• 338

Chương 8


Số từ: 5025
Dịch giả: Trần Quý Dương
C.ty Nhã Nam phát hành
NXB Thời Đại
Hubble ngủ một lát trên chiếc giường đối diện giường tôi. Rồi anh ta cựa người tỉnh giấc. Ngó xung quanh. Thất thần một lúc mới nhớ ra mình đang ở đâu, cố gắng xem giờ bằng đồng hồ đeo tay song chỉ thấy một mảng da nhợt màu nơi chiếc Rolex nặng nề từng nằm. Đẩy vào sống mũi và nhớ rằng mình đã mất cái kính. Thở dài rồi hạ đầu trở lại chiếc gối sọc của nhà tù. Một anh chàng rất khổ sở.
Tôi có thể hiểu được nỗi sợ hãi của Hubble. Nhưng trông anh ta cũng có vẻ của kẻ thất bại. Như thể anh ta vừa gieo xúc xắc và thua cuộc. Như thể anh chàng đã hy vọng điều gì đó diễn ra và nó đã không diễn ra, thế nên bây giờ anh ta lại rơi vào trạng thái tuyệt vọng.
Rồi tôi bắt đầu hiểu ra chuyện đó.
"Nạn nhân đã cố giúp anh, phải không?" tôi nói.
"Tôi không thể nói gì với ông, ông quên rồi à?" anh ta đáp.
"Tôi cần biết", tôi nói. "Có lẽ anh đã tìm tới ông ta để được giúp đỡ. Có lẽ anh đã nói chuyện với ông ta. Có lẽ đó là lý do khiến ông ta bị giết. Có vẻ như giờ anh sẽ nói chuyện với tôi. Việc này cũng có thể khiến tôi bị giết",
Hubble gật đầu, lắc lư người trên giường. Hít một hơi sâu. Nhìn thẳng vào tôi.
"Ông ấy là nhân viên điều tra", anh ta nói. "Tôi đưa ông ấy tới đây bởi tôi muốn toàn bộ chuyện này bị chặn lai. Tôi không muốn dính líu thêm chút nào nữa. Tôi không phải tội phạm. Tôi sợ đến chết và muốn thoát ra. Ông ấy sẽ phá án rồi đưa tôi thoát khỏi rắc rối. Nhưng không hiểu sao ông ấy sơ sẩy, giờ thì ông ấy đã chết và tôi sẽ chẳng bao giờ thoát ra nổi. Và nếu chúng phát hiện ra rằng tôi đã đưa ông ấy tới đây, chúng sẽ giết tôi. Mà nếu chúng không giết tôi, kiểu gì thì tôi cũng sẽ phải ngồi tù cả nghìn năm bởi bây giờ toàn bộ chuyện khốn nạn đã sờ sờ ra và rất nguy hiểm."
"Ông ấy là ai?" tôi hỏi.
"Ông ấy không có tên", Hubble đáp. "Chỉ có bí số. Ông ấy bảo làm thế sẽ an toàn hơn. Không thể tin bọn chúng lại lần ra ông ấy. Tôi thấy ông ấy có vẻ là người có năng lực. Nói thật là ông khiến tôi nhớ đến ông ấy. Tôi thấy ông cũng có vẻ là người có năng lực."
"Ông ấy làm gì ở khu nhà kho đó?" tôi lại hỏi.
Hubble nhún vai và lắc đầu.
"Tôi không hiểu tình huống ấy," anh ta nói. 'Tôi cho ông ấy liên hệ với một tay khác, khi ấy ông ấy gặp anh ta ở đó, nhưng tại sao bọn chúng cũng không bắn người còn lại chứ? Tôi không hiểu vì sao chúng chỉ túm được một trong hai người."
"Người còn lại mà ông ấy gặp là ai?" tôi hỏi.
Hubble dừng lại và lắc đầu.
"Tôi đã cho ông biết quá nhiều rồi", anh chàng bảo. "Tôi điên mất rồi. Chúng sẽ giết tôi mất",
"Những kẻ nào đứng sau chuyện này?" tôi tiếp.
"Ông không nghe à?" Hubble hỏi lại. 'Tôi sẽ không nói lời nào nữa đâu."
"Tôi không cần biết tên", tôi nói. "Đây có phải chuyện lớn không?"
