• 6,990

Chương 1886: Đào thoát khỏi trùng vây


Tiếu Mặc Vân mặc dù là bộ binh chủ sự, lúc còn trẻ từng trải qua chiến trường, nhưng võ công cũng không ra hồn, hắn vạn lần không nghĩ tới Kiều Minh Đường bị mình chế trụ, lại có đảm lượng ra tay, sau khi bối rối, cũng không do dự, đâm đại đao về phía trước.

Kiều Minh Đường tuy rằng là văn nhân, nhưng ngày thường vẫn bỏ thời gian luyện công, cũng không phải vì động thủ với người khác, mà chỉ để cường thân kiện thể thôi.

Tuy rằng võ công không ra gì, nhưng mà do trường kỳ luyện tập, nên tốc độ phản ứng cũng không chậm, giơ tay đã bắt được cổ tay Tiếu Mặc Vân, chỉ là lúc này cảm thấy ngực kịch liệt đau nhức, dao găm Tiếu Mặc Vân đã chạm vào một chút, cũng may động tác Kiều Minh Đường cũng nhanh chóng, thời điếm Tiếu Mặc Vân ra tay, đã nghiêng người né tránh, tuy rằng lưỡi đao đâm trúng, nhưng cũng không tổn thương đến chỗ hiểm.

Vệ Thiên Thanh lâm vào khốn cảnh, hắn tự nhiên không thể trơ mắt nhìn Kiều Minh Đường bị giết, đang khó xử, chợt thấy Kiều Minh Đường ra tay, Vệ Thiên Thanh cũng biết thời cơ đã đến, không do dự nữa, rống to một tiếng, đem đại đao trong tay quăng ra ngoài.

Đại đao như sao băng, vạch phá không khí, "PHỐC" một tiếng, xuyên qua thân thể Tiếu Mặc Vân, Tiếu Mặc Vân căn bản không nghĩ tới Kiều Minh Đường sẽ ra tay, càng không nghĩ đến Vệ Thiên Thanh bắt lấy cơ hội hạ tử thủ với mình, lúc đại đao bay tới, hắn căn bản không phát hiện ra, đợi đến khi thấy sự tình không đúng, chuôi đại đao đã cắm vào trong thân thể hắn rồi.

Tiếu Mặc Vân đồng tử khuếch trương, nghiêng đầu lại, Kiều Minh Đường cũng đã bất chấp thương thế ở ngực, đem đại đao trong tay Tiếu Mặc Vân cướp đoạt, một cước đá ra, trúng ngay ngực Tiếu Mặc Vân, Tiếu Mặc Vân lập tức ngã xuống đất, Kiều Minh Đường cũng nghiêm nghị kêu lên: "Giết ra ngoài!"

Vệ Thiên Thanh thấy Kiều Minh Đường thoát ly khống chế của Tiếu Mặc Vân, tinh thần chấn động, lúc này đầu bậc thang đều là người của Phùng Phá Lỗ, hơn nữa không ít kẻ đã đứng trước người Phùng Phá Lỗ, dưới lầu, tiếng bước chân lộn xộn vang lên, trong lòngVệ Thiên Thanh minh bạch, với tình huống trước mắt, nếu muốn chém giết Phùng Phá Lỗ, đã bất khả thi, việc cấp bách lúc này, là giết ra ngoài.

Tuy nói hiện tại bên trong Toàn Tụ Thịnh đều được Phùng Phá Lỗ an bài tốt người, nhưng mà binh mã Phùng Phá Lỗ hôm nay cũng đều ở ngoài thành, Phùng Phá Lỗ trong tửu lâu chiếm ưu thế rõ ràng, nhưng chỉ cần thoát khỏi tửu lâu, bên trong Vân Sơn phủ thành còn có hai ba nghìn binh mã, đều là người của Kiều Minh Đường, chỉ cần giết ra ngoài rồi hạ lệnh phong tỏa cửa thành, Phùng Phá Lỗ muốn chạy ra khỏi cũng không thể.

Ý nghĩ trong lòng Kiều Minh Đường và Vệ Thiên Thanh đều giống nhau, biết rõ nếu như ám sát thất bại, Phùng Phá Lỗ đối với nội tình đã rõ ràng, như vậy đã triệt để vạch mặt, không phải ngươi chết thì ta vong, tình huống như vậy, cũng không cần phải do dự thêm nữa, chỉ có thể điểm binh khởi ngựa, phát động binh biến trong thành, đem Phùng Phá Lỗ chém giết.

