• 1,654

CHƯƠNG 38


Số từ: 2467
MIEL G. dịch
C.ty Nhã Nam phát hành
Nhà xuất bản Văn học
FRANCIS DOLARHYDE không đi làm vào sáng thứ Hai.
Hắn rời khỏi nhà đúng giờ, như hắn luôn luôn thế. Bề ngoài hắn chỉn chu, lái xe chuẩn xác. Hắn đeo kính đen vào khi quành qua khỏi cầu sông Missouri và chạy xe vào ánh nắng ban mai.
Thùng lạnh bằng xốp của hắn kêu lên cót két khi nẩy lên trên ghế hành khách. Hắn rướn người sang đặt nó xuống sàn, trong đầu thầm ghi nhớ mình phải mua đá khô rồi lấy phim từ...
Bây giờ đang băng qua kênh Missouri, dòng nước di chuyển đang ở bên dưới hắn. Hắn nhìn theo những con sóng bạc đầu trượt qua sông và đột nhiên cảm thấy như mình đang chuồi đi còn dòng sông thì chững lại. Một cảm giác đổ sụp, rệu rã, lạ lẫm trào dâng qua hắn. Hắn rời chân ga.
Chiếc xe thùng chạy chậm dần trên làn đường bên ngoài rồi xe dừng lại. Dòng giao thông phía sau hắn ùn đến, bấm còi inh ỏi. Hắn không nghe thấy.
Hắn ngồi đấy, chầm chậm cho xe trôi về phương Bắc bên trên dòng sông tĩnh lặng, đối diện với mặt trời buổi sớm. Nước mắt rỉ ra từ bên dưới kính râm của hắn mà nhỏ nóng hổi lên hai cánh tay.
Ai đó đang gõ gõ lên cửa sổ xe. Một người lái xe, gương mặt sáng sớm tái xanh sưng húp mới ngủ dậy, đã ra khỏi xe đằng sau hắn. Người này đang quát tháo gì đấy qua cửa sổ xe.
Dolarhyde nhìn người đàn ông. Những ánh đèn xanh chớp lóa đang từ đầu kia cầu tiến lại. Hắn biết mình nên lái xe đi. Hắn yêu cầu thân xác mình nhấn lên chân ga và nó cũng làm thế. Người đàn ông đứng bên ngoài xe nhảy thụt lùi để cứu lấy chân mình.
Dolarhyde ghé vào bãi đậu xe của một nhà nghỉ gần giao lộ với quốc lộ 270. Một chiếc xe buýt đưa đón học sinh đang đậu trong bãi, kèn đồng tựa vào cửa sổ sau của xe buýt.
Dolarhyde tự hỏi liệu mình có phải đi lên xe buýt cùng những người già không.
Không, không phải thế. Hắn nhìn quanh tìm chiếc Packard của mẹ mình.
"Vào xe đi. Đừng có cho chân lên ghế đấy
mẹ hắn đã bảo.
Cũng không phải điều này.
Hắn đang ở trong bãi đậu xe của một nhà nghỉ bên mạn Tây thành phố St. LouIs và hắn muốn được có khả năng Lựa Chọn nhưng lại không thể.
Trong sáu ngày nữa, nếu hắn có thể chờ đến đấy, hắn sẽ giết Reba McClane. Hắn đột nhiên phát lên âm thanh chói tai qua mũi.
Biết đâu Rồng sẽ tự nguyện xử gia đình Sherman trước và chờ thêm một mùa trăng nữa.
Không. Hắn sẽ không chờ đâu.
Reba McClane không biết về Rồng. Cô ấy nghĩ mình đang cùng với Francis Dolarhyde. Cô muốn đặt thân mình vào Francis Dolarhyde. Cô chào đón Francis Dolarhyde vào trong giường của bà ngoại.
"Em đã có một thời gian tuyệt vời anh D. ạ", Reba McClane đứng trong sân và nói.
Có lẽ cô thích Francis Dolarhyde. Phụ nữ mà làm thế thì thật biến thái, thật ti tiện. Hắn hiểu mình phải khinh ghét cô vì điều này, nhưng Chúa ơi, điều ấy mới tuyệt diệu làm sao.
Reba McClane mang tội vì đã thích Francis Dolarhyde. Tội rành rành.
