• 499

Chương 29: Tâm tư nghi ngờ.


Tiêu Mạc Toản tại giữa trưa ngày tiếp theo thì có được tin tức gặp chuyện không may của xe bạc, nhưng cũng không hề biết là Tiêu Cảnh đã bị giết, trong lúc lòng dạ rối bời, liền phái ra vài nhóm nhân mã thăm dò tin tức.
Giờ đây hắn mới thật sự sợ hãi. Một quý thuế ngân của Đông Hải quận, nếu ở trên đường vận chuyển xảy ra vấn đề gì, thì cho dù là Tiêu Thái sư ở trong triều hết sức bảo vệ thì cũng chỉ có thể giữ được tính mạng hắn, nhưng mà cái vị trí quận thủ Quận Đông Hải này chỉ sợ là không thể ngồi nổi nữa.
Số bạc này chính là thuế khóa mà Hàn gia dâng lên triều đình. Nếu như Hàn gia biết thuế ngân bị cướp, bọn họ cũng nhất định sẽ mượn cơ hội lần này gây khó dễ, điểm này Tiêu Mạc Toản liền nghĩ đến đầu tiên. Nếu nói là từ trước tới giờ Hàn gia không có làm khó dễ hắn là bởi vì chưa có cơ hội nào như vậy. Lần này, ông trời liền ban cho Hàn gia một cơ hội. Nói ra cũng thật kỳ quái, dù biết được thuế ngân bị cướp, trong đầu Tiêu Mạc Toản trước tiên hoài nghi không phải là Hàn gia, mà là thổ phỉ, nhưng rất nhanh ý nghĩ này liền bị bỏ đi.
Lần này đội bảo vệ cho xe bạc có hai trăm người, trong Yến quốc mặc dù cũng có thổ phỉ, nhưng dưới sự khống chế của thế gia đại tộc, thật ra cũng không có tạo ra bất kì uy hiếp gì, thổ phỉ rất ít khi xuất hiện, dưới tình huống bình thường bất quá cũng chỉ là mười mấy tên côn đồ xen lẫn người nghèo tạo thành một cái đoàn thể cướp bóc mà thôi, thỉnh thoảng cướp của người đi đường, đối với đội ngũ quan gia từ trước đến giờ là rất ít hạ thủ. Huống chi đoàn xe có hai trăm người, ngay cả tên lính hộ vệ cũng được coi là tinh binh cường tướng, mười mấy tên thổ phỉ ô hợp không thể nào có lá gan dám đụng tới.
Đối tượng thứ hai mà hiện tại trong đầu Tiêu Mạc Toản hoài nghi không phải là Hàn gia, mà chính là Tô gia. Thanh Phổ Huyện là địa bàn của Tô gia. Huyện lệnh của Thanh Phổ Huyện lại là đệ tử nội môn Tô gia, nếu như Tô gia chính là thổ phỉ, ở trong bóng tối ra tay với Tiêu gia, thậm chí là giá họa cho Hàn gia cũng không phải chuyện không có khả năng.
Còn về Hàn gia, Tiêu Mạc Toản tự nhiên cũng không bài trừ hoài nghi, nhưng là hắn lại cảm giác được khả năng đó sẽ không quá lớn. Dù sao hắn cũng biết mấy nhân vật đầu não của Hàn gia hiện tại đều rất an tĩnh, cũng không nghe nói sau lưng Hàn gia có hành động gì. Nếu muốn cướp xe bạc, vậy ít nhất phải dùng không ít người.
Còn về Hàn Mạc, Hàn Nguyên, trong mắt Tiêu Mạc Toản thì hai tên đệ tử thế gia hoàn khố công tử này, quả là không đáng được quan tâm.
. . .
Khi huyện lệnh huyện Thanh Phổ Tô Định Hải tự thân mang thi thể Tiêu Cảnh về, Tiêu Mạc Toản chỉ cảm giác hai mắt tối sầm, cơ hồ co quắp sùi bọt mép mà ngã xuống, cũng may mà lúc đó có một viên quan khác tiến lên đỡ lấy, mới để cho hắn dựa cửa nha môn mà đứng ngơ ngác hồi lâu.
- Hạ quan Tô Định Hải, huyện lệnh huyện Thanh Phổ!
