Chương 34
-
Reacher báo thù
- Lee Child
- 3703 chữ
- 2020-05-09 04:19:03
Số từ: 3689
Dịch giả: Trần Quý Dương
C.ty Nhã Nam phát hành
NXB Thời Đại
Roscoe và tôi không thành công. Chẳng bao giờ thực sự có cơ hội. Có quá nhiều vấn đề. Chuyện chỉ diễn ra hơn hai mươi bốn giờ một chút xíu rồi kết thúc. Tôi lại lên đường.
Lúc chúng tôi lôi cái tủ ngăn kéo theo hành lang để chèn cánh cửa đã bị phá khóa là năm giờ sáng Chủ nhật. Cả hai chúng tôi đều kiệt sức. Nhưng adrenalin vẫn trào lên trong cơ thể. Thế nên hai chúng tôi không thể ngủ. Thay vào đó, chúng tôi nói chuyện. Và càng nói thì mọi thứ càng tồi tệ.
Roscoe đã là một tù nhân suốt gần sáu mươi tư giờ. Cô không bị ngược đãi. Cô bảo tôi rằng bọn chúng không hề động tới cô. Cô vô cùng sợ hãi nhưng bọn chúng chỉ bắt cô làm việc như nô lệ. Hôm thứ Năm, Picard chở cô đi bằng xe của hắn. Tôi đã dõi theo hai người đi. Tôi đã vẫy tay tạm biệt. Roscoe đã cập nhật cho Picard thông tin về những tiến triển của chúng tôi. Khi chạy ra tỉnh lộ hết một dặm, gã khổng lồ rút súng chĩa vào nữ cảnh sát. Tước vũ khí của cô, còng tay lại, chở cô tới nhà kho. Picard cho xe chạy thẳng qua cửa cuốn và Roscoe bị buộc làm việc ngay cùng Charlie Hubble. Hai người đã ở đó làm việc trong suốt thời gian tôi ngồi phía dưới quốc lộ theo dõi nơi ấy. Chính Roscoe đã dỡ hàng từ chiếc xe tải đỏ mà thằng con trai Kliner chạy vào.
Rồi tôi theo chiếc xe đó tới điểm nghỉ chân cho xe tải gần Memphis và băn khoăn tại sao nó lại rỗng không. Charlie Hubble đã ở đó làm quần quật năm ngày rưỡi. Kể từ tối thứ Hai. Đến thời điểm đó Kliner đã bắt đầu thấy hoảng sợ. Lực lượng Bảo vệ Bờ biển rút đi quá sớm so với dự kiến của lão. Lão biết rằng mình phải nhanh chóng dọn hết kho tiền. Thế nên Picard đưa thẳng vợ con Hubble tới nhà kho. Kliner đã buộc các con tin làm việc. Họ chỉ ngủ vài giờ một đêm, nằm ngay trên đụn đô la, tay bị còng vào chân cầu thang của phòng làm việc.
Sáng thứ Bảy, khi con trai Kliner và hai tên gác không trở lại, Kliner nổi điên. Lúc ấy lão không còn nhân viên nào nữa. Thế nên lão buộc hai con tin làm việc liên tục. Đêm thứ Bảy họ không được ngủ chút nào. Chỉ mệt mỏi thực hiện công việc vô vọng là cố gắng dồn đụn tiền khổng lồ vào các thùng. Họ ngày càng hụt hơi. Mỗi lần một chiếc xe tải xuất hiện đổ một đống tiền mới xuống sàn kho là Kliner lại trở nên điên cuồng hơn.
Thế nên Roscoe đã làm nô lệ gần ba ngày. Trong nỗi lo sợ về tính mạng, trong sự nguy hiểm, kiệt sức và bị nhục mạ trong ba ngày đằng đẵng. Và đó là lỗi của tôi. Tôi bảo Roscoe như thế. Nhưng tôi càng nói thế cô lại càng nói rằng cô không đổ lỗi cho tôi. Đó là lỗi của tôi, tôi bảo vậy. Đó không phải lỗi của anh, Roscoe nói thế. Anh xin lỗi, tôi bảo. Đừng làm thế, Roscoe nói với tôi.
