• 1,654

CHƯƠNG 28


Số từ: 3312
MIEL G. dịch
C.ty Nhã Nam phát hành
Nhà xuất bản Văn học
MƯA CHICAGO sầm sập suốt đêm trên mái bạt che huyệt chưa lấp của Freddy Lounds.
Tiếng sấm nện chát chúa vào cái đầu đang nhức rần rật của Will Graham khi anh len lỏi từ bàn qua đến giường nơi các giấc mơ cuộn mình bên dưới gối.
Căn nhà cũ kỹ trên St. Charles, gồng mình trong con gió, lặp lại tiếng thở dài của mình át tiếng mưa rít tạt vào cửa sổ và tiếng sấm rền.
Cầu thang kêu lên cót két trong bóng tối. Dolarhyde đang đi xuống, chiếc áo kimono loạt soạt theo từng bước chân, hai mắt hắn mở lớn vì vừa được ngủ đủ.
Tóc hắn ướt nhẹp và được chải gọn. Hắn đã chải móng chân tay. Hắn di chuyển từ từ uyển chuyển, mang theo sự tập trung như mang một cốc nước đầy tràn.
Cuộn phim bên cạnh máy chiếu. Hai chủ đề. Những cuộn phim khác đang chất đống trong thùng rác chờ được đốt đi. Còn lại hai cuộn, được chọn từ hàng tá cuộn phim gia đình mà hắn đã sao chép lại từ hãng để mang về nhà sàng lọc.
Thoải mái ngồi trên ghế tựa cùng một khay phô mai và trái cây bên cạnh, Dolarhyde an tọa xem phim.
Cuộn phim đầu tiên là chuyến dã ngoại cho kỳ cuối tuần quốc khánh. Một gia đình dễ thương; ba đứa con, ông bố cổ ngắn to bè, đang nhúng mấy ngón tay ú nần vào lọ dưa muối. Và bà mẹ.
Cảnh nhìn đẹp nhất về bà này là trong trận bóng chày nữ với mấy đứa trẻ con nhà hàng xóm. Bà xuất hiện chỉ khoảng mười lăm giây; bà đang đứng đón bóng ở gôn thứ hai, đối mặt với người ném bóng và gôn nhà, hai chân giạng ra sẵn sàng phóng đi theo một trong hai hướng, ngực đung đưa dưới lần áo thun khi bà rướn người từ phần eo trở lên về phía trước. Một sự gián đoạn đáng ghét khi có đứa nhỏ quật gậy đánh bóng. Lại là người phụ nữ, bước trở lại gôn. Bà đặt một chân vào tấm phao xốp họ dùng làm gôn rồi đứng lệch hông, cơ đùỉ bên chân trụ của bà đanh lại.
Dolarhyde ngắm tới ngắm lui những khung hình có người phụ nữ ấy. Một chân đặt tại gôn, xương chậu nghiêng nghiêng, cơ đùi săn lại dưới quần jean lửng.
Hắn dừng ngang khung hình cuối cùng. Người phụ nữ cùng đám con. Chúng vừa bẩn vừa mệt. Chúng ôm lấy nhau và con chó vẫy đuôi đứng giữa chân chúng.
Một tiếng sấm rền vang đánh lanh canh mấy món đồ thủy tinh khắc chạm trong chiếc đồng hồ quả lắc áp tường của bà ngoại. Dolarhyde với tay lấy trái lê.
Cuộn phim thứ hai chia thành nhiều phân đoạn. Nhan đề của nó, Nhà mới, được xếp từ những đồng xu đặt trên tấm bìa các tông gấp áo, bên dưới là hình một con heo đất vừa đập. Phim mở đầu bằng cảnh ông bố đang nhổ tấm biển "Bán nhà" trong sân lên. Ông ta giơ tấm biển đó lên, quay lại đối diện máy quay với nụ cười bẽn lẽn. Hai túi quần ông ta được lộn ra ngoài.
Một cảnh rộng lia máy không vững tay sang người mẹ và ba đứa trẻ ngồi trên bậc cấp trước nhà. Một ngôi nhà xinh xắn. Cảnh chuyển sang hồ bơi. Một đứa trẻ, bé xíu đầu tóc láng mướt, lẫm chẫm đi quanh sang cầu nhảy để lại dấu chân ướt trên gạch lát sàn. Mấy cái đầu lố nhố nhô ra trên mặt nước. Một con chó nhỏ bơi ăng ẳng đến chỗ cô con gái, hai tai ép ra sau, cằm nhô cao, phần tròng trắng trong mắt nó lộ rõ.
