đồng chí Giang Thu nói?
Vẻ mặt Sở Giang Thu trong nháy mắt cứng lại, y nhìn Lãnh Vũ:
- Anh có ý gì?
Lãnh Vũ thản nhiên nói:
- Hôm qua trong hội nghị ban bí thư bí thư Hứa đã nói đến chuyện điều chỉnh công việc cán bộ và đưa ra chỉ thị rõ ràng, muốn Ban tổ chức cán bộ phải đề bạt sử dụng cán bộ trẻ, tôi đến chính là muốn nói chuyện này.
Sở Giang Thu im lặng một lúc rồi mới trầm giọng nói:
- Đồng chí Lãnh Vũ, áp lực công việc của chính quyền sau này sẽ rất lớn.
Lời nói như hơi xa chủ đề nhưng Lãnh Vũ nghe ra Sở Giang Thu đang ám chỉ hai người dù sao cũng có quan hệ, cũng là trong chiến hào. Hứa Nam Hạ đi, tân bí thư tới thì đừng có mà tự đánh lẫn nhau.
Lãnh Vũ không hề hoang mang nói tiếp:
- Điều chỉnh cán bộ là bình thường, Ban tổ chức cán bộ gần đây vẫn làm việc này. Đồng chí Giang Thu nếu có ý kiến gì thì có thể trao đổi với tôi. Được rồi, tôi còn có chút chuyện phải về trước.
Đưa mắt nhìn Lãnh Vũ rời đi, Sở Giang Thu không thể hiểu nổi một thằng thanh niên không có lai lịch sao được nhiều người chú ý thế? Sở Giang Thu định vứt Vương Quốc Hoa tới văn phòng nghiên cứu chính sách mười năm nhưng kết quả Du Vân Vân chặn ngang, bây giờ Lãnh Vũ lại nói việc nhân sự với mình. Không phải là Lãnh Vũ muốn mượn cơ hội này để dùng Vương Quốc Hoa sao? Vương Quốc Hoa mới là cấp phó huyện, năm tới có Lãnh Vũ chiếu cố không phải là lên chức chính huyện sao? Sở Giang Thu rất tò mò Lãnh Vũ sao lại coi trọng thằng Vương Quốc Hoa kia?
Cầm tờ Nội tham, Sở Giang Thu một lần nữa đọc đoạn bài viết kia, vẫn là nhằm vào công ty nhà nước nhưng lần này không hề điểm danh chỉ họ, ngay cả công ty nào đó cũng không nhắc tới. Bài viết hỉ nhấn mạnh trong quá trình đi ra nước ngoài của công ty nhà nước Trung Quốc thì đầu tiên phải học được quy tắc trò chơi nước ngoài, sau đó phải cẩn thận tìm hiểu rõ hoàn cảnh thị trường nước ngoài, nếu không kết quả nhất định là trả giá rất đắt.
Sở Giang Thu mặc dù đã không làm ở tập đoàn nhà nước nhưng đọc vẫn thấy tức tối. Nhưng hắn phải thừa nhận bài viết này rất có sức ảnh hưởng. Sở Giang Thu càng không thể phủ nhận chính là lời tiên đoán của Vương Quốc Hoa trong bài viết trước đã xuất hiện.
Chuyện Sở Giang Thu lo nhất cũng không xảy ra, đây cũng là nguyên nhân vì sao vừa nãy y nhắc Vương Quốc Hoa có thể bị người lợi dụng. Bài viết không nhìn chằm chằm vào việc Sở Giang Thu trước từng làm ở tập đoàn nhà nước. Sở Giang Thu cho rằng một vài người không dám chắc là thắng mình hoàn toàn, bài viết lần trước chỉ là muốn nhắc mình mà thôi.
