Chương 489: Hợm Hĩnh
-
Quan Sách
- Tịch mịch độc nam hoa
- 2335 chữ
- 2020-05-09 12:49:40
Số từ: 2329
Nguồn: Mê Truyện
Cái tiệm ăn nhỏ xíu bỗng dưng náo nhiệt hẳn lên khi có 7,8 vị khách tới.
Tô Đình Diệu đúng là nhanh mắt, vửa nhìn thấy khách tới,cái cơ thể mập mạp của anh ta bỗng chốc trở lên thật nhanh nhẹn, vài bước chân là anh ta đã tới ngoài cổng.
Từ xa đã thấy anh ta nở nụ cười:
- Ô kìa bí thư Thẩm cơn gió nào đưa anh tới đây vậy? mời vào mời vào, Tiểu Anh đâu? Mau mau chuẩn bị phòng! Bí thư Thẩm đến này.
Bảy tám người khách lần lượt xuống xe.
Đi đầu là một người trung niên gầy teo khô khốc, trên người mặc chiếc áo sơ mi trắng, sơ vin ngay ngắn, trên tay còn đeo cả đồng hồ, nhìn là biết đây chính là lãnh đạo.
Tô Đình Diệu nhanh chóng qua đón tiếp, anh ta đứng yên bất động, quan sát mọi chuyện xung quanh.
Khi Tô Đình Diện đến bên, gã bỗng ngẩn người ra rồi bất thình lình rảo bước đi.
Tô Đình Diện giơ tay ra trước mặt gã, liền bị cánh tay của gã hất ra một bên. Gã vô cùng nhanh nhẹn, xoay người qua cơ thể mập mạp của Tô Đình Diệu, rồi nhanh chóng bước tới chiếc xe hiệu santa
Trần Kinh đang ôm con bé Linh nhi đứng cạnh bên cửa xe, bỗng thấy như có ai ở đằng sau đang tiến đến nên quay đầu lại thì nhìn thấy một người trung niên dáng gầy gầy, hắn nheo mày, không có chút ấn tượng nào với con người này.
- Anh là …. Trưởng phòng Trần?
Người trung niên dò hỏi.
Trần Kinh nhíu mày rồi nói:
- Ông là?
Khuôn mặt gã dãn ra, cười nói:
- Anh không biết tôi. Tôi là Thẩm Hoa Sơn. Ngày trước là trợ thủ của bí thư Vương Phượng Phi.
Trần Kinh ngẩn người ra, trong đầu lập tức vang lên cái tên Thẩm Hoa Sơn này
Là trưởng phòng giám sát cán bộ, tên của các cán bộ trong tỉnh ủy Trần Kinh đều đã đọc qua.
Mặc dù cán bộ của tỉnh có rất nhiều hắn không thể nhớ hết, nhưng có vài cái tên của bên bí thư quận ủy hắn vẫn có ấn tượng.
Hắn giơ tay ra nói:
- Vâng, bí thư Thẩm, xin chào xin chào! Thế nào? Cũng tới dùng cơm à?
Thẩm hoa sơn nghe thấy trần kinh vẫn còn nhớ tên mình, vui mừng nói:
- Chúng tôi cũng vừa xuống xe, cũng đói cả rồi,nghe lão Lưu nói anh rể lão mở một nhà hàng ăn Tứ Xuyên rất có tiếng. chúng ta tới đó thưởng thức đi.
Thẩm Hoa Sơn bắt tay Trần Kinh một lúc lâu mới bỏ ra.
Thẩm Hoa Sơn vỗ vào lưng Trần Kinh nói:
- Tất cả đều qua đây tôi giới thiệu một chút.
Cả đám nghe thấy lời Thẩm Hoa Sơn đều vây lại. Thẩm Hoa Sơn nói:
- Đây là trưởng phòng giám sát cán bộ Trần Kinh, một người vô cùng tài giỏi, anh ấy và bí thư trước của chúng ta là bằng hữu.
