• 4,118

Chương 500: Nửa Đường Mất Tích.


Số từ: 2729
Nguồn: Mê Truyện
Huyện Quốc Kiều thành phố Dung Châu, đây là huyện nghèo của đất nước.
Và mục đích huyện nghèo cố ý trình báo những chi tiêu kia để nhận được nhiều sự hỗ trợ hơn so với huyện khác, huyện Quốc Kiều thật sự là nghèo khó.
Toàn huyện tổng cộng mười triệu người, hơn hai mươi nghìn người dân sống ở huyện thành, đi trện đường phố của huyện thành, một thị trấn không mạnh hơn bao nhiêu so với một huyện thành ở ngoại ô thành phố.
Trần Kinh và Cao Vệ xuống xe ở đường quốc lộ, sau đó đoàn xe xuống thị trấn Nhã Lễ của huyện Trương Khê, lại ngồi xe buýt đến Quốc Kiều, có thể nói đi rảo quanh một vòng lớn.
Cao Vệ lần này quả là chân thực, chuyện anh ta dày công cải trang không cho ai biết chuyến đi của mình đã trở thành một nháo kịch, bị người ngăn ở trên đường lớn, thiếu chút nữa xuống đài không được, lúc này đây anh ta là hạ ngoan tâm, trực tiếp ngồi xe buýt công cộng, hơn nữa mục đích của hai người rõ ràng là huyện Quốc Kiều.
Từ Nhã Lễ đến huyện Quốc Kiều chỉ có 62 km, nhưng đường xá lầy lội gian nan hết sức khó đi, phải mất 2 giờ mới đến nơi.
Đường núi rất hiểm trở, Trần Kinh trước kia đã từng ở qua Lễ Hà, hẳn đã từng đi qua những vách đá chông chênh những con đường rất nguy hiểm, nhưng chuyến đi đến Quốc Kiều lần này, vẫn khiến cho Trần Kinh có cái nhìn sâu sắc mới biết cái gì được gọi là mạo hiểm ly kỳ.
Có đôi khi xe chạy về phía trước, cũng cảm giác tài xế đang chạy xe đến gần vách núi cao và dốc, ngồi bên cửa sổ nhìn xuống, phía dưới vực sâu vạn trượng, ô tô đi sát bên bờ vực, chỉ cần xảy ra một chút sơ sẩy, rơi xuống là tan xương nát thịt, cũng giống như tai nạn rủi ro xảy ra khi ngồi trên máy bay vậy, trên xe nếu không lắp ráp hộp đen, muốn truy xét nguyên nhân gây ra tai nạn tuyệt đối sẽ tìm không ra người may mắn còn sống sót để kể lại.
Mỗi lần đến lúc này, mặt của Cao Vệ trắng bệch, tay của anh ta nắm chặt tay nắm cửa của ghế ngồi phía trước. Vì dùng quá lực, các đốt ngón tay đều trắng bệch.
Trong lòng Trần Kinh âm thầm buồn cười, nghĩ thầm rằng Thái tử gia này. Hôm nay đây là tự mình chuốc lấy cực khổ, sợ tới mức cũng không dám động đậy, ẩn danh xuất hành như vậy, nào đâu đơn giản?
Cao Vệ rất sĩ diện, mặc dù trong lòng rất hồi hộp lo lắng, nhưng môi lại cắn thật chặt, không phát ra âm thanh.
Một đôi vợ chồng ở Quốc Kiều ngồi ở phía trước hai người Trần Kinh, bọn họ đã quen với những con đường nguy hiểm như thế này, tựa như không có chyện gì xảy ra, họ nói chuyện vui vẻ suốt cả đường đi.
Người phụ nữ tầm 40 tuổi, hơi béo, bọn họ lần này đi vào thành phố Dung Châu, hiển nhiên là sự phồn hoa sầm uất của Dung Châu vẫn chưa làm cho cô thoả mãn, cô ta cứ nói tốt về thành phố Dung Châu suốt cả đường đi.
Trước ngực cô ôm một gói ma túy to, vừa nói vừa ăn quẩy xoắn.
Người trên núi rất thuần phác. Không lạnh lùng giống người ở phía ngoài, cô lấy quẩy xoắn từ trong túi đưa cho khách gần đó để ăn chung.
Cô quay đầu lại đưa cho Trần Kinh và Cao Vệ mỗi người một quẩy xoắn. Trần Kinh đã ở qua Lễ Hà, không xa lạ gì với cách đối xử như vậy, tiếp nhận quẩy xoắn sau dùng câu nói của Lễ Hà để cảm ơn. Cao Vệ thì ngược lại lắc đầu liên tục.