Nếu không nhờ sức mạnh từ sự Biến Đổi, không nhờ có Rồng, thì hắn hẳn đã không thể nào đưa cô vào nhà mình. Hẳn hắn sẽ không có khả năng làm tình. Hay là có nhỉ ?
"Lạy Chúa tôi người ơi tuyệt vời quá."
Đấy là điều cô đã nói. Cô đã nói "người ơi"
Đám đông dùng điểm tâm xong đang ra khỏi nhà nghỉ, băng qua xe hắn. Những cái liếc hờ hững của họ giẫm bước lên hắn trên những bàn chân nhỏ xíu.
Hắn cần phải nghĩ. Hắn không thể về nhà. Hắn nhận phòng trong nhà nghỉ, gọi điện đến công ty xin phép nghỉ ốm. Căn phòng hắn thuê đơn điệu và yên tĩnh. Hình ảnh trang trí duy nhất là mấy tấm ảnh thuyền hơi nước xấu xí. Chẳng có gì rực lên từ mấy bức vách.
Dolarhyde mặc nguyên quần áo mà nằm xuống. Trần nhà có những đốm lấp lánh từ lớp vữa trám. Cứ vài phút hắn phải ngồi dậy đi tiểu. Hắn lập cập, rồi toát mồ hôi. Một giờ trôi qua.
Hắn không muốn đem Reba McClane cho Rồng. Hắn nghĩ đến những gì Rồng sẽ gây ra cho hắn nếu hắn không dâng cô ấy lên.
Nỗi sợ hãi tột cùng kéo đến từng đợt; thân xác không thể chịu đựng điều này được lâu. Trong những khoảng lặng nặng nề giữa từng đợt ấy, Dolarhyde có thể suy nghĩ.
Làm sao hắn có thể tránh không trao cô cho Rồng ? Có một cách cứ thôi thúc trong hắn. Hắn đứng dậy.
Công tắc đèn cách lên một tiếng lớn trong phòng tắm lát gạch. Dolarhyde nhìn vào thanh treo màn tắm, một thanh ống chắc chắn dài ba xăng ti mét vít vào tường phòng tắm. Hắn tháo màn tắm xuống mắc che lên gương.
Chỉ bằng một tay, hắn túm lấy ống kéo người lên cho đến lúc cằm ở ngang tầm ống, đầu ngón chân hắn rê lên thành bồn tắm. Ống này đủ chắc chắn đây. Dây thắt lưng của hắn cũng chắc. Hắn có thể buộc bản thân mình làm thế. Hắn không sợ điều ấy.
Hắn buộc đuôi thắt lưng quanh ống thành nút ghế đơn. Đầu thắt lưng mang khóa tạo thành một thòng lọng. Dây thắt lưng dày không đu đưa qua lại, chỉ thòng xuống thành một thòng lọng chặt cứng.
Hắn ngồi xuống nắp bồn cầu mà nhìn lên thòng lọng. Chân gã sẽ vẫn chạm đất, nhưng hắn có thể chịu được. Hắn có thể giữ cho hai tay tránh khỏi thòng lọng cho đến khi hắn yếu đến mức không giơ tay lên được nữa.
Nhưng giờ đây khi hắn và Rồng đã Phân Thân làm sao hắn có thể chắc chắn rằng cái chết của hắn sẽ ảnh hưởng đến Rồng chứ ? Có thể sẽ không ảnh hưởng gì đâu. Làm sao hắn có thể đảm bảo rằng khi hắn chết rồi Rồng sẽ để cho cô ấy yên ?
Sẽ phải mất vài ngày người ta mới tìm ra xác hắn. Cô ấy sẽ thắc mắc hắn ở đâu, Trong thời gian đó liệu cô có đến nhà hắn lần sờ quanh tìm hắn không ? Đi lên lầu lần quanh tìm hắn rồi bị ngạc nhiên ấy ?
Rồng Đỏ Vĩ Đại sẽ chỉ mất một giờ để phun cô ấy xuống cầu thang.
Hắn có nên gọi điện cảnh báo cô ấy không nhỉ ? Cô ấy có thể làm được gì để cưỡng lại Ngài, dù đã được cảnh báo trước ? Chẳng làm được gì cả. Cô ấy có thể hy vọng được chết nhanh chóng, hy vọng rằng trong cơn cuồng nộ Ngài sẽ cắn thật sâu.