"Cực lớn", anh ta đáp. "Chuyện lớn nhất ông từng nghe tới".
"Có bao nhiêu người?"
Anh chàng nhún vai nghĩ về chuyện này. Nhẩm tính trong đầu.
"Mười người", anh ta đáp. "Không kể tôi."
Tôi nhìn Hubble và nhún vai.
"Mười người nghe không có vẻ to lắm", tôi nói.
"Này, còn bọn được thuê," Hubble nói. "Khi cần tới là chúng xuất hiện. Ý tôi là thành phần chủ yếu có mười kẻ quanh đây. Mười người biết, không kể tôi. Đây là tình huống rất căng nhưng xin hãy tin tôi, chuyện này lớn đấy",
"Thế còn người anh cử đến gặp nhân viên điều tra thì sao?" tôi hỏi. "Anh ta có nằm trong số mười người chứ?"
Hubble lắc đầu.
'Tôi cũng không tính đến anh ta."
"Vậy là có anh, anh ta và mười người khác à?" tôi hỏi. "Chuyện gì đó lớn hả?"
Anh chàng ủ rũ gật đầu.
"Chuyện lớn nhất ông từng nghe tới", anh ta nhắc lại.
"Và ngay bây giờ thì nó không được bưng bít kín hả?" tôi hỏi. "Vì sao vậy? Vì nhân viên điều tra này đang dò la hả?"
Hubble lại một lần nữa lắc đầu. Anh chàng quằn quại như thể bị câu hỏi của tôi giằng xé.
"Không," anh ta nói. "Hoàn toàn vì lý do khác. Giống như một ô cửa dễ bị tấn công bây giờ lại mở rộng. Một nguy cơ bại lộ. Chuyện này rất mạo hiểm, càng lúc càng tồi tệ. Nhưng bây giờ nó có thể diễn ra theo hai cách. Nếu chúng tôi qua được, sẽ chẳng ai biết gì hết. Nhưng nếu chúng tôi không qua được, đó sẽ là vụ chấn động lớn nhất ông từng nghe tới, cứ tin tôi đi. Dù thế nào thì tình hình cũng sẽ rất nguy hiểm."
Tôi nhìn Hubble. Với tôi, anh ta trông không giống một tay có thể gây ra vụ chấn động lớn nhất tôi từng nghe tới.
"Vậy sự việc bao giờ mới ỉm đi?" tôi hỏi anh ta.
"Sắp rồi", Hubble đáp. "Có lẽ một tuần. Tôi cho là một tuần tính từ ngày mai. Đến Chủ nhật tới. Có lẽ tôi sẽ sống để chứng kiến."
"Vậy là qua Chủ nhật tuần sau các anh sẽ không còn bị nguy hiểm nữa hả?" tôi hỏi. "Sao lại thế? Hôm đó sẽ xảy ra chuyện gì?"
Anh chàng lắc đầu quay mặt đi nơi khác. Như thể anh ta không trông thấy tôi, tôi hiện không ở đây đặt câu hỏi với anh ta vậy.
"Pluribus nghĩa là gì?" tôi hỏi tiếp.
Hubble không trả lời. Chỉ tiếp tục lắc đầu. Hai mắt anh ta khép chặt vì sợ hãi.
"Nó là mã của một thứ gì à?" tôi hỏi.
Hubble không trả lời. Cuộc nói chuyện đã chấm dứt. Tôi bỏ cuộc và cả hai trở về trạng thái im lặng. Tôi thấy thế cũng tốt. Tôi không muốn biết thêm chút nào. Tôi không muốn biết gì hết. Làm kẻ ngoài cuộc và biết về công việc của Hubble chẳng phải sự kết hợp khôn ngoan. Điều đó chẳng mang lại gì tốt đẹp cho người đàn ông đầu trọc kia. Tôi không muốn chịu chung số phận với ông ta, chết ở cửa nhà kho, một phần thân thể vùi dưới đống bìa cứng, hai lỗ đạn ở đầu, toàn bộ xương giập nát. Tôi chỉ muốn mau mau chóng chóng tới thứ Hai để được cuốn gói khỏi đây. Thực ra tôi dự kiến rằng đến Chủ nhật tuần tới là tôi đã hoàn thành một chặng đường dài rồi.
"OK, Hubble," tôi bảo. "Không hỏi nữa."
