• 58

Nguyên Tắc 9


Số từ: 18634
Dịch giả: Đức Cường, Thiên Tứ
ChiBooks phát hành
NXB Thời Đại
Đừng Gây Áp Lực Với Mình, Nhưng Hãy Bắt Đầu Nghĩ Tới Chuyện Làm Mẹ
(Khả Năng Đó Không Phải Là Mãi Mãi Đâu)
Sáng hôm sau, tôi tỉnh dậy, thấy Thomas đang bước vào phòng. Trong một thoáng rùng mình, tôi nhận ra mình sẽ nhớ anh tới nhường nào. Anh đang đứng đó: sự hài hước, hiểu biết, sự tử tế của anh, tất cả gói gọn trong một món hàng tuyệt đẹp. Toàn bộ chuyện này sẽ sớm đến hồi kết, và tôi sẽ gục ngã. Tôi cố gắng xua ngay những ý nghĩ ấy khỏi đầu mình.

Anh đã ở đâu thế?
Tôi ngái ngủ.
Đôi mắt xanh dương của Thomas ánh lên vẻ phấn khích.
Anh đang tranh thủ điều tra giúp em. Hôm nay ta phải tới một công viên. Đây là nơi rất thích hợp để em có thể thực hiện nghiên cứu đấy!

Sau bữa sáng đúng kiểu Trung Quốc với cháo – loại cháo nấu đặc có thể cho thêm thịt hoặc cá – chúng tôi bắt một chiếc taxi tới công viên Trung Sơn. Thomas đã tập phát âm tên công viên đó suốt bữa sáng, nhưng cuối cùng tôi vẫn phải đưa cho tài xế taxi tờ giấy nhân viên lễ tân đưa cho chúng tôi, phát âm thật chậm bằng tiếng Quan Thoại. Như tôi đã nói rồi đấy, tiếng Quan Thoại thật chẳng dễ chút nào.
Thomas không nói cho tôi biết chuyến đi này liên quan tới việc gì, khiến trí tò mò của tôi trỗi dậy. Khi chúng tôi xuống xe, đi bộ vào công viên, rốt cuộc Thomas cũng chịu giải thích.

Anh đọc được trên mạng chuyện này. Các vị phụ huynh tới công viên này để tìm đôi ghép lứa cho những con cái họ. Vào tất cả các chiều thứ Năm và thứ Bảy trong tuần.


Thật thế sao? Ý anh là kiểu như buôn bán ngựa, khác ở đây là người thôi á?

Thomas nhún vai, nắm tay tôi.
Chúng mình cùng tìm hiểu xem thế nào nào.

Trong công viên, chúng tôi thấy lố nhố người đứng quanh một cái đài phun nước. Vài người đang ngồi lặng thinh, có người đang tán gẫu với nhau. Nhưng ai ai cũng có một bảng hiệu màu trắng trên ngực. Tất cả đều viết bằng tiếng Trung, nghiên cứu của Thomas đúng là đã có hiệu quả.

Họ đang khoe ra những đặc điểm về con trai hay con gái họ đấy. Bao nhiêu tuổi, cao thế nào, được giáo dục ra sao.

Các vị phụ huynh Trung Quốc cao tuổi thực sự không hề đùa. Vài người bắt chuyện với những người khác để xem xem có hợp nhau hay không. Thi thoảng họ cho nhau xem những tấm ảnh chụp con cái vốn vẫn giấu không cho ai xem. Quy trình đó có vẻ thật nhàm chán, mọi người trò chuyện nghiêm túc và nhìn chúng tôi, những người phương Tây với ánh mắt đầy hoài nghi. Nhiều vị phụ huynh chỉ ngồi đó nhìn chằm chằm vào khoảng không, tấm ảnh hoặc các thông tin về con trai, con gái mình treo ngay trên cổ.
Tôi không nghĩ những người Trung Quốc đứng tuổi này có thể nói cho tôi cảm giác họ hạnh phúc thế nào khi con trai, con gái họ có quá nhiều cơ hội lựa chọn bạn đời, họ vui sướng ra sao khi đứa con gái ba mươi sáu tuổi của mình vẫn chưa lấy chồng. Những vị phụ huynh này đã quá đỗi thất vọng vì chuyện tình cảm lứa đôi của con cái, khiến cho họ phải đem chuyện đó ra nơi công cộng này. Ở một đất nước vốn được biết đến bởi thảm họa vì tập trung đông người, những con người này đã phải ra ngoài đó, trên ngực đeo những tấm biển, cố gắng tìm cơ hội dựng vợ gả chồng cho các con. Thật quá dễ dàng nhìn thấy sự thất vọng ánh lên trong mắt họ.
Tôi cố gắng nhìn vào khía cạnh lạc quan của những chuyện này.

Có lẽ chúng ta nên nghĩ chuyện này cũng bình thường . Họ đã quá lo lắng. Và việc đó thì có hại gì chứ?


Hoặc em có thể nghĩ vấn đề đó theo cách khác,
Thomas nói.
Vì luật chỉ cho phép có một con nên họ có duy nhất một đứa con để chăm sóc khi mình về già. Có lẽ họ nghĩ sẽ tốt hơn cho chính họ khi dựng vợ gả chồng cho con cái.

Tôi lắc đầu.
Thật quá bi quan.

Thomas nắm tay tôi, mỉm cười.
Anh biết là em thích những giả định thế nào. Anh chỉ đang bày tỏ quan điểm của mình thôi.

Chúng tôi quyết định làm một chuyến tới Hậu Hải, một khu rất đẹp, còn sót lại vài ngôi nhà cuối cùng có sân, hay các hutong
1. Những công trình kiến trúc có phần buồn tẻ, vài nhà có sân nhỏ, tất cả thông với nhau qua những con hẻm, là kiểu nhà điển hình một thời của hầu hết dân Bắc Kinh, nhưng giờ đây đang bị phá dỡ để dọn đường cho việc xây dựng các tòa cao ốc. Nhưng ở Hậu Hải, những cửa hàng nhỏ, những quán ăn ngay trong các hutong thời nay lại trở thành điểm nhấn du lịch đầy hấp dẫn. Khu vực này có thể là một phần dư thừa của một thành phố Bắc Kinh đang phát triển với tốc độ chóng mặt.
Chúng tôi dừng chân ăn trưa tại một
nhà hàng
nhỏ giữa khu hutong. Một quán ăn bẩn thỉu, chật hẹp, chỉ phục vụ bánh bao và mỳ. Những lọ tương ớt trên bàn như thể đã được mấy năm rồi. Lũ ruồi nhặng vo ve khắp nơi. Hai người phục vụ ở đó không biết nói chút tiếng Anh nào. Trong một thế giới ngày càng khó tìm ra một người không biết nói tiếng Anh, hay không biết quán Starbucks nào gần nhất, nơi đây thật là dễ chịu. Chúng tôi đang ở một nơi đáng tin cậy, dù đó là lý do duy nhất giữ được độ tin cậy với du khách. Có điều gì đó khiến tôi thấy xúc động. Chúng tôi ngồi đây, cùng ăn chung một đĩa mỳ với rau, một đĩa bánh bao nóng hổi. Sau vài phút im lặng, tôi lên tiếng.