Trên lầu trong nhà của Dolarhyde, Rồng đang ngồi chờ trong những bức tranh mà hắn đã lồng khung bằng chính tay mình. Rồng đang chờ trong những quyển sách mỹ thuật và tạp chí hằng hà sa số, được tái sinh từ mỗi lần mà một tay phó nháy... làm gì nhỉ ?
Dolarhyde có thể nghe thấy trong tâm trí mình giọng nói hùng mạnh của Rồng đang nguyền rủa Reba. Ngài sẽ nguyền rủa cô ấy trước, rồi mới cắn. Ngài cũng sẽ nguyền rủa Dolarhyde nữa - bảo với cô ấy rằng hắn chẳng là gì cả.
"Đừng làm thế. Đừng... làm thế," Dolarhyde nói với lớp gạch men vang dội. Hắn lắng nghe giọng của mình, giọng của Francis Dolarhyde, giọng nói mà Reba McClane dễ dàng hiểu được, giọng của chính hắn. Cả đời hắn đã rất xấu hổ với giọng của mình, đã nói ra những điều độc ác chua chát với người ta bằng giọng ấy.
Nhưng hắn chưa từng nghe thấy giọng của Francis Dolarhyde nguyền rủa mình.
"Đừng làm thế."
Giọng nói hắn đang nghe thấy lúc này đây, chưa khi nào, chưa bao giờ nguyền rủa hắn. Nó đã nhắc lại lời thóa mạ của Rồng. Ký ức ấy làm hắn ê chề.
Chắc hắn không phải thằng can đảm, hắn nghĩ. Hắn chợt ngộ ra rằng mình chưa bao giờ phát hiện ra điều này và giờ thì hắn thấy tò mò.
Hắn có một mảnh kiêu hãnh mà Reba McClane đã trao tặng. Mảnh ấy bảo hắn rằng chết trong phòng tắm là một cái kết đáng thương.
Còn gì nữa ? Còn cách nào khác nữa chứ ?
Có một cách mà khi nó nảy ra trong hắn thì nó thật báng bổ, hắn biết chứ. Nhưng đó là một cách.
Hắn đi đi lại lại trong phòng trọ, qua lại giữa các giường, và từ cửa chính sang các cửa sổ. Vừa đi hắn vừa tập nói. Lời lẽ tuôn ra cũng tạm được nếu hắn hít thở sâu giữa các câu và không vội.
Hắn có thể nói rất tốt giữa các cơn hãi sợ dồn dập. Lúc này đây hắn đang sợ kinh lắm, một nỗi sợ khiến hắn phát nôn. Một khoảng lặng sẽ đến ngay sau đấy. Hắn chờ, và khi nó đến hắn lao tới điện thoại yêu cầu một cuộc gọi đến Brooklyn.

Một ban nhạc trường trung học đang lên xe buýt trong bãi đỗ xe của nhà nghỉ. Bọn trẻ con trông thấy Dolarhyde đi đến. Hắn phải đi xuyên qua đám học sinh để đến được xe mình.
Một cậu bé béo ú, mặt tròn vo đeo thắt lưng Sam Browne xoắn đủ vòng cau mặt lại, hít vào phồng ngực lên rồi co duỗi bắp tay khi Dolarhyde đi qua. Hai cô bé khúc khích cười. Kèn đồng thổi toáng lên từ cửa sổ xe buýt khi Dolarhyde đi qua nên hắn chẳng hề nghe thấy tiếng cười sau lưng mình.
Trong vòng hai mươi phút hắn dừng xe trên con đường mòn cách nhà bà ngoại ba trăm mét.
Hắn lau mặt, hít sâu vào chừng ba bốn lần. Hắn tóm chặt khóa nhà bên tay trái, vô lăng bên tay phải.
Một âm thanh the thé ai oán phát ra từ mũi hắn. Âm thanh một lần nữa lớn hơn. Lớn hơn, lớn hơn nữa. Đi thôi.
Sỏi bắn ra như mưa rào sau xe thùng khi nó phóng tới trước, ngôi nhà nảy lên nảy xuống to hơn trước kính chắn gió. Xe lao xiên xiên vào trong sân và Dolarhyde đã thoát ra khỏi xe, đang chạy.
Vào trong nhà, không nhìn phải hay trái gì, lao sầm sập xuống cầu thang tầng hầm, dò dẫm trong cái rương gắn ổ khóa dưới hầm, nhìn vào mấy chìa khóa.