Anh ta nhún vai và gật đầu. Ngồi yên lặng một lúc lâu. Rồi anh ta cất tiếng khẽ khàng, trong giọng chất chứa sự cam chịu.
"Cảm ơn ông," anh ta nói. "Thế tốt hơn."
Tôi cuộn người trên chiếc giường hẹp, cố gắng thả mình trôi vào trạng thái mơ màng. Nhưng Hubble thì không yên. Anh ta trở mình, xoay người và buông những tiếng thở dài nặng nề. Anh ta lại sắp khiến tôi khó chịu. Tôi xoay người đối diện với anh chàng.
"Tôi xin lỗi," Hubble nói. "Tôi rất căng thẳng. Chỉ nói chuyện với ai đó mới giúp tôi thấy khá hơn. Chỉ ở đây một mình thì tôi phát điên lên. Chúng ta chẳng thể nói về vấn đề gì đó khác à? Còn ông thì sao? Hãy kể cho tôi nghe về bản thân ông. Ông là ai, Reacher?"
Tôi nhún vai với anh ta.
"Tôi không là ai cả," tôi đáp. "Chỉ là người đi qua đây. Tôi sẽ ra đi vào thứ Hai."
"Không ai không là ai cả," Hubble nói. "Tất cả chúng ta đều có chuyện của riêng mình. Kể cho tôi nghe đi!"
Thế nên tôi kể lể một hồi, vừa nằm vừa kể, kể hết lại sáu tháng vừa qua. Hubble nằm trên giường nhìn trần bê tông và lắng nghe, giữ cho tâm trí rời xa các rắc rối. Tôi kể cho anh ta về việc ra đi từ Lầu Năm góc. Washington, Baltimore, Philadelphia, New York, Boston, Pinsburgh, Detroit, Chicago. Các viện bảo tàng, âm nhạc, các khách sạn rẻ tiền, quán bar, xe buýt, tàu hỏa. Đơn độc. Đi hết phần đất mình có quyền công dân như một du khách tiết kiệm. Chứng kiến những điều mới mẻ. Xem về lịch sử mà tôi đã học trong các trường học bụi bặm cách nửa vòng trái đất. Xem những thứ lớn lao đã định hình đất nước này. Chiến trường, nhà máy, những bản tuyên ngôn, những cuộc cách mạng. Tìm kiếm những điều nhỏ nhoi. Những nơi sinh, những câu lạc bộ, những con đường, cả những huyền thoại nữa. Những thứ lớn lao và nhỏ nhoi được cho là khắc họa nên hình ảnh quê hương. Tôi đã tìm thấy một số trong đó.
Tôi kể cho Hubble về chuyến đi dài qua những đồng bằng, châu thổ vô tận suốt chặng đường từ Chicago tới New Orleans. Vòng qua khu vực Vịnh tới tận Tampa. Rồi theo Xe của hãng Greyhound chạy lên Atlanta ở phía Bắc. Quyết định điên rồ xuống xe gần Margrave. Chuyến đi bộ dài trong mưa buổi sáng hôm qua. Theo một quyết định ngẫu hứng. Theo một bức thư ngắn tôi chỉ nhớ mang máng, trong thư ông anh trai nói với tôi rằng anh ấy đã từng qua một thị trấn nhỏ nơi có thể Blake Mù đã qua đời cách đây sáu mươi năm. Khi kể những chuyện này, tôi cảm thấy mình ngu ngốc. Hubble đang vật lộn với cơn ác mộng trong khi tôi lại đi theo đuổi một chuyến hành hương vô nghĩa. Nhưng anh chàng hiểu được sự thôi thúc của chuyến đi ấy.
"Tôi cũng đã từng làm thế", anh ta nói. "Dịp trăng mật của bọn tôi. Chúng tôi đi châu Âu. Chúng tôi dừng ở New York, tôi mất nửa ngày tìm tòa nhà Dakota, ông biết đấy, là nơi John Lennon bị bắn. Rồi chúng tôi dành ba ngày ở Anh để đi bộ quanh Liverpool, tìm Câu lạc bộ Cavem. Nơi Beatles bắt đầu sự nghiệp. Không thể tìm được. Chắc họ phá đi rồi."
