Chương 370: Sống Vì Mình
-
Phù Diêu
- Đoạn Nhận Thiên Nhai
- 4295 chữ
- 2020-01-29 03:01:42
Dịch: AND
Nguồn dịch: Mê truyện
Miêu Vân Đông cho rằng mình quá đen, Vương Quốc Hoa quá đỏ, nếu không dù là gây rối bị bắt, mình cũng có thể đè xuống, bảo vệ được Trịnh Quốc. Đen chính là Miêu Vân Đông ép tại trận, Trịnh Quốc không có gì chống đỡ. Bên công an quận thì Miêu Vân Đông không đau lòng vì không phải địa bàn của hắn.
- Chuyện của Trịnh Quốc làm tôi rất đau lòng. Y là cán bộ được Đảng giáo dục nhiều năm, tôi cũng rất coi trọng. Tôi đề nghị thị ủy nghiêm túc xử lý, cần xử lý phải xử lý, cần cách chức thì cách chức.
Miêu Vân Đông khẽ cắn môi cuối cùng đã mở miệng nói. Miêu Vân Đông nhìn thoáng qua Vương Quốc Hoa, kết quả người này cúi đầu hút thuốc như không liên quan tới mình.
Miêu Vân Đông nghiến răng nghiến lợi nhưng nói chuyện lại khá bình tĩnh.
- Quốc Hoa, cậu thấy sao?
- Tôi ủng hộ ý kiến này.
Vương Quốc Hoa nói mang theo chút tức giận, đương nhiên là hắn cố ý, nếu không người ta sao thấy hợp lý được. Miêu Vân Đông sẽ thấy hắn như thế nào?
- Ừ, thị ủy nhất định nghiêm túc xử lý, chẳng qua còn phải nghiên cứu.
Miêu Vân Đông đưa ra một thái độ không rõ ràng.
- Tôi còn một vấn đề là trưởng công an quận, tốt nhất là nên nhanh chóng xác định.
Vương Quốc Hoa nhìn tới Miêu Vân Đông, vẻ không cam lòng hiện rõ trong mắt. Miêu Vân Đông thấy nên hỏi Miêu Vân Đông.
- Đồng chí Miêu Vân Đông, anh thấy sao?
Lúc này tới lượt Miêu Vân Đông nghiến răng nghiến lợi, chẳng qua hắn hận là Miêu Vân Đông chứ không phải Vương Quốc Hoa. Miêu Vân Đông muốn trấn an Vương Quốc Hoa, dựa vào gì muốn mình mở miệng nói.
Nhưng Miêu Vân Đông biết rõ lần này nếu không phải Miêu Vân Đông ngại người sau lưng hắn, không phải cân nhắc tới cục diện trên thị ủy, không phải do nhiều nhân tố đan xen thì lần này Miêu Vân Đông có thể lột da hắn.
Đẩy ngã Miêu Vân Đông xuống đất, giẫm một vạn cái làm hắn trọn đời không xoay người được. Ừ, đây chỉ là hy vọng tuyệt vời, trong thời gian ngắn đừng hy vọng. Vương Quốc Hoa biết rõ tình cảnh hiện nay của Hứa Nam Hạ, biết tại sao Hứa Nam Hạ ném mình tới quận Hồng Sam. Vì thế hắn gây chút chuyện không vấn đề gì, nhưng nếu làm tới mức mày chết tao sống lại khác. Trong mắt chính trị gia thì không ai không thể hy sinh. Điểm này Vương Quốc Hoa từ sự bất đắc dĩ của Lãnh Vũ mà hắn nhận ra.
Đương nhiên nó không ảnh hưởng đến sự kính trọng mà Vương Quốc Hoa dành cho Lãnh Vũ. Vương Quốc Hoa thậm chí muốn cảm ơn về thủ đoạn xử lý và cách truyền giáo của Lãnh Vũ. Nhẹ nhàng kéo khăn che mặt, lộ ra sự lạnh lùng và tàn nhẫn của chính trị. Bài học này rất đặc sắc.
Vương Quốc Hoa lúc này nhắc đến trưởng công an quận cũng có nghĩa tất cả có thể thương lượng. Miêu Vân Đông mặc dù rất không cam lòng nhưng trong đầu lại hiện ra cảnh mà Lâm Tĩnh gặp riêng mình vừa nãy.