Chìa khóa rương ở trên nhà. Hắn không để mình có thời gian suy nghĩ. Một tiếng ngân lanh lảnh từ mũi hắn thật to hết mức để làm tê dại suy nghĩ, để nhấn chìm giọng nói khi hắn chạy lao lên cầu thang.
Giờ đã ở bên bàn giấy rồi, lần mò trong ngăn kéo tìm chìa khóa, không nhìn vào bức tranh Rồng nơi chân giường. "NGƯƠI ĐANG LÀM GÌ ĐẤY ?"
Chìa khóa đâu, chìa khóa đâu rồi ?
"NGƯƠI ĐANG LÀM GÌ ĐẤY ? DÙNG LẠI. TA CHƯA TỪNG TRÔNG THẤY MỘT ĐỨA TRẺ DƠ BẨN KINH TỞM NHƯ NGƯƠI. DỪNG LẠI."
Bàn tay đang lục tìm của hắn chậm dần.
"NHÌN... NHÌN TA NÀY."
Hắn túm chặt mép bàn – cố không quay về phía tường. Hắn đau đớn liếc mắt nhìn chỗ khác khi đầu hắn quay lại dù hắn không muốn.
"NGƯƠI ĐANG LÀM GÌ ĐẤY ?"
"Đâu có gì."
Điện thoại đang reo, điện thoại reo, điện thoại reo. Hắn nhấc máy lên, lưng quay về phía bức tranh.
"Chào anh D., anh thấy sao rồi ?" giọng của Reba McClane.
Hắn hắng giọng. "Ổn" - thì thào không ra hơi.
"Em thử gọi cho anh dưới kia. Văn phòng anh bảo anh ốm - giọng anh nghe kinh quá."
"Nói chuyện với tôi đi."
"Tất nhiên em sẽ nói chuyện với anh. Thế anh nghĩ em gọi anh để làm gì nào ? Có gì không ổn à ?"
"Cúm
hắn đáp.
"Anh sẽ đi bác sĩ chứ ?... Anh à ? Em hỏi anh có đi bác sĩ không ?"
"Nói lớn lên." Hắn quờ quạng quanh ngăn kéo, thử tìm ngăn kéo bên.
"Đường truyền không tốt ạ ? D. này, anh không nên ở một mình khi ốm thế."
"BẢO CÔ TA TỐI NAY ĐẾN ĐÂY MÀ CHĂM SÓC CHO NGƯƠI."
Dolarhyde suýt chút nữa đã chặn tay được lên ống nói kịp thời rồi.
"Chúa ơi, cái gì thế ? Có ai đó ở với anh à ?"
"Radio, tôi đụng sai nút."
"Này D., anh có muốn em nhờ ai đến không ? Anh nghe không được ổn. Em sẽ tự đến vậy. Em sẽ nhờ Marcia đem đồ ăn trưa đến cho em."
"Không." Chìa khóa nằm dưới sợi thắt lưng cuộn lại trong ngăn kéo. Giờ hắn lấy được rồi. Hắn lùi ra hành lang, mang theo điện thoại. "Tôi ổn mà. Sẽ gặp cô sớm thôi." Âm "s" xém chút làm hắn ngã quỵ. Hắn chạy xuống cầu thang. Dây điện thoại giật ra khỏi tường và điện thoại lăn lông lốc xuống cầu thang bên cạnh hắn.
Một tiếng thét phẫn nộ điên cuồng. "TRỞ LẠI ĐÂY MẶT LÌN."
Xuống dưới tầng hầm. Trong rương bên cạnh hộp thuốc nổ của hắn là một va li chất đầy tiền mặt, thẻ tín dụng và bằng lái xe mang nhiều tên khác nhau, khẩu súng của hắn, dao và dùi cui.
Hắn quơ lấy va li rồi chạy lên tầng trệt, vội vàng băng qua cầu thang, sẵn sàng chiến đấu nếu Rồng có lao xuống cầu thang. Vào trong xe lái thật nhanh, lảo đảo nghiêng ngả trên đường mòn rải sỏi.
Hắn chạy chậm lại trên đường cao tốc rồi ghé vào điểm tạm nghỉ để nôn thốc ra mật vàng. Đôi phần nỗi sợ hãi đã biến đi. Chạy xe tiếp với vận tốc cho phép, bật đèn xi nhan thật lâu trước mỗi khúc cua, hắn cẩn thận chạy ra sân bay.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Rồng Đỏ.