• 114

Chương 11-2


Số từ: 4458
Dịch giả: Nguyễn Hạnh Quyên
NXB Văn Học

Mẹ,
Katrina kiên nhẫn nói.
Mẹ biết không phải thế. Khi bố mẹ mà đi gặp luật sư, ai cũng biết thế có nghĩa là ly dị.


Mẹ nghĩ là mọi chuyện đều ổn,
Nico nói.
Mẹ sẽ gọi cho cô Wendy ngay...


Đừng nói với cô ấy là con nói với mẹ vụ ly dị nhé. Con không muốn làm Magda gặp rắc rối!
Katrina vội nói.

Ừ. Mẹ chỉ xem cô ấy thế nào thôi - có lẽ cô ấy chưa về.
Nico nhấn số, nhưng nó chuyển thẳng vào tin nhắn của Wendy - bằng chứng cho thấy, Nico nghĩ, Wendy vẫn chưa về hoặc là đang bay chiều hôm đó.
Chiếc xe đỗ lại trước lối vào Triển lãm của Madison Square Garden. Cô và Katrina xuống xe, băng qua quảng trường nhỏ. Bên ngoài lối vào, rất nhiều cảnh sát đứng chặn đường, là hai ba paparazzi ăn mặc lôi thôi - trình diễn chó không phải là một sự kiện hoành tráng gì cho lắm. Vẻ mặt buồn chán của họ cho thấy họ ý thức rất rõ việc này, nhưng vẫn hy vọng có gì đó hấp dẫn. Biết đâu Jennifer Lopez tự dưng đổi tính thích chó thì sao.

Này! Nico,
một trong số họ gọi cộc lốc, giơ máy ảnh lên. Nico lắc đầu, và theo bản năng quàng tay quanh cổ Katrina, cố che mặt con bé. Katrina thở dài, và một khi đi an toàn qua bọn chụp ảnh, thì kêu ầm lên.
Mẹ,
nó rầy rà, giật giật tóc vẻ khó chịu,
Mẹ bảo vệ con hơi quá. Con đâu phải là một đứa bé nữa.

Nico dừng lại, ngượng nghịu cười với Katrina, đột nhiên bị sự phản ứng của con gái làm tổn thương. Ý nghĩ con gái có thể ghét mình như một nhát dao nhọn đâm vào cô. Nhưng cô vẫn là mẹ nó, và Katrina vẫn là một đứa con gái bé bỏng.
Mẹ là mẹ con, mẹ có quyền được bảo vệ quá mức. Cho đến khi nào con ít nhất là năm mươi tuổi.


Xin mẹ đấy,
Katrina nói. Con bé bĩu môi - rất nhanh thôi, nó sẽ hôn bọn con trai, Nico sợ hãi nghĩ. Cô không muốn con gái mình chơi bời với bọn con trai. Thế thật phí thời gian. Bọn trai tuổi teen thật kinh khủng... Có lẽ cô và Seymour nên gửi con bé tới trường nội trú nữ, một nơi nào đó an toàn... như Thụy Điển chẳng hạn... nhưng làm sao mà cô sống nổi, khi không được gặp con gái suốt mấy tuần liền?

Này mẹ?
Katrina nói, nhìn cô vẻ lo lắng ngạc nhiên.
Đi tìm bố đi.
Và cầm lấy tay Nico, nó bước đi trước, kéo Nico theo sau.

Từ từ con yêu. Mẹ đi giày cao gót mà,
Nico nói, nghĩ mình nói nghe giống hệt mẹ mình. Và nếu giống thật thì sao, cô nghĩ. Không thể nào tránh khỏi việc giống mẹ mình khi ta trở thành một bà mẹ; chống lại việc đó chỉ là lãng phí thời gian. Và hơn nữa, cũng thật hay...

Mẹ sinh ra đã đi giày cao gót rồi,
Katrina bật cười, dừng lại để Nico bắt kịp.
Mẹ sinh ra để cai trị.