Em muốn anh biết rằng chuyện này với em thật tuyệt,
tôi cố giữ giọng thản nhiên.
Thomas nhìn tôi, không nói một lời.

Nó cho em hi vọng, rằng tình yêu vẫn tồn tại, vẫn còn có thể có được. Anh không nên buồn vì điều gì cả. Em hiểu hoàn cảnh của anh mà.

Thomas đặt đôi đũa xuống.

Julie yêu dấu của anh, anh không cảm thấy có lỗi với em. Anh biết em sẽ ổn thôi. Chuyện này với anh thật sự quá đỗi khó khăn.

Anh mỉm cười, nắm lấy tay tôi. Tôi không muốn khóc trước mặt anh, vì tôi biết cô vợ Pháp của anh kiêu hãnh hơn nhiều. Tôi hỏi bà phục vụ quán nhà tắm ở đâu.

WC?

Bà ta chỉ tay ra ngoài phố.
Tôi bối rối. Tôi hỏi lại lần nữa.
WC?
Bà ta gật đầu, nói với tôi bằng tiếng Trung và lại chỉ ra ngoài. Tôi đứng dậy, nhìn ra ngoài cửa. Cách đó vài mét, mấy người phụ nữ đang bước ra khỏi một cánh cửa.

Chúc em may mắn đi,
tôi nói với Thomas rồi cũng ra ngoài.
Ở Bắc Kinh, tôi sớm hiểu ra một điều, rằng họ thích dùng loại hố xí xổm. Thậm chí ngay ở những nơi sang trọng hơn, họ vẫn không thấy cần loại hố xí kiểu Tây. Tôi đã sẵn sàng cho chuyện này, ngay từ khi còn ở Rome và không quá câu nệ cho lắm. Nhưng khi bước vào cái
WC
công cộng này, tôi thực sự được nếm trải một cảm giác bước vào nhà vệ sinh chưa từng gặp phải, thậm chí còn chưa bao giờ biết đến sự tồn tại của nó.
Đầu tiên, khi tôi bước vào nhà vệ sinh công cộng, một thứ mùi hôi thối kinh khủng bốc lên. Tôi phải nín thở trong khi vẫn đang đứng ngoài phố. Tôi nghĩ nên quay lại, nhưng mắc tiểu quá. Tôi bước vào trong, đi vài bước. Tôi nhìn quanh. Tôi đang ở trong một cái phòng lớn, không cửa, không tường; có khoảng tám cái hố xí xổm đang có các phụ nữ Trung Quốc ngồi trên đó. Duy nhất có một vật ngăn mỗi hố xí là bức vách kim loại mỏng, chỉ cao chừng nửa mét. Đó chỉ là một vài cảm nhận khi đứng trong một nhà vệ sinh như thế này.
Tôi bước vào, nhìn hố xí, thật sự choáng váng. Với một người New York, đúng là khó chấp nhận nổi. Tôi choáng, đơn giản vì thấy bốn, năm phụ nữ Trung Quốc đang ngồi xổm, đi tiểu cùng nhau. Và rồi sau đó, tiếp tục sốc vì mau chóng nhận ra tôi cũng phải làm như họ.
Mấy phụ nữ quay ra nhìn tôi. Một cảm giác khác lạ, tựa hồ như kiêu hãnh bỗng nhiên trỗi dậy. Tôi không muốn là một kẻ nhút nhát ngay lúc này. Đây là cuộc sống của tôi, tôi đang ở trong khu hutong, và đây là cách họ đi tiểu.
Tôi tìm một bệ xí, mở khuy quần, ngồi xuống. Tôi ngước lên, phát hiện ra mình đang đối mặt với một phụ nữ Trung Quốc đứng tuổi đang ngồi xổm ngay bên kia từ chỗ tôi ngồi, chỉ cách chừng nửa mét. Nếu chúng tôi nói chung một ngôn ngữ, có lẽ chúng tôi sẽ nói chuyện dăm ba câu. Nhưng thay vào đó, bà ta xì hơi một cái. Tôi cúi mặt, vội vàng giải quyết cho xong việc mình.
Hành trình của tôi từ một nụ hôn ở Đại Hý Trường, yêu nhau ở Bali và giờ thì đến nhà vệ sinh công cộng ở Bắc Kinh. Với tôi chuyện cũng khá dễ hiểu. Chuyện tình tuyệt đẹp của tôi sắp đến hồi kết. Tôi không thể làm gì khác ngoài việc vượt qua nó thật nhanh, thật đàng hoàng hết sức có thể. Tôi lấy ra một cái khăn giấy gấp mang theo, lau khô.
Khi chúng tôi quay về khách sạn, có tin nhắn thoại từ một người bạn mới gửi đến. Là Wei, mời chúng tôi dự tiệc tại một quán bar tên là Lan.

Chắc hẳn sẽ rất vui đấy! Thú vị lắm!
Tiếng cô ta cười rõ to.
Thomas và tôi ăn vận lịch sự, bước vào quán bar, nằm ngay bên kia phố đối diện khách sạn chúng tôi ở. Thang máy mở ra, chúng tôi được dẫn vào một nơi rất sang trọng. Chúng tôi đi qua khu vực nhà hàng-hộp đêm rất lớn để đến nơi tổ chức tiệc. Toàn bộ chỗ này được thiết kế theo phong cách hết sức lộng lẫy, tựa như hoàng cung, với những màn cửa bằng nhung, đèn chùm khổng lồ trong một căn phòng rộng hàng trăm mét vuông. Nhà hàng có nhiều khu vực khác nhau, những khu quầy bar, ghế bành, tất thảy đều được thiết kế tạo ra kiểu cách không gian phong phú.
Chúng tôi đi vào phía trong cùng của nhà hàng, nơi bữa tiệc đang được tổ chức. Chúng tôi có thể nghe tiếng nói chuyện, cười đùa ầm ĩ của mọi người. Tới gần hơn, chúng tôi thấy một đám đông dân chơi Trung Quốc, xinh đẹp khác thường, ăn mặc rất sành điệu đang uống rượu. Bước vào, chúng tôi gặp Wei.

Ôi Chúa ơi, thật là tuyệt khi thấy anh chị, bạn của tôi!
Cô ta chạy ra đón. Wei mặc bộ juyp đính xê-quin đen trắng nhỏ, hôn chùn chụt lên má chúng tôi. Cô ta đẩy chúng tôi tới quầy bar, sau đó quay đi chào những người khác. Khi Thomas gọi rượu, tôi quay sang thấy Tammy, cô gái chúng tôi gặp trên máy bay, đang ngồi với một ly martini trên tay. Chúng tôi nhìn nhau, ngạc nhiên – cố nhớ xem mình đã gặp nhau như thế nào.