- Tôi tin đồng chí Quốc Hoa sẽ lấy đại cuộc làm trọng.
Đây là câu nói có trọng lượng nhất của Lâm Tĩnh khi gặp riêng Miêu Vân Đông. Lời này chỉ có thể nói là hứa hẹn của Lâm Tĩnh.
Điều kiện thực hiện hứa hẹn chính là vào lúc quan trọng Miêu Vân Đông phải ủng hộ Vương Quốc Hoa đoạt được chức trưởng công an quận. Miêu Vân Đông nghi ngờ trong này có mưu đồ nhưng rất nhanh đã bác bỏ. Lâm Tĩnh là bí thư thị ủy nên hoàn toàn có thể dùng biện pháp tốt hơn để xử lý chuyện này. Ví dụ như bố trí một bí thư quận ủy mới. Điểm này chỉ dựa vào việc triệt để tra xét Trịnh Quốc là làm được. Ngược lại sau lưng Vương Quốc Hoa là bí thư tỉnh ủy, nếu hắn cắn chặt chuyện kia thì có lẽ Lâm Tĩnh không tránh né được.
Đây là phán đoán của Miêu Vân Đông.
Quá trình chờ Miêu Vân Đông tỏ thái độ đúng là rất thoải mái. Giờ phút này Lâm Tĩnh còn cảm thấy có chút hưng phấn. Cô cảm thấy mình là cao thủ đánh cờ, hai quân cờ trước mặt bị cô điều khiển rất dễ dàng.
- Đồng chí Ngôn Bá Thân lần này lập công lớn trong quá trình xử lý sự kiện, tôi đề nghị do đồng chí Ngôn Bá Thân làm trưởng công an quận.
Miêu Vân Đông tỏ thái độ xong lại thấy dễ dàng. Mất một chánh văn phòng quận ủy thì sao chứ? Chỉ cần tỉnh ủy thông qua việc mình làm thường vụ thị ủy, sau này mình có cấp bậc cao nhất ở quận Hồng Sam, ai có thể chống lại mình.
Miêu Vân Đông nghĩ không sai, chỉ cần được lên chức, một bí thư quận ủy có thể tham gia hội nghị thường vụ thị ủy thì có quyền uy tuyệt đối trong quận ủy. Đây không chỉ là sự khẳng định của thị ủy với hắn, mà là sự khẳng định của tỉnh ủy.
- Đồng chí Quốc Hoa?
Lâm Tĩnh cười cười nhìn Vương Quốc Hoa đang thất thần, trong lòng cô có chút buồn cười thầm nói hình như có gì không quá đúng.
- Tôi không có ý kiến.
Vương Quốc Hoa phục hồi tinh thần, rất nhanh làm ra quyết định. Vừa nãy Vương Quốc Hoa đột nhiên nghĩ tới một chuyện. Nhân tố không xác định Lý Quốc Quang hôm nay có biểu hiện rất lạ. Từ trước đến giờ Vương Quốc Hoa đều cho rằng người như Lý Quốc Quang chưa chắc có thể có tác dụng, nhưng muốn phá chuyện thì người này làm rất dễ. Vương Quốc Hoa có chút hối hận cảm thấy thái độ của mình đối với Lý Quốc Quang là hơi quá.
- Cứ như vậy đi, tôi bây giờ phải lên thị xã.
Lâm Tĩnh cười cười đứng lên bắt tay hai người. Miêu Vân Đông cùng Vương Quốc Hoa rất phối hợp tiễn một đoạn, đưa Lâm Tĩnh lên xe. Nhìn một đám cán bộ quận Hồng Sam đứng ở cổng tiễn mình, Lâm Tĩnh không nhịn được cười.
- Tĩnh tỷ.
Mạnh Vũ Vi ở đằng trước quay đầu lại giơ ngón cái lên. Nịnh quá đúng lúc, Lâm Tĩnh trấn định nhắm mắt, miệng không nhịn được nở nụ cười. Mạnh Vũ Vi biết ý không nói nữa mà nhỏ giọng nói với lái xe:
- Đi chậm một chút.