Cám ơn con, Mèo con.


Con tin là Tunie sẽ thắng, mẹ có tin thế không ạ?
Katrina nói, vung vẩy hai cánh tay của hai mẹ con.
Bố bảo nó là con chó chồn giỏi nhất ở nước mình, và nếu giám khảo không thấy thế...

Con bé tiếp tục bi bô, lại là một đứa bé con đầy hào hứng. Nico gật đầu, lắng nghe, và lại nghĩ mình yêu con bé đến nhường nào, và cô thực sự may mắn biết bao.

Shane mặc quần jeans trắng và sơmi đỏ. Đỏ anh đào, chứ không phải đỏ nâu hay đỏ kiểu Giáng sinh. Có một con cá sấu nhỏ màu xanh lá cây trên ngực trái. Chiếc áo được giắt trong quần jeans trắng, và Shane thắt dây thắt lưng bằng da màu nâu. Dầu vậy cái áo vẫn lòi ra. Chừng nào còn sống cô sẽ không bao giờ quên cái áo đó.

Xin quay lại sân bay,
Wendy nói.
Tài xế gật đầu. Cô ngạc nhiên khi giọng mình bình tĩnh và lạnh te đến mức đó. Thực sự như người máy. Nhưng có lẽ chuyện này chả có gì ngạc nhiên. Giờ cô đã chính thức chết ở bên trong. Cô không còn cảm xúc, linh hồn nữa. Cô sẽ không bao giờ bị ảnh hưởng bởi bất cứ thứ gì nữa. Cô chỉ là một cỗ máy. Được đánh giá bằng khả năng kiếm tiền và cung cấp lương thực. Chi trả cho mọi thứ. Ngoài điều đó ra, họ không cần cô cho bất cứ việc gì.
Chiếc xe đỗ lại trước cổng, và đột nhiên cô nghĩ một khi chiếc xe chạy qua và ra khỏi Palm Beach Polo Club, cô sẽ đi đến mức không còn đường mà quay lại nữa. Dừng lại! một giọng trong đầu cô nói. Quay lại đi - quay lại đi! Nhưng một giọng khác lại nói, Không. Mày nhục nhã thế là đủ rồi. Mày phải vạch ra ranh giới, nếu không sẽ không bao giờ được họ tôn trọng nữa. Bây giờ quay lại sẽ không thay đổi được gì cả; chỉ khiến mọi chuyện tồi tệ hơn. Sẽ không có chuyện quay lại. Chỉ có tiến lên phía trước, với sự thật nghiệt ngã.
Cánh cửa sắt màu trắng mở tung ra, và chiếc xe chạy qua. Cô ngả người trên ghế, như thể sợ bị nhìn thấy. Cô có thể làm gì khác đi? Cô có thể nói gì? Cô phải nói gì cơ chứ? Với câu nói này thì phải trả lời thế nào cho đúng,
Wendy, anh không yêu em. Và anh nghĩ anh chưa từng yêu em
?
Giá như... giá như cô có con cái bên cạnh để an ủi mình. Nhưng chúng cũng không muốn cô, cô đau khổ nghĩ. Thực sự là thế ư? Hay cô đang nhìn tình huống này với sự không chín chắn đơn giản hóa mọi thứ của một đứa trẻ? Suy cho cùng chúng chỉ là trẻ con. Chúng không muốn ngày hôm đó của chúng bị phá hỏng. Lẽ ra cô có thể ở lại, nhưng cô không thể ở cạnh Shane, và bố mẹ anh, len lén liếc nhìn cô, biết sự thật...
Nó không yêu cô, cô biết đấy. Và nó chưa bao giờ yêu cả. Chúng tôi luôn biết. Sao cô lại không?
Và: Giờ cô ta sẽ làm gì? Cẩn thận đấy. Cô ta nguy hiểm. Cô ta là một phụ nữ xấu xa. Cô ta có thể khiến mọi thứ khó khăn với Shane và bọn trẻ. Chúng tôi hy vọng cô ta sẽ cư xử hợp tình hợp lý...
Và cái áo sơmi màu anh đào và quần jeans trắng đó. Và đôi dép Gucci màu nâu. Shane đã trở thành... một trong số họ.
Một người ngựa.
Còn cô thì không. Cô hoàn toàn không thuộc về nơi đó.
Khi chiếc Citation đậu xuống sân bay Palm Beach, cô đã lấy xe đi thẳng tới khách sạn Breakers, hy vọng gặp được Shane và bọn trẻ trong phòng suite của họ. Nhưng rồi cô chỉ gặp bố mẹ Shane đang mặc quần soọc Bermuda để lộ ra những bắp chân nần nẫn thịt trông giống như ổ bánh mì. Họ đang ăn sáng, và khi cha của Shane, Harold, mở cửa, ông ta chả buồn giấu đi vẻ kinh ngạc.
Chắc bố không nghĩ sẽ gặp con ở đây nhỉ, Wendy nghĩ, cảm thấy đắc thắng.
Chào bố, Harold,
cô nói. Và Harold, ông hẳn đã quyết định tốt nhất là không nên gây chuyện với cô, vội quay lại nói,
Marge, xem ai đến này. Wendy đấy.