Ồ, chào cô, tôi đã gặp cô trên máy bay,
tôi vui vẻ.

À, đúng rồi. Chào cô.


Chào cô.

Thomas đi tới, mang theo hai ly rượu cho chúng tôi.

Nói tôi biết đi, các bạn thích Bắc Kinh như thế nào? Các bạn đã tìm hiểu được nhiều điều về phụ nữ độc thân ở đây chứ hả?
Tammy vui vẻ hỏi.

Đúng thế. Cảm ơn cô. Ở đây thật thú vị.


Vâng, đúng thế.
Tammy nói.
Đã có quá nhiều sự đổi thay, quá nhanh – thật thú vị khi được chứng kiến tất cả.


Thật vậy sao? Thay đổi thế nào cơ?
Tôi tò mò.

À, chỉ khoảng chục năm trước, chúng tôi mới có siêu thị. Trước kia tôi đâu có được động vào hàng tạp phẩm.


Xin lỗi, cô nói gì cơ?
Thomas hỏi lại.

Ngày trước không có đâu, chỉ cách đây một vài năm, chúng tôi mới có các cửa hàng tạp phẩm. Ở đó chúng tôi có thể thực sự lấy đồ của mình ra khỏi giá, ngắm nhìn chúng trước khi mua. Trước đây, tất cả hàng hóa đều đặt ở sau quầy.

Chuyện không thể chạm vào đồ tạp phẩm thực sự cuốn hút tôi.

Vậy là bây giờ các bạn được tự do độc thân, ly hôn, và chạm vào đồ tạp hóa – mọi chuyện đều đã khác xưa.


Đúng vậy. Giờ chúng tôi rất tự do. Không như thế hệ các bà mẹ của chúng tôi.


Vậy những phụ nữ ở đây có bao giờ nghĩ đến việc trở thành bà mẹ đơn thân chưa?
Tôi hỏi một cách rất vô tình.
Tammy cắn một miếng nem rán, thản nhiên đáp
Không.

Thomas và tôi nhìn nhau. Đó là một câu trả lời rõ ràng. Quá sức rõ ràng.

Thật sao? Không bao giờ ư?


Không. Không bao giờ. Chuyện đó không thể xảy ra.


Nhưng ý cô là sao?


Chuyện đó không thể xảy ra.

Tôi ngừng lại, không muốn thúc ép cô ta. Rồi sau đó, tôi lại nhắc lại,
Nhưng ý cô là sao?


Mỗi đứa trẻ sinh ra cần đăng ký khai sinh. Khi được đăng ký khai sinh, bọn trẻ có cơ hội được chăm sóc y tế và các dịch vụ khác. Một đứa trẻ sinh ngoài giá thú sẽ không được quyền đăng ký khai sinh. Không được chính quyền thừa nhận. Không có chuyện đó đâu.

Thomas và tôi nhìn cô ta chằm chằm một lúc.

Tammy này, phụ nữ Trung Quốc làm gì nếu lỡ mang thai?
Thomas hỏi tiếp.

Phá thai thôi,
Tammy nói, như thể đây là câu trả lời hiển nhiên nhất trên đời.

Phá thai thế nào cơ? Một phụ nữ độc thân không thể nhận nuôi một đứa trẻ sơ sinh Trung Quốc trong trại trẻ mồ côi ư?
Tôi thấy sốc với thông tin mới này.

Không, không thể được.
Tammy nhắc lại, vẻ mặt hoàn toàn nghiêm túc.

Nhưng sao lại không? Có rất nhiều trẻ sơ sinh cơ mà.

Tammy chỉ lắc đầu.
Cô không hiểu sao? Nếu cô để một phụ nữ Trung Quốc nhận con nuôi, cô sẽ không thể cho phép họ trở thành một bà mẹ đơn thân. Điều đó cũng không khác gì việc họ tự mang thai chính con mình. Điều này không bao giờ xảy ra đâu. Hoặc có lẽ rồi cũng sẽ có, nhưng còn lâu nữa.

Sau đó, tôi lờ mờ hiểu ra rằng những phụ nữ này, dù sống ở Bắc Kinh hay đâu, thích cuộc sống tự do đang có, không muốn lập gia đình, hăng say làm việc vì sự nghiệp, và có một điểm rất khác biệt với phụ nữ phương Tây chúng tôi. Họ không có Kế Hoạch B. Chúng tôi hẹn hò nhầm người, tình cảm bị đôi chút tổn thương và rồi cuối cùng, chúng tôi biết chuyện làm mẹ của mình vẫn không hoàn toàn bị đe dọa. Đúng là có nhiều người trong chúng tôi không muốn làm bà mẹ đơn thân, nhiều người trong chúng tôi không chọn con đường đó, dù nó là lựa chọn duy nhất, nhưng nó vẫn là một lựa chọn.
Những quý cô đây, bây giờ được chọn ba kiểu dầu gội khác nhau, nhưng không có quyền lựa chọn làm mẹ cho dù họ không tìm được người đàn ông thích hợp. Tình trạng độc thân của họ đã vượt quá sức tưởng tượng của tôi.

Thế giả như cô ba mươi bảy, hay ba mươi tám tuổi mà muốn được làm mẹ, cô định làm gì?
Tôi hỏi.
Tammy nhún vai.
Cưới người đàn ông tiếp theo mình gặp.

Cô ta chắc hẳn phải nhận thấy nét thoáng buồn trên khuôn mặt tôi.
Chuyện đó lúc nào cũng thế.

Bỗng nhiên tôi thấy những vị phụ huynh ở trong công viên đó không có vẻ gì quá điên rồ nữa.
Hai người đàn ông chúng tôi đã gặp tối hôm trước ở Suzie Wong bước vào, Jin và Dong. Tôi giới thiệu họ với Tammy. Mặc dầu Tammy đã làm rõ rằng cô ấy không thích gặp những chàng trai người Trung Quốc, trong giây lát tôi hy vọng rằng cô ấy và Jin sẽ phải lòng nhau. Họ nói chuyện với nhau một lát, khi Thomas và tôi nói chuyện với Dong. Thì ra, Dong và Jin đến quán bar để uống rượu. Tôi quyết định mình sẽ là bà mối cho hai người họ.

Tôi biết cô không thích đàn ông Trung Quốc, nhưng Jin dường như khá được đấy chứ? Tôi nghĩ hai người nên quen với nhau.

Tammy nhìn qua Jin, một anh chàng người Trung Quốc đồng dạng với một anh chàng đáng tin ở Mỹ, người bán bảo hiểm hoặc trở thành nha sĩ, ngoại trừ anh ta đẹp trai hơn một chút và có thể nói được nhiều thứ tiếng hơn.

Làm ơn đi,
cô ấy nói, đảo tròn mắt của mình.
Nếu tôi muốn lấy anh chàng đó, tôi có thể đã kết hôn từ lâu rồi.