Tô Định Hải có vóc người thấp bé, râu dài hình chữ bát, tướng mạo bình thường. Nếu không phải đang mặc quan phục, nhìn thoáng qua thì giống như một vị tiên sinh dạy học mà thôi.
Tiêu Mạc Toản cố nén sự đau thương trong lòng xuống, chỉ vào xe vận chuyển thi thể Tiêu Cảnh, mang theo thanh âm run run:
- Việc này… việc này… Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
Tô Định Hải rất cung kính, chí ít trên mặt cũng có sự cung kính của hạ quan đối với thượng quan:
- Bẩm đại nhân, tảng sáng hôm nay hạ quan nhận được tin báo, bổn huyện xảy ra chuyện lớn, giống như là đội xe của quan gia gặp thổ phỉ, bị cướp bạc. Hạ quan không dám chậm trễ, đuổi đến hiện trường thì thấy phiến hỗn loạn, nguyên lai là đội xe thuế ngân quận Đông Hải bị thổ phỉ hạ mê dược cướp bạc, mà quý công tử… vì việc công mà hy sinh!
Những chữ "vì việc công mà hi sinh" (A Bư: ax, bản gốc ghi bốn chữ mà đệ dịch sáu chữ), Tô Định Hải nói cực kỳ bình thản nhưng Tiêu Mạc Toản nghe được thì tức đến bể phổi. Lão nhìn vào nhi tử bảo bối của mình đã trở thành một khối thi thể, đau đớn thay cho kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh lại còn bị người phía sau đâm cho một đao, làm cho cơ thịt trên mặt của hắn trở nên vặn vẹo, thanh âm thậm chí có chút thê lương:
- Thổ phỉ? Là thổ phỉ trong Hội Kê quận của ngươi, hay là Thanh Phổ Huyện thổ phỉ? Ngươi mau giải thích hai chữ
lưu phỉ
rõ ràng cho ta?
Tô Định Hải cũng rất thẳng thắn:
- Hạ quan cũng không thể giải thích rõ ràng được! Sở dĩ hạ quan đến đây, cũng không phải để giải thích. Hạ quan đã phái người bắt tay điều tra vụ án này! Hơn nữa đã đem vụ thuế ngân bị cướp viết sớ trình cho Triều đình!
Tiêu Mạc Toản biết sự tình thuế ngân bị cướp sớm muộn sẽ truyền đến tai triều đình, nguyên bản trong dự tính của hắn, hẳn phải là Hàn gia đi làm ra sự tình này, nhưng mà không nghĩ đến Tô Định Hải lại tiên hạ thủ vi cường. Không chút nghi ngờ nào chức vụ quận thủ quận Đông Hải của mình đến đây xem như chấm dứt. - Sự việc xảy ra tại Thanh Phổ huyện của ngươi, Tô Định Hải ngươi cũng không trốn thoát được liên quan đâu!
Tiêu Mạc Toản giận dữ thét lên.
Lời này có chút khó hiểu, ngoài mặt xem ra là nói Tô Định Hải cai quản không tốt, xuất hiện thổ phỉ, nhưng trong ý tứ kia lại ngầm nói rằng sự tình này có khả năng chính là tông chủ Tô gia làm ra, Tô Định Hải tự thân lĩnh người làm ra sự tình này.
- Việc ấy phát sinh tại địa bàn Thanh Phổ huyện ta! Hạ quan tắc trách, tội ắt không nhẹ!
Tô Định Hải bình tĩnh nói:
- Vì vậy hạ quan đã hướng Lại bộ từ quan, có lẽ ngày mai, hạ quan sẽ cởi mũ từ quan!
Tiêu Mạc Toản ngẩn ra.
Chính tại lúc ấy, có một gã quan viên vội vã chạy tới, chính là Thanh Lại Ty Hàn Huyền Xương nghe được tin liền túc tốc chạy tới. Ông trước tiên chắp tay đối với Tiêu Mạc Toản, nhìn thấy xe trên thi thể xe, liền nhíu lông mày lại, chợt nói:
- Quận trưởng đại nhân xin bớt đau buồn…
Nếu nói trước kia Tiêu Mạc Toản đối với Hàn gia còn có ba phần hoài nghi, thế nhưng nhìn thấy vẻ mặt của Hàn Huyền Xương, ba phần hoài nghi này nhất thời cũng tan thành mây khói .