Xin chào, Wendy,
Marge nói, không buồn nhìn từ bàn lên. Trong giọng của bà có một sự lạnh lùng không thể nhầm lẫn được.
Tiếc quá,
bà nói.
Shane với bọn trẻ vừa mới đi xong. Nhưng mẹ nghĩ chắc họ không biết là con sẽ đến.

Thế thật, Wendy nghĩ.
Họ đi đâu?
cô hỏi.
Marge và Harold liếc nhau. Marge cầm nĩa lên, và chọc vào món trứng ốpla.
Bố con bọn nó đi tìm một con ngựa,
Marge nói.

Wendy, con uống cà phê không?
Harold nói, ngồi xuống đối diện vợ.
Trông con có vẻ nên làm một ngụm.


Vâng ạ. Con cám ơn,
Wendy nói.

Con có thể gọi phục vụ phòng,
Harold nói.
Ở đây họ nhanh nhẹn lắm. Phục vụ tuyệt hảo.

Nếu mình giết hai ông bà già này, liệu bồi thẩm đoàn có hiểu cho không nhỉ? Wendy băn khoăn.

Đừng có ngốc thế, Harold. Nó uống cốc của tôi cũng được. Đây, Wendy,
Marge vừa nói vừa đẩy cái tách về phía cô.

Con không muốn uống cốc của mẹ,
Wendy nói.

Dù sao Marge cũng không uống cà phê. Chưa bao giờ,
Harold nói.

Tôi có uống,
Marge cau có nói.
Ông không nhớ à? Khi chúng ta mới lấy nhau, tôi uống sáu tách cà phê một ngày. Rồi khi mang thai Shane thì tôi thôi không uống nữa. Bác sĩ sản khoa bảo chất caffeine không tốt. Hồi đó ông này được coi là rất tân tiến.

Wendy đờ đẫn gật đầu. Có phải họ đang cố tình làm thế này, tra tấn cô vì đã là một cô vợ tồi với đứa con trai hoàn hảo thân yêu của họ? Họ biết được bao nhiêu chuyện? Có lẽ là tất cả - họ ở đây, đúng không nhỉ? Chắc chắn họ biết mọi chuyện.

Họ đâu rồi?
Wendy hỏi, rót cho mình một tách cà phê từ cái bình màu trắng.

