Chương 482: Bạch Tuộc
-
Phù Diêu
- Đoạn Nhận Thiên Nhai
- 4029 chữ
- 2020-01-29 03:02:03
Dịch: AND
Nguồn dịch: Mê truyện
- Đoạn thúc, cháu đến mạo muội đã quấy rầy chú.
Sở Sở không quá nhiệt tình, không mất lễ phép, biết giữ một khoảng cách nhất định.
- Không có gì, không có gì, mời còn không được cháu nữa là, ngồi đi, ngồi đi.
Đoạn Phong mời hai người ngồi xuống, nói chuyện vài câu, Đoạn Phong cười hỏi Vương Quốc Hoa:
- Quốc Hoa, chuyện lần trước đề nghị cậu đi thị xã Bắc Sơn thì cậu đừng hiểu lầm. Tôi thật sự là cảm thấy cậu là đại tướng, để ở tỉnh ủy như có vẻ không có đất dụng võ.
Vương Quốc Hoa ngoài miệng cười nói:
- Ngài quá khen, tôi thật ra còn nhiều điểm thiếu sót, rèn luyện ở tỉnh ủy cũng là một cơ hội hiếm có để trải nghiệm và học tập.
Một câu không có kẽ hở gì, trong lòng Vương Quốc Hoa đang thầm oán tên này dối trá, nếu muốn đề bạt mình sao không để mình ở lại quận Hồng Sam tiếp. Tầm một năm là vị trí bí thư quận ủy sẽ là của mình. Đoạn Phong đưa đề nghị khiến bí thư Hứa không thể không có nhượng bộ, ở trong này còn không biết đối phương dùng thủ đoạn gì.
Vương Quốc Hoa đoán không sai, cơ bản là thật. Chỉ là không rõ, Đoạn Phong cùng Hứa Nam Hạ đã đạt được thỏa hiệp như thế nào. Là người bị cuốn vào một cách bất đắc dĩ, Vương Quốc Hoa chỉ thầm oán giận vài câu mà thôi.
Hai vợ chồng ngồi khoảng 15 phút, Sở Sở chủ động đứng lên xin phép. Đoạn Phong không có ý giữ người, y chỉ cười nói:
- Hôm nay chú bận quá, hôm nào Sở Sở nhất định phải tới nhà đó, để hai dì cháu ngồi nói chuyện, ăn cơm.
Sau khi hai vợ chồng rời đi, trên mặt Vương Quốc Hoa vẫn không có nụ cười, cũng không chủ động nói chuyện. Mãi tới khi Vương Quốc Hoa lái xe ra khỏi cửa trụ sở ủy ban tỉnh, Sở Sở mới quay đầu cười nói:
- GIận à?
Vương Quốc Hoa không phản ứng chỉ nhếch miệng. Sở Sở lại nói tiếp.
- Được rồi, là em cố ý, em chính là muốn xem ông xã em ở bên ủy ban tỉnh có phải là hạng người vô danh không?
Vương Quốc Hoa lúc này mới thản nhiên nói:
- Anh nếu không phải chồng em thì chủ tịch tỉnh Đoạn Phong sao biết được anh là ai? Tên thư ký kia có thể thoáng cái nhận ra anh không? Cán bộ cấp huyện ở tỉnh ủy, ủy ban tỉnh cũng có thể gọi là quan sao? Em đánh giá anh cao quá đó.
Lời đầy oán giận, Sở Sở muốn gặp Đoạn Phong, lại còn tới văn phòng, điều này Vương Quốc Hoa cũng chấp nhận. Vấn đề là trước đó Sở Sở không gọi điện báo cho Đoạn Phong một tiếng, trực tiếp tới cửa, truyền ra thì người khác sẽ thấy như thế nào? Vương Quốc Hoa rất khó hiểu vì sao Sở Sở làm thế?
Lời giải thích vừa nãy của Sở Sở khá miễn cưỡng, Vương Quốc Hoa dùng ngón chân cũng biết đây là câu lấy lệ. Chuyện này hơi suy nghĩ sâu thêm một chút là không khó có câu trả lời. Vấn đề là Vương Quốc Hoa hy vọng Sở Sở nói thật.
- Ôi, đừng giận mà, em nói với anh việc này, em định thôi làm công chức để đi kinh doanh.
Sở Sở nở nụ cười lấy lòng, Vương Quốc Hoa vẫn không chút thay đổi, không đáp lời. Sở Sở chu miệng khẽ cắn môi nói.