Thực ra không thể nói Sở Giang Thu là kẻ tiểu nhân, đấu tranh trong chính trị đều tàn khốc, chuyện giết người không thấy máu diễn ra thường xuyên. Vương Quốc Hoa cũng không có ý nhằm vào ai, thậm chí không biết công ty mà hắn ám chỉ thì Sở Giang Thu trước từng làm tổng giám đốc, hắn chỉ lấy việc nói việc mà thôi.
Đương nhiên ở góc độ của Sở Giang Thu mà nói thì việc không đơn giản như vậy.
…
Sở Giang Thu không phản đối ý kiến mà mình đưa ra khiến Lãnh Vũ cảm thấy chuyến này đi uổng công. Về tới văn phòng Lãnh Vũ đột nhiên vỗ gáy nói:
- Hồ đồ, sơ sót.
Lãnh Vũ phát hiện mình phạm sai lầm, Vương Quốc Hoa được Du Vân Vân lấy đi, mình muốn mượn cơ hội lần này điều chỉnh sử dụng Vương Quốc Hoa thì phải qua cửa Hứa Nam Hạ trước tiên.
Sau khi phát hiện vấn đề của mình, Lãnh Vũ theo thói quen suy nghĩ nguyên nhân. Kết quả yên lặng suy nghĩ gần tiếng sau y đưa ra kết luận đó là hai bài viết của Vương Quốc Hoa làm mình hoảng hốt. Bài viết trước đó đoán gần như chính xác, bài
Băng hội
này cũng bắt đầu có dấu hiệu đúng như vậy. Lại nghĩ tới những gì Vương Quốc Hoa đã làm ở địa phương, Lãnh Vũ rõ ràng cảm thấy đây là do mình ái tài nên chấp nhận trở mặt với Sở Giang Thu.
Lãnh Vũ thở dài một tiếng, sớm biết như vậy thì lúc trước mình phải quyết đoán bảo vệ Vương Quốc Hoa. Bây giờ dù mình làm như thế nào cũng là hơi muộn.
Hơn tiếng đã qua đi, Lãnh Vũ vẫn cau mày ủ rũ rồi đột nhiên cầm máy gọi điện nói:
- Vợ, em nói với Du Vân Vân một tiếng là lần điều chỉnh cán bộ này anh muốn đồng chí Vương Quốc Hoa một chút. Đừng hỏi tại sao, cứ nói với cô ta như vậy.
Bỏ máy, Lãnh Vũ chắp tay đi tới cửa sổ, tâm trạng nôn nóng cũng bình tĩnh lại. Chuông điện thoại reo, Lãnh Vũ bước nhanh tới cầm lấy. Bên kia là vợ y Hà Nam nói:
- Anh, Du Vân Vân nghe xong có vẻ mặt khá lạ, còn nói gì để tạm đó xem đã.
Lãnh Vũ rất thất vọng nhưng vẫn cố nhịn.
- Ừ, anh biết rồi.
Bỏ máy, Lãnh Vũ thở dài một tiếng gõ gõ trán, y trong lúc nhất thời không biết làm như thế nào điều chỉnh tâm trạng của mình. Lãnh Vũ là người rất có nguyên tắc nhưng lần này lại khác. Lãnh Vũ mặc dù muốn sửa chữa nhưng đáng tiếc từ kết quả có thể thấy Vương Quốc Hoa đang xa dần với mình. Lãnh Vũ đặt mình vào vị trí của Vương Quốc Hoa nên cũng có thể hiểu. Một thanh niên có năng lực xuất sắc chăm chỉ làm việc nhưng vì nguyên nhân cá nhân mà bị đãi ngộ như vậy thì ai vui vẻ cho được?
Thời gian trôi dần về trưa, điện thoại vang lên nhiều lần, ba người trên giường đã tỉnh. Liên Mai mơ màng cầm điện thoại di động trên mặt đất nghe:
- Alo, ai thế?
Nghe thấy giọng nữ, Du Phi Dương cười cười đầy dâm đãng rồi mới nói:
- Quốc Hoa đâu?
Liên Mai nghe ra giọng ai nên vội vàng lay Vương Quốc Hoa tỉn dậy, còn cầm máy để sát vào tai hắn.