Ai cơ?
Marge hỏi.
Ồ, thôi đi, Wendy nghĩ, liếc bà một cái. Bà đâu có lú lẫn đến mức đó. Bà biết là ai mà.
Shane. Và bọn trẻ.
Cô nhấp một ngụm cà phê và nó nóng bỏng cả miệng.
Marge nhăn mặt lại tập trung.
Đâu ấy Harold nhỉ?
bà hỏi.
Palm Beach gì đó...


Câu lạc bộ ngựa Palm Beach,
Harold nói, cẩn thận không nhìn Wendy.

Đúng rồi,
Marge đồng tình.
Nghe bảo nổi tiếng lắm.
Một khoảng im lặng dài khó chịu diễn ra, cuối cùng bị Marge phá vỡ.
Đừng nói là con đang định đi gặp bố con nó đấy chứ?
Marge hỏi.

Đương nhiên có ạ,
Wendy nói.
Sao lại không chứ?
Cô cẩn trọng đặt cái tách xuống đĩa.

Nếu bố là con thì chắc bố sẽ không làm thế đâu,
Harold nói. Marge nhìn ông như thể bảo ông im lặng, nhưng Harold mặc kệ.
Bố nghĩ ít nhất con nên gọi trước. Shane bảo cần phải có giấy phép đặc biệt gì đó.


Để mua một con ngựa? Con không nghĩ thế,
Wendy nói.
Cô đi xuống sảnh và được người quản lý chỉ đường. Câu lạc bộ Palm Beach thực ra không ở Palm Beach. Nó ở Wellington, Florida, cách ba mươi phút về phía Tây.
Cô vào lại xe.
Khi đến câu lạc bộ, cô phát hiện ra Harold nói đúng - ta cần một giấy phép đặc biệt mới được vào. Cô hối lộ tay gác cổng hai trăm đô, số tiền mặt cuối cùng của cô khi cầm đi du lịch.
Cô bước qua lối vào hẹp, kéo vali quà cho bọn trẻ, vẫn hy vọng thành công. Khi đi qua phía bên kia, cô dừng lại tuyệt vọng. Sân rộng khổng lồ, bằng cỡ một cái sân đánh golf. Phía bên phải cô là một chuồng ngựa dài có rào dựng phía trước, nhưng xa xa còn có thêm chuồng và bãi tập của ngựa, và những cái rạp lớn màu xanh và trắng. Làm thế nào cô tìm được họ đây?
Cô tiến vào lối vào chuồng đầu tiên. Bên trong vừa tối vừa lạnh lẽo, như một đường hầm, cô tưởng tượng nó chứa đựng đầy những điều ngạc nhiên khó chịu. Cẩn trọng nheo mắt nhìn trong không gian mờ tối, cô thấy một con ngựa lớn được buộc vào tường; con ngựa nhìn cô, cúi đầu xuống, và nện móng. Wendy sợ hãi nhảy bật ra sau.
Một phụ nữ trẻ bước ra từ phía sau con ngựa.
Chị cần gì?
cô ta nói. Wendy bước tới một bước.
Tôi đang tìm chồng tôi. Và con tôi. Họ đến mua ngựa.


Từ chuồng nào?


Sao cơ?


Từ chuồng nào?
cô ta lặp lại.
Ở đây có hàng trăm chuồng. Họ có thể ở bất cứ nơi nào.

Ồ.


Chị có gọi được cho họ không?


Được,
Wendy gật đầu.
Tôi sẽ gọi.
Cô bắt đầu quay ra.

Thế người huấn luyện của họ là ai?
cô kia hỏi, quyết định giúp đỡ.
Người huấn luyện? Wendy nghĩ.
Tôi không biết.


Chị thử đến văn phòng xem,
cô kia nói.
Cứ đi theo đường đó. Nó ngay ở góc kia thôi.


Cám ơn cô,
Wendy nói. Cô bước dọc chuồng ngựa và suýt tí thì bị một cái xe golf chẹt phải, xe này chở hai bà đội mũ lưỡi trai che nắng. Chiếc xe dừng lại và bà lái xe thò đầu ra.
Wendy à?
bà ta hỏi.
Có phải Wendy Healy không?


