Chương 374: Ngoan (1+2)
-
Phù Diêu
- Đoạn Nhận Thiên Nhai
- 4127 chữ
- 2020-01-29 03:01:43
Dịch: AND
Nguồn dịch: Mê truyện
Hoắc Hữu Cấn thầm nghĩ chủ tịch Vương này vừa nãy không nói gì đung là rất uy nghiêm, đáng sợ, khí thế làm mình không thở nổi. Cẩn thận suy nghĩ, Hoắc Hữu Cấn vung tay tát mạnh vào tay mình. Công ty dược Huy Hoàng trước kia dù là ai cũng không quản, sau đó đầu tư vào khu công nghệ cao, chủ tịch Đặng khẳng định muốn xen vào. Chủ tịch Đặng có quan hệ mật thiết với chủ tịch Diêu, nguyên nhân vấn đề nhất định là ở đây.
Hoắc Hữu Cấn vội vàng chạy thật nhanh, cũng may bình thường cũng hay rèn luyện nên bước đi nhanh cũng không thở gấp mấy. Hắn gõ cửa tiến vào văn phòng Diêu Hiểu Hoa vào tìm lời giải thích.
Diêu Hiểu Hoa gật đầu tỏ vẻ đã biết, yêu cầu nắm chắc thời gian làm việc, sau đó đuổi người. Chờ Hoắc Hữu Cấn ra ngoài, Diêu Hiểu Hoa không nhịn được cảm khái:
- Chủ tịch Vương giúp mình tạo uy tín, làm việc với lãnh đạo cấp trên như vậy đúng là rất thoải mái.
Diêu Hiểu Hoa cầm máy gọi điện thông báo cho Đặng Ngâm một tiếng. Đặng Ngâm bên kia cũng cảm khái:
- Lão Diêu, xem ra chúng ta gặp may rồi.
Hoắc Hữu Cấn vội vàng chạy đến văn phòng công ty dược Huy Hoàng, nửa đường cũng gọi điện cho nhân viên để bọn họ tìm một khu đất tốt, làm xong thủ tục đưa tới cho mình.
Đổng Diễm Phương nhìn thấy Hoắc Hữu Cấn, cô biết vấn đề đã xong. Mặc dù nói con rể Vương Quốc Hoa có quyền thế ngập trời, nhưng cũng không thể nhanh như vậy đã thấy hiệu quả chứ? Nhưng nhìn vẻ mặt tươi cười lấy lòng của Hoắc Hữu Cấn, Đổng Diễm Phương biết chuyện quả thật là như thế này. Vì thế cô sa sầm mặt đầy lạnh lùng.
Hoắc Hữu Cấn quyết định đến giải quyết vấn đề, hắn cũng không dám một lúc đắc tội ba vị lãnh đạo quận. Có ý lấy lòng nên Hoắc Hữu Cấn hạ thấp tư thế. Mặc dù thấy vẻ mặt đáng ghét của Đổng Diễm Phương nhưng hắn vẫn cười cười tiến lên nói:
- Tổng giám đốc Đổng, chào chị.
Đổng Diễm Phương liếc nhìn hắn, cũng không chào, không mời hắn ngồi. Cô lạnh lùng nói.
- Trưởng phòng Hoắc, cơn gió gì thổi anh tới vậy?
Hoắc Hữu Cấn thấy thái độ của đối phương như vậy không khỏi tức giận, một con ả kinh doanh mà dám như vậy với mình sao? Nhưng hắn vẫn đè cơn tức xuống, đi lên một bước cười nói.
- Tổng giám đốc Đổng, tôi đến giải quyết vấn đề cho chị.
Vương Quốc Hoa đang định gặp người tiếp theo thì Mã Ngọc Cao lao vọt vào như lửa cháy.
- Chủ tịch quận, xảy ra chuyện lớn.
Vương Quốc Hoa bỏ bút, nghiêm túc nói:
- Xảy ra chuyện gì?