Lời này làm Lâm Tĩnh rất thoải mái. Tối cô phải lên Bắc Kinh vì thế bây giờ cần nghỉ ngơi.
Mạnh Vũ Vi một lần nữa thể hiện sự quan trọng trong mắt nên cũng vui vẻ. Lúc vui vẻ người ta hay nghĩ nhiều. Thoáng suy nghĩ chuyện trải qua, Mạnh Vũ Vi không khỏi thầm khen Vương Quốc Hoa. Hắn xử lý vấn đề rất ổn thỏa, không có tỳ vết gì, nếu thêm hay giảm một chút đều có chuyện. Kết quả bây giờ các phương diện đều chấp nhận được, chỗ tốt cũng kiếm được. Mạnh Vũ Vi rất khó hiểu không biết sao hắn khôn như vậy.
Xe của Lâm Tĩnh vừa biến mất, Miêu Vân Đông đã thu nụ cười, nghiêm túc nói:
- Chỉ thị của bí thư Lâm mọi người đã nghe rõ rồi đó, còn ai nói này nói kia tôi sẽ không nể mặt, bí thư Lâm cũng không chấp nhận.
Lý Quốc Quang cười cười nhìn ra ngoài, người khác đều nhìn Vương Quốc Hoa. Ở đây ngoài Vương Quốc Hoa ra thì người khác sẽ không chèn ép quá mức.
- Bí thư Vân Đông, hay là tổ chức hội nghị thường vụ thống nhất tư tưởng đi.
Vương Quốc Hoa bình tĩnh nói, Miêu Vân Đông biết hắn muốn kết quả gì nên gật đầu nói.
- Được, vừa lúc các đồng chí đều có mặt đông đủ.
Hội nghị có hai nội dung, một là thực hiện chỉ thị của bí thư thị ủy Lâm, khống chế chuyện trong phạm vi quận, biện pháp xử lý này chính là
che lại
. Bí thư và chủ tịch quận đã thống nhất tư tưởng, người khác cũng phải như vậy. Mọi người đều biết chiêu này rất hay được dùng. Một khi có ai đưa ra tiếng khác thường thì đầu tiên là để anh nhận sai, sau đó là kiểm điểm, làm anh cả đời không thể xoay người.
Nửa phần đầu hội nghị làm Miêu Vân Đông rất hài lòng, giống như trước đây, khi hắn nói chuyện thì bên dưới rất yên tĩnh.
- Tôi thay mặt quận ủy đề nghị do đồng chí Ngôn Bá Thân làm trưởng công an quận.
Miêu Vân Đông trịnh trọng nhấn mạnh chữ quận ủy, bên dưới đột nhiên xôn xao. Đúng thế, xôn xao, không ai nói chuyện nhưng ánh mát mọi người đều không đúng. Trong đó ghế của bí thư đảng ủy chính pháp Trần Binh phát ra tiếng cót két. Mọi người không khỏi nhìn về phía Trần Binh, hai mắt tên này đang đỏ như máu.
- Chết.
Mặt Miêu Vân Đông hơi đổi, đối mặt ánh mắt như dã thú của Trần Binh, Miêu Vân Đông phát hiện mình không ngờ không dám đối diện. Miêu Vân Đông không thiếu trí tuệ chính trị phát hiện được vấn đề xảy ra ở đâu nhưng đã muộn. Một vài người bất an vô thưc làm ra vài động tác.
Cạch cạch, Vương Quốc Hoa khẽ lấy bút gõ lên bàn, sau đó nhẹ nhàng ho khan một tiếng. Yên tĩnh, yên tĩnh bất ngờ phủ xuống phòng hội nghị, chỉ có tiếng con ruồi bay loạn là âm thanh duy nhất.
- Tôi đồng ý với ý kiến của bí thư Vân Đông.
Vương Quốc Hoa rất hài lòng với hiệu quả này. Đây là lần thứ hai hắn lộ răng nanh, cú cắn này rất tàn nhẫn đủ làm mọi người đang ngồi đây nhận ra.
- Tôi có chút chuyện gấp cần phải rời đi, mọi người tiếp tục.
Miêu Vân Đông làm ra hành vi kinh người. Khi các thường vụ khác chưa tỏ thái độ, hắn đã có chút bối rối đứng lên, bước chân lảo đảo rời khỏi phòng hội nghị.