Tôi đi đến quầy bar và lấy cho mình một ly rượu khác.
Ngày hôm sau, ngày bên nhau cuối cùng của chúng tôi, cả hai quyết định đi bộ từ khách sạn đến Tử Cấm Thành, điểm đến chính của du khách khi họ đến Bắc Kinh. Thomas nắm tay tôi khi cả hai đi trên phố. Giờ đang là giờ cao điểm, tiếng ô tô rít vèo ngang qua, và đám đông những người đi xe đạp đang đi đến chỗ làm. Rất nhiều người đi xe đạp mang khẩu trang che kín mặt nhằm bảo vệ họ khỏi không khí cực kỳ ô nhiễm ở đây – một kết quả khác cho sự phát triển kinh tế của Bắc Kinh. Thomas kéo tôi lại và tặng cho tôi một nụ hôn thật dài. Nó thật buồn, như thể chúng tôi đang bắt đầu cho cuộc chia tay.
Mới nhìn vào, Tử Cấm Thành chẳng gây cho tôi một ấn tượng nào cả. Tất cả những gì bạn thấy từ bên ngoài là một bức tường gạch đỏ dài với một bức ảnh của Chủ tịch Mao Trạch Đông được treo phía trên. Nó trông hơi chán, tôi sẽ không nói dối. Nhưng một khi bạn bước vào bên trong, tất cả đều thay đổi. Bạn đang ở trong một cung điện lớn nhất vẫn còn tồn tại trên toàn thế giới. Các lối đi kéo dài hàng dặm dẫn đến các điện và các cung lớn mà tất cả các vị vua vĩ đại đã sử dụng từ thời nhà Minh. Các cung đều được đặt tên trang trọng và oai nghiêm khiến tôi không thể không thích thú: Càn Thanh Môn, Thái Hòa Điện, Dưỡng Tâm Điện, Điện Ánh Sáng. Ngay cả các biển báo chống vứt rác bừa bãi hiện đại dành cho du khách cũng được viết đầy cường điệu:
Chỉ Một Hành Động Bất Cẩn Đơn Lẻ Sẽ Dẫn Đến Việc Vẻ Đẹp Vĩnh Cửu Sẽ Mất Đi Vĩnh Viễn.

Thomas và tôi chọn tour hướng dẫn bằng phát thanh, cũng khá căng thẳng vào lúc đầu. Cả hai chúng tôi đều mang tai nghe và mang theo một thiết bị định vị GPS nhỏ xíu và cố hiểu nơi chúng tôi phải nhìn và chính xác chúng tôi phải nhìn cái gì, dựa theo những hướng dẫn đang phát ra trong tai chúng tôi.

Của anh đã hoạt động chưa?
Tôi hỏi Thomas.

Có, của anh đang nói gì đó về các dụng cụ âm nhạc – của em không nói điều đó sao?
anh ấy hỏi.

Không. Em chẳng nghe được gì...


Ừm, có lẽ em nên thử...


Shh... nghe được rồi. Chờ chút, chúng ta đang ở đúng nơi cần xem không? Chúng ta đang ở Thái Hòa Cung sao? Thế tượng sư tử nằm ở đâu? Cô ta đang nói gì vậy?

Những kiểu như thế. Nhưng cuối cùng, khi chúng tôi theo kịp với giọng nói trong tai và có thể đi quanh với một ít hướng dẫn trong tai, chúng tôi biết được chính xác nơi chúng tôi đến, và những gì chúng tôi cần biết. Điều này thật tuyệt vời. Thomas và tôi đang ở bên nhau, tay trong tay, cùng nhau thưởng thức cung điện hùng vĩ nhất trên thế giới, và chúng tôi không cần phải cùng nhau nói về bất cứ điều gì.
Gần cuối cuộc hành trình, khi tôi đang nhìn một trong những ngôi đền nhỏ, tôi liếc qua Thomas và thấy anh ấy đang lấy điện thoại của mình ra. Ánh sáng đang nhấp nháy trên màn hình. Anh lấy tai nghe ra khỏi tai và bắt đầu nói chuyện điện thoại. Một lần nữa, trông anh đầy sức sống. Tôi quyết định quay người đi. Tôi chăm chú lắng nghe người hướng dẫn có giọng nói y hệt Vanessa Redgrave. Khi tôi đang nhìn vào Càn Thanh Cung, Vanessa đang nói về cách hoàng đế giấu tên của người thừa kế, người được lựa chọn duy nhất, bên dưới tấm bản có chữ
Chính Đại Quang Minh
. Đồng thời hoàng đế mang một bản sao được đặt trong túi gấm đeo quanh cổ ông ta, để nếu ông chết bất ngờ, sẽ không xảy ra chuyện lừa gạt. Khi tôi đang nghe đến các mưu đồ trong hoàng cung, tôi liếc nhìn qua Thomas. Anh đã đóng điện thoại và bắt đầu đi tới đi lui, đầy lo lắng. Tôi lấy tai nghe ra khỏi tai mình.

Có chuyện gì sao?
tôi hỏi.
Thomas chải tay mình lên mái tóc đen quăn gợn sóng. Anh không trả lời câu hỏi của tôi.

Thật không thể tin được,
anh lầm bầm bằng tiếng Pháp.

Gì cơ?
tôi hỏi, với giọng hơi lo lắng.
Thomas không trả lời. Anh chỉ tiếp tục lắc lắc đầu mình.

Cô ấy ở đây. Ở Bắc Kinh.


Ai ở đây...?
tôi hỏi, hy vọng mình không hiểu sai những gì anh vừa nói.

Dominique, cô ấy đang ở đây.

Đến lúc đó tôi mới nhận ra rằng tôi thậm chí đã không biết tên cô ấy. Tôi đã cố ý đẩy cô ấy ra khỏi vương quốc thực tế của tôi khiến tôi đã không biết được người ta gọi cô là gì.

Vợ anh à?
tôi hỏi, đầy hoảng hốt.
Thomas gật đầu. Gương mặt anh hơi ửng đỏ.

Cô ấy đến Bắc Kinh?
tôi hỏi, cố kìm chế việc phải thét lên.
Thomas một lần nữa lại gật đầu, nắm chặt lấy đầu tóc mình.

Cô ấy không tin là anh sẽ về nhà. Vì thế cô ấy đến để gặp anh.

Tôi đang đứng ở các bậc thềm nhỏ dẫn đến Càn Thanh Cung. Các đám đông du khách, hầu hết là người Trung Quốc, đang xô đẩy vượt qua người tôi.

Cô ấy đang ở đâu?

Thomas khoanh tay ngang ngực. Sau đó anh bắt đầu cắn ngón tay cái. Rồi thả hai tay xuống hai bên hông.

Cô ấy đang ở bên kia đường, ở Quảng trường Thiên An Môn. Cô ấy đang đi đến đây, ngay bây giờ.


Làm thế nào mà cô ấy lại có thể ở bên kia đường – làm thế nào cô ấy...?

Thomas nhìn tôi đầy kinh ngạc.
Anh không biết. Anh nghĩ là cô ấy chỉ đến đây và bảo với người lái taxi đưa cô ấy đến Quảng trường Thiên An Môn, và sau đó cô ấy gọi cho anh.