Hubble tiếp tục kể một thôi một hồi. Hầu hết về chuyện du lịch. Anh ta đã thực hiện rất nhiều chuyến đi cùng vợ. Họ rất thích. Đã đi khắp nơi, châu Âu, Mexico, vùng Caribe. Đi hết các nơi ở Mỹ và Canada. Đã có khoảng thời gian tuyệt vời bên nhau.
"Ông không thấy cô đơn sao?" anh ta hỏi tôi. "Khi du lịch một mình suốt như thế?"
Tôi bảo không, tôi thích thế. Tôi nói với anh ta rằng tôi coi trọng sự đơn độc và việc không ai biết danh tính của mình. Như thể tôi tàng hình.
"Ý ông nói tàng hình là thế nào?" Hubble hỏi. Anh chàng có vẻ quan tâm.
"Tôi đi lại bằng đường bộ," tôi đáp. "Luôn bằng đường bộ. Đi bộ một chút và đi xe buýt. Đôi khi bằng tàu hỏa. Luôn thanh toán bằng tiền mặt. Bằng cách đó sẽ không bao giờ để lại dấu vết trên giấy tờ. Không có giao dịch bằng thẻ tín dụng, không có nội dung khai thông tin của hành khách, không gì hết. Không ai có thể lần ra dấu vết của tôi. Tôi chẳng bao giờ cho người khác biết tên mình. Nếu ở trong khách sạn, tôi thanh toán tiền mặt và cung cấp một cái tên bịa",
"Tại sao lại thế?" Hubble nói. "Kẻ quái nào bám theo ông à?"
"Chẳng ai cả," tôi đáp. "Chỉ là trò vui thôi. Tôi thích không ai biết mình. Tôi cảm thấy như mình đang đánh bại cả một hệ thống. Và ngay lúc này, tôi thực sự phát điên với hệ thống ấy "
Tôi thấy Hubble rơi trở về trạng thái suy nghĩ. Anh ta nghĩ một lúc lâu. Tôi có thể thấy Hubble bị rút cả sinh khí khi vật lộn với những vấn đề chẳng chịu mất đi. Tôi có thể thấy những cơn hoảng sợ của anh ta đến và đi như nước triều.
"Thế thì hãy cho tôi lời khuyên về chuyện Finlay đi," anh chàng nói. "Khi ông ấy hỏi tôi về lời thú tội, tôi sẽ nói rằng tôi căng thẳng vì một chuyện liên quan tới công việc,
Tôi sẽ nói rằng có sự cạnh tranh, đe dọa đối với gia đình tôi. Tôi sẽ nói tôi không biết gì về người chết hay bất kỳ điều gì về số điện thoại. Tôi sẽ phủ nhận mọi điều. Rồi tôi sẽ chỉ phải cố gắng làm cho mọi chuyện lắng xuống. Ông nghĩ sao?"
Tôi nghĩ như thế nghe có vẻ là kế hoạch khá sơ sài. "Hãy cho tôi biết một điều", tôi bảo. "Không cần phải nói chi tiết, anh có vai trò hữu ích cho bọn chúng không? Hay anh chỉ là kẻ chứng kiến?"
Hubble kéo các ngón tay và suy nghĩ một lúc.
"Có, tôi có vai trò hữu ích cho chúng", anh ta nói. "Thậm chí là sống còn",
"Và nếu anh không có mặt ở đó để thực hiện vai trò ấy thì sao?" tôi hỏi. "Chúng sẽ kiếm người khác chứ?"
"Phải, chúng sẽ kiếm người khác", Hubble đáp "Nhưng nếu xét đến đặc thù của vai trò này thì tương đối khó kiếm người khác."
Anh chàng đang tính toán cơ hội được sống như thể đang xem xét một lá đơn tín dụng ở văn phòng của mình
"Được rồi", tôi nói. "Kế hoạch của anh ổn đấy. Cứ thực hiện đi."
Tôi không biết Hubble có thể làm gì khác. Anh ta là một bánh xe nhỏ trong một guồng quay lớn. Nhưng là một bánh xe không thể thiếu. Và chẳng ai phá một hoạt động lớn nào mà không có lý do. Thế nên thực ra tương lai của Hubble đã rõ ràng. Nếu bất kỳ lúc nào bọn chúng phát hiện ra rằng chính anh ta là người đã đưa nhân viên điều tra từ bên ngoài vào, chắc chắn anh ta sẽ chết. Nhưng nếu chẳng bao giờ chúng phát hiện ra, Hubble chắc chắn an toàn. Đơn giản thế thôi. Thực tế cho thấy anh ta vẫn có cơ may.