Hàn Huyền Xương không có làm bộ bi thương, lại càng không có biểu hiện ra cảm xúc hả hê, mà Hàn Huyền Xương mới gặp thi thể Tiêu Cảnh lại biểu hiện giật mình, Tiêu Mạc Toản nhìn trong ánh mắt kia, cũng hiểu được đó không phải là giả bộ.
Hàn Huyền Xương đối với cái chết của Tiêu Cảnh, hiển nhiên là giật mình phát ra từ nội tâm.
Nếu như nói việc này thật là Hàn gia làm, Hàn Huyền Xương tất định cũng sẽ biết rõ nội tình, một người đã biết rõ nội tình thì cho dù diễn trò thế nào, cũng không thể có một loại giật mình phát ra từ trong nội tâm như vậy.
Tiêu Mạc Toản lại càng thêm khẳng định, việc này tám chín phần mười là Tô gia âm thầm gây ra, mà tên Tô Định Hải này, tuyệt đối không trốn thoát được liên quan.
Trong ánh mắt của hắn mang theo sát khí âm lãnh, nhìn chăm chằm Tô Định Hải.
- Tô đại nhân, tình huống hiện nay như thế nào rồi? Xe bạc đều bị cướp đi hết sao?
Hàn Huyền Xương thần sắc nghiêm túc hỏi. Hàn Huyền Xương, Tiêu Mạc Toản, Tô Định Hải, ba người trong trường hợp này, chính là đại biểu cho gia tộc mình, nếu như từ góc độ quan truờng mà nói, lúc này ba người tự nhiên là muốn đồng tâm hiệp lực truy bắt thổ phỉ, nhưng tâm tư mỗi người mỗi khác, đến tột cùng là có tính toán cùng tâm tư gì, cũng đều đặt ở trong lòng mà thôi.
- Thật ra xe bạc cũng không bị cướp đi toàn bộ, có một số xe lưu lại! Ta đã sai người trông giữ tại chỗ.
Tô Định Hải chậm rãi nói:
- Xem ra nhân thủ thổ phỉ cũng không đủ nên trong nhất thời, không có nhiều người để vận chuyển xe bạc đi?
Tiêu Mạc Toản siết chặt nắm tay, nói:
- Thực chính là hư, hư chính là thực, ta nhìn ra chưa hẳn là chúng không đủ nhân thủ, mà là để chứng minh là bọn thổ phỉ này nhân số ít, chúng mới nhịn đau lưu lại mấy xe thuế ngân chứ?
Hắn nói lời này kỳ thực đã rất rõ ràng, đó là ngầm nói Tô gia không thiếu người, cố vờ vịt này nọ, chẳng qua là giá họa cho thổ phỉ mà thôi.
- Quận thủ đại nhân nói không sai!
Tô Định Hải bất động thanh sắc, đáp:
- Có lẽ thổ phỉ là cố ý làm vậy! Nếu là nhân số nhiều, nếu chuyển hết đi, nhất định là thổ phỉ sợ hãi bị quan quân đuổi theo tiêu diệt! Vì vậy nên chúng cố ý chứng minh là mình ít người, điều này cũng không phải là không có khả năng.
- Ngươi. . . !
Tiêu Mạc Toản vừa tức vừa cáu, hung hăng phất ống tay áo, bước chậm đến bên cạnh xe, ôm chầm lấy thi thể của Tiêu Cảnh, nước mắt nhất thời rơi xuống. - Nếu quả thật là thổ phỉ làm, Đông Hải quận, Lạc Tông huyện sẽ hiệp trợ Tô đại nhân toàn lực điều tra việc này. Nhất định phải tìm ra hung thủ phía sau đòi lại công đạo!
Hàn Huyền Xương lạnh lùng thốt ra, theo hắn mà nói, việc này thật có khả năng chính là Tô gia làm, dù sao có khả năng làm ra chuyện như vậy thì sự gan dạ, sáng suốt cùng thực lực cũng không thể thiếu. Mà người có thể có sự gan dạ, sáng suốt cùng thực lực như vậy, ở một khu vực này, đơn giản chỉ có Hàn gia cùng Tô gia.