Chúng tôi nghe nhau nói. Chúng tôi chấp nhận điều đang nói. Nhưng tôi vẫn nghĩ đó là lỗi của mình. Không chắc chắn trăm phần trăm rằng Roscoe không nghĩ thế. Bất chấp những gì cô đang nói. Chúng tôi không mâu thuẫn vì chuyện đó. Nhưng đó là dấu hiệu lờ mờ nhất về một vấn đề tồn tại giữa hai chúng tôi.
Tôi và Roscoe tắm chung trong phòng tắm bé xíu nhà cô. Ở trong đó gần một giờ đồng hồ. Chúng tôi thoa xà phòng cho hết mùi tiền, mùi mồ hôi và đám cháy. Và chúng tôi vẫn nói chuyện. Tôi kể cho Roscoe về đêm thứ Sáu. Về vụ phục kích trong cơn giông ở nhà Hubble. Tôi kể toàn bộ cho cô về chuyện đó. Tôi kể cho cô về những túi đựng dao, búa và đinh. Tôi nói cho cô biết những điều tôi đã làm với năm gã đó. Tôi nghĩ Roscoe sẽ vui vì điều đó.
Và đó là vấn đề thứ hai. Lúc chúng tôi đứng trong nhà tắm với nước nóng phun xuống thì không có gì nghiêm trọng. Nhưng tôi nghe thấy gì đó trong giọng nói của Roscoe. Chỉ là tiếng run rẩy rất khẽ. Không phải sốc hay không tán đồng. Chỉ là dáng dấp của một câu hỏi. Rằng có lẽ tôi đã đi quá xa. Tôi có thể nghe thấy nó qua giọng của Roscoe.
Tôi cảm nhận rằng tôi đã làm toàn bộ việc ấy cho Roscoe và Joe. Tôi không làm những việc đó vì mình muốn thế. Đó là việc của Joe, đó là thị trấn của Roscoe và đó là người dân mà cô phải phục vụ. Tôi làm việc ấy bởi tôi đã trông thấy cô như thể cố gắng chui vào tường bếp, khóc như trái tim bị bóp nát. Tôi đã làm việc ấy vì Joe và Molly. Đồng thời với cảm giác tôi chẳng cần sự bào chữa nào, chính tôi lại thanh minh với bản thân như vậy.
Lúc ấy tôi chẳng cảm nhận được vấn đề gì. Tắm đã làm chúng tôi thoải mái. Giúp chúng tôi lấy lại chút sức sống. Chúng tôi lên giường. Để nguyên rèm vẫn kéo ra. Một ngày rực rỡ. Mặt trời đã lên cao trên nền trời xanh sáng còn không khí có vẻ trong lành. Đúng như nó cần phải thế. Như một ngày mới.
Chúng tôi làm tình với sự nhẹ nhàng, với nguồn năng lượng và niềm vui rất lớn. Nếu khi ấy ai đó bảo tôi rằng sáng hôm sau tôi sẽ lại lên đường, tôi sẽ nghĩ rằng kẻ đó điên. Tôi tự nhủ rằng không có vấn đề gì. Tôi chỉ đang tưởng tượng ra. Và nếu có vấn đề, sẽ có những lý do phù hợp lý giải về chúng. Có lẽ đó là phản ứng diễn ra sau sự căng thẳng và mức adrenalin tăng vọt. Có lẽ là sự mệt mỏi thấm sâu. Có lẽ bởi Roscoe đã bị bắt làm con tin. Có lẽ do cô phản ứng như nhiều con tin đã làm. Một dạng thù hận mơ hồ. Có lẽ điều đó làm tăng thêm cảm giác tội lỗi tôi đeo đẳng do đã để cô bị bắt. Có lẽ do nhiều điều. Tôi chìm vào giấc ngủ với cảm giác chắc chắn rằng chúng tôi sẽ thức giấc với niềm hạnh phúc và tôi sẽ ở lại đó mãi mãi.