Một khi bị Phùng Phá Lỗ ra khỏi thành, trong tay hắn có hơn vạn binh mã, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi.

Kiều Minh Đường tuy đang ở trong hiểm cảnh, kế hoạch hoàn toàn thất bại, nhưng giờ phút này cũng không bối rối, vẫn như cũ bảo trì tỉnh táo, nắm đại đao, lớn tiếng nói: "Thiên Thanh, chúng ta trước hết giết ra ngoài!"

Lần ám sát này, đã được trải qua cẩn thận, Kiều Minh Đường mặc dù biết võ công của Vệ Thiên Thanh khá tốt, nhưng cũng biết Phùng Phá Lỗ thân kinh bách chiến, võ công không kém, cho nên đặc biệt âm thầm lựa chọn tám gã hảo thủ tinh nhuệ, tám người này đều là môn khách Kiều Minh Đường âm thầm nuôi dưỡng, võ công đều không kém, có tám người này tương trợ, Kiều Minh Đường vốn tưởng rằng hành động ám sát của Vệ Thiên Thanh chắc chắn sẽ thành công.

Vệ Thiên Thanh lúc này đã nhích tới gần, bảo vệ Kiều Minh Đường, vài tên môn khách cũng đi theo bên cạnh Vệ Thiên Thanh, những người này đều là kẻ liều mạng, hôm nay ở trong hiểm cảnh, biết rõ một khi bị bắt, khó tránh khỏi cái chết, vì kế hoạch hôm nay, chỉ có thể bảo hộ Kiều Minh Đường giết khỏi vòng vây, mới có thể có một đường sinh cơ.

Kiều Minh Đường biết rõ tối nay là Hồng Môn Yến, là cơ mật quan trọng, hơn nữa không thể xuất hiện sơ hở, hắn cũng không nghĩ qua sẽ điều một đội cấm vệ quân mai phục cạnh tửu lâu, bất quá nghĩ kỹ lại, nếu điều binh qua, vạn nhất bị người khác biết, sẽ lộ sơ hở, cho nên cũng không an bài mai phục, giờ phút này cũng chỉ có thể dựa vào bọn người Vệ Thiên Thanh giết đi ra ngoài.

Phùng Phá Lỗ nắm chặt hai đấm, âm thanh lạnh lùng nói: "Bắt phản tặc Kiều Minh Đường lại, vô luận sinh tử, tiền thưởng ngàn lượng!"

Binh sĩ dưới trướng không do dự nữa, vung đại đao lên, xông tới, ngay cả bốn gã vạn hộ di man, nghe thấy ngàn lượng hoàng kim tiền thưởng, cũng hô quát xông lên trước.

"Bảo hộ đại nhân giết ra ngoài!" Vệ Thiên Thanh hét lớn một tiếng, lúc này từ trên người Tiếu Mặc Vân rút ra đại đao của mình, vung đao nghênh đón những kẻ lao tới.

Trên tửu lâu, trong lúc nhất thời tiếng chém giết nổi lên bốn phía, đao quang kiếm ảnh, huyết vụ tràn lan.

Vệ Thiên Thanh cường tráng dũng mãnh, xung phong đi đầu, Kiều Minh Đường tuy rằng được bảo hộ ở chính giữa, nhưng mà vết thương trước ngực vẫn đang chảy máu, nhuộm hồng cả vạt áo, hắn nắm đao, sắc mặt xanh mét.

Vệ Thiên Thanh không hổ là Tây Sơn đệ nhất kiêu tướng, uy vũ mạnh mẽ, chỉ một lát, đã giết liền mấy người, máu tươi phun tung toé trên mặt hắn, nhìn qua vô cùng hung ác dữ tợn.

Phùng Phá Lỗ thấy những nơi Vệ Thiên Thanh đi qua, binh sĩ dưới tay mình đều không thể ngăn cản, cười lạnh một tiếng, từ trong tay binh sĩ bên người lấy ra một cây đại đao, xông lên phía trước, cũng không cùng Vệ Thiên Thanh dây dưa, mà hướng Kiều Minh Đường giết tới.

Phùng Phá Lỗ dù sao cũng là dũng tướng nổi tiếng khắp Hà Tây, vừa ra tay, rất nhanh một tên môn khách đã bị Phùng Phá Lỗ chém đứt cổ.

Vệ Thiên Thanh thấy thế, nghiêm nghị quát: "Mau tới gần ta!"