- Tối qua em ở cùng Lưu Linh, hai bọn em nói chuyện cả đêm.
Két, Vương Quốc Hoa phanh gấp thiếu chút nữa làm xe phía sau đâm vào đuôi.
- Mẹ mày, đi thế hả?
Một xe từ sau vượt lên, thò ngón tay giữa ra chửi.
Sở Sở đắc ý che miệng cúi đầu cười rồi nghiêm túc ngồi thẳng dậy.
- Chăm chú lái xe đi.
Vương Quốc Hoa thấy bên đường có khách sạn liền trực tiếp lái xe vào đó. Hắn nghiêm túc nói:
- Em có ý gì mà lại đi tìm Lưu Linh?
Sở Sở không tức.
- vậy anh nói em nên làm như thế nào? Chồng cũng nhường cho Lưu Linh một nửa, em không thể không kiếm được chỗ tốt gì chứ. Cho nên em quyết định hùn vốn với Lưu Linh kinh doanh bất động sản.
Lòng dạ phụ nữ rất khó cân nhắc, Vương Quốc Hoa một lần nữa thấy câu này là đúng. Hắn đang sững sờ, Sở Sở mở cửa xe nói.
- Khách sạn này nhìn cũng được đó, chắc mới khai trương. Anh đi đặt một phòng, em gọi điện đã.
Đầu Vương Quốc Hoa hơi loạn, chuyện Sở Sở đột nhiên tìm Lưu Linh quả thật làm hắn thất thố. Ngơ ngác một lúc Vương Quốc Hoa hút hết điếu thuốc mới xuống xe. Vào sảnh đặt phòng, Sở Sở còn đang cầm máy điện thoại nhỏ giọng nói với ai đó, vẻ mặt quỷ dị, không biết cô gọi cho ai.
Vương Quốc Hoa cảm thấy có chút bất đắc dĩ, lấy phòng xong thì Sở Sở cũng đã đi tới.
Sở Sở còn cách Vương Quốc Hoa bảy tám bước thì đột nhiên có người lao tới đưa tay ngăn Sở Sở lại. Tên này ăn mặc khá đặc biệt, quần jean, áo sơ mi, bên ngoài là áo gile màu đen, râu cá trê, tóc dài tết đuôi ngựa.
- Cô gái này có thể nói chuyện vài câu không?
Người đàn ông kia nhìn qua khá phong độ, Sở Sở dừng lại liếc nhìn Vương Quốc Hoa rồi lễ phép nói.
- Không biết có gì cần chỉ giáo.
- Chào cô, tôi tên Hà Mã, đây là danh thiếp của tôi, tôi là đại diện một loạt các ngôi sao, Ngô Sở sắp đến tham gia buổi biểu diễn âm nhạc ở thành phố Việt Châu cũng là ngôi sao do tôi đại diện. Tôi cảm thấy cô rất có tố chất thành ngôi sao.
Sở Sở nhìn qua thì không thẻ đoán được tuổi thật của cô, cùng lắm làm người ta thấy cô hơn 20 mà thôi. Nếu như cô buông tóc, mặc bộ đồng phục cấp ba thì đúng là như Hồng Sam cấp ba. Cô mặc bây giờ nhìn như một cô gái mới ra ngoài xã hội, theo Hà Mã đoán cơ bản báo tên Ngô Sở là đủ để lừa dối, không chừng còn có thể nghe tiếng gào thét chói tai. Bởi vì hắn là đại diện của Ngô Sở, Ngô Sở là giấc mơ đẹp của bao cô gái, qua đó cũng thấy vinh dự vì được Hà Mã tán thành, khen ngợi.
Trên đời này một người gặp được bất ngờ cũng không nhiều, Hà Mã có lẽ quá đen đủi. Sở Sở không cầm danh thiếp chỉ gật đầu nói:
- Cảm ơn, tôi không có hứng thú làm nghệ sĩ.
Vừa nói Sở Sở tiếp tục đi tới trước, Hà Mã đưa tay ngăn lại:
- Cô gái, xin đợi một chút.
Lúc này Vương Quốc Hoa đứng cách đó ba bước thản nhiên nói:
- Anh mà còn chặn vợ tôi nữa thì tôi sẽ không dám chắc mình có báo cảnh sát không?
Hà Mã ngây dại nhìn Sở Sở đi đến bên cạnh Vương Quốc Hoa, hai người từ từ đi đến bàn trà.
- Đừng lên luôn, em hẹn người tới đây.