Chúng tôi tỉnh dậy đầy vui vẻ. Và ngủ vùi cho đến tận cuối buổi chiều. Rồi chúng tôi trải qua vài giờ tuyệt vời khi ánh nắng chiều xuyên qua cửa sổ, chúng tôi ngủ lơ mơ và duỗi người, hôn và cười đùa với nhau. Chúng tôi làm tình lần nữa. Cả hai tràn ngập niềm vui vì được an toàn, còn sống và chỉ có hai người bên nhau. Đó là lần làm tình tuyệt vời nhất chúng tôi từng trải qua. Và cũng là lần cuối cùng. Nhưng khi ấy chúng tôi không biết điều đó.
Roscoe đánh chiếc Bentley đến tiệm Eno để kiếm chút đồ ăn. Cô đi một giờ và quay về với nhiều thông tin. Cô đã gặp Finlay. Cô nói về những gì sẽ diễn ra. Đó là một vấn đề lớn. Nó khiến những vấn đề nhỏ khác như chẳng là gì cả.
"Anh nên xem đồn cảnh sát", Roscoe bảo tôi. "Không còn lại gì cao quá ba mươi phân."
Roscoe bỏ thức ăn lên khay, chúng tôi ngồi ăn trên giường. Món gà rán.
"Cả bốn nhà kho đều cháy rụi", cô tiếp. "Các mảnh vỡ vụn bắn tung khắp quốc lộ. Cảnh sát bang đã dính vào. Họ phải điều xe chữa cháy từ cả Atlanta và Macon."
"Cảnh sát bang dính vào à?" tôi hỏi.
Roscoe bật cười.
"Mọi người đều dính vào", cô nói. "Vụ này lan ra rất nhanh. Vì những vụ nổ mà giám đốc sở cứu hỏa Atlanta gọi một đội gỡ bom, bởi ông ta không biết chắc chúng là gì. Đội gỡ bom không thể đi đâu mà không thông báo cho FBI, phòng trường hợp đó là khủng bố, thế nên Cục cũng quan tâm. Rồi sáng nay lực lượng Vệ binh quốc gia dính vào."
"Vệ binh quốc gia à? Tại sao thế?"
"Đây là phần hay nhất," Roscoe nói. 'Tinlay bảo rằng đêm qua lúc mái nhà kho bật tung, luồng khí đột ngột đẩy lên trên đã thổi tiền bay khắp nơi. Anh nhớ những mảnh tiền cháy liên tục rơi xuống bọn mình không? Khắp chỗ ấy có vài triệu tờ đô la. Rộng ra vài dặm. Gió thổi chúng đi khắp nơi, trên các cánh đồng, khắp đường quốc lộ. Tất nhiên là hầu hết bị cháy một phần nhưng một số không cháy. Ngay khi mặt trời lên, vài ngàn người chẳng biết từ đâu xuất hiện tràn hết khu đó để lượm tiền. Thế nên lực lượng Vệ binh quốc gia được điều tới để giải tán đám đông."
Tôi ăn chút đồ. Suy nghĩ về điều ấy.
"Thống đốc đã lệnh cho Vệ binh quốc gia, đúng không?" tôi hỏi.
Roscoe gật đầu. Miệng vẫn đầy cánh gà.
"Thống đốc dính vào," cô nói. "Ngay lúc này ông ấy đang ở thị trấn. Và vì Joe nên Finlay đã gọi cho Bộ Tài chính. Họ đang điều một đội xuống đây. Như em bảo anh ấy, chuyện này lan ra rất nhanh."
"Còn cái quái gì khác nữa?"
"Tất nhiên là những vấn đề lớn ở đây. Tin đồn bay khắp nơi. Dường như mọi người biết rằng Quỹ không còn tồn tại. Finlay bảo rằng một nửa trong số họ vờ rằng họ đã không biết chuyện gì diễn ra, một nửa còn lại phát điên bởi khoản thu một ngàn đô la mỗi tuần sắp chấm dứt. Lẽ ra anh nên trông thấy lão già Eno lúc em đến mua đồ ăn. Trông lão như nổi điên ấy."
"Finlay lo lắng không?" tôi hỏi.