Lúc này ngoại trừ môn khách cùng địch giao thủ bên ngoài, còn có hai gã môn khách gắt gao bảo hộ bên người Kiều Minh Đường, theo sát sau lưng Vệ Thiên Thanh, tuy rằng Phùng Phá Lỗ thập phần dũng mãnh gan dạ, nhưng mà giờ phút này lại bị hai gã môn khách cuốn lấy, Vệ Thiên Thanh biết nếu mình quay trở lại cứu người, đối phương lại có hơn trăm người, rất nhanh sẽ lâm vào khốn cảnh, giờ phút này quan trọng nhất chính là giết một đường máu, lao ra khỏi tửu lâu thật nhanh.

Vệ Thiên Thanh vọt tới đầu cầu thang, trên cầu thang đều là binh sĩ đối phương, đông nghịt một mảnh, Vệ Thiên Thanh toàn thân trên dưới cũng dính đầy máu tươi, nhưng vẫn lớn tiếng hô quát, giống như điên cuồng, hướng xuống lầu vừa đi vừa chém giết.

Trong tiểu nhị trong tửu lâu đã sớm giải tán, mà dân chúng chung quanh tửu lâu cũng đều nhao nhao chạy thục mạng, ai cũng không muốn thành cá trong chậu bị vạ lây.

Vệ Thiên Thanh tuy rằng dũng mãnh gan dạ, nhưng nhân thủ đối phương thật sự quá nhiều, hơn nữa tất cả đều là binh sĩ tinh nhuệ Phùng Phá Lỗ chọn lựa từ trong quân doanh, kinh nghiệm chém giết thập phần phong phú, Vệ Thiên Thanh tuy rằng từ tầng cao nhất giết xuống lầu hai, đã chém hơn mười người, nhưng bản thân hắn cũng bị địch nhân chém trúng mấy đao, mặc dù không tổn thương đến chỗ hiểm, nhưng máu tươi vẫn chảy ròng khắp người.

Giết đến lầu hai, Vệ Thiên Thanh đã cảm giác được, theo máu tươi chảy xuôi, thể lực của mình cũng tiêu hao cực lớn, mà trước mắt đều đông nghìn nghịt người, trong lòng biết nếu như tiếp tục chém giết, chỉ sợ cũng khó có thể giết ra khỏi tửu lâu.

Lúc hắn vung đao chém giết, ánh mắt đã nhìn về cửa sổ lầu hai đối diện với đường phố, bình tĩnh trở lại, nhìn thấy chỉ còn có hai gã môn khách che chở cho Kiều Minh Đường, mà ở cửa lầu thang, còn có hai gã môn khách đang chia nhau chém giết, những người khác, đã bị vây ở tầng cao nhất.

Thời điểm này, Vệ Thiên Thanh tất nhiên cũng không rảnh bận tâm đến môn khách bị nhốt ở lầu chót, xoay người lại, trầm giọng nói: "Đại nhân, đi theo ta!"

Kiều Minh Đường hét lớn: "Thiên Thanh, không cần lo cho ta!"

Bốn phía địch quá nhiều, Kiều Minh Đường lúc này cũng vung đao xông lên chém giết binh địch, đầu vai cũng bị người ta chém một đao, máu chảy như rót.

Nhìn thấy Vệ Thiên Thanh không hướng đầu cầu thang giết qua, mà lại hướng cửa sổ giết tới, Kiều Minh Đường lập tức minh bạch ý tứ Vệ Thiên Thanh, theo sát sau lưng Vệ Thiên Thanh.

Binh địch vốn tưởng rằng Vệ Thiên Thanh sẽ từ lầu thang giết xuống dưới, cho nên ở đầu cầu thang tập trung đầy người, ngược lại cửa sổ lại không có binh địch, Vệ Thiên Thanh chém giết hai người đã vọt tới bên cửa sổ, không nói hai lời, xoay người lại, níu lấy Kiều Minh Đường, kéo hắn dựa vào lưng mình, lúc này binh địch rốt cuộc cũng minh bạch mục đích của Vệ Thiên Thanh, lớn tiếng hô quát, đã có người kêu lên: "Bọn hắn muốn nhảy cửa sổ đào tẩu!"

Mọi người hô quát một hồi, như thủy triều xông tới, hai gã môn khách quay người ngăn cản, Vệ Thiên Thanh cũng nhảy lên bệ cửa sổ, lầu hai cách mặt đất tuy rằng không thấp, nhưng vẫn miễn cưỡng có thể đánh cược một lần, Kiều Minh Đường quay đầu nhìn về Kiều Minh Đường, Kiều Minh Đường gật gật đầu, Vệ Thiên Thanh không do dự nữa, hét lớn một tiếng, đã từ cửa sổ nhảy xuống.