- Tôi vừa nhận được tin hơn một ngàn dân chúng ở ba thôn quanh hóa chất Minh Viễn không biết tại sao lại chặn cổng hóa chất Minh Viễn, nguyên nhân cụ thể còn đang điều tra.
Mã Ngọc Cao báo cáo thật nhanh, Vương Quốc Hoa nhướng mày như nghĩ đến điểm gì đó nhưng lại không quá rõ.
- Bảo Ngôn Bá Thân lại đây.
Vương Quốc Hoa không khỏi có chút buồn bực, đứng lên đi vài bước đột nhiên dừng lại đập bàn nói.
- Tên Lý Quốc Quang đáng chết.
Ngôn Bá Thân đang đi tới cửa nghe thấy Vương Quốc Hoa mắng như vậy không khỏi sợ hãi. Trong trụ sở quận ủy, ủy ban quận, người dám mắng Lý Quốc Quang có lẽ chỉ có mình chủ tịch Vương.
Vương Quốc Hoa liếc nhìn ra cửa, Ngôn Bá Thân vội vàng tiến vào nói.
- Chủ tịch quận.
Thấy thái độ đối phương khá thành khẩn, chút bất mãn cũng đè xuống được.
- Hóa chất Minh Viễn xảy ra chuyện, anh dẫn người đi xem một chút, nhớ làm cho các điều chỉnh nhất định phải bình tĩnh.
Ngôn Bá Thân nhận lệnh rời đi, Mã Ngọc Cao còn đứng tại chỗ chờ. Người này rất có ánh mắt, đoán Vương Quốc Hoa nhất định có lời cần nói nên không đi.
- Đi gọi Lý Quốc Quang tới đây.
Vương Quốc Hoa cố khống chế nói một câu. Mã Ngọc Cao đứng lên ra, Đặng Ngâm lúc này tiến vào nói.
- Chủ tịch quận, hóa chất Minh Viễn xảy ra chuyện, tôi tới thông báo một tiếng rồi tới đó. Ngài có chỉ thị gì không?
Thái độ này của Đặng Ngâm là hiếm có. Mặc dù hắn phụ trách quản lý công nghiệp nhưng sự kiện quần thể này làm quan có thể trốn đều trốn. Đặng Ngâm chủ động tới đây xin chỉ thị, nhận việc chính là muốn đứng ra thay Vương Quốc Hoa.
- Lão Đặng đừng gấp, chuyện có chút kỳ quái, tôi đã yêu cầu các đồng chí công an quận sang đó khống chế tình hình. Tôi nghi ngờ chuyện có liên quan với phòng bảo vệ môi trường, đã bảo Mã Ngọc Cao đi tìm Lý Quốc Quang tới. Chờ Lý Quốc Quang tới, hỏi rõ tình hình rồi nói tiếp.
Vương Quốc Hoa nói một câu, Đặng Ngâm thực ra cũng đoán được điểm này. Hắn đến xin chỉ thị đó là xuất phát từ bổn phận của phó chủ tịch quận. Hơn nữa Đặng Ngâm đã hoàn toàn phục Vương Quốc Hoa nên muốn biểu hiện một chút.
Ngược lại Vương Quốc Hoa khuyên Đặng Ngâm không cần gấp không phải có ý sợ, né tránh, điểm này Đặng Ngâm biết rõ. Đặng Ngâm muốn sang trước là vì ổn định cục diện, tranh thủ thời gian tìm hiểu vấn đề cho lãnh đạo.
Vương Quốc Hoa vừa nói xong, Diêu Hiểu Hoa đã vội vàng chạy tới. Vừa vào hắn đã nói;
- Chủ tịch quận, lão Đặng, xem ra mọi người đã biết hóa chất Minh Viễn xảy ra chuyện. Tôi cảm thấy chuyện không đơn giản như vậy. Hay là tôi tới xem một chút?
Diêu Hiểu Hoa cũng chủ động xin sang. Không khí đoàn kết bên ủy ban quận cùng với sức ngưng tụ của Vương Quốc Hoa cần phải thể hiện ra.