"Ông ấy ổn. Tất nhiên là bận rộn. Đồn cảnh sát bọn em chỉ còn lại bốn người. Finlay, em, Stevenson và người làm hành chính. Finlay bảo rằng trong khủng hoảng thì con số đó chỉ bằng một nửa số người bọn em cần nhưng lại nhiều gấp đôi số bọn em có thể đảm bảo bởi khoản trợ cấp của Quỹ sẽ hết. Nhưng dù gì thì chẳng ai có thể tuyển người hay sa thải nếu không có sự thông qua của thị trưởng, mà bọn em chẳng còn thị trưởng nào, đúng không?"
Tôi ngồi ăn trên giường. Các vấn đề bắt đầu ập xuống tôi. Trước đó tôi không thực sự nhìn rõ chúng. Nhưng lúc này thì đang thấy. Một câu hỏi lớn đang hình thành trong đầu tôi. Là câu hỏi dành cho Roscoe. Tôi muốn đặt ngay câu hỏi ấy và có được câu trả lời chân thành, tức thì của Roscoe. Tôi không muốn cho cô thời gian suy nghĩ về câu trả lời.
"Roscoe," tôi nói.
Cô ngước nhìn tôi, chờ đợi.
"Em sẽ làm gì?" tôi hỏi.
Nữ cảnh sát nhìn tôi như thể đó là câu hỏi kỳ quặc.
"Em cho là sẽ làm việc quần quật", cô nói. "Có rất nhiều việc phải làm. Bọn em sẽ phải xây dựng lại toàn bộ thị trấn này. Có lẽ bọn em sẽ xây dựng được thứ gì đó tốt hơn từ nó, tạo ra thứ gì đó đáng giá. Và em có thể góp phần quan trọng vào việc đó. Em sẽ nỗ lực hơn nữa. Em thấy thật hào hứng. Em đang trông đợi điều đó. Đây là thị trấn của em, em sẽ thực sự góp phần xây dựng nó. Có lẽ em sẽ tham gia vào ban điều hành thị trấn. Thậm chí em sẽ có thể ra tranh chức thị trưởng. Đó là điều tuyệt lắm, đúng không? Sau những năm đã qua, một người họ Roscoe làm thị trưởng thay vì một kẻ họ Teale, đúng không?"
Tôi nhìn Roscoe. Đó là câu trả lời tuyệt vời, nhưng cũng là câu trả lời không phù hợp. Không phù hợp với tôi. Tôi không muốn thay đổi quan điểm của cô. Tôi không muốn gây chút áp lực nào với cô. Đó là lý do tôi hỏi thẳng Roscoe trước khi nói cho cô biết điều mình sắp làm. Tôi đã muốn có câu trả lời chân thành, tự nhiên của cô. Và tôi đã có nó. Câu trả lời ấy hợp với Roscoe. Đây là thị trấn của cô. Nếu bất kỳ ai có thể thay đổi nó thì cô cũng có thể làm như vậy. Nếu bất kỳ ai đó nên trụ lại và làm việc như điên, cô cũng nên thế.
Song đó là câu trả lời không phù hợp với tôi. Bởi tôi biết rằng tôi phải ra đi. Tôi biết rằng mình phải ra đi thật nhanh. Vấn đề là điều sẽ xảy ra tiếp theo. Toàn bộ chuyện này đã vượt khỏi tầm kiểm soát. Trước đó mọi chuyện chỉ liên quan tới Joe. Là chuyện riêng tư. Nhưng bây giờ đã là chuyện của cộng đồng. Giống như những tờ đô la cháy dở. Vương vãi khắp chốn chết tiệt này.
Roscoe đã nhắc tới thống đốc, Bộ Tài chính, Vệ binh quốc gia, cảnh sát bang, FBI, các nhân viên điều tra của sở cứu hỏa Atlanta. Nửa tá cơ quan đầy năng lực, tất cả điều tra những gì đã diễn ra ở Margrave. Và họ điều tra rất kỹ. Họ sẽ gọi Kliner là tay làm tiền giả của thế kỷ. Họ sẽ phát hiện thấy rằng thị trưởng đã biến mất. Họ sẽ thấy rằng đã có bốn cảnh sát dính vào. FBI sẽ tìm Picard. Interpol sẽ vào cuộc vì mối liên hệ với Venezuela. Độ nóng sẽ khủng khiếp. Sẽ có sáu cơ quan cạnh tranh nhau khốc liệt để có kết quả. Họ sẽ quần nát chốn này.