Hubble thú tội do nghĩ rằng nhà tù là nơi trú ẩn an toàn, nơi chúng không thể với tới anh ta. Đó là suy tính chưa thấu đáo. Đó là tư duy kém cỏi. Anh chàng đã sai. Anh ta không an toàn trước sự tấn công, mà hoàn toàn trái lại. Nếu muốn thì chúng đã tóm được Hubble rồi. Nhưng thực tế thì anh ta không bị tấn công. Mà là tôi bị tấn công. Tôi chứ không phải Hubble. Thế nên tôi thấy có bằng chứng nào đó chứng tỏ anh ta vẫn ổn. Chúng không muốn tóm anh ta, bởi nếu chúng muốn giết Hubble thì giờ anh ta đã chết rồi. Nhưng chúng không giết. Mặc dù ngay lúc này, rõ ràng chúng rất căng thẳng bởi một rủi ro tạm thời. Thế nên đó có thể là bằng chứng. Tôi bắt đầu nghĩ rằng Hubble sẽ ổn.
"Được đấy, Hubble," tôi nhắc lại. "Cứ làm thế đi, đó là điều tốt nhất anh có thể làm."
Buồng giam bị khóa suốt cả ngày. Tầng này yên tĩnh. Chúng tôi nằm trên giường lơ mơ cho hết buổi chiều. Không nói chuyện thêm chút nào. Chúng tôi đều đã nói hết ra rồi. Tôi chán và ước rằng mình mang theo tờ báo từ đồn cảnh sát thị trấn Margrave. Lẽ ra tôi đã có thể đọc hết tờ báo ấy lần nữa. Tất cả về lão Tổng thống giảm bớt hoạt động phòng chống tội phạm để được tái đắc cử. Tiết kiệm một đô cho lực lượng Bảo vệ Bờ biển hôm nay để ngày mai lão có thể tiêu mười đô cho những nhà tù như nhà tù này.
Lúc bảy giờ một ông già xuất hiện cùng đồ ăn tối. Chúng tôi ăn. Ông trở lại thu chiếc khay. Chúng tôi lơ mơ ngủ đến hết buổi tối trống rỗng. Lúc mười giờ đèn tắt và chúng tôi chìm trong bóng tối. Đêm buông xuống. Tôi vẫn đi giày và ngủ lơ mơ. Để đề phòng Spivey có thêm kế hoạch nào khác dành cho tôi.
Lúc bảy giờ sáng đèn lại bật lên. Chủ nhật. Tỉnh giấc trong tình trạng mệt mỏi nhưng tôi cũng buộc mình phải dậy. Buộc bản thân làm vài động tác co duỗi để thân thể rã rời dễ chịu hơn. Hubble cũng đã thức giấc nhưng yên lặng. Anh ta lơ đãng ngó tôi tập thể dục. Vẫn lơ mơ. Đồ ăn sáng tới trước tám giờ. Vẫn là ông già bữa trước lôi chiếc xe chở đồ ăn. Tôi ăn sáng uống cà phê. Khi uống hết cà phê trong bình, khóa bật tách và cửa mở. Tôi đẩy cửa, bước ra ngoài thì gặp ngay một tay gác đang chuẩn bị bước vào.
"Hôm nay là ngày may mắn của các anh," anh ta nói. "Các anh chuẩn bị ra khỏi đây",
"Tôi à?" tôi hỏi.
"Cả hai anh", người gác đáp. "Reacher và Hubble, được thả theo lệnh của Đồn cảnh sát Margrave. Sẵn sàng trong năm phút nữa, được chứ?"
Tôi bước trở lại buồng giam. Hubble đã nhổm dậy tì lên hai khuỷu tay. Anh ta vẫn chưa ăn sáng. Trông anh chàng lo lắng hơn bao giờ hết.
"Tôi sợ," anh ta nói.
"Anh sẽ ổn thôi", tôi bảo.
"Tôi sẽ ổn chứ?" anh ta hỏi lại. "Một khi tôi ra khỏi đây chúng có thể túm được tôi",
Tôi lắc đầu.