Không đợi Vương Quốc Hoa lên tiếng vì không khí đoàn kết này, một phó chủ tịch quận khác lại tiến vào, là Giản Hòa Phương. Thấy ba vị phó bí thư đều ở đây, Giản Hòa Phương hơi dừng một chút.
- Chủ tịch quận, chủ tịch Diêu, chủ tịch Đặng cũng ở đây.
Vương Quốc Hoa có chút khó hiểu vì sự xuất hiện của người phụ nữ này. Hắn rất khách khí nói:
- Chủ tịch Giản có việc?
Giản Hòa Phương gật đầu tiến lên, mặt mày ngưng trọng nói.
- Tôi vừa nhận được báo cáo của Phòng giáo dục, ba học sinh ở trường tiểu học Khu khai phát bị bệnh máu trắng. Mấy em học sinh này đều là con em mấy thôn gần tập đoàn Minh Viễn. Bên Phòng giáo dục cảm thấy chuyện không đúng nên lập tức báo cáo với tôi.
Vẻ nghiêm túc trên mặt Vương Quốc Hoa dần chuyển sang tức giận. Diêu Hiểu Hoa thấy thế vội vàng thấp giọng nói:
- Chủ tịch quận, hay là tôi sang bên hóa chất Minh Viễn một chút.
Diêu Hiểu Hoa nhấn mạnh bốn chữ
hóa chất Minh Viễn
làm Vương Quốc Hoa ngẩn ra, lập tức hiểu đối phương đang nhắc mình. Hóa chất Minh Viễn có lai lịch không nhỏ, hắn ra mặt nói chuyện thì dù như thế nào cũng còn đường sống.
Vương Quốc Hoa nhìn Diêu Hiểu Hoa với ánh mắt hiểu ý. Hắn thở dài một tiếng nói.
- Tôi đi.
- Tôi cũng đi.
Ba vị phó chủ tịch quận không ngờ đồng thanh nói. Diêu Hiểu Hoa cùng Đặng Ngâm nói như vậy, Vương Quốc Hoa còn có thể giải thích, nhưng Giản Hòa Phương thì có chút bất ngờ.
Vương Quốc Hoa nhìn lướt qua Giản Hòa Phương, cô ả không lùi bước mà đi lên nói:
- Mới phát hiện ba học sinh bị bênh, không biết còn có bao học sinh nữa. Chuyện này tôi không thể coi như không phát hiện.
Vương Quốc Hoa gật đầu nói:
- Được, vậy cùng đi.
Vừa nói hắn đi ra ngoài trước, ba vị phó chủ tịch quận đi theo sau.
Vừa xuống dưới lầu, chỉ thấy Mã Ngọc Cao thở hổn hển chạy lên nói:
- Chủ tịch, đã điều tra rõ tình hình.
Vương Quốc Hoa dừng lại nói.
- Đừng gấp, lấy lại hơi rồi từ từ nói.
- Có ba thôn xung quanh hóa chất Minh Viễn, thứ tư tuần trước có ba học sinh đang đi học bị ngất xỉu, đưa tới bệnh viện kiểm tra thì nói bị bệnh máu trắng. Sau khi chuyện truyền ra, một số dân chúng cũng đi kiểm tra, kết quả tổng cộng có mười người bị máu trắng.
Nói tới đây Mã Ngọc Cao dừng lại, bên dưới đã không cần phải nói nữa.
Mặt Vương Quốc Hoa tái mét, tay nắm chặt lại. Vừa lúc hắn thấy Lý Quốc Quang vội vàng xuống xe chạy tới. Không đợi hắn nói chuyện, Vương Quốc Hoa đã đi lên vung tay đánh mạnh vào cằm. Lý Quốc Quang kêu thảm một tiếng, ngã xuống mặt đất. Một tay đè cằm nhe răng trợn mắt. Mấy người xung quanh không ít người kêu lên. Mấy phó chủ tịch quận đều trợn mắt há mồm không ngờ Vương Quốc Hoa sẽ làm như vậy.