Người mẹ đang ở dưới nước đu người vào thang ngước mắt nhìn lên máy quay. Mái tóc đen loăn xoăn của bà óng lên như sắc da con lông, ngực phồng lên lấp loáng ướt nước trong bộ đồ bơi, hai chân bà uốn lượn bên dưới mặt nước, đang bắt tréo.
Ban đêm. Một cảnh quay thiếu sáng quét qua hồ bơi hướng về ngôi nhà sáng đèn, ánh đèn phản chiếu trên mặt nước.
Cảnh trong nhà cả gia đình đang vui vẻ. Thùng, hộp ở
khắp nơi cùng vật dụng đóng gói. Một cái rương cũ, chưa được
đưa lên gác mái.
Cô con gái nhỏ đang ướm thử quần áo của người bà. Cô bé
đội lên đầu chiếc mũ làm vườn to tướng. Bố đang ngồi trên sofa. Ông ta trông ngà ngà. Giờ thì chắc phải là ông bố đang cầm máy. Cảnh không được vững tay cho lắm. Người mẹ ở trong gương, đang đội mũ.
Mấy đứa con nhảy nhót quanh mẹ, dám con trai cười đùa lôi kéo mớ quần áo xưa diêm dúa. Cô con gái bình thản ngắm mẹ, hình dung ra chính mình sau này.
Một cận cảnh. Người mẹ quay lại đứng tạo dáng trước ống kính với nụ cười láu lỉnh, tay đưa ra sau gáy. Bà trông thật đáng yêu. Nơi cổ có đeo món trang sức đá.
Dolarhyde ngừng ngang khung hình. Hắn lui phim lại. Người phụ nữ liên tục quay đi khỏi gương và mỉm cười.
Một cách lơ đãng, Dolarhyde cầm cuộn phim về trận bóng chày kia thả vào thùng rác.
Hắn lấy cuộn phim ra khỏi máy chiếu để nhìn vào nhãn của hãng Gateway trên hộp: Bob Sherman, Start Route 7, Box 603, Tulsa, Okla.

Đường lái xe đến đấy cũng dễ nữa.
Dolarhyde giữ cuộn phim trong lòng bàn tay rồi dùng tay kia ấp lên như thể cuộn phim là một sinh vật sống có khả năng chống chọi để trốn thoát. Dường như nó đang nảy lên giữa lòng bàn tay hắn như một con dế.
Hắn nhớ đến sự trục trặc, sự vội vã tại nhà gia đình Leeds khi đèn được bật sáng. Hắn đã phải xử lý ông Leeds trước khi bật máy quay phim lên.
Lần này hắn muốn có một tiến trình suôn sẽ hơn. Sẽ tuyệt lắm đây nếu hắn bỏ vào giữa những kẻ đang ngủ, mang theo máy quay đang chạy rồi nằm ôm ấp một chốc. Rồi thì hắn có thể tấn công trong bóng tối rồi ngồi dậy giữa những người đó mà vui vẻ xuất tinh.
Hắn có thể làm thế với phim hồng ngoại, và hắn biết nơi để lấy được thứ phim đó.
Máy chiếu vẫn còn chạy. Dolarhyde ngồi giữ cuộn phim giữa hai bàn tay trong khi trên màn hình trống trơn sáng quắc những hình ảnh khác chuyển động giùm hắn đến tiếng thở dài sườn sượt của cơn gió.
Trong hắn không có chút cảm giác báo thù nào, chỉ có Tình Yêu và ý nghĩ về Vinh Quang sẽ đến; những trái tim trở nên nhạt nhòa gấp gáp, như tiếng bước chân trốn chạy vào thinh lặng.
Hắn hung hăng. Hắn hùng hổ, tràn ngập Tình Yêu, gia đình Sherman mở ra đón chào hắn.
Quá khứ chẳng hề nảy ra trong hắn; chỉ có Vinh Quang sắp đến mà thôi. Hắn không nghĩ đến nhà của mẹ mình. Thật ra, những ký ức tỉnh táo của hắn về thời gian ấy lại vô cùng ít ỏi và mơ hồ.