Sở Sở cười cười nhỏ giọng nói với Vương Quốc Hoa.
- Ừ, sang bên kia ngồi chờ.
Phản ứng của Vương Quốc Hoa vẫn khá lạnh nhạt, cũng không hỏi Sở Sở hẹn ai.
Hai người ngồi xuống, Vương Quốc Hoa mới chú ý đến một tấm biển được giăng ngang trong sảnh khách sạn, bên trên viết
Chào mừng ngôi sao ca nhạc Ngô Sở đến khách sạn
Tên đại diện vừa nãy còn đứng tại chỗ không cam lòng nhìn hai người.
- Thực ra thấy anh tức giận, em rất vui, nó nói rõ anh rất quan tâm tới em.
Sở Sở cười cười nói một câu như vậy, vẻ mặt nói cho người khác biết tâm trạng của cô khá tốt. Vương Quốc Hoa vẫn không đáp lời, Sở Sở không thể làm gì khác hơn là cười nói:
- Được rồi, anh là người đàn ông hẹp hòi, đây là ý của bố em. Ông cũng là muốn tốt cho anh, anh không cảm thấy có Sở gia làm chỗ dựa thì lắc lư xung quanh Hứa Nam Hạ và Đoạn Phong sẽ đạt được lợi ích càng nhiều hơn sao?
Vương Quốc Hoa thực ra đã đoán được kết quả này chỉ là chờ Sở Sở tự mở miệng nói mà thôi.
- Bố em nghĩ anh là trẻ con ba tuổi hả? Lý do này mà cũng có thể đưa ra sao?
Vương Quốc Hoa cười lạnh nói, Sở Sở thật ra không nghĩ hắn có phản ứng kịch liệt như vậy nên ngồi thẳng lên nói:
- Sao anh lại nói như vậy?
- Gì mà nói như vậy? Anh nếu thật sự dựa vào Sở gia thì chỉ có thể đi một con đường đến tối mịt. Anh nói như vậy em đã hiểu chưa? Trước đây anh không dựa vào Sở gia, sau này cũng không muốn dựa vào, anh muốn dựa vào chính mình để tạo thành sự nghiệp.
Vương Quốc Hoa nói rất nghiêm túc, Sở Sở nghe xong gật đầu cũng nghiêm túc nói:
- Em hiểu, em cũng vẫn cho rằng như vậy, anh có thể không cần dựa vào bất cứ ai vẫn tạo được sự nghiệp của mình. Em không phải nói là dễ nghe mà có thể nói là một sự tin tưởng.
- Anh thích chúng ta nói chuyện bằng cách này.
Ánh mắt Vương Quốc Hoa dịu đi rất nhiều. Sở Sở thấy thế cười hì hì nói:
- Em cũng rất thích cách này, ví dụ như Lưu Linh, chúng ta có phải nên nói chuyện như vậy không?
Vương Quốc Hoa á khẩu, ai ngờ Sở Sở lại nhắc đến Lưu Linh nữa chứ.
- Quốc Hoa, anh đừng hiểu lầm, em không giận Lưu Linh chút nào, thậm chí còn đồng tình với cô ấy, đồng thời cũng thấy tự hào.
Sở Sở nói như vậy, điện thoại vang lên cầm nghe:
- Đến rồi à, đang ở bên trong quầy trà, bà vào đây đi.
Một người phụ nữ mặc đồ công sở đầy đặn đi vào, tuổi nhìn như không lớn. Hà Mã đang ngồi bên cạnh quầy thu ngân lại mở to mắt. Không hổ là khách sạn năm sao mới mở, mỹ nữ không ngừng xuất hiện. Hà Mã lại hưng phấn xông lên nói mấy câu vừa nãy đã nói với Sở Sở.
- Cảm ơn, tôi không có hứng thú làm nghệ sĩ.
Cũng là câu trả lời như vậy, sau đó mỹ nữ này không ngờ đi về phía người đàn ông trông rất bình thường vừa nãy uy hiếp Hà Mã. Mỹ nữ vừa nãy khoác tay người đàn ông kia, người phụ nữ này cũng vậy. Hà Mã đột nhiên cảm thấy mình quá đáng thương, mẹ nó chứ, rau ngon sao toàn bị lợn phá thế này?
Vương Quốc Hoa không ngờ Sở Sở lại hẹn Lưu Linh tới đây. Chẳng qua hắn không suy nghĩ nhiều đứng lên chào. Lúc này Vương Quốc Hoa biết mình không thể trốn tránh, nếu làm vậy Lưu Linh có thể rời xa hắn mãi mãi, ích kỷ chính là như vậy.