Lý Quốc Quang thật ra biết rõ vì sao Vương Quốc Hoa ra tay. Tuần trước mình mới nói với Vương Quốc Hoa là không muốn phụ trách quản lý phòng bảo vệ môi trường, sáng thứ hai đã xảy ra chuyện này. Vương Quốc Hoa không nghi ngờ mới là lạ. Thực tế Lý Quốc Quang oan uổng, hắn cố ý muốn đẩy phòng bảo vệ môi trường ra vốn là muốn cho Vương Quốc Hoa một cơ hội danh chính ngôn thuận.
Lý Quốc Quang bị đánh giãy dụa đứng lên, hắn cười khổ một tiếng nói.
- Cú đám này đúng là mạnh, sớm muộn tôi cũng đòi lại. Không nói cái này, tôi vừa nhận được điện của phòng bảo vệ môi trường, hóa chất Minh Viễn không để ý tới lệnh của phòng bảo vệ môi trường, đã khôi phục sản xuất. Dân chúng xung quanh vì thế tức giận đi lên chặn cửa công ty. Tôi tới báo cáo một tiếng rồi chạy tới.
Vương Quốc Hoa nhìn hắn không nói lời nào, khẽ cắn môi xoay người.
- Tôi đang chuẩn bị tới đó, anh lên xe tôi.
Vừa nói hắn vừa mở cửa xe rồi nhìn Lý Quốc Quang với ánh mắt đầy phản cảm.
Lý Quốc Quang không hề tức giận, cúi đầu ai oán lên xe giống như tiểu thư gặp phải tên lưu manh vậy. Hành vi này làm người xem muốn rơi mắt.
Xe vừa ra khỏi cửa, Lý Quốc Quang thu ánh mắt ai oán, hắn hung dữ nhìn tới.
- Tôi cho anh đủ thể diện, nhớ là nợ tôi một đấm đó.
Vương Quốc Hoa không thèm để ý tới hắn, quay đầu lại trừng mắt nhìn:
- Thế món nợ anh tính kế tôi thì tính như thế nào? Tôi còn nghĩ anh đột nhiên lương thiện, nói gì mà điều chỉnh phân công?
Lý Quốc Quang nghe xong vội vàng nói:
- Anh đừng nghĩ tôi sợ anh. Nếu không phải Sở Sở tỷ bảo tôi giúp anh thì anh nghĩ mình là gì?
Vương Quốc Hoa nghe xong nhíu mày cười lạnh nói.
- Cao Thăng, dừng xe, vứt thằng này xuống.
Két, Cao Thăng đạp phanh, mấy xe đằng sau đi theo thấy rõ Cao Thăng lôi cổ Lý Quốc Quang ra xe, sau đó xe của chủ tịch Vương rời đi. Lý Quốc Quang đứng tại chỗ chỉ tay vào chiêc xe không nói được gì.
Cuối cùng vẫn là Giản Hòa Phương dừng xe mở cửa, Giản Hòa Phương lạnh lùng nhìn Lý Quốc Quang. Tên này Lý Quốc Quang kêu một tiếng chui vào xe, miệng còn lẩm bẩm một tiếng:
- Món nợ này từ từ tính.
Giản Hòa Phương nhướng mày ra vẻ không nghe thấy gì.
Vì sao Vương Quốc Hoa ra tay đấm Lý Quốc Quang, mỗi người có suy nghĩ khác nhau. Chẳng qua Lý Quốc Quang bị đánh còn ngoan ngoãn đi theo càng làm người ta phải suy nghĩ. Thậm chí có người nói ông nội chủ tịch Vương là một vị lãnh đạo ở Quân ủy trung ương cũng có người dám tin. Mấy điều này là hậu quả không ngờ tới từ cơn giận của Vương Quốc Hoa.
Ngôn Bá Thân làm việc khá đắc lực. Khi đám người Vương Quốc Hoa xuất hiện ở hiện trường, công an đã tạo thành bức tường người trước cửa hóa chất Minh Viễn, chặn đám người đang kích động. Trưởng công an quận Ngôn Bá Thân giơ loa đứng ở trên một cái hộp gỗ lớn tiếng nói:
- Thưa các đồng chí, mời mọi người không nên kích động. Lãnh đạo quận đã tới, nhất định sẽ làm chủ cho mọi người.