Người phụ nữ nhìn chằm chằm Cao Vệ cười ha hả nói:
- Anh này sợ quá, lần đầu tiên tới đây hả.
Sắc mặt của Cao Vệ rất xấu hổ, Trần Kinh nói:
- Chúng tôi là người của Lễ Hà, lần đầu tiên đến Quốc Kiều, đến bên kia xem tình hình của cây hồng. Lễ Hà của chúng tôi không lớn bằng núi bên này của các chị.
Người phụ nữ cười nói, có chút kiêu ngạo nói:
- Đúng thế, nếu nói thế núi hiểm trở, Quốc Kiều chúng tôi là nơi có núi non hiểm nhất của toàn tỉnh. Cây hồng của huyện chúng tôi nổi tiếng toàn tỉnh, lúc này vừa mới thời điểm nở hoa, các anh chẳng phải đi xem hoa nở sao?
Trần Kinh hiểu được, xem hoa của cây hồng, có nghĩa là dự định.
Cây hồng nổi tiếng ở Quốc Kiều, cây hồng ở nơi này không phải có truyền thống dùng hồng làm thức ăn, mà là một loại cây hồng hoang dã trên núi, ăn rất chát, nhưng có giá trị làm thuốc rất cao.
Loại cây này rất khó sinh sôi nẩy nở, người bình thường chưa hẳn có thể dựa theo mô hình có sẵn để gieo trồng nó, hầu hết chúng đều là mọc hoang dại.
Vì loại cây hồng ở núi này sinh sôi nẩy nở, năm đó Dung Châu còn tổ chức đi đại học nông nghiệp của Bắc Kinh để tìm chuyên gia nghiên cứu loại thực vật này, nhưng nhà khoa học hoàn toàn không có biện pháp nào hiểu được loại cây này, trước mắt đối với hạng mục này do gặp phải vấn đề kinh phí, cho nên phải gác lại.
Nhưng đến lúc này, cây hồng của huyện Quốc Kiều càng là thực vật quý hiếm, hàng năm nhà kinh doanh dược liệu đến đây xem cây hồng rất nhiều, Trần Kinh nói hắn sang đây xem cây hồng, cũng là hợp tình hợp lý.
Xe tròng trành trên đường đi, lúc này xe đã tiến vào thị trấn, Trần Kinh biết có một khách sạn của Quốc Kiều có thể ở được, liền trực tiếp dẫn Cao Vệ đến nhà khách Quốc Kiều.
Hắn bước vào cửa vừa cất đồ xong, chuẩn bị đi tắm rửa, lấy điện thoại từ trong túi ra xem những cuộc gọi nhỡ, bỗng giật mình, có hơn 20 cuộc điện thoại bị nhỡ, trong đó thậm chí có cuộc điện thoại của Uông Minh Phong.
Uông Minh Phong gọi điện thoại cho hắn không được, lại gửi tin nhắn hỏi Trần Kinh đã xảy ra chuyện gì, dẫn Cao Vệ đi đâu rồi? Khiến cho trong tỉnh thành đều náo loạn, ngay cả Bí thư Sa cũng kinh động rồi.
Trần Kinh rất hốt hoảng, chuẩn bị gọi điện thoại lại.
Nhưng lúc này lại có tiếng
đông, đông
, có người gõ cửa.
Trần Kinh nói:
- Đến đây, đến đây.
Trần Kinh đi đến mở cửa, Cao Vệ đang đứng ở cửa, đầu anh ta ướt sũng, hẳn là vừa mới tắm rửa xong.
Anh ta nhìn chằm chằm điện thoại trên tay của Trần kinh, nhíu mày nói:
- Tắt máy di động đi.
Trần Kinh ngạc nhiên nói:
- Trưởng ban Cao, ngài đến Quốc Kiều dở chừng rồi, các ban ngành đã giảy nãy hỗn loạn cả rồi, Trưởng ban Mễ vì quá lo lắng đã báo cáo cho Bí thư Sa rồi.
- Chúng ta mặc kệ như thế nào, dù sao cũng nên gọi điện thoại nói một chút tình hình cho trưởng ban Mễ?
Mặt của Cao vệ lạnh lùng, nói:
- Chuyện của Trưởng ban Mễ bên đó, đợi chút nữa tôi gọi điện thoại giải thích cho ông ta, cậu nên tắt máy của cậu đi.