Vào một lúc nào đó thuở gã còn ở tuổi đôi mươi, ký ức của Dolarhyde về nhà của mẹ mình đã hoàn toàn chìm khuất, chỉ để lại một vết nhớt trên bề mặt tâm trí hắn mà thôi. Hắn biết rằng mình đã sống tại đấy chỉ trong một tháng. Hắn không nhớ là mình bị đuổi đi lúc chín tuổi vì đã treo cổ con mèo của Victoria.
Một trong những hình ảnh ít ỏi mà hắn còn giữ lại là hình ảnh về chính ngôi nhà, đèn đóm sáng trưng, nhìn từ ngoài đường vào giữa ánh chạng vạng trời Đông khi hắn từ trường tiểu học Potter Gerard đi ngang qua đấy để đến căn nhà hắn trọ cách đấy một dặm.
Hắn có thể nhớ được mùi thư phòng nhà Vogt, như mùi chiếc đàn piano mới mở ra, khi mẹ hắn gặp hắn trong đấy để cho hắn quà mùa lễ. Hắn không nhớ những gương mặt trên các ô cửa sổ lầu trên khi hắn bước đi, ra ngoài vệ đường lạnh cóng, mấy món quà thực dụng nóng bừng lên đầy căm hận dưới cánh tay; vội vã trở về nhà đến một nơi bên trong đầu hắn khác hoàn toàn với St. Louis.
Khi lên mười một, đời sống tưởng tượng của hắn trở nên sinh động và mãnh liệt và khi sức ép của Tình Yêu trong hắn trở nên quá lớn lao, thì hắn giải tỏa nó ra. Hắn săn đuổi những con thú nuôi, rất thận trọng, bình thản trước hậu quả. Lũ thú nuôi quá thuần dưỡng nên chuyện này rất dễ. Chính quyền địa phương chẳng bao giờ nghĩ hắn liên quan gì đến những vết máu nhỏ buồn bã ngấm vào nền đất trong các ga ra.
Ở tuổi bốn mươi hai hắn không nhớ chuyện này. Hắn cũng không nghĩ đến những kẻ trong nhà của mẹ hắn; mẹ hắn, hay anh chị em ghẻ.
Đôi khi hắn trông thấy họ trong giấc ngủ, trong những mảnh sáng lóa của một giấc mơ sốt rực; cao lớn và đã thay đổi, những gương mặt và thân mình mang màu sắc sặc sỡ như chim két, họ đứng lù lù bên trên hắn trong tư thế bọ ngựa.
Khi hắn muốn nhớ lại, mà cũng hiếm hoi lắm, thì hắn cũng có được lắm các ký ức hả hê. Đấy là các ký ức về thời kỳ phục vụ trong quân đội của hắn.
Năm mười bảy tuổi, bị bắt tại trận khi đang leo qua cửa sổ nhà một người phụ nữ, chẳng biết để làm gì, hắn được trao cho lựa chọn hoặc đăng lính tòng quân hoặc đối mặt với án hình sự. Hắn chọn quân đội.
Sau kỳ huấn luyện căn bản hắn được phải đến trường đào tạo chuyên gia vận hành phòng tối rồi chuyển đến San Antonio nơi hắn làm việc chuyên về các phim huấn luyện quân y đoàn tại quân y viện Brooke.
Các bác sĩ phẫu thuật tại Brooke quan tâm đến hắn và quyết định cải thiện khuôn mặt cho hắn.
Họ tiến hành phẫu thuật tạo hình sẹo nếp gấp dích dắc trên mũi hắn, dùng sụn ngoài tai để nối dài trụ ốc tai trong, rồi chỉnh lại môi hắn bằng quy trình ghép nắp Abbé rất thú vị đến nỗi đã thu hút cả một đoàn bác sĩ vào trong phòng mổ.
Các bác sĩ phẫu thuật rất tự hào với kết quả. Dolarhyde từ chối không nhìn vào gương mà lại nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tài liệu ghi chép tại thư viện phim cho thấy Dolarhyde đã mượn về nhiều cuốn phim, chủ yếu là về chấn thương tâm lý, và giữ phim qua đêm.
Hắn tái nhập ngũ vào năm 1958 và trong đợt tòng quân thứ hai này hắn phát hiện ra Hồng Kông. Đóng quân tại Seoul ở Hàn Quốc, tráng phim từ những máy phát hiện máy bay nhỏ xíu được quân đội thả trôi nổi trên vĩ tuyến 38 vào những năm cuối thập kỷ 50, hắn có thể đi đến Hồng Kông hai lần khi nghỉ phép. Hồng Kông và khu Cửu Long có thể làm thỏa mãn bất cứ thị hiếu nào vào năm 1959.