Tôi hoài nghi nhìn anh ấy.
Ừm, thế em nên làm gì... nơi nào em nên...?

Tôi nhìn quanh, như một nữ hoàng đang cố tìm đường trốn thoát khỏi đội quân đang tiến đến.

Anh sẽ đưa em đến lối ra phía sau và sau đó anh sẽ đi nói chuyện với cô ấy.


Được rồi,
tôi nói, trái tim tôi đập điên cuồng.
Được rồi.

Chúng tôi nhanh chóng đi băng qua Ngự Hoa Viên (nó trông thật đẹp từ những gì tôi có thể kể cho bạn) và gần như bước qua cánh cửa có chữ
cửa ra
. Tôi quay người lại về phía Thomas để nói với anh ấy rằng tôi sẽ trở về khách sạn, và anh có thể gọi tôi ở đó – hoặc, tôi không biết điều đó, thật sự - khi tôi nhìn thấy anh nhìn qua đầu tôi. Nét mặt anh như đông lại, nhưng đôi mắt anh nhìn như thể ai đó vừa mới ấn nút báo cháy. Tôi quay người lại, và nhìn thấy một người phụ nữ nhỏ bé với mái tóc vàng và xinh đẹp trong chiếc áo khoác bằng len cashmere dài và đôi giày cao gót sang trọng đang bước nhanh về phía chúng tôi. Tóc cô ấy được túm lại thành đuôi ngựa cao, và nó đánh qua đánh lại phía sau cô ấy khi cô ấy lao về phía chúng tôi đầy giận dữ. Cô ấy đã đi qua các cửa của Tử Cấm Thành và sắp đụng độ với cả hai chúng tôi ở Ngự Hoa Viên. Còn chỗ nào tốt để một người vợ bắt gặp chồng mình và người tình hơn ở đây?
Thomas là một người đàn ông hết sức điềm tĩnh và thanh lịch, nhưng ngay cả anh, vào lúc này, trông như thể đầu anh sắp nổ tung và văng tung tóe lên các cây bách.

Em nên... gì...?
tôi nói lắp bắp.
Tôi muốn bỏ chạy, chạy ba dặm quay trở lại cổng trước và qua các đường phố ở Bắc Kinh để quay lại khách sạn, nhảy vào bên dưới drap giường để lẩn trốn. Chỉ thêm hai giây nữa nó sẽ quá trễ để làm điều đó.
Dominique tấn công về phía Thomas, gào lên với anh bằng tiếng Pháp. Sau đó cô ấy nhìn qua tôi với vẻ mặt đầy căm phẫn, và bắt đầu hét lên thêm một vài điều gì nữa. Tôi có thể nghe được một vài điều cô ấy nói, về những năm họ sống cùng nhau, về việc cô ấy yêu anh nhiều như thế nào. Tôi vẫn nghe cô ấy lặp đi lặp lại câu nói ấy,
Anh có biết em yêu anh nhiều như thế nào không?
Cô ấy tiếp tục chỉ tay vào tôi và hét lớn. Ngay cả khi tiếng Pháp của tôi không hoàn toàn tốt lắm, nhưng tôi biết được ý chính của nó: Sao anh lại ném đi mọi thứ chúng ta có được vì cô ta, vì người phụ nữ này, vì con điếm này, vì con người chẳng là ai cả này. Tại sao cô ta lại đặc biệt? Cô ta chẳng là gì cả. Chúng ta đã bên nhau trong suốt cuộc đời, cô ta chẳng là gì cả với anh. Thomas đã không bảo vệ tôi, nhưng liệu anh có thể làm thế không? Anh chỉ đang cố làm cho cô ấy bình tĩnh lại. Qua tất cả chuyện này, tôi phải thừa nhận rằng, cô ấy trông thật xinh đẹp – và cao quý. Tôi thật ngạc nhiên; cô ấy bay cả đoạn đường vòng quanh thế giới để lôi anh ra khỏi vòng tay của một người phụ nữ khác, và cô ấy trông quyến rũ và thanh lịch trong suốt cả quãng thời gian cô ấy làm việc đó. Các du khách người Trung Quốc đang liếc nhìn ba người chúng tôi, bối rối và hơi ngạc nhiên, nhưng họ vẫn tiếp tục bước đi. Với hơn một tỷ người ở đất nước họ, họ không có thời gian hay không gian để thật sự quan tâm đến bất cứ điều gì.
Tôi đang bước lùi lại một vài bước, thì Dominique đặt tay mình lên ngực Thomas và đẩy anh ấy lùi lại, thật mạnh. Giờ thì nước mắt đang giọt ngắn giọt dài trên gương mặt của cô ấy. Thomas trông khá là ngạc nhiên, như thể trước đây anh chưa bao giờ nhìn thấy vợ mình buồn bã vậy. Tôi quay người lại để đi ra khỏi đó thì tôi nghe được cô ấy hét lên
Em đang mang thai
bằng tiếng Pháp.
Tôi không chắc lắm, nhưng tôi nghĩ cô ấy vừa mới nói,
Em có thai.
Và xem xét cái nhìn trên mặt của Thomas, tôi nghĩ đó chính xác là những gì cô ấy nói.
Tôi cúi đầu xuống, và không một lời nào, tự mình rời khỏi Tử Cấm Thành. Tôi chính thức bị truất quyền.
Trong một trong những cuốn sách du lịch viết về Trung Quốc mà tôi đã mua ở sân bay, tôi đọc được rằng có một câu nói phổ biến để kết luận về toàn bộ chế độ của Mao Trạch Đông: Đó là
bảy mươi phần trăm tốt và ba mươi phần trăm xấu.
Tôi thích điều đó. Tôi nghĩ tỷ lệ phần trăm là cách tốt để tổng kết phần lớn các điều trong cuộc sống của một con người. Khi tôi đi bộ về khách sạn, tôi cố theo đuổi các bước trong quá khứ, nhớ lại tất cả những gì tôi đã làm để đưa tôi đến với Con đường Tủi nhục và Đau khổ này. Tôi đang cố nói vâng với cuộc sống; cư xử theo các nguyên tắc, kinh nghiệm tình yêu và sự lãng mạn của người khác. Điều đó có gì sai trái sao? Ở Bali, điều đó dường như là một ý tưởng khá tốt. Hiện giờ, khi đứng ở Đại lộ Trường An Tây, chính xác hơn phải nói là, ý tưởng đó có bảy mươi phần trăm xấu và ba mươi phần trăm tốt. Tất cả những gì tôi biết chắc đó là tôi đã làm một người phụ nữ Pháp khóc trên phố, rằng tôi đã bị gọi là đồ điếm, và rằng người đàn ông tôi yêu sẽ rời tôi đi và bắt đầu cuộc sống gia đình với vợ mình. Như anh ta nên làm. Tôi thật nhục nhã và hổ thẹn. Tôi lại làm điều đó một lần nữa. Hẹn hò với một anh chàng tồi. Có thể đó là một anh chàng chỉ có hai mươi phần trăm xấu và tám mươi phần trăm tốt, nhưng dù sao đó vẫn là một chàng trai xấu. Vì thế bên cạnh việc trải nghiệm sự xấu hổ vì bị bẽ mặt trước đám đông và giày vò bởi cách cư xử của chính mình, giờ tôi phải nhìn nhận một cách thực tế rằng tôi vẫn đang tiếp tục phạm phải cùng những lỗi lầm chết tiệt.