Người phụ nữ như Lưu Linh, Sở Sở Vương Quốc Hoa không có ý định buông tha, cá và tay gấu đều phải có. Vô sỉ thì cứ vô sỉ thoải mái, có đôi khi đàn ông thiếu vô sỉ thì không có chỗ đặt chân.
Lưu Linh gần như vô thức khoác tay Vương Quốc Hoa, sau đó đột nhiên cảm thấy không thỏa đáng nên cô dùng bản năng nhìn Vương Quốc Hoa, phát hiện da mặt hắn rất dày, không thấy có vẻ mặt gì cả, tự nhiên không thể tự nhiên hơn được. Mắt Lưu Linh nóng lên, mũi bắt đầu gay gay.
Sở Sở đứng lên, mở hai tay, Lưu Linh bỏ tay Vương Quốc Hoa, hai người ôm nhau. Sở Sở nhỏ giọng nói gì đó bên tai Lưu Linh, sau đó Lưu Linh ngẩn ra có chút không dám tin nhìn Sở Sở. Sau đó Lưu Linh nhỏ giọng nói gì đó lại, Vương Quốc Hoa ở bên cạnh vẫn chú ý hành vi của hai người, hắn như ngửi thấy âm mưu gì đó.
Hai cô gái như quay lại sự thân thiết lúc ở cùng ký túc hồi đại học, sóng vai ngồi xuống, cúi đầu nhỏ giọng nói. Vương Quốc Hoa ở bên hoàn toàn bị vứt sang bên, nhàm chán nhìn chằm chằm lá trà trôi nổi bên trên.
Lúc này Hà Mã cùng một người đàn ông trung niên đi tới, hắn tươi cười nói:
- Các vị, đây là cục trưởng Tư Mã, cục Văn hóa thành phố Việt Châu, cục trưởng Tư Mã có thể làm chứng cho tôi, tôi là đại diện của Ngô Sở, không phải tên lừa gạt.
Người đàn ông trung niên chắp tay sau lưng mỉm cười tiêu sái đi tới, trông rất thân thiện.
- Hà Mã này nói với tôi phát hiện có hai cô gái rất có khí chất ngôi sao cho nên vừa nãy hơi lỗ mãng.
Vương Quốc Hoa đang khó chịu, mẹ nó chứ, hai người phụ nữ đột nhiên ngồi lại nói chuyện với nhau, đây không phải giống như làm cho hắn chơi trò song kiều mà là giống như mật mưu hãm hại chồng. Hai tên này lại ra vẻ này kia tới đây. Vương Quốc Hoa đang tức tối rốt cuộc tìm được cách để phát tiết.
- Mời hai vị rời đi, tôi không thích làm trò, cũng không thích mấy tên ma cô.
Vương Quốc Hoa nói mang theo cơn tức rõ ràng, người đại diện mà hắn lại nói thành ma cô, ngôi sao lại là trò hề. Thời này cái gọi là nghệ sĩ còn có một danh hiệu là người làm công tác phục vụ nhân dân, vấn đề là rất nhiều người lầm công tác nghệ thuật đã bỏ danh hiệu này. Tự nhận là nghệ sĩ nhưng đó là cách xưng hô không rõ ràng về ý nghĩa của nó. Nếu Vương Quốc Hoa không phải người sống mấy chục năm sau thì hắn đã không có ác cảm với làng giải trí.
Sự thật thì từ trên mạng hắn thấy rất nhiều hiện tượng dơ bẩn, tăm tối trong làng giải trí, Vương Quốc Hoa không có hứng thú gì với người và vật trong làng giải trí, thậm chí còn có cả sự kỳ thị nghiêm trọng. Điểm này từ cách dùng từ của Vương Quốc Hoa có thể thấy được.
- Đồng chí này, anh nói gì vậy hả?
Vị cục trưởng Tư Mã đạo mạo trang nghiêm sa sầm mặt lại, rất nghiêm túc. Tay đang chắp sau lưng cũng đưa ra chỉ vào Vương Quốc Hoa.
Hà Mã đầy phong độ cũng không nhịn được, trước mặt cục trưởng Tư Mã cục văn hóa mà thằng kia không ngờ lại không cho chút thể diện nào. Trong mắt Hà Mã hiện ra một tia dữ tợn, rất nhanh đầy nuối tiếc xua tay trông khá phong độ.