"Ở trong này chúng sẽ tóm anh dễ hơn," tôi nói. "Tin tôi đi, nếu như chúng tìm cách giết anh thì lúc này anh đã chết rồi. Anh trong sạch, Hubble."
Anh chàng gật gù rồi ngồi dậy. Tôi cầm áo khoác lên, chúng tôi cùng đứng ngoài buồng giam chờ đợi. Người gác trở lại sau năm phút. Anh ta đưa chúng tôi theo một hành lang qua hai lớp cửa khóa. Đưa chúng tôi vào một thang máy ở phía sau. Bước vào, dùng chìa khóa của mình đặt lệnh cho thang chạy xuống. Bước trở ra khi hai cánh cửa bắt đầu khép lại.
"Tạm biệt," người gác nói. "Đừng quay lại nhé".
Thang đưa chúng tôi xuống một sảnh, chúng tôi rời thang bước vào sân bê tông nóng. Cửa nhà tù đóng lại và bập khóa phía sau lưng. Tôi đứng quay mặt về phía mặt trời hít thở không khí bên ngoài. Hẳn là trông tôi phải giống một gã trong bộ phim sướt mướt, được giải thoát khỏi một năm cô đơn.
Có hai chiếc xe hơi đậu ngoài sân. Một chiếc sedan lớn màu thẫm, xe Bentley của Anh, có lẽ đã xuất xưởng hai mươi năm nhưng trông vẫn mới cáu. Trong xe có một phụ nữ tóc vàng, tôi đoán là vợ Hubble, bởi anh ta đang đi tới bên người phụ nữ như thể cô là người tuyệt vời nhất anh ta từng thấy. Trong chiếc xe còn lại là sĩ quan cảnh sát Roscoe.
Cô ra khỏi xe bước thẳng tới chỗ tôi. Trông thật tuyệt vời. Không mặc cảnh phục. Mặc quần jean cùng áo sơ mi vải conon mềm. Gương mặt thông minh điềm tĩnh. Tóc mềm sẫm màu. Đôi mắt to. Hôm thứ Sáu tôi nghĩ cô xinh đẹp. Tôi đã đúng.
"Chào Roscoe," tôi nói.
"Chào Reacher," cô nói và mỉm cười.
Giọng Roscoe thật hay. Nụ cười của cô thật tuyệt. Tôi chiêm ngưỡng nụ cười ấy chừng nào nó còn chưa tắt, đó là một khoảnh khắc thật dài. Phía trước chúng tôi, vợ chồng Hubble đã đánh xe đi, vừa đi vừa vẫy tay. Tôi vẫy tay chào lại và tự hỏi mọi việc với họ sẽ thế nào. Có lẽ tôi sẽ chẳng bao giờ biết, trừ phi họ không gặp may và tôi vô tình đọc được chuyện ấy trên một tờ báo ở nơi nào đó.
Roscoe và tôi vào xe của cô. Không thực sự là xe của cô, nữ cảnh sát giải thích, chỉ là một chiếc xe không sơn phù hiệu của đồn mà cô sử dụng. Một chiếc hiệu Chevrolet mới tinh, lớn, chạy êm. Cô vẫn để máy nổ, trong xe mát rượi. Chúng tôi lướt khỏi khoảng sân bê tông và đổi hướng chạy qua những chiếc lồng bằng dây thép. Ra ngoài, Roscoe ngoặt tay lái rồi chúng tôi chạy vút theo đường lớn. Mũi xe nhô lên còn đuôi xe hạ thấp xuống nhờ hệ thống giảm xóc mềm mại. Tôi không nhìn lại. Tôi chỉ ngồi yên và cảm thấy dễ chịu. Ra khỏi nhà tù là một trong những cảm giác dễ chịu trong đời. Không biết ngày mai ra sao cũng như vậy.
Yên lặng lướt xe dọc theo một con đường đầy nắng cùng một phụ nữ đẹp sau tay lái cũng thế.

"Thế chuyện gì đã xảy ra vậy?" tôi hỏi sau khi xe chạy được một dặm. "Nói cho tôi nghe đi."
Roscoe kể cho tôi nghe một câu chuyện dễ hiểu. Tối hôm thứ Sáu họ đã tiến hành xác minh bằng chứng ngoại phạm của tôi. Cô và Finlay. Một phòng họp tối. Vài chiếc đèn bàn bật. Những xấp giấy. Vài tách cà phê. Những cuốn danh bạ điện thoại. Hai người gọi điện thoại và cắn đầu bút. Những tiếng nói trầm trầm. Những cuộc thẩm tra kiên nhẫn. Là cảnh chính tôi đã từng trải qua cả ngàn lần.