Vâng?
Wendy hỏi, bước tới vài bước.

Nina đây. Và Cherry,
Nina nói, chỉ vào người bạn đi cùng.
Nhớ bọn tôi không? Con chúng tôi học cùng trường St. Mary-Alice với con cô.


Xin chàooooo,
Wendy nói, như thể đột nhiên nhận ra họ.

Gặp cô vui quá,
Nina vừa nói vừa nhoài ra để ôm chầm lấy Wendy như thể họ là bạn bè lâu ngày không gặp.
Cô đang làm gì ở đây thế?


Con gái tôi đang mua một con ngựa...


Người huấn luyện của nó là ai?
Cherry hỏi. Cô này đeo đôi khuyên tai kim cương to cỡ bằng hạt hạnh nhân.
Marc Whittles? Anh ta giỏi nhất đấy. Cô phải có được Marc đi cùng khi đi mua ngựa...


Tôi thực sự không chắc lắm... Tôi vừa từ phim trường quay về đây. Ở Rumani,
Wendy nói thêm, hy vọng việc này giải thích mọi điều.

Chúa ơi. Đời chị mới hoành tráng làm sao,
Nina kêu lên.
Cherry và tôi luôn bảo lẽ ra chúng tôi nên có sự nghiệp chứ không phải chồng.


Làm việc nhiều hơn,
Cherry đồng ý, và Nina, giọng có hơi hướng miền Nam, cười như nắc nẻ. Nina là một trong những phụ nữ, Wendy quyết định, không thể không quý mến, dù ta không thích cách sống của chị ta.
Bạn yêu,
chị ta nói, ngạc nhiên nhìn Wendy,
xe golf của chị đâu?


Xe golf?
Wendy hỏi.
Tôi không biết là phải cần có xe.


Mọi thứ đều ở rất xa... Chị không định đi bộ đấy chứ?
Cherry kinh hoàng hỏi.

Thực ra tôi không biết họ đang ở đâu,
Wendy thú nhận.
Tôi đi công tác, và điện thoại của tôi...


Ồ bạn yêu, đừng lo. Bọn tôi mất liên lạc với chồng con liên tục ấy mà,
Nica kêu lên, phẩy tay với lý do của Wendy.

Tốt hơn là nên như thế,
Cherry thêm vào.
Câu đó khiến hai bà kia lại rú lên cười.

Sao chúng ta không thử đến chuồng của Marc trước nhỉ, chị nghĩ thế nào?
Nina nói, hỏi ý kiến Cherry.
Nhảy lên đi nào,
chị ta nói với Wendy.
Bọn tôi sẽ cho chị đi nhờ.

Wendy bỏ vali lên cái giỏ sắt ở sau xe.
Chúa ơi,
Cherry nói.
Đừng nói là chị mang cái đó từ Rumani về đấy nhé?


Thực tình là thế,
Wendy nói, trèo lên ghế sau.

Thật là một bà mẹ hết lòng vì con,
Cherry nói.
Khi tôi đi châu Âu về, chồng và con tôi biết tôi sẽ không ra khỏi giường trong ba ngày. Chênh lệch múi giờ mà.


Cưng ơi, chị bị lệch múi giờ ngay cả khi mới lên đỉnh núi Aspen.

Cherry nhún vai thẹn thùng kiểu con gái.
Tôi mỏng manh mà.