Và một trong số đó sẽ túm lấy tôi sủa váng lên tố cáo tôi. Tôi đang gặp nguy hiểm khi ở không đúng chỗ vào thời điểm không phù hợp. Mất một phút rưỡi tôi mới nhận ra rằng mình là em trai của một điều tra viên chính phủ đã khởi đầu cho toàn bộ chuyện này. Họ sẽ xem chương trình của tôi. Kẻ nào đó sẽ nghĩ: trả thù. Tôi sẽ bị lôi vào trụ sở của họ, họ sẽ thực hiện công việc của mình đối với tôi.
Tôi sẽ không bị kết tội. Không có nguy cơ xảy ra việc đó. Chẳng có bằng chứng nào hiện hữu. Tôi đã cẩn trọng trong từng bước hành động. Và tôi biết cách làm thế nào nhồi cho họ những thông tin vớ vẩn. Họ có thể nói chuyện với tôi cho đến lúc râu tóc tôi bạc phơ mà vẫn chẳng thu được gì. Điều đó thì chắc rồi. Nhưng họ sẽ cố. Họ sẽ cố như phát cuồng. Họ sẽ giam tôi hai năm ở Warburton. Hai năm ở đó, ở tầng tạm giam. Hai năm cuộc đời tôi. Đó là vấn đề. Tôi không thể đứng yên để chuyện đó xảy ra. Tôi chỉ mới vừa lấy lại cuộc sống của mình. Trong ba mươi sáu năm cuộc đời, tôi mới có sáu tháng tự do. Sáu tháng đó là những tháng ngày hạnh phúc nhất tôi từng có. Thế nên tôi sẽ chuồn khỏi đây. Trước khi bất kỳ người nào trong số họ biết rằng ngay từ đầu tôi đã có mặt ở đây. Tôi đã quyết định. Tôi phải trở nên tàng hình một lần nữa. Tôi phải tránh xa ánh đèn của Margrave, tới nơi những cơ quan cần mẫn kia không bao giờ ngó tới. Nghĩa là những giấc mơ của tôi về tương lai cùng Roscoe sẽ bị phá tan ngay trước khi chúng kịp bắt đầu. Nghĩa là tôi phải nói với Roscoe rằng cô không đáng để tôi mang hai năm cuộc đời ra đánh cược. Tôi phải nói với cô điều đó.
Chúng tôi nói chuyện về điều ấy suốt đêm. Chúng tôi không cãi vã về chuyện này. Chỉ nói chuyện. Roscoe biết rằng điều tôi sẽ làm là điều tốt cho tôi. Tôi biết điều cô sẽ làm là điều tốt cho cô. Cô bảo tôi ở lại. Tôi suy nghĩ rất nhiều nhưng từ chối. Tôi bảo Roscoe đi cùng tôi. Cô suy nghĩ rất nhiều nhưng từ chối. Không có gì để nói nữa.
Rồi chúng tôi nói về những chuyện khác. Nói về những điều tôi sẽ làm, những điều Roscoe sẽ làm. Và tôi từ từ nhận ra rằng việc ở lại đây cũng sẽ giằng xé tôi như việc ra đi. Bởi tôi không muốn những thứ Roscoe đang nói tới. Tôi không muốn những cuộc bầu cử, những tay thị trưởng, các lá phiếu, ban điều hành và ủy ban. Tôi không muốn các loại thuế bất động sản, duy tu, các phòng thương mại và các chiến lược. Tôi không muốn tất cả ngồi yên đó chán chường và chọc tức nhau. Không muốn sống cùng những cảm giác tội lỗi, thù ghét và sự bất đồng nhỏ nhặt lớn dần cho tới khi bóp nghẹt chúng tôi. Tôi muốn những điều tôi đang nói tới. Tôi muốn mỗi ngày mới đều được lên đường tới một nơi mới. Tôi muốn đi trên những chặng đường thênh thang mà hoàn toàn không biết mình đang đi đâu. Tôi muốn ngao du. Đầu tôi luôn ngao du.