Hàn Huyền Xương tự cho là Hàn gia mình nhất định không có động thủ, vậy việc này chỉ có thể là Tô gia làm mà thôi. (A Bư: hắc hắc. trật rùi cưng ui).
Hắn tự nhiên sẽ không để ý đến việc Tô gia giết chết Tiêu Cảnh, tuy nhiên hắn cũng minh bạch hậu quả của việc này, nhất định có thể làm cho Tiêu Mạc Toản mà mình trước tới giờ cực độ chán ghét từ vị trí Đông Hải Quận thủ rơi đài, nhưng là hắn lại lo lắng sâu hơn hậu quả trong đó. Một quý thuế Ngân của Đông Hải Quận bị cướp hơn phân nửa, như vậy ngân lượng thiếu hụt phải làm sao để bổ sung chứ? Hộ bộ của triều đình không có liên quan tới thuế ngân, cho dù Hộ bộ thượng thư Hàn Huyền Đạo có tâm vì Đông Hải quận giảm nhẹ áp lực, nhưng mà những đại thần nội các kia tuyệt đối sẽ không dễ dàng nhượng bộ để cho Hàn gia được dễ chịu, nhất định sẽ đạt thành hiệp nghị, buộc Đông Hải quận phải nhanh chóng giao thuế ngân lên trên, bọn hắn mới không quản đường xá phát sinh sự tình gì, không thấy bạc, nội các sẽ bức bách Hộ bộ thúc ngân thuế, không thì Hàn Huyền Đạo ngồi lên cái ghế Hộ bộ thượng thư này, mông đít nhất định sẽ bị thiêu đến khó chịu.
Vì vậy Hàn Huyền Xương nghe nói thuế ngân bị cướp, cũng không hề bởi vì Tiêu Mạc Toản sắp sửa bởi vì việc ấy mà biến đi mà cao hứng. Ngược lại phải làm như thế nào để một lần nữa kiếm được thuế ngân mà cảm thấy lo lắng. Quả thật, một khi tra thực xác thực xe bạc bị cướp, Hàn Huyền Đạo tại Yến kinh hết sức chu toàn, xoay sở bổ sung thuế ngân để có khả năng sẽ giảm nhẹ một chút, nhưng là cho dù có giảm nhẹ, thuế thu một quý của một quận, cũng không phải là một con số nhỏ. Cũng không thể lại tìm lão bách tính thu thuế một lần nữa. Nếu việc đó làm không tốt sẽ dẫn tới phát dân chúng nổi loạn, tộc nhân Hàn gia nói không chừng vì thế mà hướng tới Đại Tông Chủ đòi yêu sách, sẽ phản bà nó mất!
Nhưng mà phải biết rằng vào lúc này gia tộc Hàn gia căn bản không thể đối phó với thế lực của triều đình, một khi khởi sự làm phản sẽ làm cho các đại thế gia khác thừa cơ đem Đông Hải Hàn gia tiêu diệt tận gốc, xóa bỏ một đối thủ. Hàn Huyền Xương càng nghĩ càng cảm giác được việc ấy rất là kỳ quặc, rất có khả năng đích thật là Tô gia ngấm ngầm bày ra, bởi vì như vậy, Tô gia được bạc, lại hung hăng đánh Tiêu gia một cái tát, càng là cấp cho Hàn gia một nan đề thu thuế, quả là nhất tiễn hạ tam điêu (một mũi tên trúng ba con trym).
Trong ánh mắt hắn ẩn giấu một tia sát khí, lạnh lùng nhìn Tô Định Hải, nhàn nhạt hỏi:
- Tô đại nhân, còn binh sĩ hộ vệ xe bạc? Sao ta không thấy có người trở về?
- Xe bạc bị cướp tại địa bàn bỉ huyện, sự việc quá lớn, sở dĩ hạ quan đã phân phó bộ hạ đem binh sĩ hộ vệ xe bạc tạm thời giam giữ!
Tô Định Hải chậm rãi nói:
- Đây là một vụ án lớn, phải chờ triều đình hạ ý chỉ xuống, hạ quan mới biết được bước tiếp theo nên đi như thế nào!
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Quyền thần.