Không thể không nói dân chúng thời này vẫn còn sợ chính quyền, chỉ đứng ở trước cổng đòi công bằng chứ không có hành vi quá khích. Trưởng công an quận nói tuy không ai tin nhưng khi lãnh đạo ủy ban xuất hiện thì rất có thể ngăn chặn cục diện.
Đám người Vương Quốc Hoa vừa xuống xe, quần chúng đang kích động cũng bình tĩnh lại đôi chút. Vương Quốc Hoa không để ý đến lời khuyên của Diêu Hiểu Hoa mà đi thẳng lên trước. Quần chúng tự giác nhường đường, không ai làm ồn. Có thể bởi vì chủ tịch và các phó chủ tịch quận tới, cũng có thể do ở đây có mấy trăm công an trấn áp.
Ngôn Bá Thân không ngờ nhiều phó chủ tịch quận tới như vậy, hắn đi lên chào Vương Quốc Hoa, lớn tiếng nói:
- Báo cáo chủ tịch quận, công an quận nhận lệnh duy trì trật tự, xin mời cho chỉ thị.
Vương Quốc Hoa gật đầu nói:
- Làm rất tốt, xin mời tiếp tục.
Vừa nói hắn vừa cầm loa, chờ các phó chủ tịch đứng ra sau lưng, lúc này hắn mới lớn tiếng nói với dân chúng:
- Thưa các đồng chí, tôi là chủ tịch quận Vương Quốc Hoa, chuyện xảy ra ở đây tôi đã biết, nguyên nhân tôi cũng hiểu. Tôi rất đau lòng vì việc này, tôi xin lỗi mọi người.
Vừa nói chuyện, Vương Quốc Hoa cúi đầu thật sâu. Đám người phía sau ngẩn ra một chút rồi rất nhanh cúi đầu theo. Lãnh đạo chủ yếu của ủy ban quận tới không nói, vừa lên đã cúi đầu xin lỗi quần chúng. Đây là chuyện lần đầu diễn ra ở quận Hồng Sam. Quan đều có mắt cao hơn trán, bình thường sao có thể dùng mắt nhìn quần chúng nhân dân? Vương Quốc Hoa không giống đám quan chức kia, vừa lên đã nhận trách nhiệm về mình, còn xin lỗi.
Hơn ngàn người dân trợn tròn mắt. Sau một lú xao động, Vương Quốc Hoa ngẩng đầu giơ loa lên thì quần chúng đối diện rất tự giác im lặng. Vương Quốc Hoa đã dùng hành động của mình để lấy được sự tự tin của quần chúng.
Đối với cục diện này, Vương Quốc Hoa không hề đắc ý mà chỉ thầm cảm khái quần chúng bây giờ còn biết nói lý, hơn chục năm sau đều là đám
điêu dân
không nói lý. Nhưng đó cũng là do quan chức ép buộc. Mà quần chúng nhân dân nếu không bị ép tới cùng thì ai muốn tốn thời gian đi gây chuyện chứ. Ở nhà chơi mạt chược vẫn tốt hơn ra chịu nắng thế này mà. Càng đừng nói không ít dân chúng tới đây phải xin nghỉ làm.
- Đầu tiên tôi cam đoan với mọi người hóa chất Minh Viễn phải dừng sản xuất cải tổ, đến khi phòng bảo vệ môi trường kiểm tra thấy đạt yêu cầu mới cho phép khôi phục sản xuất. Điểm này mời mọi người giám sát, không làm được tôi xin tự từ chức.
Một câu cam đoan như viên đạn rơi xuống mặt nước yên tĩnh, tiếng vỗ tay như sấm vang lên.
Vương Quốc Hoa một lần nữa cầm loa lên, tiếng vỗ tay im lại như được huấn luyện.