Thẩm Hoa Sơn buông tay ra, những người phía sau lần lượt tới chào hỏi Trần Kinh, ai cũng cung kính thậm chí có chút câu nệ.
Phòng giám sát cán bộ tỉnh ủy,đây là nơi mà người ta nghe thấy tên liền phát run lên.
Trần Kinh là người đứng đầu phòng giám sát cán bộ, tất cả cán bộ đều dưới quyền giám sát của hắn, vậy thì có thể biết quyền hành trong tay hắn lớn như thế nào.
Hầu hết những người hôm nay có mặt tại đây đều không phải cán bộ của tỉnh, cũng chả ai có tư cách để lọt vào tầm mắt của Trần Kinh.
Với thân phận khác biệt như vậy khiến họ càng cảm thấy sợ hãi.
Thẩm Hoa Sơn nói:
- Đúng là không có gì bằng sự tình cờ cả, hôm nay chúng ta ngẫu nhiên gặp nhau như vậy chi bằng cùng đi uống chén rượu nhạt, coi như là lãnh đạo đi quan sát tình hình dân chúng.
Trần Kinh xua tay nói:
- Hôm nay không được.
Trần Kinh chỉ vào trong xe, bố mẹ tôi đến cùng đi ăn cơm, cả nhà họp mặt chút, thôi xin phép mọi người trước.
Thẩm Hoa Sơn nghe nói trong xe là phụ thân và phụ mẫu của Trần Kinh liền tới hỏi thăm. Mở miệng là bác bác cô cô, vô cùng niềm nở.
Gã quay người lại và nói:
- Anh Tô, anh ra xe lấy 2 cái hộp mang qua đây. Trưởng phòng Trần hiếm khi mới ghé qua một lần, người dân đông thành chả lẽ một chút lòng thành cũng không có sao?
Tô Đình Diệu vẫn ngẩn ngơ đứng bên cạnh lão tô, đầu óc lâng lâng không hiểu gì.
Trần Kinh là cái thá gì? Chả phải chỉ là một bí thư thôi sao? Sao giờ lại trở thành người đứng đầu của phòng giám sát cán bộ?
Trong lúc ngơ người suy nghĩ thì Thẩm Hoa Sơn đã ném chìa khóa vào tay gã.
Cầm chìa khóa trên tay hắn lập tức quay lại tiến tới xe để mang đồ ra, Tô Đình Diệu định nhờ người giúp nhưng mọi người đều vây quanh bí thư, kiếm đâu ra người giúp gã bây giờ?
May mắn tài xế là người tinh ý, sau khi mở cửa xe liền ôm hai hộp quà tới.
Trần Kinh nói với Thẩm Hoa Sơn:
- Bí thư Thẩm thế này là sao?
Thẩm Hoa Sơn nói:
- Trường phòng Trần, tôi không muốn bị người khác nói là không biết phép tắc gì cả, anh đã đến Đông Thành chúng tôi, lại tình cờ chúng ta gặp nhau, coi như tôi thay mặt người dân Đông Thành có chút quà mọn tặng anh, không thì sau này tôi không còn mặt mũi nào để gặp bí thư Vương
Giọng điệu Tẩm Hoa Sơn chậm rãi:
- Trưởng phòng Trần anh yên tâm đi, kỷ luật của tổ chức tôi đều hiểu cả. Đây chỉ là chút rượu và thuốc lá, anh nhất định phải nể mặt lão thẩm này.
Thẩm Hòa Sơn giảo mồm nói liên tục, sớm có người hiểu ý liền mang hai hộp quà để vào xe của Trần Kinh.
Con bé Linh nhi bỗng nhiên thò đầu ra ngoài xe nói:
- Bên trong có kẹo không thế?
Cả đám ngẩn người vì câu nói của Linh nhi, Thẩm Hoa Sơn cười ha ha:
- Sao thế? Trần kinh đây là con gái rượu cuả anh sao?