- Xem ra anh rất có thành kiến với làng giải trí, tôi muốn hỏi hai ttu có hứng thú phát triển trong làng giải trí không? Tôi có thể cam đoan công ty chúng tôi nhất định có thể lăng xê hai vị, làm hai vị thành ngôi sao nổi tiếng.
Vương Quốc Hoa nghe thấy khá vô nghĩa đang định đuổi người thì Sở Sở đã ra vẻ ngây thơ để lừa gạt tên lưu manh.
- Nổi tiếng có gì tốt chứ?
Lưu Linh có lẽ không nhịn được nên quay đầu lại ho khan một tiếng.
- Nổi tiếng có nhiều chỗ tốt mà. Có thể đóng phim, lên Tv, có thể đóng quảng cáo, có thể kiếm được rất nhiều tiền.
Hà Mã như thấy hy vọng nên có chút hưng phấn xua tay.
Sở Sở thu lại vẻ mặt ngây thơ vừa nãy, nghiêm trang ngồi dậy cười lạnh nói:
- Vậy phải là làm trò hề, làm khỉ sao. Chồng tôi nói không thích làm trò, mời hai vị rời đi không nên quấy rầy cuộc nói chuyện của chúng tôi.
Hai vị khách không mời thiếu chút nữa hộc máu, Hà Mã cảm thấy mình định ra tay. Hắn ác độc nhìn chằm chằm Vương Quốc Hoa rồi hừ một tiếng xoay người đi. Vị cục trưởng Tư Mã coi như bình tĩnh nghiêm khắc nói với Vương Quốc Hoa:
- Người trẻ tuổi, cậu nên chịu trách nhiệm vì lời nói của mình.
Vương Quốc Hoa hoàn toàn tức giận, Trưởng ban thư ký thị ủy Trần Mộc Căn còn khách khí với mình, chủ tịch tỉnh Đoạn Phong còn phải tỏ vẻ khách khí với mình, một cục trưởng cục văn hóa nho nhỏ mà dám ra vẻ lãnh đạo với mình ư?
- Cút.
Một từ phát ra trong kẽ răng, ngọn lửa trong lòng Vương Quốc Hoa giảm đi nhiều, cũng thư thái hơn chút. Xem ra có đôi khi cần phải trút giận.
- Mày, mày mày chờ đó.
Vị cục trưởng Tư Mã nổi giận đùng đùng chỉ vào Vương Quốc Hoa rồi bỏ lại một câu mới đi.
- Ông xã, em ngoan không?
Sở Sở ngồi tới cầm tay Vương Quốc Hoa lắc lắc vài cái hỏi. Động tác và từ này quá quen thuộc.
- Được rồi, em không phải diễn viên, không cần diễn trò trước mặt anh. Hai người có âm mưu quỷ kế cứ việc tiến hành đi.
- Nơi này loạn quá, Lưu Linh, chúng ta lên phòng nói chuyện.
Sở Sở đứng lên kéo tay Lưu Linh, hai cô cứ thế rời đi để mình Vương Quốc Hoa ngồi lại. Đi được năm sáu bước, Sở Sở quay đầu lại cười nói:
- Ông xã, không cho lên cùng, chị em em muốn nói chuyện riêng.
- Mẹ chứ, hôm nay có chuyện gì thế không biết?
Vương Quốc Hoa cảm thấy mình trước khi ra ngoài không xem lịch đúng là sai lầm.
Vương Quốc Hoa đứng lên nhưng vẫn cảm thấy nên đi theo hai cô, tránh cho các cô gặp gì đó.
Vấn đề là Vương Quốc Hoa vừa đi được hai bước đã bị người cản lại.
Ngăn Vương Quốc Hoa có ba người, một là cục trưởng Tư Mã, hai người mặc đồng phục cảnh sát, còn có tên Hà Mã đang đứng ở bàn thu ngân cười lạnh nhìn Vương Quốc Hoa.
- Chính là hắn, kiểm tra thân phận của hắn, tôi nghi ngờ hắn đến đây có ý đồ xấu xa.
Vị cục trưởng Tư Mã nói chỉ thẳng vào Vương Quốc Hoa, hai vị cảnh sát cười khá quái dị, từ từ đi lên.
- Mời đưa chứng minh thư ra đây.
Một tên cảnh sát khá khách khí nói. Vương Quốc Hoa lấy thẻ công tác ra cười cười đưa cho cảnh sát, sau đó hắn nói với cục trưởng Tư Mã:
- Anh là cục trưởng Tư Mã phải không? Tôi có thể rất trách nhiệm nói với anh, chức cục trưởng của anh coi như tới cuối.