Đừng về nhà,
Serena nói. Tôi đã gọi cho cô ấy vào lúc sáu giờ sáng, theo giờ của cô ấy.
Cậu không thể bỏ tất cả và quay về nhà chỉ vì một người đàn ông; điều đó thật điên khùng.


Ừm, thế tớ phải làm gì?
Tôi hỏi, thổn thức trong điện thoại.
Tớ không muốn đi du lịch nữa. Tớ mệt mỏi...
Giọng tôi kéo dài ra khi tôi bắt đầu khóc.

Hãy đến Ấn Độ!
Serena nói.
Tớ biết được một tu viện ngay bên ngoài Mumbai. Nó là một nơi thật tuyệt để đến và chữa lành vết thương. Cậu sẽ cảm thấy tốt hơn ở đó – cậu sẽ nhận thấy điều đó. Ấn Độ là một nơi tuyệt vời để mang đến cho cậu một viễn cảnh tươi mới.


Tớ không biết...
Tôi không thể tưởng tượng được việc lên một chuyến bay khác đến Ấn Độ. Tôi chỉ muốn quay trở lại New York, với chiếc giường và căn hộ của tôi cùng với tất cả các hình ảnh và mùi hương mà tôi đã quen thuộc. Sau đó tôi nhận ra mình đã cho thuê căn hộ trong vòng hai tuần. Vì thế tôi sẽ không thể quay lại căn hộ của mình ngay cả khi tôi muốn làm thế.

Hãy nghĩ về điều đó. Đừng vội vàng đưa qua quyết định. Hãy suy nghĩ nó trong vài giờ.


Nhưng anh ấy sẽ quay lại đây. Tớ không muốn nhìn thấy anh ấy.


Anh ta sẽ không quay lại đó trong một quãng thời gian nữa, tin tớ đi. Hãy dành một hoặc hai tiếng để bình tĩnh lại và suy nghĩ.

Tôi cúp điện thoại và ngồi trên giường. Tôi không biết phải làm gì. Tôi ghét ý tưởng phải quay trở lại New York vì thất tình – nó dường như có vẻ khá ủy mị. Tôi đặt đầu mình lên gối, đầy mệt mỏi.
Tôi giật mình thức dậy khi tiếng chuông điện thoại khách sạn vang lên bên tai. Tôi gần như nhảy dựng lên vì âm thanh đó. Tôi ngồi dậy trên giường và nhìn nó kêu mãi. Tôi không chắc mình đã ngủ trong bao lâu. Một giờ? Ba ngày? Tôi không nghĩ nó đến từ Thomas, anh sẽ gọi vào điện thoại di động của tôi, nhưng tôi cũng không chắc lắm về điều đó. Tôi để nó chuyển thành hộp thư thoại. Khi tôi kiểm tra tin nhắn, đó là Wei.

Julie! Hiện tôi đang dự một buổi tiệc karaoke lớn ở khách sạn của chị với một vài doanh nhân lớn người Trung Quốc. Tôi ở phòng ở lầu mười tám. Chị và bạn trai nên đến đây.
Và sau đó, dĩ nhiên, cô ta cười.
Buổi tiệc chưa bao giờ ngừng lại vì điều đó. Nó làm tôi thấy khó chịu. Bên cạnh việc gọi Thomas là bạn trai của tôi, sao cô ta có thể tiệc tùng như thể chẳng có điều gì để cô ta quan tâm trên thế giới này? Cô ta không biết là ngày của cô ta đang được đếm sao? Rằng một ngày nào đó cô ta sẽ tiến tới độ tuổi bốn mươi hoặc năm mươi và có thể không tìm thấy được bất cứ điều gì thú vị như cô ta nhìn thấy hiện giờ sao? Rằng cô ta có thể trở thành một người phụ nữ độc thân, không con cái, cô độc trong một đất nước luôn cho rằng thuộc về những người cộng sản nhưng ngoại trừ việc bạn phải biết chăm lo cho chính mình sao? Tôi không chắc là cô ta biết điều này, nhưng vì một vài lý do nào đó – hãy đổ lỗi cho chứng say máy bay và/hoặc sự thật rằng Thomas đã hoàn toàn đi khỏi đời tôi, đi khỏi – tôi quyết định nhiệm vụ của tôi phải nói với Wei sự thật về việc trở thành một người độc thân là như thế nào.
Tôi nhét chân vào đôi dép lê bằng vải bông nhỏ xíu mà khách sạn cung cấp, nắm lấy chìa khóa thẻ khách sạn bằng plastic, và đi ra cửa. Tôi bước một cách mạnh mẽ về phía thang máy và vào trong. Có hai người đàn ông thuộc vùng tâm Bắc Hoa Kỳ khá dễ thương trong thang máy. Họ đang nói chuyện với nhau, nhưng cả hai lâu lâu lại liếc nhìn xuống bàn chân tôi. Tôi đoán họ chưa bao giờ thấy bất cứ ai đi vòng quanh khách sạn bằng đôi dép lê trước đó. Tôi đi ra thang máy khi đến lầu mười tám, họ cũng thế. Tôi đi theo họ vào trong một căn phòng lớn đối diện với thang máy, được gọi là
Phòng VIP
. Tối nay, nó đã được biến đổi thành một phòng karaoke, với một quả cầu disco ở giữa và một màn hình video lớn. Có rất nhiều phụ nữ trẻ tuổi đang nhảy nhót trong những bộ đồ được thiết kế, và rất nhiều doanh nhân người Trung Quốc và phương Tây đang uống rượu và trò chuyện với các cô gái.
Wei đang đứng trên một sân khấu nhỏ, đang hát một bài gì đó bằng tiếng Trung Quốc khi các dòng chữ hiển hiện trên màn hình, cùng với nó là một đoạn phim về một người đàn ông và một người phụ nữ Trung Quốc đang cùng nhau đi dọc theo một con suối chảy róc rách. Tôi không biết cô ta đang hát về điều gì nhưng – đợi một phút – có phải cô ta đang hát về - tôi không biết – tình yêu sao? Bạn có nghĩ thế không? Ngay khi cô ta kết thúc bài hát của mình, mọi người đều vỗ tay, tôi lao nhanh đến sân khấu nhỏ và đứng ngay cạnh cô ta. Tôi nhìn khắp phòng, đầy những cô gái Trung Quốc ở độ tuổi hai mươi xinh xắn và những người đàn ông trong các bộ vét đang cùng nhau tán gẫu. Tôi cầm lấy micro từ tay Wei.