- Sau đây tôi xin cam đoan với mọi người, tôi tự mình lên tỉnh mời cơ quan chức năng xuống điều tra rõ bệnh của quần chúng có phải liên quan tới hóa chất Minh Viễn hay không? XIn mời mọi người yên tâm, tôi dùng nhân cách của mình đảm bảo nhất định sẽ không gian lận ở vấn đề này. Nếu ai dám động tay động chân một khi bị tôi biết thì dù kiện lên tận trung ương tôi cũng kiện.
Ầm.. lại là tiếng vỗ tay rất lớn vang lên.
Vương Quốc Hoa lần thứ ba giơ loa lên, lại chỉnh tề yên tĩnh.
- Điểm thứ ba tất cả quần chúng nhân dân bị bệnh sẽ do ủy ban quận tạm thời chi trả mọi viện phí. Chuyện sau khi điều tra rõ chân tướng thì trách nhiệm của ai sẽ là của người đó. Được rồi, tôi đã nói xong ý của mình, các đồng chí đã nghe rõ chưa?
- Nghe rõ.
Tiếng la rung trời vang lên.
- Xin mời mọi người tin tưởng vào chính quyền, cảm ơn.
- Chúng tôi tin tưởng chính quyền. Chúng tôi tin tưởng chủ tịch Vương.
Lần đáp lại này không quá chỉnh tề, có tiếng lặt vặt. Đột nhiên có người từ trong đám người xông lên, cảnh sát đang định chặn thì người này dừng lại. Hắn đưa tay về phía Vương Quốc Hoa.
- Chủ tịch quận, cho tôi mượn loa dùng một chút.
Vương Quốc Hoa thấy đối phương là người trẻ tuổi, chắc trẻ hơn một chút một chút, hắn đưa loa tới. Cậu thanh niên kia cầm loa xoay người lớn tiếng nói:
- Tôi là Cố Tuyết Đông – thôn Miêu Nhãn, tôi tin vào lời cam đoan của chủ tịch Vương. Tôi thay mặt cá nhân mình đề nghị với mọi người một điều. Mấy thôn chúng ta tuyển ra tổ giám sát, phụ trách giám sát và nói chuyện với chính quyền, tránh phát sinh chuyện như ngày hôm nay. Tôi cho rằng chúng ta cần phải học được cách dùng vũ khí pháp luật bảo vệ lợi ích bản thân, mà không phải là tụ tập gây chuyện như ngày hôm nay. Nếu như mọi người đồng ý với ý kiến của tôi thì bây giờ về chọn đại biểu.
Nói xong Cố Tuyết Đông trả loa lại cho Vương Quốc Hoa, xoay người trở lại đám người. Khi đám người có dấu hiện tản đi, Vương Quốc Hoa một lần nữa giơ loa lên, hiện trường lại lần nữa trở nên yên tĩnh.
- Đồng chí Cố Tuyết Đông vừa nãy nói rất đúng. Dùng vũ khí pháp luật bảo vệ lợi ích bản thân, đề nghị này rất tốt, rất hợp lý. Nhưng tôi còn muốn đưa ra một đề nghị. Tổ giám sát thay mặt lợi ích của mọi người có thể hay không duy trì trong thời gian dài. Chuyện hôm nay mọi người tự phát đoàn kết lại, nhưng sau này thì sao? Sau này còn có chuyện do một số cán bộ nhà nước không làm gây tổn thất lợi ích cho dân chúng, xin mời mọi người cẩn thận suy nghĩ đề nghị này.
Vương Quốc Hoa nói làm đám quan chức và cảnh sát đều giật mình, quần chúng nhân dân đối diện cũng giật mình. Đâu có chuyện quan chức khuyên quần chúng lập tổ chức chuyên môn chống đối chính quyền? Vương Quốc Hoa đứng im tại đó, quần chúng mang theo nhiều tâm trạng tản đi. Một loạt quan chức nhìn về phía Vương Quốc Hoa, ánh mắt khá phức tạp.
Đám người tản đi hơn phân nửa, Vương Quốc Hoa mới thở dài một tiếng. Đối mặt với ánh mắt phức tạp của đám cấp dưới, Vương Quốc Hoa rất tự nhiên. Lúc này một nhóm người từ trụ sở hóa chất Minh Viễn chạy tới.