Giờ phút này Miêu Vân Đông tuyệt đối không có bất cứ biểu hiện gì như trước đây. Trong hội nghị thường vụ trước đây chỉ cần Miêu Vân Đông lên tiếng, không ai dám có ý kiến khác, điểm này được kiểm chứng trong nửa đầu hội nghị. Đây cũng là nguyên nhân khiến Miêu Vân Đông bối rối. Bởi vì hắn cảm thấy mình đi nước cừ thối. Do nóng lòng muốn thể hiện quyền uy của bí thư quận ủy mà hắn theo ước định chủ động đề cử Ngôn Bá Thân làm trưởng công an quận. Sai một bước sai nhiều bước, Miêu Vân Đông hối hận đã muộn. Từ nay về sau trong hội nghị ban bí thư thậm chí hội nghị thường vụ thì quyền uy của Miêu Vân Đông hoàn toàn biến mất. Hình tượng bất khả xâm phạm cũng sụp đổ theo.
Trong nháy mắt ra khỏi phòng hội nghị, Miêu Vân Đông nghĩ đến chuyện lên chức, đây là cơ hội duy nhất của hắn.
- Tiểu Hà, chuẩn bị xe.
Miêu Vân Đông không về văn phòng mà trực tiếp đi nhanh xuống dưới lầu.
Trong phòng hội nghị đang rất yên tĩnh. Do Vương Quốc Hoa vẫn ngồi ngay ngắn bất động giống như một ngọn núi cao vút trước mặt mọi người. Cửa phòng hội nghị theo quán tính lay động vài cái, ánh sáng lúc sáng lúc tối. Vương Quốc Hoa lúc này mới từ từ mở miệng nói.
- Trình tự tổ chức vẫn cần tiến hành. Bí thư Vân Đông tạm thời có việc, hội nghị sau đây do tôi chủ trì.
- Tôi không có ý kiến.
Người đầu tiên giơ tay biểu quyết chính là Trần Binh, hắn đang cười nhưng không biết hắn cười ai. Sau đó bắt đầu từ Đặng Ngâm, toàn bộ đều thông qua.
Vương Quốc Hoa từ từ đứng lên nhìn thoáng qua Thạch Vân Thanh đang chớp chớp mắt đầy bất an, hắn nói:
- Bí thư Vân Thanh còn có ý kiến gì muốn nói không?
- Hả, không có gì cần nói, cứ như vậy đi.
Thạch Vân Thanh không ngờ bị hỏi, trong đầu ả đang suy nghĩ chuyện Thạch Vân Thanh chật vật bỏ chạy, sao xảy ra chuyện như vậy?
Thực ra Vương Quốc Hoa cũng không nghĩ ra chuyện này, có cần như vậy không? Mang theo câu hỏi, Vương Quốc Hoa đứng lên tuyên bố tan họp. Trong ánh mắt của nhiều người, hắn từ tốn đi ra ngoài.
- Tại sao có thể như vậy nhỉ?
Vương Quốc Hoa không tự giác về văn phòng, thiếu chút nữa đập đầu vào cửa. Miêu Vân Đông làm trong quan trường bao năm, sao có thể làm ra chuyện ngu ngốc như vậy?
Câu trả lời rất đơn giản, Miêu Vân Đông làm quan chưa bị vấp ngã lần nào, năng lực thừa nhận quá kém. Hơn nữa còn có một điểm là cú cắn của Vương Quốc Hoa quá độc ác.
- Ngu xuẩn.
Trong văn phòng thị trưởng thị xã Giang Đông – Dương Quốc Minh phát ra một câu mang tính châm biếm rất cao. Đồng thời lúc ấy Lâm Tĩnh ngồi trong xe nhanh được tin, cô rất khó tin nói.
- Bùn không thể làm tường.
Trong văn phòng người thắng – Vương Quốc Hoa, nhân tố không xác định Lý Quốc Quang một lần nữa cười hì hì không mời tự tới, vừa gặp mặt đã cười chắp tay nói:
- Chủ tịch quận, tiểu nhân đến thỉnh an ngài.