Tôi chỉ muốn các quý cô biết rằng các cô nên nghĩ kỹ về những gì mình đang làm,
tôi nói to vào micro. Mọi người ngừng nói chuyện để nhìn chằm chằm vào người phụ nữ đang bị điên. Wei chỉ đứng đó nhìn tôi. Cô ta đưa tay che miệng, nhằm che giấu đi nụ cười.

Các bạn nghĩ rằng mình có tất cả thời gian trên thế giới, các bạn nghĩ rằng thật vui khi được tự do và độc lập. Các bạn nghĩ rằng mình có tất cả các quyền lựa chọn đó, nhưng thực sự các bạn chẳng có gì. Các bạn sẽ không phải lúc nào cũng được vây quanh bởi những người đàn ông. Các bạn không phải lúc nào cũng trẻ. Các bạn sẽ trở nên già đi và biết nhiều hơn về những gì các bạn mong muốn và các bạn sẽ không sẵn lòng ổn định và các bạn sẽ nhìn xung quanh mình và rồi sẽ có ít hơn những người đàn ông cho bạn lựa chọn. Và các bạn không chỉ sẽ trở nên độc thân, mà cũng sẽ chẳng có được một người con nào. Vì thế các bạn nên hiểu rằng đó chính là các hậu quả cho những hành động hiện tại của các bạn. Những hậu quả cực kỳ cực kỳ nghiêm trọng
!

Không ai nói một lời nào. Dĩ nhiên, tất cả đều nghĩ tôi là một người mất trí. Tôi trả micro lại cho Wei. Cô ta vẫn giữ chặt tay lên miệng mình và cười lớn.

Ôi, Julie, chị mới thú vị làm sao! Chị thật thú vị!

Ở Mỹ

Đó là ngày Ruby thực hiện việc thụ tinh nhân tạo và cô không có một ai đi cùng. Và, thật sự, điều gì có thể sầu não hơn điều đó? Vào thời điểm đó, Ruby sẽ béo phị. Béo. Ngực cô sẽ sưng phồng lên như thể cô đã thực sự mang thai. Cô tưởng tượng rằng có ai đó đang dùng kim châm vào người và nước sẽ phun tung tóe ra khỏi người, và biến lưng cô trở lại hình dáng bình thường. Cô sẽ dễ xúc động trong ba ngày tới, mà cô sẽ đổ lỗi cho hormones, nhưng, thật sự là, hãy đối diện với điều đó. Nó có thể là do cô vừa mới được thụ tinh bằng một ống tiêm và sau đó trải qua chín tháng mang thai một mình, cô độc. Tôi chỉ nói vậy thôi.
Dự tính người bạn tốt của cô là Sonia sẽ là người đi theo, nhưng cô ấy vừa mới hủy việc đó vào phút cuối vì con gái cô ấy bị ốm. Ruby không muốn gọi cho Serena vì Serena vừa mới kể cho cô nghe về những gì vừa mới xảy ra với công việc của cô ấy và cô không muốn làm phiền cô ấy thêm nữa. Cô gọi cho Alice, nhưng cô ấy không nhấc máy. Ruby nên yêu cầu những người bạn nam đồng tính của mình nhưng cô vẫn còn đang giận họ. Người duy nhất còn sót lại là Georgia. Họ thực sự không biết rõ về nhau lắm, và Ruby nghĩ Georgia hơi điên một chút, nhưng có lẽ sẽ tốt hơn nếu đi cùng với một người điên khùng còn hơn là đi một mình? Cô không chắc lắm điều đó.
Nhưng cuối cùng, Ruby lựa chọn giải pháp khác – lên taxi, đi đến phòng khám, nằm trên bàn, được tiêm vào một ống đầy tinh trùng, gọi taxi và về nhà. Một mình. Vì thế cô nhấc điện thoại và gọi cho Georgia. Alice đã kể cho cô ấy nghe về những mũi tiêm hằng ngày vì thế cô ấy không hoàn toàn ngạc nhiên và đã ngay lập tức đồng ý. Georgia khao khát được làm việc gì đó ngoài việc suy nghĩ về cuộc chiến giám hộ sắp tới với Dale và cuộc viếng thăm của nhân viên công tác xã hội được tòa chỉ định sẽ diễn ra vào cuối ngày. Bọn trẻ đang ở trường, chứ không phải ở nhà, bị bỏ mặc, và cô hoàn toàn tự do nghĩ về cuộc đời của một người khác để thay đổi.
Khi Ruby đến phòng khám, Georgia đã ở bên ngoài. Ruby cảm thấy bớt căng thẳng hơn. Thật tốt khi có người ở đó cùng với cô, chờ đợi cô.

Chào Ruby,
Georgia nói đầy ngọt ngào.
Cậu cảm thấy thế nào?

Ruby chỉ mỉm cười và nói,
Béo. Lo lắng.


Việc này thật thú vị.
Georgia nói khi họ bước qua cánh cửa quay.
Cậu có thể trở thành một người mẹ vào ngày hôm nay.


Tớ biết. Điều đó chẳng phải khá kỳ cục sao?
Ruby đáp lại, đặt tay mình lên cửa quay và đẩy nó.
Georgia đi theo ngay sau Ruby và nói,
Cậu biết gì không? Mọi chuyện đều kỳ cục
.

Phòng đợi khá yên tĩnh. Chỉ có hai người phụ nữ ở đó, cả hai đều đang mang thai – điều đó dường như là một tín hiệu tốt đối với Ruby. Ruby viết tên và cô cùng Georgia ngồi xuống chờ đợi.

Tớ nghĩ thật tuyệt khi cậu làm điều này. Việc làm mẹ là một trong những trải nghiệm tuyệt vời nhất trên thế giới. Thật sự đó,
Georgia nói.
Ruby mỉm cười. Cô thật hạnh phúc khi nghe được điều đó.

Cậu sẽ không bao giờ thực sự hiểu được nó cho đến khi nó xảy đến với cậu, khi trách nhiệm tuyệt vời đó được giao cho cậu – chăm sóc một người khác trên trái đất này. Con người nhỏ bé đó trở thành phần quan trọng đối với cậu.
Georgia dường như chìm đắm trong suy nghĩ.
Nó thật sự ngọt ngào.

Ruby nhìn Georgia. Lần này, cô ấy dường như yếu đuối. Dễ bị tổn thương. Nhẹ nhàng. Không điên rồ.

Thế cậu quyết định làm một người mẹ đơn thân. Thế có nghĩa là sao?
Georgia nói thêm.
Tất cả chúng ta đều kết thúc bằng việc ly hôn và trở thành những người mẹ đơn thân. Cậu cũng đang bắt đầu đi con đường đó.

Ruby nghĩ điều đó hơi vô vọng, nhưng có lẽ Georgia chỉ đang cố làm cho cô cảm thấy tốt hơn về việc độc thân. Ruby liếc nhìn về phía quầy tạp chí có đầy các tờ Woman’s Day và Redbook và People. Georgia tiếp tục lời động viên của mình.
Tốt hơn hết là nên có con theo kiểu này.