Họ đã gọi tới Tampa và Atlanta, đến nửa đêm thì liên hệ được một hành khách đi xe cùng tôi và người bán vé ở bến Tampa. Cả hai đều nhớ tôi. Rồi họ cũng liên hệ được tài xế xe buýt. Ông này xác nhận đã dừng ở giao lộ Margrave để cho tôi xuống, lúc tám giờ sáng thứ Sáu. Đến nửa đêm thì chứng cớ ngoại phạm của tôi đã rõ rành rành, đúng như tôi đã nói.
Sáng thứ Bảy, một bức fax dài về hồ sơ quân nhân của tôi được gửi từ Lầu Năm góc tới. Mười ba năm cuộc đời tôi rút ngắn thành vài trang fax quăn queo. Cảm giác bây giờ đó là cuộc đời của ai đó khác, nhưng nó chứng minh cho những điều tôi nói. Finlay thấy ấn tượng về những thông tin đó. Rồi các dấu vân tay của tôi được phản hồi từ cơ sở dữ liệu của FBI. Lúc 2 giờ 30 sáng, chúng khớp với dữ liệu trong chiếc máy tính không hề biết mệt mỏi. Quân đội Hoa Kỳ, lấy khi tôi nhập ngũ cách đây mười ba năm. Bằng chứng ngoại phạm của tôi rất rõ ràng, lai lịch của tôi đã được xác minh.
"Finlay mãn nguyện," Roscoe bảo tôi. "Anh đúng là người như anh nói, và vào nửa đêm thứ Năm anh đang ở xa hơn bốn trăm dặm. Điều đó đã được khẳng định. Ông ấy đã gọi cho bác sĩ pháp y vì có thể ông ta có ý kiến mới về thời điểm nạn nhân chết, nhưng không, nửa đêm vẫn là thời điểm chính xác."
Tôi lắc đầu. Finlay là một tay rất cẩn trọng.
'Thế còn người chết?" tôi hỏi. "Cô đã kiểm tra lại các dấu vân tay của ông ta chưa?"
Roscoe đang tập trung vượt một chiếc xe tải của nông trang. Chiếc xe đầu tiên chúng tôi trông thấy trong suốt mười lăm phút. Rồi nữ cảnh sát nhìn qua và gật đầu.
"Finlay nói với tôi rằng anh muốn tôi làm điều đó," cô nói. "Nhưng tại sao chứ?"
"Bởi những dấu vân tay nhận được phản hồi không khớp một cách quá chóng vánh", tôi nói.
"Quá nhanh hả?" Roscoe hỏi lại.
"Cô đã nói rằng có hệ thống hình kim tự tháp, đúng chứ?" tôi nói. "Tốp mười trên cùng, rồi tới tốp một trăm, rồi một ngàn, từ trên xuống dưới, phải không?"
Nữ cảnh sát một lần nữa gật đầu.
"Vậy hãy lấy tôi làm ví dụ," tôi nói. "Tôi có trong cơ sở dữ liệu, nhưng nằm ở phần rất thấp của kim tự tháp. Cô vừa nói rằng phải mất mười bốn tiếng máy tính mới dò tới tôi, đúng không?"
"Đúng," Roscoe đáp. "Tôi đã gửi các dấu vân tay của anh đi tầm 12 giờ 30, giờ ăn trưa, và tìm được các dấu vân tay trùng khớp trong cơ sở dữ liệu lúc 2 giờ 30 sáng",
"Được rồi", tôi nói. "Mười bốn tiếng. Như vậy là nếu mất mười bốn giờ để xuống tới gần đáy kim tự tháp thì phải mất hơn mười bốn giờ để đi xuống tận đáy. Như thế mới lôgic, phải không?"
"Phải," Roscoe trả lời.