Wendy mỉm cười, ước gì mình có thể tham gia nói chuyện vui vẻ. Nina và Cherry cực kỳ tử tế, nhưng họ quá khác. Cánh mũi bành ra của họ (chắc là hậu quả của phẫu thuật mũi hồi đầu những năm tám mươi, Wendy nghĩ. Thật là khó chịu khi ta có thể biết đích xác kết quả của giai đoạn phẫu thuật thẩm mỹ nào) và thân hình mảnh mai của họ khiến cô nghĩ đến giống ngựa đua nòi. Dường như họ chả có gì phải bận tâm cả, mà sao họ phải thế chứ? Chồng họ giàu, và dù họ có phải ly dị, cuối cùng họ cũng có đủ tiền để không bao giờ phải làm việc... Cuộc sống như thế sẽ thế nào nhỉ? Cô tự hỏi. Cô ngả đầu ra sau. Có lẽ là dễ chịu tuyệt đối. Thảo nào họ tử tế thế. Trong đời họ thực sự chả có gì tồi tệ có thể xảy ra cả... Và nghĩ đến cái tình cảnh tồi tệ không tránh khỏi hiện nay với Shane, cô siết chặt tay trên thành chiếc xe.

Mà này,
Nina nói,
thằng bé nhà cô - Tyler phải không nhỉ? - đáng yêu không chịu được ấy.


Thế à,
Wendy nói, gật đầu. Giờ biết mình sắp sửa được gặp con, cô cảm thấy hồi hộp kỳ lạ.

Còn chồng cô, Shane, thì rất dịu dàng với thằng bé,
Cherry nói thêm.
Bọn tôi luôn bảo rằng cô thật may mắn làm sao khi cưới được ông chồng chịu làm công việc của bà mẹ. Chiều nào sau giờ học anh ấy cũng tới đón bọn nhỏ. Hầu hết đàn ông đều bảo là muốn làm thế, nhưng khi ta để họ làm thì họ hoàn toàn không xoay xở nổi.


Chồng tôi còn không bao giờ biết cách mở một cái xe nôi,
Nina nói.

Chúng tôi nghĩ chị đã đào tạo anh ấy rất tốt,
Cherry gật đầu.
Chúng tôi luôn tự hỏi chị có bí quyết gì.

Giá như họ biết sự thật, Wendy chua chát nghĩ.
Ừ, tôi nghĩ là... mình may mắn thôi,
cô buồn bã nói.

Đến nơi rồi đây!
Nina vui vẻ reo lên, chỉ một chuồng ngựa sơn trắng có mái màu xanh lá cây. Có hàng rào tròn vây quanh phía trước, sơn các sắc màu sặc sỡ. Ở giữa vòng tròn là một con ngựa trắng xám được một phụ nữ đội mũ kỵ sĩ màu đen cưỡi. Shane và Magda đứng ở một bên, hai bố con đang nói chuyện với một thanh niên cao ráo mặt góc cạnh như ngôi sao điện ảnh. Phía bên kia là Tyler và Chloe, đang nắm tay cô vú em, Gwyneth.
Shane đây rồi,
Cherry nhận xét.
Ồ đó là Marc, phải không nhỉ? Ồ tốt rồi, cuối cùng nhà cô cũng thuê được Marc. Không cần phải lo lắng nữa, anh ta giỏi lắm,
chị ta nói, quay sang mỉm cười với Wendy.
Wendy mỉm cười lại, thấy lo lắng.

Shane cưng ơi,
Nina gọi,
bọn tôi mang quà đến cho anh này! Vợ anh!
Wendy xuống xe. Rồi vẫy tay đeo đầy nhẫn, hai phụ nữ kia lái xe đi.
Wendy đứng đó, vali trong tay, nghĩ hẳn là mình trông như một kẻ tị nạn.
Cả nhà nhìn cô. Dường như không ai biết phải làm gì.
Cư xử thật tự nhiên, cô nghĩ. Nhưng tự nhiên là thế nào? Cô đặt vali xuống và vẫy tay.
Xin chào...


Mẹ!
Magda hét lên to hết cỡ, như thể có ai đang giết nó.
Nó đang mặc chiếc quần co dãn màu nâu; chân đi đôi bốt nhỏ thắt dây.
Mẹ đến rồi!