Trần Kinh nói:
- Là cháu em chị của tôi, con bé này ngày thường nhiều trò lại hay gây chuyện, anh đừng để ý lời con bé.
Thẩm Hoa Sơn bỏ qua lời Trần Kinh nói:
- Cháu bé à, có muốn ăn kẹo không? Bác dẫn cháu đi mua, thế nào?
Linh nhi lắc đầu nói:
- Cô giáo nói không được nhận quà của người lạ.
Thẩm Hoa Sơn ngẩn người ra rồi cười lớn:
- Con bé này ngoan, cô giáo dạy rất phải, thật biết nghe lời, trông thật giống anh Trần đây, người xưa nói quả không ngoa, cháu ngoại thì giống cậu, không sai chút nào.
Thẩm Hoa Sơn làm ảo thuật từ trong túi lấy ra 1 bao lì xì. Nhét vào tay linh nhi:
- Tiểu quỷ, tự đi mua kẹo nhé, thích kẹo gì thì mua kẹo đấy.
Từ trong xe Trần Đình Nguyệt nhìn thấy cảnh đó liền xua tay nói:
- Bí thư cái này không được, đừng làm hư con bé.
Thẩm Hoa Sơn vung tay nói:
- Em gái, tôi cho con bé cơ mà, coi như là niềm vui của tôi, cô đừng xem tôi như người ngoài thế.
Trần Đình Nguyệt định nói tiếp thì Tràn kinh cất lời
- Thôi được rồi, chút thành ý của bí thư thẩm chúng tôi xin nhận. Con bé linh nhi này đúng là trúng mánh.
Thẩm Hoa Sơn vui mừng quá đỗi, luôn miệng khen linh nhi lanh lợi, trong lòng vô cũng vui mừng khôn xiết.
Trần Kinh nhận đồ của Thẩm Hoa Sơn thì đã coi gã không phải người ngoài.
Bằng không, trong con mắt của cả tỉnh Sở Giang này có biết bao nhiều người muốn được thân quen với Trần Kinh. Mà có phải ai Trần Kinh cũng nể mặt đâu, đúng là đến nằm mơ cũng không dám nghĩ tới.
Thẩm Hoa Sơn lăn lộn trong chốn quan trường đã lâu, cái lợi cái hại gã rất rõ, cần phải nắm bắt được điểm mạnh của người khác.
Mối quan hệ giữaa Thẩm Hoa Sơn và Trần Kinh còn có thêm Vương Phượng Phi, Thẩm Hoa Sơn tặng Trần Kinh ít quà cũng là điều tất nhiên, nhưng nếu không có cái mối quan hệ với Vương Phượng Phi thì Thẩm Hoa Sơn cũng không dám suồng sã như vậy
Trần Kinh và Thẩm Hoa Sơn cùng ngồi hàn huyên.
Bêncạnh là Tô Đình Diệu, gã cảm thấy vô cùng xấu hổ, chỉ hận không tự vả cho chính mình một cái.
Tô Đình Diệu lăn lộn trong chốn quan trường cả đời người mà sao vẫn ngu ngốc vậy, người ta là trưởng phòng vậy mà cũng không nhìn ra.
Tô Đình Diệu xấu hổ lúng túng. đứng cách đó không xa là Tô Mai Phương cũng đang rất ngạc nhiên.
Bà thấy cả đám người đều vây quanh Trần Kinh, người nào người nấy đều cười cười nói nói, tất cả đầu cung kính, dè chừng.
Còn Trần Kinh phong thái tự nhiên, mang đúng chất lãnh đạo, so với vừa rồi thì đúng là hai người khác biệt.
Bà ta thấy hối tiếc vô cùng.
Sớm biết Trần Kinh là lãnh đạo của bam tổ chức, thì đã không ngăn cấm con gái mình không qua lại với Trần Kinh
thì bây giờ cả họ Thạch được rạng rõ tổ tông, có lẽ đây là cái phúc ba đời mới có được.