- Tôi xin ông đó, tôi còn chưa ngủ dậy đó. Có chuyện gì gấp mà phải tìm tôi?
Vương Quốc Hoa rất khó chịu nói một câu, Du Phi Dương ở bên kia cười ha hả nói:
- Người trong sáng, tối qua mấy lần thế.
- Đáng chết.
Liên Mai nói thầm một tiếng, ngồi dậy quay đầu sang bên, động tác này làm ngực hơi ưỡn lên, hai điểm đỏ hồng rất bắt mắt dưới váy. Vương Quốc Hoa đầy hung ác uy hiếp:
- Nói nữa tối tôi tới ném vỡ cửa kính nhà ông.
Du Phi Dương lại cười ha hả:
- Chào mừng, chào mừng, được rồi, không nói linh tinh nữa. Dì vừa gọi tới bảo ông tối tới nhà ăn cơm.
Vương Quốc Hoa hơi ngẩn ra rồi vội vàng nói:
- Miệng ông không kín được sao?
Du Phi Dương tức giận nói:
- Tôi xin ông, dì là thạc sĩ kinh tế học của mỹ, có bản thảo của ông thì có thể giấu được dì sao?
Vương Quốc Hoa đã hoàn toàn tỉnh táo, hắn ngồi lên:
- Tình hình bây giờ thế nào rồi?
Vương Quốc Hoa vừa nói vừa cúi đầu nhìn xuống, Liên Tuyết đã tỉnh lại đang làm chuyện xấu.
- Sáng nay lại giảm 10%, theo xu thế này thì giảm một nửa cũng là bình thường.
Du Phi Dương rất hưng phấn nói.
- Tiếp tục theo dõi, tối sẽ thấy xu thế, việc có thể làm bây giờ chính là xem mấy trăm tỷ vốn lưu động chà đạp chính phủ Thái Lan, chúng ta chỉ cần chuẩn bị sẵn sàng tiến hành trước vốn lưu động kia là được.
Vương Quốc Hoa vừa nói vừa định dập máy nhưng Du Phi Dương đã nói với theo:
- Đừng dập vội, mục tiêu tiếp theo là ai? Ông cho câu nói chứ?
- Ông thấy sao?
Vương Quốc Hoa do dự một chút rồi cảm thấy nên nhắc đối phương. Du Phi Dương hơi suy nghĩ một chút.
- Tôi định tập trung vào mấy nước nhỏ ở Đông Nam Á.
Trong đầu Vương Quốc Hoa hiện lên các bộ phim Hàn Quốc từng xem, cùng với Indonesia. Hắn rất quyết đoán nói:
- Indonesia cùng Hàn Quốc cũng phái người sang chuẩn bị sẵn sàng. Bên Thái Lan nửa tháng sau ông phải rút.
Lúc này Vương Quốc Hoa không thể không dập máy. Liên Tuyết xoa xoa trên mặt vì bị hắn bắn vào mặt, cô cười đầy quyến rũ nói:
- Không có mùi gì cả.
Vương Quốc Hoa dở khóc dở cười hỏi ngược lại:
- Hay là lần sau em bôi thêm mỡ đi, thứ này bổ lắm đố.
Vương Quốc Hoa quên mất Liên Tuyết không có da mặt, cô bé gật đầu nói:
- Ừ, lần sau sẽ như vậy.
- Muốn chết à.
Liên Mai không nhìn được nữa.
- Cho anh điếu thuốc.
Vương Quốc Hoa quyết định không nhìn Liên Tuyết nữa. Trên đời này căn bản không thể ngăn cản một người phụ nữ quyết tâm làm tình. Liên Mai rất nhanh châm thuốc đưa tới. Cô ngồi xuống bên cạnh hắn rồi nhỏ giọng nói:
- Anh, gầy đây đoàn phải đi diễn cả tuần, em không muốn đi, nếu không không ai nấu cơm cho anh.