Đáp lại chỉ là ánh mắt đầy khinh thường, còn có tiếng hừ lạnh không hề khách khí. Nói thật Vương Quốc Hoa đối mặt với Lý Quốc Quang thường khó có tâm trạng tốt. Lý Quốc Quang chính là người mà Vương Quốc Hoa thấy khó đối phó nhất. Một phó bí thư kiêm nhiệm, lai lịch cường đại, xảy ra chuyện gì có thể vỗ mông rời đi. ba nhân tố này hợp thành ấn tượng cơ bản của Vương Quốc Hoa về Lý Quốc Quang.
- Chủ tịch, tôi nghe nói trên tỉnh có một nhà hàng phương tây khá ngon, cùng lên ăn chứ?
Lý Quốc Quang hoàn toàn không để ý tâm trạng của Vương Quốc Hoa, gần như là không coi mình là người ngoài.
Vương Quốc Hoa không có biện pháp gì với Lý Quốc Quang, nhưng có thể coi đối phương là không khí. Vì thế dù Lý Quốc Quang nói như vậy, hắn vẫn đứng lên dọn đồ chuẩn bị đi về.
- Cho chút thể diện đi, coi như tôi nhờ ngài.
Lý Quốc Quang không tức còn cười cười dựa sát vào bàn làm việc lấy lòng.
- Không uống nhầm thuốc chứ?
Vương Quốc Hoa cuối cùng dừng dọn đồ hỏi lại một câu. Thật lòng mà nói Vương Quốc Hoa cũng hy vọng thông qua tiếp xúc biến nhân tố không xác định thành nhân tố có thể khống chế.
- Xin thề với chủ tịch Mao là tôi rất bình thường.
Lý Quốc Quang thu hồi nụ cười, giơ tay phải lên đầy nghiêm trang.
- Tôi thấy anh uống phải xuân dược quá quan.
Vương Quốc Hoa rõ ràng không có ý cho đối phương mặt mũi. Căn cứ theo kinh nghiệm quan hệ với đám thanh niên thì người như Lý Quốc Quang không cần khách khí với hắn. Nói chuyện xong Vương Quốc Hoa không dừng lại thuận tay ném cặp cho Ngô Minh Chỉ.
- Hết giờ rồi, về nhà thôi.
- Ôi, ngài đi theo tôi một chuyến đi.
Lý Quốc Quang đi nhanh lên ngăn Vương Quốc Hoa lại. Ánh mắt hai người nhìn thoáng qua nhau, Vương Quốc Hoa nói.
- Ai muốn gặp tôi?
Lý Quốc Quang thu hồi vẻ tươi cười, rất nghiêm túc nói.
- Anh gặp sẽ biết.
Vương Quốc Hoa nhìn đối phương, nghiến răng nghiến lợi nói.
- Tránh ra.
Lý Quốc Quang cười khổ nói:
- Chủ tịch, xin anh đó, đi gặp một lần thôi.
Bịch, Vương Quốc Hoa trông nho nhã vung tay đánh vào bụng dưới Lý Quốc Quang. Lý Quốc Quang ôm bụng khom lưng mà vẫn cười. Vương Quốc Hoa xua tay lạnh lùng nhìn Lý Quốc Quang.
- Đi, tôi đi theo anh gặp cô ấy.
Ba phút sau Sở Sở đang đứng trước gương thử bộ váy mới mua. Cô cầm lấy máy điện thoại đang rung lên điên cuồng cười nói.
- Vậy sao? Đánh rất tốt, cậu phải ăn đòn như vậy mới đúng.
Dập máy, Sở Sở ra ngoài đi đến phòng Thủy Trung Lăng. Thủy Trung Lăng đang xem tài liệu, Sở Sở nhỏ giọng nói:
- Có thể giúp trang điểm một chút được không? Người ta không quen.
Thủy Trung Lăng nghe xong ngẩng đầu nói.
- Hắn đến ư?
Vương Quốc Hoa ít ăn đồ tây, hoàn cảnh yên tĩnh cùng với một cốc sô da đặt trước mặt. Lý Quốc Quang lấy cớ mua thuốc mà bỏ trốn, đi xuống dưới còn cười hì hì muốn kéo Cao Thăng đi kết quả bị vặn ngã đặt mông xuống mặt đất.