Lúc tạm biệt Thẩm Hoa Sơn, ánh mắt Trần Kinh không hề nghi ngại mà nói:
- Hôm nay đã khiến bí thư Thẩm phải chi 1 khoản lớn rồi, thật là ngại quá.
Hắn khởi động ô tô, chiếc xe cũ nát santa nhanh chóng biến mất trong tầm mắt của đám người.
Mọi người đứng lại tới cho tới khi chiếc xe của trần kinh thực sự khuất bóng.
Tô Mai Phương đỏ mặt tía tai đi tới bên cạnh Thạch Kính Đường:
- Anh Thạch, thế này là sao?
Thạch Kính Đường nhíu mày nói:
- Còn không phải tại bà sao? Nói với bà bao nhiêu lần rồi, đừng có nhìn mặt mà bắt hình dong. Bà ấy à, lúc nào cũng kiêu ngạo, sau này con gái của chúng ta sớm muộn cũng bị hủy hại trong tay của bà.
Thạch Kính Đường nổi giận đùng đùng quay mặt đi, mãi lâu sau mới quay lại nhìn về phía cuối con đường, trong lòng vô cùng hối tiếc:
- Trần Chi Đống sinh được đứa con thật giỏi giang, chỉ đáng tiếc Anh Tử của chúng ta..
Thạch Anh sớm đã nấp vào một chỗ, mọi việc diễn ra cô đều nhìn thấy rất rõ.
Cô vén bức mành lên nhìn ngơ ngẩn về phía mà Trần Kinh biến mất, trong đầu mênh mông về những kỉ niệm tuổi thơ ấu.
Trần Kinh thay đổi nhiều quá, lần đầu tiên nhìn thấy Trần Kinh liền cảm nhận thấy sự thay đổi rõ rệt này.
Cô dùng hết sức lắc lắc cái đầu, dường như muốn làm cho tất cả những suy nghĩ phức tạp trong đầu biến mất, cô bặm môi, hốc mắt dần dần đỏ.
Khi Trần Kinh lái xe quay trở về.Trần Đình Nguyệt mở lấy lì xì trong tay Linh nhi mở ra, ngạc nhiên nói:
- Trời tận hai mươi ngàn, bí thư Thẩm thật là rộng rãi quá!
Trần Kinh thản nhiên nói:
- Xem như nợ nhân tình đi, lần sau có cơ hội phải trả.
Trần Đình Nguyệt cười ha hả nói:
- Đó là chuyện cuả em, chị và anh rể của em coi tiền này tự nhiên mà đến.
Cô dừng lại chút nói:
- Kinh tử à, vừa nãy em không nhìn Tô Đình Diệu và cả Tô Mai Phương nữa, bọn họ đều biến sắc hết.
Hừ thật là ……
Họ không coi chúng ta là gì, chúng ta cũng đâu coi trọng con gái rượu của nhà họ! thật là không biết họ ngạo mạn cái gì?
Chung Tú Quyên ở bên cạnh nói chen vào:
- Tất cả đều là lão Trần ông đưa ra biện pháp tồi, mẹ từ sớm đã biết phu nhân Thạch gia không phải là người dễ dãi gì, ông không nghe tôi gì cả. Hôm này thì thế nào? Có phải cụt hứng không? Ông và lão Thạch quen biết nhau bao nhiêu năm rồi, chỉ vì cái việc này mà gây ra tổn thương cho nhau. Ông nói xem, cái này là vì sao?
- Tất cả im hết đi
Trần Chi Đống khuôn mặt biến sắc nói:
- Tôi vì cái gì à? Không phải là vì lo cho con trai sao? Đến bóng dáng người vợ cũng chưa có. Bà không muốn có cháu bế nhưng mà tôi muốn.
Trần Chi Đống nói như vậy, Chung Tú Quyên liền không nói gì nữa, hai người đều trở lên trầm tĩnh.
Trần Đình Nguyệt:
- Enh thấy chưa?? Em xem em làm bố mẹ lo lắng đến mưc nào? Em đúng là bất hiếu.