Nó ngượng nghịu chạy về phía Wendy hai tay giơ ra. Nó hơi béo, Wendy lo lắng nghĩ - bên dưới áo sơmi trắng ta có thể nhìn thấy ngực và hai núm vú nhỏ.
Mình phải mua áo ngực cho nó. Ngay ngày mai,
Wendy nghĩ, cảm thấy tội lỗi không chịu nổi.
Mình sẽ không nói gì về việc nó béo, nó đang lớn mà.
Và cô dang rộng vòng tay ôm con gái, ngửi mùi tóc nó, chua nồng mùi mồ hôi. Và cô nghĩ các bà mẹ chỉ bằng mùi cũng có thể nhận ra con mình.

Gặp được mẹ, con vui quá,
Magda kêu lên.
Và rồi Tyler, như thể quyết định là an toàn, chạy lại chỗ cô, chạy vòng quanh như một cái máy bay. Chloe bé bỏng bắt đầu vùng vẫy trong xe nôi, đòi được ra ngoài.
Em bé đây,
Gwyneth nói, chìa Chloe ra cho cô.
Mẹ đây rồi.
Và cô ta mỉm một nụ cười có vẻ lo lắng với Wendy.
Wendy nhìn sang Shane để biết chắc là anh hiểu được sự quan trọng của cảnh tượng này. Anh e dè cười với cô. Và cô quay đi, cúi xuống nói với Tyler.
Mẹ, con bị mất răng cửa rồi,
nó nói, chỉ vào chỗ trống ở mồm.

Mẹ xem nào,
Wendy nói.
Đau không con? Bà tiên răng đến chưa?

Tyler lắc cả thân mình từ bên này sang bên kia.
Không đau, nhưng chảy máu. Và bà tiên răng cho con mười đôla. Vì bố bảo là cái răng giá ngần ấy.


Mười đô? Răng nhỏ thế mà nhiều tiền ghê nhỉ. Thế con định làm gì với khoản tiền đó?


Ôi mẹ ơi. Mười đô đâu có gì nhiều đâu. Không đủ mua một cái đĩa CD.

Chúa ơi. Shane dạy chúng cái gì thế? Cô đứng lên, và nắm lấy tay con, bước đi.
Shane không hề bước tới hôn cô. Thay vào đó, anh chỉ vào người đàn ông đứng cạnh cô, anh này, Wendy nghĩ, không hề hấp dẫn như khi nhìn từ xa. Lại gần trông anh ta như thể được chế tạo ra vậy, như thể da anh ta làm bằng nhựa. Anh ta đeo cặp kính râm màu và hút thuốc (một điếu Parliament, trong khi có bao nhiêu là loại thuốc lá!) tóc nhuộm phẩy lai. Chân anh ta đi một đôi bốt màu đen cao đến tận đầu gối, và áo sơ mi trắng có sọc màu đỏ, cùng màu đỏ anh đào giống như áo của Shane.

Đây là vợ tôi, Wendy Healy. Đây là Marc Whittles. Người huấn luyện của chúng ta,
Shane nói.
Ít ra thì anh cũng gọi mình là vợ của anh, Wendy vừa nghĩ vừa bắt tay Marc. Và trong một giây, cô nghĩ có lẽ mình nhầm, có lẽ mọi thứ sau cùng đều ổn cả.

Bọn tôi không nghĩ Wendy sẽ đến,
Shane nói, cố tình nhìn cô.
Nhưng tôi đoán chắc là cô ấy lo cho bọn trẻ.


Tôi vừa đi công tác... tôi đã không gặp bọn trẻ...


Ở đâu?
Marc hỏi, phủi một mẩu tàn thuốc bám trên bốt.

Rumani,
Wendy nói.

Rumani á?
Marc hỏi, ngả đầu ra sau.
Ở đó có gì? Không có khu trượt tuyết đúng không? Và chắc chắn là không cửa hiệu mua sắm gì rồi.