Bà ngoại hắn được ra khỏi trại điều dưỡng vào năm 1961 trong trạng thái yên tĩnh mơ hồ nhờ Thorazine. Dolarhyde yêu cầu được giải ngũ vì gia cảnh neo đơn và được chuẩn y hai tháng trước ngày giải ngũ chính thức rồi hắn trở về nhà để chăm sóc cho bà.
Thời gian đấy quả là một giai đoạn thanh bình đến kỳ lạ đối với hắn. Với công việc mới tại Gateway, Dolarhyde có thể thuê một người phụ nữ đến chăm sóc cho bà vào ban ngày. Vào ban đêm hai người họ ngồi bên nhau trong phòng khách, không nói lời nào. Tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ cũ cùng tiếng điểm chuông của nó là những thứ duy nhất phá tan sự tĩnh lặng.
Hắn trông thấy mẹ mình một lần, tại tang lễ của bà ngoại vào năm 1970. Hắn nhìn xuyên qua bà ta, nhìn qua bà ta, bằng đôi mắt vàng ệch giống mắt mẹ hắn đến giật mình. Bà ta hẳn đã có thể là một người xa lạ.
Bề ngoài của hắn làm mẹ hắn ngạc nhiên. Hắn có khuôn ngực vạm vỡ rắn rỏi, màu da sáng của bà ta cùng bộ ria mép gọn gàng mà bà ta ngờ đã được cấy từ tóc trên đầu hắn.
Tuần sau đấy bà ta có gọi cho hắn một lần và nghe thấy tiếng ống nghe được chầm chậm dập xuống.

Trong suốt chín năm sau cái chết của bà ngoại, Dolarhyde không gặp rắc rối gì mà hắn cũng không gây rắc rối cho ai. Trán hắn trơn nhẵn như hạt giống. Hắn biết mình đang chờ đợi. Chờ gì thì hắn không rõ.
Một sự kiện nho nhỏ, thường xảy đến cho mọi người, mách bảo cho cái hạt giống trong sọ hắn rằng đã ĐẾN LÚC: đứng bên cửa sổ phía Bắc, đang săm soi mấy cuộn phim, hắn để ý thấy sự già đi trên hai bàn tay mình. Cứ như thể hai bàn tay hắn, đang cầm cuộn phim, bỗng nhiên xuất hiện trước mặt hắn và dưới ánh sáng rỡ ràng từ phương Bác ấy hắn trông thấy da tay chùng xuống quanh xương và gân và hai bàn tay hắn nhăn lại theo những hình thoi nhỏ xíu như vảy rắn.
Khi hắn lật đi lật lại hai bàn tay dưới ánh sáng ấy, một mùi bắp cải và cà chua hầm nồng nặc xộc vào hắn. Hắn rùng mình dù căn phòng rất ấm. Tối hôm ấy hắn tập tành nhiều hơn thường lệ.
Một tấm gương soi cả người được lắp trên phòng gym dưới tầng gác mái của hắn, cạnh mấy thanh tạ cùng ghế nằm cử tạ. Đây là tấm gương duy nhất treo trong nhà hắn để hắn có thể thoải mái chiêm ngưỡng cơ thể mình vì hắn luôn đeo mặt nạ khi tập.
Hắn tỉ mỉ ngắm nghía cơ thể mình khi các cơ bắp đang gồng lên. Ở tuổi bốn mươi, hắn hẳn có thể tham gia thi đấu và giành chiến thắng trong cuộc thi thể hình trong vùng ấy chứ. Nhưng hắn không hài lòng.
Trong tuần đấy hắn bắt gặp bức tranh của Blake. Bức tranh ngay lập tức thu hút hắn.
Hắn trông thấy bức tranh trong tấm ảnh màu cỡ lớn trên tờ Time Magazine
minh họa cho bài viết hồi tưởng về Blake tại phòng tranh Tate ở Luân Đôn. Viện bảo tàng Brooklyn đã gửi bức tranh Rồng đỏ vĩ đại và người đàn bà quấn mình trong ánh mặt trời
đến Luân Đôn cho cuộc triển lãm này.
Bài phê bình trên tờ Time nói "Vài hình ảnh xuất quỷ nhập thần trong hội họa phương Tây tỏa ra một hiệu lệnh tấn công đến ám ảnh về năng lượng tính dục..." Dolarhyde không cần phải đọc hết chữ để phát hiện ra điều này.