Trần Kinh bất đắc dĩ, đành phải tắt điện thoại đi, nghe tiếng chuông báo tắt máy vang lên, trong lòng Trần Kinh lại phát ra tiếng than thở, hôm nay còn chưa gọi điện cho cô bé Linh Nhi, ở nhà cũng không biết hắn đi đâu Phương Uyển Kỳ mỗi ngay đều gọi điện thoại cho hắn, gọi điện thoại không được, chắc cô sẽ lo lắng đến thượng thoan hạ khiêu?
Tắt điện thoại rồi, thế giới lại chìm trong yên lặng, Cao Vệ lại nói:
- Bên tôi có hai phòng, chúng ta mỗi người một gian phòng, có thể ở, phòng này để trống.
Trần Kinh bất đắc dĩ, đành phải dọn đến gian phòng bên kia của Cao Vệ, phòng có ghế sô pha, hai người ngồi trên sô pha, Trần Kinh nhìn thấy một nửa cái bánh quẩy xoắn đã ăn dở dang trên bàn trà kia.
Quẩy xoắn này Trần Kinh còn chưa ăn, vẫn còn để trong bọc nhựa của Cao Vệ, xem ra Cao Vệ đói bụng đến chịu không nổi nữa rồi, mới ăn thứ này cho đỡ đói rồi.
- Trưởng ban Cao, tôi lập tức đi sắp xếp bữa cơm, chuyến đi này của chúng ta hôm nay bất thình lình quá, không ngờ tốn thời gian lâu như vậy.
Cao Vệ khoát tay một cái nói:
- Tôi đã sắp xếp, đợi chút bọn họ sẽ đem thức ăn lại đây.
Cao Vệ dùng khăn mặt lau đầu, than thở một câu:
- Khách sạn cái quái gì. Cung cấp nước ấm lúc đứt lúc nối, tắm một nửa, thành nước lạnh rồi.
Trần Kinh không nói lời nào. Muốn cười nhưng không dám cười, trầm ngâm trong chốc lát nói:
- Trưởng ban Cao, hôm nay đã thoả nghiện, con đường này được tạc ra từ vách đá đấy, đừng nhìn đường nguy hiểm, mười mấy ngàn người của huyện Quốc Kiều này đều sống dựa vào con đường này đấy.
Cao Vệ ngồi xuống, ánh mắt nhìn chằm chằm Trần Kinh, sau một lúc lâu nói:
- Cậu rất quen thuộc với vùng này?
Trần Kinh gật đầu nói:
- Khi tôi vừa mới tham gia công tác, ở gần huyện Lễ Hà núi bên đó cũng rất nhiều, nhưng cũng không bằng bên này, hôm nay lần đầu tiên tôi đến Quốc Kiều đấy.
Cao Vệ cười cười, nói:
- Bách vô nhất dụng thị thư sinh, câu nói này xem ra không chuẩn xác, cậu viết văn rất tốt, kinh nghiệm công tác cơ sở cũng cũng khá phong phú. Hôm nay nếu không phải cậu mang theo tôi, tôi chỉ sợ cả đời này e rằng cũng đừng nghĩ đến chuyện đến nơi này.
Trần Kinh ngẩn người, hắn không ngờ Cao Vệ lại hiểu rõ hắn đến thế, nghe chính từ miệng của anh ta nói, anh ta rõ ràng biết khá tường tận về hắn. Hắn cảm thấy khá bất ngờ, cảm thấy lo sợ vì mình được sự sủng ái, càng cảm thấy mình trước kia có chút coi nhẹ Trưởng ban Cao này.
Người ta có thể lên làm Phó Trưởng ban Tổ chức Tỉnh ủy, sao có hạng người dễ dàng như vậy?
Chỉ có người từ nhỏ đến lớn sống trong môi trường núi no vắng vẻ, đổi lại có lối suy nghĩ. Nếu địa phương này là thủ đô, chỉ sợ hai người phải đổi vai cho nhau.
Trần Kinh hết sức mơ hồ đối với mọi thứ, Cao Vệ lên xe thoải mái nhẹ nhàng như vậy, vừa nghĩ như thế, tâm tính cân nhắc trước kia của Trần Kinh dần dần phai nhạt, Cao Vệ này không phải là một công tử bột, chính mình phải cẩn thận đối phó mới được.
Cơm của khách sạn đã được đưa tới, có bốn món ăn, một món canh, còn có một bình rượu mạnh của Đức Cao.
Có lẽ do hai người đều đói bụng, nên ăn rất ngon miệng, Cao Vệ cũng không hỏi Trần Kinh có uống rượu hay không, anh ta một lần cầm hai chén rượu, như vậy một bình rượu vừa vặn hai ly đầy, hai người mỗi người một ly.