Chúng tôi ngồi nói chuyện cho tới bình minh, đầy khổ sở. Tôi bảo Roscoe làm điều cuối cùng cho tôi. Tôi muốn cô sắp xếp lễ tang cho Joe. Tôi bảo cô rằng tôi muốn Finlay có mặt trong lễ tang, cả gia đình Hubble, hai ông già cắt tóc, và cô nữa. Tôi bảo cô đề nghị chị gái của ông già cắt tóc có mặt ở đó hát một bài hát buồn cho Joe. Tôi bảo cô hỏi bà già xem đồng cỏ mà sáu mươi năm trước bà đã hát cùng cây ghi ta của Blake Mù nằm ở đâu. Tôi bảo cô rắc tro xương của Joe lên lớp cỏ ở đó.
Roscoe đánh chiếc Bentley chở tôi xuống Macon. Bảy giờ sáng. Chúng tôi chưa hề chợp mắt chút nào. Hành trình dài một giờ. Tôi ngồi ở băng ghế sau, phía sau lớp kính đen mới sơn. Tôi không muốn ai trông thấy mình. Chúng tôi từ nhà Roscoe chạy lên con dốc luồn lách qua dòng xe cộ. Cả thị trấn đang dần chật cứng. Thậm chí trước khi tới Phố Chính tôi đã có thể thấy nơi này nườm nượp người. Có vài chục chiếc xe đậu khắp nơi. Các xe tải truyền hình từ các hãng truyền hình cáp và CNN. Tôi cúi xuống ở băng ghế sau. Người ta đang đổ ra khắp mọi nơi dù mới bảy giờ sáng. Khắp nơi đều có những hàng xe sedan màu xanh sẫm trang bị cho cơ quan chính phủ. Chúng tôi rẽ ở góc phố có quán cà phê. Người ta đang xếp hàng trên vỉa hè, đợi đến lượt vào ăn sáng.
Chúng tôi chạy xuyên qua thị trấn nhuộm nắng. Phố Chính đậu kín xe. Trên vỉa hè cũng có xe. Tôi trông thấy xe của các chỉ huy lực lượng cứu hỏa và xe tuần tra của cảnh sát bang. Khi chạy qua tiệm cắt tóc, tôi liếc vào nhưng hai ông già không ở đó. Tôi sẽ nhớ họ. Tôi sẽ nhớ thám tử già Finlay. Tôi sẽ luôn tự hỏi mọi thứ với ông sẽ ra sao. Chúc may mắn, ông bạn Harvard, tôi nghĩ. Cũng chúc may mắn, gia đình Hubble. Sáng nay là khởi đầu cho một chặng đường dài đối với họ. Họ sẽ cần nhiều vận may. Cũng chúc may mắn, Roscoe. Tôi ngồi trên xe, im lặng cầu cho cô mọi điều tốt đẹp nhất. Cô xứng đáng được như vậy. Thực sự xứng đáng.
Roscoe lái xe hết chặng đường theo phía Nam xuống Macon. Cô tìm bến xe buýt. Đỗ xe. Đưa cho tôi một chiếc phong bì nhỏ. Bảo tôi không mở ngay. Tôi đút vào túi. Hôn tạm biệt Roscoe. Ra khỏi xe. Không ngoái lại. Tôi nghe tiếng những lốp xe loại lớn rít trên vỉa hè và tôi biết cô đã đi. Tôi bước vào bến xe buýt. Mua một vé. Rồi tôi băng ngang phố tới một cửa hiệu bán đồ rẻ tiền mua quần áo mới. Mặc vào trong khu thử đồ, bỏ bộ rằn ri cũ bẩn thỉu vào thùng rác. Rồi tôi cuốc bộ trở lại bắt một xe tới California.
Hơn một trăm dặm đường, hai mắt tôi ngấn nước. Rồi chiếc xe buýt cũ ầm ầm chạy qua ranh giới bang. Tôi nhìn ra góc Đông Nam Alabama. Mở chiếc phong bì của Roscoe. Trong đó có một tấm ảnh Joe. Cô đã lấy từ va li của Molly Beth. Gỡ ra khỏi khung. Tỉa bằng kéo cho vừa với túi tôi. Ở phía sau, Roscoe viết số điện thoại của mình. Nhưng tôi không cần đến nó. Bởi tôi đã ghi vào trí nhớ của mình rồi.