"Nhưng chuyện gì đã xảy ra với người đàn ông kia?" tôi đặt câu hỏi. "Thi thể được tìm thấy lúc tám giờ, vậy dấu vân tay gửi đi lúc nào? Sớm nhất cũng phải 8 giờ 30. Nhưng khi nói chuyện với tôi lúc 2 giờ 30, Baker đã bảo với tôi rằng trong hồ sơ không có thông tin trùng khớp. Tôi vẫn nhớ thời điểm đó, bởi khi ấy tôi nhìn đồng hồ. Như thế là chỉ có sáu tiếng. Nếu phải mất mười bốn giờ để thấy rằng thông tin của tôi có trong cơ sở dữ liệu, thì làm thế nào mà chỉ mất có sáu giờ đã nói được rằng thông tin của người đàn ông ấy không có ở đó?"
"Chúa ơi," Roscoe thốt lên. "Anh nói đúng. Chắc chắn Baker đã làm hỏng mất. Finlay lấy dấu vân tay còn Baker gửi đi. Chắc chắn anh ta đã làm mờ hình ảnh vân tay lúc quét trên máy rồi. Việc đó phải làm cẩn thận, nếu không hình ảnh truyền đi sẽ không nét. Nếu hình ảnh quét không nét, cơ sở dữ liệu sẽ cố gắng phân tích rồi phản hồi là không đọc được. Baker hẳn đã nghĩ rằng như thế nghĩa là không có thông tin trùng khớp. Các mã cũng tương tự. Dù gì thì việc đầu tiên là tôi phải gửi lại chúng. Chúng ta sẽ biết sớm thôi".
Chúng tôi chạy về phía Đông, Roscoe bảo tôi rằng cô đã thúc Finlay đưa tôi ra khỏi Warburton ngay chiều qua. Finlay hầm hừ song vẫn đồng ý, nhưng có một rắc rối. Họ phải đợi đến tận hôm nay bởi chiều qua Warburton vừa mới đóng cửa. Họ nói với Finlay rằng có sự cố trong một phòng tắm. Một phạm nhân chết, một bị mất một mắt, một vụ nổi loạn thực sự đã nổ ra, các băng da đen và da trắng xung đột với nhau.
Tôi chỉ ngồi cạnh Roscoe quan sát đường chân trời đang gần lại. Tôi đã giết một tên và khiến một tên khác bị mù. Bây giờ tôi phải đối mặt với những cảm xúc của mình. Nhưng tôi không cảm thấy gì nhiều. Thực ra là không gì hết. Không tội lỗi, không ân hận. Chẳng gì hết. Tôi cảm thấy như đã đuổi hai con gián khắp nhà tắm rồi dẫm bẹp chúng. Nhưng ít nhất thì gián cũng là một dạng sinh vật tiến hóa có tư duy. Đám Huynh đệ Aryan trong nhà tắm ấy còn tệ hơn loài sâu bọ kia. Tôi đã đá vào họng một tên, hắn chết ngạt vì thanh quản bị giập. Hừm, thật kinh tởm. Nhưng tại hắn gây sự trước, đúng không? Tấn công tôi cũng như đẩy cánh cửa cấm ra. Điều chờ đợi phía bên kia cánh cửa là rắc rối dành cho hắn. Rủi ro của hắn. Nếu không thích thì hắn đừng có mà đẩy cánh cửa chết tiệt ấy ra. Tôi nhún vai quên đi chuyện đó. Nhìn sang Roscoe.
"Cảm ơn cô," tôi nói. "Thực tâm tôi đấy. Cô đã phải vất vả để tôi được ra."
Nữ cảnh sát xua lời cảm ơn của tôi đi bằng hành động đỏ mặt và một cử chỉ nhỏ rồi tiếp tục lái xe. Tôi bắt đầu thấy rất thích cô cảnh sát này. Nhưng không đủ ngăn tôi cuốn gói khỏi Georgia càng sớm càng tốt. Có lẽ tôi chỉ ở lại chừng một, hai giờ và nhờ cô chở tới một bến xe buýt ở đâu đó.
"Tôi muốn mời cô ăn trưa", tôi nói. "Kiểu như lời cảm ơn ấy.
Roscoe nghĩ trong thời gian đi hết một phần tư dặm rồi nở một nụ cười với tôi.
"Được thôi", cô nói.
Nữ sĩ quan ngoặt tay lái sang phải, rẽ vào tỉnh lộ và tăng ga chạy về Margrave ở phía Nam. Chạy xe qua tiệm ăn mới sáng sủa của Eno và hướng về phía trung tâm thị trấn.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Reacher báo thù.