Vương Quốc Hoa không muốn gặp người phụ trách của hóa chất Minh Viễn. Hắn quay đầu lại nói một câu với Lý Quốc Quang:
- Chuyện sau đây do anh phụ trách, nếu như lau sạch đít thì đâu xảy ra chuyện như thế này?
Vương Quốc Hoa nói đi là đi, Lý Quốc Quang không thể làm gì khác hơn là lưu lại xử lý công việc.
Những người khác ở lại cũng không tác dụng gì. Sự kiện quần thể luôn là điều mà quan chức đau đầu nhất. Chuyện hôm nay cũng là do Vương Quốc Hoa quyết đoán ra mặt, dám cam kết như vậy nên mới ổn thỏa. Vương Quốc Hoa không muốn gặp người phụ trách của hóa chất Minh Viễn nguyên nhân là do đám người không dám chịu trách nhiệm, chuyện xong mới ra, Vương Quốc Hoa sợ gặp mình không khống chế được sẽ đánh người.
Điểm thứ nhất mà Vương Quốc Hoa hứa nếu Lý Quốc Quang không làm được thì về sau không có mặt mũi gì ở lại quận Hồng Sam nữa, sẽ phải tự cút đi. Điểm này Lý Quốc Quang biết rõ. Thật lòng mà nói Lý Quốc Quang rất tức Vương Quốc Hoa, hắn nhịn không phát tác hoàn toàn là vì Sở Sở.
Lý Quốc Quang nhỏ hơn Sở Sở một tuổi, lúc còn bé hay bị Sở Sở ăn hiếp nhưng không ít lần được Sở Sở quan tâm. Trong mắt Lý Quốc Quang thì hắn coi Sở Sở là chị ruột. Sở Sở có tình cảm với Vương Quốc Hoa, Lý Quốc Quang dù là ngu cũng nhận ra được. Vì thế dù rất khó chịu nhưng hắn vẫn phải nhịn.
Vương Vệ Đông đen đủi, hắn xuất hiện không đúng lúc, vừa lúc Lý Quốc Quang đang điên tiết. Vương Vệ Đông đi tới không ngờ còn cười hì hì bắt chuyện:
- Bí thư Lý, tôi…
Lý Quốc Quang nhìn chằm chằm tới với ánh mắt sắc hơn dao làm Vương Vệ Đông không dám nói thêm nữa.
- Ai cho phép anh sản xuất?
Vương Vệ Đông không trả lời được, hắn thầm nghĩ không phải đã thỏa thuận xong rồi ư? Sao bây giờ hắn còn nhìn chằm chằm không bỏ? Hóa chất Minh Viễn là sản nghiệp của ai mày còn không rõ sao?
- Hay là ngài gọi cho Miêu Lập Hằng?
Vương Vệ Đông nếu không mang Miêu Lập Hằng ra, trực tiếp nhận sai thì Lý Quốc Quang còn không tìm được cơ hội phát tác. Kết quả Vương Vệ Đông mù mắt, lấy Miêu Lập Hằng ra để mình có chỗ dựa, nhưng hắn lại làm Lý Quốc Quang tức điên lên.
- Anh muốn dọa tôi hả? Được, giỏi. Hôm nay tôi nói một câu, trước giờ làm buổi chiều hóa chất Minh Viễn phải nộp phạt một triệu, sau đó nói tiếp. Cuối cùng mời anh nhớ kỹ nếu giỏi thì anh tiếp tục sản xuất.
Bỏ lại ccaua này, Lý Quốc Quang xoay người đi, trước khi đi còn lớn tiếng nói với người của phòng bảo vệ môi trường.
- Lưu vài người lại theo dõi, giám sát 24/24, chỉ cần có dấu hiệu sản xuất lại thì lập tức báo cáo.
Lý Quốc Quang cứ như vậy rời đi lưu lại Vương Vệ Đông đang run run, còn một đám nhân viên của phòng bảo vệ môi trường mang vẻ mặt châm biếm.