Hai người giống như tảng đá, rơi thẳng xuống đất, ngã lăn ra, lúc này trên đường cái còn có hơn mười tên binh địch, quân của Kiều Minh Đường đi theo tùy tùng, đã sớm bị chúng chém giết, nhìn thấy có người nhảy xuống, mọi người trên đường phố đều nhao nhao tiến đến, Vệ Thiên Thanh không chút do dự, đem Kiều Minh Đường té ngã trên đất cõng lên, vung đao bức hai tên binh sĩ ra, lẻn đến bên cạnh một con chiến mã, trở mình lên ngựa, quay đầu ngựa lại, tay giữ chặt Kiều Minh Đường, kéo hắn lên ngựa, thúc ngựa chạy đi.

"Đừng cho hắn chạy, đuổi theo!" Binh địch nhao nhao la hét.

Vệ Thiên Thanh rung dây cương, ngựa chạy băng băng trên đường, Kiều Minh Đường trầm giọng nói: "Thiên Thanh, về phủ tổng đốc trước, lập tức triệu tập binh mã, chúng ta tạo phản!"

Vệ Thiên Thanh đáp ứng một tiếng, chiến mã này cũng khá kiện tráng, tốc độ cực nhanh, chợt nghe một tiếng đau đớn rên lên, tuấn mã đang lúc chạy băng băng đột nhiên lật nhào, Vệ Thiên Thanh chấn động, xoay người bắt lấy Kiều Minh Đường, phóng người lên, đã thấy chiến mã dưới chân nằm ngã trên mặt đất, Vệ Thiên Thanh mang theo Kiều Minh Đường nhảy sang một bên, lúc này mới phát hiện mông ngựa bị bắn trúng một mũi tên.

Hắn quay đầu lại, chỉ thấy sau lưng cách đó không xa quân địch đang đuổi theo tới đây, ngẩng đầu nhìn thoáng qua, đã thấy bên cạnh cửa sổ tầng cao nhất Toàn Tụ Thịnh, Phùng Phá Lỗ từ trên cao nhìn xuống, trong tay cầm trường cung, mũi tên kia hiển nhiên là do hắn bắn.

"Đi!" Vệ Thiên Thanh giữ chặt cổ tay Kiều Minh Đường, chỉ thấy Kiều Minh Đường sắc mặt trắng bệch, thân thể có chút lắc lư, tình hình rõ ràng không tốt, Vệ Thiên Thanh ngơ ngác một chút, cúi đầu nhìn thoáng qua, lập tức sắc mặt đại biến, đã thấy một mũi tên xỏ xuyên qua thân thể Kiều Minh Đường, trước ngực hiện ra đầu tên.

"Đại nhân!" Vệ Thiên Thanh hoảng sợ nói.

Kiều Minh Đường đem Vệ Thiên Thanh đẩy ra, "Đi nhanh đi!"

Vệ Thiên Thanh thấy truy binh đằng sau đang tới gần, không do dự nữa, đem Kiều Minh Đường vác trên đầu vai, quay người lại chạy, sau lưng móng ngựa chạm đất kêu ầm ầm, Vệ Thiên Thanh chạy thục mạng về phía trước, chân chạy như bay, thoáng cái đã đến bên cạnh một cái ngõ nhỏ, lập tức rẽ vào, chưa chạy được xa thì kỵ binh phía sau đã đuổi tới đầu hẻm, chỉ là trong lúc nhất thời vài tên kỵ binh cùng lúc muốn xông lên, nhưng ngõ nhỏ chật hẹp, nhất thời bị tắc lại một chỗ.

Vệ Thiên Thanh lao ra khỏi hẻm nhỏ, đến một con phố khác, nhìn trái nhìn phải một chút, rồi hướng bên trái đi, chạy được một đoạn đường ngắn, nghe thấy tiếng xe ngựa sau lưng vang lên, quay đầu nhìn lại, đã thấy một cỗ xe ngựa đơn sơ từ phía sau đuổi theo, đánh xe đeo mũ vành rộng, khi cách Vệ Thiên Thanh không xa, đã kêu lên: "Vệ thống lĩnh, nhanh lên xe!"

Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Quốc Sắc Sinh Kiêu.