Tên cục trưởng Tư Mã và Hà Mã dây dưa mãi cuối cùng làm Vương Quốc Hoa hoàn toàn tức giận.
Cảnh sát cầm thẻ công tác còn chưa xem đã biến sắc chủ yếu do Vương Quốc Hoa nói quá ngông cuồng, vào lúc này còn dám nói như vậy, đây là điều không phải ai cũng có thể làm được.
Nhìn thoáng qua thẻ công tác, tên cảnh sát lập tức trả về, mặt mỉm cười lấy lòng:
- Chủ nhiệm Vương, do công việc nên mong ngài thông cảm nhiều.
Biến hoá quá đột nhiên làm vẻ mặt cục trưởng Tư Mã trở nên khẩn trương, hắn ý thức được nguy cơ.
Vương Quốc Hoa không cần thẻ công tác mà gần như không hề do dự lấy máy điện thoại xoay người sang bên gọi điện:
- Giám đốc Long, cho vài người tới, tôi nghi ngờ có người lừa gạt các cô gái nhà lành, còn có cả cán bộ nhà nước cũng liên quan trong đó, khách sạn Linh Lung, khách sạn mới mở.
Vương Quốc Hoa trợn mắt nói không phải nói dối chẳng qua là hoài nghi thôi mà. Vừa nãy cục trưởng Tư Mã còn nghi ngờ Vương Quốc Hoa có ý đồ xấu xa. Gọi xong, Vương Quốc Hoa lại gọi một số khác, bên kia nghe, hắn cười nói:
- Trưởng ban thư ký Trần, là tôi Vương Quốc Hoa, tôi hỏi thăm một việc, cục Văn hóa thành phố tổ chức một buổi diễn ca nhạc phải không? Ừ, ừ, gần đây Ban Tuyên giáo tỉnh ủy rất chú ý phương diện này, trận địa văn hóa mà, nhất định phải khống chế trong phạm vi chủ đạo. Đúng đúng, tốt, tôi đang ở khách sạn Lung Linh, anh đến đây, đến rồi gọi điện cho tôi.
HIện trường trở nên yên tĩnh. Vừa nãy lúc Vương Quốc Hoa biểu diễn hai tên cảnh sát cùng cục trưởng Tư Mã không dám thở mạnh.
Bịch, thẻ công tác trong tay tên cảnh sát rơi xuống đất vang lên tiếng giòn tan. Thẻ công tác có bìa màu đỏ rơi xuống sàn đá cẩm thạch của khách sạn, rất bắt mắt.
Vương Quốc Hoa nhìn thoáng qua thẻ công tác rơi trên mặt đất, tên cảnh sát đã vội vàng nhặt lên, lau vào áo rồi đưa hai tay ra. Đường đường là cục trưởng cục Văn hóa thành phố Việt Châu Tư Mã giờ phút này trông rất khó coi. Nói thật Vương Quốc Hoa nói câu chức cục trưởng làm tới cuối thì Tư Mã cũng không coi vào đâu. Cán bộ cấp phó giám đốc sở không phải nói muốn rút là rút được.
Nhưng cuộc điện sau đó khi Vương Quốc Hoa gọi cho trưởng ban thư ký Trần mặc dù ngụy trang nói với công việc. Thị ủy có mấy trưởng ban thư ký thì chỉ có Trần Mộc Căn là họ Trần. Thường vụ thị ủy thành phố Việt Châu, cán bộ cấp giám đốc sở chỉ gọi một cuộc là có thể mời tới nói chuyện công việc, tên thanh niên này có thể đơn giản sao?
Cầm lấy thẻ công tác, Vương Quốc Hoa nhìn thoáng qua tên người đại diện Hà Mã, hắn nói với cảnh sát:
- Người kia các anh khống chế lại, chờ người Sở công an tới rồi nói. Tôi nghi ngờ hắn ngụy trang nghệ thuật dụ dỗ con gái nhà lành.
Quả nhiên là miệng lưỡi quan chức, đạo lý ở trong miêng.
Không nhìn vị cục trưởng Tư Mã và hai tên cảnh sát đang trợn mắt há mồm, cũng không nhìn tên đại diện Hà Mã một cái, Vương Quốc Hoa xoay người ngồi xuống vị trí, gọi thêm cốc trà. Cục trưởng Tư Mã xấu hổ đứng đó một lát rồi quyết đoán quay đầu rời đi.