- Đừng đợi mà, tối tôi mời hai em người mẫu cho.
Lý Quốc Quang vẫn cười hì hì đứng lên dụ dỗ, Cao Thăng không định rời đi, hắn nhíu mày nói:
- Muốn ăn đòn.
Lý Quốc Quang thở dài một tiếng vuốt mông. Hắn chui đầu vào xe mình, cười cười xua tay nói:
- Anh từ từ đợi.
Về sức hấp dẫn của phụ nữ, Lý Quốc Quang rất tin vào Sở Sở. Thú vị chính là lần này Sở Sở chọn đồ và trang điểm gần tiếng nhưng khi xuất hiện trước mặt Vương Quốc Hoa, cô mặc bộ váy màu tráng, váy đến đầu gối, mái tóc buông thõng.
Nếu như Sở Sở muốn làm Vương Quốc Hoa nhớ lại vài việc thì cô đã đạt được mục đích. Ngoài tóc ra thì tất cả giống hệt như khi hai người gặp nhau lần đầu tiên. Nếu như muốn tìm điểm khác thì cũng không khó. Ví dụ như váy, trước đây là tráng tinh, bây giờ có bông hoa thêu bằng tơ tằm, lại ví dụ nhơ cổ áo, trước đây đóng khuy, hôm nay mở ra một khuy.
- Anh vẫn ổn chứ?
Nhẹ nhàng xua tay, Sở Sở đứng đối diện đã thành công làm Vương Quốc Hoa hốt hoảng.
Sở Sở rất hấp dẫn, ánh mắt của Vương Quốc Hoa làm Sở Sở thấy tự tin. Từ ý nghĩa nào đó mà nói thì hai người không ai nợ ai. Nguyên nhân là không ai nói gặp lại hay gì đó. Sự ăn ý cao độ của hai người trong chuyện tình cảm đã tạo thành cục diện như ngày hôm nay.
- Hả.
Vương Quốc Hoa hơi run lên một chút, ánh mắt khôi phục bình thường. Hắn đứng lên nói.
- Đến rồi à, ngồi đi.
Rất nho nhã Vương Quốc Hoa kéo ghế ra, Sở Sở ngồi xuống, hắn mới về vị trí của mình.
- Lần gặp lại này sớm hơn so với em dự đoán.
Sau khi ngồi xuống Sở Sở ra hiệu nhân viên phục vụ chờ chút mới lấy đồ ăn, cô nói.
- Gì.
Vấn đề này khá phức tạp làm Vương Quốc Hoa không theo kịp. Sở Sở không có ý giải thích mà nhỏ giọng nói.
- Ăn đi, em đói.
- Ồ, ừ.
Vương Quốc Hoa theo bản năng gật đầu nhưng lập tức lại bình thường. Giọng Sở Sở dịu dàng hơn trước đây rất nhiều, Vương Quốc Hoa phát hiện mình không quá quen vẻ dịu dàng này của cô.
Bò nướng, sa lát.. Sở Sở gọi xong mới hỏi Vương Quốc Hoa:
- Uống rượu không?
Sở Sở đưa menu lại cho nhân viên phục vụ.
- Nghe nói anh làm khá tốt.
Sở Sở đặt hai tay lên trước mặt, đan vào nhau, nhìn qua có chút khẩn trương. Vương Quốc Hoa thật sự không biết phải nói như thế nào mới tốt. Trước đó hắn có rất nhiều điều muốn nói, nhưng lúc thấy Sở Sở thì hắn lại phát hiện mình không có gì để nói. Khẽ lắc đầu, Vương Quốc Hoa nhỏ giọng nói.
- Vẫn như vậy, không nói là tốt hay không tốt, chỉ là hết sức muốn làm việc mình muốn làm mà thôi, hơn nữa làm tốt nhất.
- Cách suy nghĩ của anh càng lúc càng dung nhập với chính trị, tốc độ nhanh nằm ngoài dự đoán.
- Như vậy không tốt sao?
Hai người im lặng tới khi đồ ăn được mang lên, cả hai không có ý chủ động ăn. Lúc sau Sở Sở cầm dao nói.
- Ăn đi, đừng nghĩ nhiều như vậy, em chỉ là muốn gặp anh.