Anh ta cũng không mời rượu, giống như đang uống một thức uống, vừa ăn cơm, cùng lúc ăn uống rượu và thức ăn vào.
Chưa đến 10 phút cả hai đã ăn xong bữa cơm, nhân viên phục vụ khách sạn đã dọn cơm và thức ăn đi, điện thoại trong phòng lại vang lên.
Trần Kinh nghe điện thoại, Cao Vệ nói:
- Một câu đều nghe không hiểu, nghe cái gì?
Trần Kinh liền đứng lại, Cao Vệ lại khoát tay một cái nói:
- Đúng rồi, cậu có thể nghe hiểu, cậu cứ đi nghe đi.
Trần Kinh liền cầm điện thoại trong tay, trong điện thoại có một giọng nói thô cứng của người phụ nữ.
- Ông anh, Có muốn em làm chiếc giường của anh ấm áp hơn không? Em là con gái vùng núi chính thống, đầy nhiệt huyết hứng thú.
Trần Kinh đứng ngây người tại chỗ, Cao Vệ ngồi trên ghế sô pha liền bật cười ha hả.
Sắc mặt của Trần Kinh có chút xấu hổ liến cắt đứt điện thoại, một lần nữa ngồi trở lại trên ghế sô pha, Cao vệ nói:
- Rác rưởi gì thế, chỗ này tuy nhỏ, nhưng đầy đủ ngủ độc nhỉ.
Trần Kinh ngượng ngùng cười, không biết trả lời thế nào.
Cao Vệ ăn uống no say rồi, rất phấn chấn, anh ta hỏi Trần Kinh:
- Tiểu Trần, cậu có biết hay không, có một loại vận động cực hạn gọi là gắn cánh bay trên không?
Trần Kinh gật đầu nói:
- Tôi nghe qua vận động này, có thấy trên ti vi đấy.
Cao Vệ nhân tiện nói:
- Quốc Kiều nơi này, chính là là nơi tốt của gắn cánh bay trên không, cậu nghĩ xem lúc nãy trên đường mà chúng ta đến, vách núi kia cao chừng trăm trượng, đường dốc đứng cứng ngắc như đao như rìu đục, hơn nữa hai bên thung lũng vừa có khe sâu, lại có gò đất, hơn nữa thế núi hùng vĩ hiểm trở, cảnh sắc vô cùng xinh đẹp.
Đảng uỷ và chính quyền địa phương đang đưa ra nhiều phương diện phát triển, có thể nghĩ ra nhiều biện pháp. Cậu là cán bộ của Đức Cao, Bí thư Ngũ Đại Minh của Đức Cao các cậu vẫn đang nghĩ đến vấn đề phát triển du lịch phải không?
Điều kiện Đức Cao bên đó không tốt bằng điều kiện của Quốc Kiều bên này?
Nơi này muốn làm sân vận động lớn, phải nghĩ đến biện pháp giải quyết tốt vấn đế giao thông, trong hang núi này, cũng tiềm ẩn cơ hội phát triển rộng lớn.
Trần Kinh ngẩn người, gật đầu nói:
- Trưởng ban Cao, những lời ngài vừa nói, thật đúng là làm cho người ta hiểu ra, ngài đừng nói, đối với chỗ như Quốc Kiều như vậy, đây quả là một con đường chết. Có thể tư duy của cán bộ lãnh đạo chúng ta còn chưa đuổi kịp, chưa kịp nghĩ tới hướng đi lên.
Cao Vệ nói:
- Đúng vậy a, câu nói của cậu rất đúng, mọi thứ đều là vấn đề của cán bộ. Cán bộ của chúng ta thiếu tư duy cởi mở, kiến thức quá ít, tầm mắt hạn hẹp, không có nhiều biện pháp trong vấn đề phát triển. Cậu xem cả tỉnh Sở Giang của chúng ta, phương hướng mở rộng các nơi đều giống nhau.
Tại sao phải như vậy? Điều này nói rõ sự phát triểncủa chúng ta vẫn còn đang theo con đường mô phỏng lẫn nhau, sự mô phỏng như vậy, mãi mãi khó tránh khỏi một số xây dựng trùng lắp, đầu tư thừa thãi.
Cho nên về phương diện đội ngũ cán bộ xây dựng, chúng ta cần có nhiều biện pháp, cần khai thác nhiều ý tưởng mới, chỉ một khi bồi dưỡng tốt cán bộ của chúng ta, sự phát triển của chúng ta mới nghênh đoán cơ hội tốt.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Quan Sách.