Hắn mang bức ảnh ấy bên mình trong nhiều ngày, chụp lại rồi phóng lớn nó ra trong phòng tối vào ban đêm. Hầu như trong suốt thời gian ấy hắn cứ bồn chồn luôn. Hắn dán bức tranh cạnh tấm gương trong phòng tập tạ của mình rồi nhìn trừng trừng vào đấy khi đang tập. Hắn chỉ có thể ngủ được khi đã tập đến kiệt sức rồi xem mấy đoạn phim y học của mình để giúp cho hắn giải tỏa sinh lý.
Từ thời chín tuổi hắn đã biết rằng có lỗi thì hắn sẽ phải cô độc và sẽ luôn như vậy, một kết luận thường phổ biến hơn với những người đã bốn mươi tuổi kia.
Giờ đây, ở tuổi bốn mươi, hắn lại bị cuộc sống tưởng tượng đầy những huy hoàng và tươi mới cùng nỗi gấp gáp của tuổi thơ chiếm lĩnh. Điều này đã đưa hắn vượt trên sự Cô Độc một bước.
Tại thời điểm khi những người đàn ông khác lần đầu trông thấy và khiếp sợ tình trạng cô lập của họ, thì nỗi cô độc của Dolarhyde lại trở nên có thể thấu hiểu với hắn: hắn cô đơn là vì hắn Độc Đáo. Cùng với sự chuyển biến đầy hăm hở, hắn nhận thấy nếu hắn bỏ công ra với điều này, nếu hắn đi theo những nỗi thôi thúc đích thực mà hắn đã kìm nén quá lâu - vun xới cho chúng như bản thân chúng vốn là khởi nguồn cảm hứng - thì hắn có thể Biến Đổi.
Gương mặt của Rồng trong bức tranh không nhìn thấy rõ, nhưng dần dà Dolarhyde mỗi lúc một nhận biết được gương mặt ấy trông thế nào.
Ngồi trong phòng khách vừa coi những cuộn phim y khoa vừa nâng cử tạ, hắn banh hàm thật rộng để giữ cho được hàm răng của bà ngoại. Chúng không vừa bộ nướu méo mó của hắn nên hàm hắn nhanh chóng bị vọp bẻ.
Hắn tập luyện hàm mình trong những lúc riêng tư, cắn chặt vào một khối cao su cứng cho đến khi các thớ cơ trên hai má phồng ra như quả óc chó.
Vào mùa thu năm 1979, Francis Dolarhyde rút tiền từ khoản tiết kiệm kha khá của mình ra và xin nghỉ phép ba tháng ở công ty Gateway. Hắn đi sang Hồng Kông mang theo hàm răng của bà mình.
Khi hắn quay về, cô nàng tóc đỏ Eileen cùng những đồng nghiệp khác của hắn đều đồng ý rằng kỳ nghỉ đã giúp hắn khỏe hơn. Hắn bình tĩnh. Họ chừng như không để ý rằng hắn chẳng bao giờ sử dụng phòng thay quần áo hay phòng tắm cho nhân viên nữa - nhưng dù sao trước nay hắn cũng không hay sử dụng những chỗ này.
Hàm răng của bà hắn được trả vào ly nước bên cạnh giường bà. Hàm răng mới của riêng hắn được cất trong tủ bàn làm việc trên lầu của hắn rồi khóa lại.
Nếu Eileen có thể nhìn thấy được hắn trước gương nhà hắn, răng được lắp vào, hình xăm mới trong ánh đèn gay gắt của phòng gym, thì hẳn cô ta sẽ phải thét lên. Một lần duy nhất.
Giờ thì có thời gian rồi, giờ hắn không cần phải vội nữa. Hắn có thời gian đến muôn đời. Phải năm tháng sau hắn mới chọn gia đình Jacobi.
Gia đình Jacobi là những kẻ đầu tiên giúp cho hắn, những kẻ đầu tiên nâng hắn vào điều Vinh Quang của sự Biến Đổi. Gia đình Jacobi hay ho hơn mọi thứ, hay ho hơn bất cứ thứ gì hắn từng biết.
Cho đến lượt gia đình Leeds.
Và giờ đây, khi hắn gia tăng cả sức mạnh lẫn Vinh Quang, thì sẽ đến gia đình Sherman cùng sự gần gũi mới mẻ của phim hồng ngoại. Hứa hẹn vô cùng.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Rồng Đỏ.