Vương Quốc Hoa gật đầu tiếp tục im lặng. Sở Sở ăn rất chậm, Vương Quốc Hoa ăn cũng không nhanh như bình thường giống như sự ăn ý khống chế động tác của hai người. Ăn hết nửa miếng thịt bò, Sở Sở dừng động tác, lau miệng nhỏ giọng nói.
- Nếu như có một ngày.
Nói tới đây Sở Sở nhìn Vương Quốc Hoa, nhận được ánh mắt đầy hứa hẹn của hắn, cô nói tiếp.
- Nếu thật sự có ngày như vậy thì anh không cần phải e ngại gì.
Vương Quốc Hoa lắc đầu cười khổ nói.
- Anh chưa từng nghĩ sẽ gặp cục diện như vậy. Nếu có anh nghĩ mình sẽ buông tha.
- Cảm ơn.
Sở Sở đưa tay ra, Vương Quốc Hoa cầm lấy, bàn tay cô rất mềm. Sở Sở thu tay lại nói.
- Em cần phải về.
Sở Sở cười rất tươi. Thực tế khi cô nói
chỉ là muốn gặp anh
đã làm ngăn cách giữa hai người biến mất.
- Anh đợi lần gặp tiếp theo.
Vương Quốc Hoa đột nhiên lấy hết can đảm kéo Sở Sở lại ôm. Sở Sở kiễng chân nhỏ giọng nói bên tai hắn.
- Em có thể hiểu đây là bắt đầu lại không?
Vương Quốc Hoa không nói chuyện chỉ nhẹ nhàng ôm eo cô, dùng sức nhiều hơn.
Sở Sở vẫn đi, cuộc gặp hôm nay có thể nói là kết thúc, có thể nói là bắt đầu. Nhìn chằm chằm Sở Sở rời đi, Vương Quốc Hoa đột nhiên phát hiện Sở Sở thực ra không hề thay đổi, chẳng qua cô vốn là như vậy mà thôi.
Tiếng cửa mở cắt ngang dòng suy nghĩ của Thủy Trung Lăng. Cô vuốt vuốt mí mắt lộ ra vẻ mệt mỏi.
- Còn có cơ hội cứu vãn không?
Sở Sở đi tới cầm tay Thủy Trung Lăng đặt lên mặt, nhỏ giọng nói:
- Không biết.
- Đáng chết.
Thủy Trung Lăng đứng lên nói.
- Để dì đi gặp hắn nói chuyện.
Sở Sở vội vàng ôm eo Thủy Trung Lăng, cười nói:
- Không nghiêm trọng như dì nghĩ đâu, chẳng qua có chuyện đã xảy ra.
Thủy Trung Lăng lấy tay véo má Sở Sở, cô thở dài nói.
- Vận mệnh không công bằng với cháu.
Sở Sở lắc đầu nói.
- Cái này không quan hệ đến vận mệnh, thực ra cháu sớm biết sẽ có kết quả như vậy.
Trong và ngoài cửa là hai thế giới khác hẳn nhau. Một cơn sóng nhiệt ập tới, Vương Quốc Hoa cười cười với Cao Thăng:
- Tìm chỗ uống một chén.
Cao Thăng lái xe rời đi.
Xe đi một vòng ở nội thành, không biết Cao Thăng làm như thế nào tìm được một khu nội thành cũ, rất huyên náo. Vương Quốc Hoa cảm thấy rất thoải mái.
So với nhà hàng tây có hoàn cảnh yên tĩnh, quán ven đường náo nhiệt làm người ta thả lỏng hơn nhiều.
Lúc người đầy mồ hôi uống cốc bia lạnh vào bụng đúng là rất sung sướng. Vương Quốc Hoa ngồi xổm trên ghế khác hẳn so với bình thường.
- Vương ca, sau này thế nào?
Cao Thăng lần đầu mỉm cười nói chuyện với Vương Quốc Hoa như vậy.
- Không biết, đi một bước tính một bước. Con người cần sống cho mình.
Lời này của Vương Quốc Hoa làm Cao Thăng gật đầu nói:
- Đúng thế.
- Ông chủ, cho thêm đĩa lòng.
Vương Quốc Hoa hét lên, rất nhanh có tiếng vâng truyền tới.