Tôi đi làm việc,
Wendy nói, nghĩ mình sắp mất kiên nhẫn với tay này đến nơi.

Wendy làm phim,
Shane nói.

Mẹ là chủ tịch hãng Parador Pictures,
Tyler ré lên.
Con ngoan, Wendy nghĩ, siết tay thằng bé.

Thế... hay quá,
Marc nói, như thể đang tính toán giá trị của cô.
Ở đây bọn tôi có nhiều khách hàng làm trong ngành điện ảnh. Vì thế chị có thể coi đây như nhà.

Wendy mỉm cười hời hợt như thể bảo rằng không bao giờ có chuyện đó.

Vậy em thấy đó...
Shane nói, trong giọng lộ rõ sự đắc thắng,
bọn trẻ khỏe cả.


Phải.
Wendy lạnh lùng nói.
Em có thể thấy điều đó.

Họ căm ghét nhìn nhau.

Tháo con ngựa ra nhé?
Marc hỏi, tự nhiên thả điếu thuốc xuống bãi cỏ và dùng đầu bốt xéo lên. Magda túm lấy tay Wendy và kéo cô đi theo sau con ngựa.
Có phải nó là con ngựa đẹp nhất mẹ từng thấy không ạ?
Magda hỏi, mắt sáng bừng lên vì vui sướng.

Ừ đúng rồi, con yêu. Nó... đẹp quá,
Wendy nói. Cô chưa bao giờ đến gần ngựa, và dù con này không lớn lắm (
mười bốn gang tay
, mọi người cứ bảo với cô thế, mà cô không tài nào hiểu nổi ý nghĩa của điều đó), cô sợ đến nỗi không dám bước lại gần con vật. Dù nó đã được buộc vào chuồng ngựa bằng dây thừng - Wendy đoán là để nó không thoát ra ngoài - cô vẫn thấy sợ.
Nào, mẹ,
Tyler nói, giật giật tay cô.

Tyler, đứng... đứng yên ở đó,
cô ra lệnh. Nhưng Tyler giật tay ra khỏi tay cô và tiến thẳng lại chỗ con ngựa, nó cúi đầu xuống và hít hít tóc Tyler. Cô nghĩ mình bị trụy tim mất, nhưng Tyler sung sướng hét lên.
Nó cũng sẽ là con ngựa của con. Phải không ạ?
thằng bé nài nỉ hỏi.

Mẹ, thế này còn tuyệt hơn Giáng sinh,
Magda hỏi. Nó vòng tay ôm cổ con ngựa.
Tao yêu mày. Tao yêu mày, Prince,
nó nói,
Prince
là tên con ngựa, hoặc là tên Magda đã đặt cho nó.
Con ngủ với nó được không ạ?


Không. Không, con yêu...


Nhưng Sandy Pershenki...
- đứa quái nào thế? -
ở cả đêm với con ngựa của cô ấy. Khi nó bị đau bụng. Đợt đó là ba ngày trước khi diễn ra kỳ thi Olympic. Và cô ấy đã ngủ cả đêm trong chuồng của nó trên một cái võng. Và con ngựa không hề nằm đè lên cô ấy hay gì cả. Vì thế thực sự là rất an toàn. Và nếu ta bị ngã, ngựa sẽ không đạp lên mình đầu. Mọi người nghĩ là nó sẽ đạp, nhưng không phải thế, mẹ thấy không? Ngựa chúng nó biết đấy. Chúng biết mọi thứ...


Mẹ ơi?
Tyler hỏi.
Mẹ biết Sandy không?


Không. Mẹ không biết con yêu ạ,
cô nói, cúi xuống bế con lên. Nó nặng ghê. Và ăn mặc giống hệt Shane, quần jeans trắng và sơmi xanh.

Mẹ có thích Prince không ạ?
Tyler hỏi.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Rừng Son.