Giờ Ruby tự hỏi chuyện này sẽ đi đến đâu.

Ít nhất với cậu chúng sẽ không phải chịu đựng một gã cha khốn kiếp, người muốn ra tòa để chứng minh rằng cậu không đủ tư cách làm mẹ. Ít nhất việc này sẽ không dẫn cậu đến điều đó.


Cái gì?
Ruby nói, bỏ đi sự cảnh giác của mình.

Ồ. Đúng thế. Đó là những gì hiện đang diễn ra. Cậu có tin nó không?

Ruby chưa bao giờ rời ánh mắt mình khỏi Georgia, vì thế để không để lộ ra bất cứ ý nghĩ nào đang diễn ra trong đầu mình, như
Ừm, thực ra...

Georgia hít thật sâu. Cô ấy cầm tờ tạp chí Parents lên và bắt đầu lật lật tờ tạp chí.
Nhưng hôm nay không nên nói gì nhiều về tớ. Hôm nay là ngày của cậu. Và ý của tớ là cậu không nên cảm thấy tồi tệ về điều này. Tại sao cậu lại tước đi quyền có con của chính cậu chỉ vì cậu không muốn trở thành một bà mẹ đơn thân? Vào lúc chúng ta được năm mươi tuổi, mọi người chúng ta biết đều sẽ trở thành một người mẹ đơn thân.
Cô ấy ngừng nói để nhìn vào bức hình của
Món Socola Hạnh nhân trong Năm phút
.

Vấn đề rắc rối với những người mẹ đơn thân là tất cả họ phải cạnh tranh với những người đàn ông giống như họ vậy – những người luôn sẵn sàng hẹn hò với những người phụ nữ đã có con. Ý tớ là, có bao nhiêu người đàn ông như thế ở New York? Làm thế nào chúng ta tìm được một người như thế?

Ruby có ham muốn dùng tay bịt miệng Georgia và không lấy nó ra cho đến khi tên cô được gọi. Nhưng thay vào đó, cô ngồi lùi lại trên ghế của mình, nhắm mắt lại và thở dài. Có thể ý tưởng mời Georgia cùng đến nơi thụ tinh lần này chẳng hay ho tí nào.

Ruby Carson?
một cô y tá gọi lớn, và Ruby đứng phắt dậy. Georgia ngồi thẳng lên và siết chặt tay cô.

Cậu có muốn tớ vào trong đó cùng cậu không?

Hình ảnh Georgia ngồi trong đó trong khi một bác sĩ hay y tá nào đó đặt một ống đầy tinh trùng vào bên trong phần nữ tính của cô xuất hiện trong đầu.

Không, tớ ổn, cậu cứ ngồi ở đây, tớ ổn mà.


Được. Nhưng nếu Julie ở đây, cậu ấy sẽ vào trong đó với cậu, vì thế tớ chỉ muốn cậu biết là tớ có thể làm thế.


Cám ơn cậu. Tớ lấy làm cảm kích về điều đó. Tớ nghĩ việc đó sẽ diễn ra rất nhanh. Tớ ổn mà.


Được rồi,
Georgia nói, hơi thanh thản.
Chúc vui vẻ nhé!

Ruby cởi áo quần và ngồi trên bàn kiểm tra. Cô cảm thấy mình như cô gái nhỏ, hai chân cô đu đưa, tay nắm chặt vào chiếc áo bệnh nhân. Cô nhớ đến lần kiểm tra phụ khoa đầu tiên của mình. Lúc đó cô mười ba tuổi, và được mẹ cô mang đến kiểm tra ngay lần có kinh đầu tiên của cô. Cô ngồi đó, như bây giờ, chờ đợi, không biết điều gì sẽ xảy đến, nhưng hiểu rằng nó là việc phải trải qua, điều đưa cô vào một chương mới hoàn toàn của cuộc đời cô, với tư cách là một người đàn bà. Sự khác biệt duy nhất là lúc đó cô có mẹ ở bên cạnh; giờ mẹ cô sống ở Boston; nhân tiện, mẹ cô là người đã nuôi lớn cô với tư cách là một người mẹ đơn thân; mẹ cô là người luôn cực kỳ phiền muộn. Cha cô đã rời bỏ họ khi cô lên tám, và mẹ cô không bao giờ kết hôn nữa.
Cô nhắm mắt lại và cô nghĩ những điều mới lạ hơn. Nhưng tất cả những gì cô có thể thấy là hình ảnh mẹ cô đang ngồi ở bàn bếp, hút thuốc, nhìn mông lung đâu đó. Cô nghĩ về việc mẹ cô đi làm về trễ mỗi đêm, mang theo các đồ thực phẩm. Cô nghĩ về hình ảnh ba người ngồi ở bàn bếp – Ruby, anh trai cô Dean, và mẹ cô – cùng nhau ngồi ăn một cách yên lặng. Mẹ cô, quá mệt mỏi, quá phiền muộn để nói chuyện, anh trai cô và cô đang cố làm mọi thứ trở nên nhẹ nhõm hơn bằng cuộc chiến khoai tây nghiền, với sữa trào ra từ mũi cả hai. Cô nhớ sự giận dữ của mẹ cô; sau đó thường xuyên, những giọt nước mắt của mẹ.

Các con không biết mẹ phải làm việc mệt nhọc đến thế nào sao? Các con không hiểu là mẹ mệt mỏi thế nào sao?
bà hét lên khi bà đứng dậy và cầm lấy miếng bọt biển, đi đến bức tường để lau chùi những cục khoai tây dính trên đó. Ruby nhớ rằng vào lúc đó cả hai anh em đã cười bà. Bà dường như là một bức tranh biếm họa kỳ cục, chứ không phải là một con người thật. Vào lúc đó cả hai cảm thấy khá buồn cười về người mẹ có các cảm xúc điên khùng đó. Dĩ nhiên, vào thời điểm đó, với hình ảnh những đứa con đang cười rúc rích và đầy mỉa mai, mẹ của Ruby ngồi sụp xuống và khóc nức nở.

Tôi không thể chịu đựng điều này được nữa! Tôi không thể!
bà nói khi ném miếng bọt biển vào bồn rửa, thổn thức khóc khi bà tựa người vào thành bếp, lưng bà quay về phía hai đứa con của mình.
Đốt cả ngôi nhà luôn nếu các con muốn thế,
bà hét lên khi bà chạy nhanh ra khỏi phòng.
Ruby nhớ cảm giác cô có được trong lõm thượng vị của mình vào thời điểm đó. Cô không biết đó là gì vào thời điểm đó, nhưng khi cô lớn lên, cô phát hiện ra chính bản thân cô nhận biết rõ cảm giác đó hết lần này đến lần khác. Cô có nó khi cô nhìn thấy một người mù, một mình, đang gõ nhẹ cây gậy đi trên một con đường đông đúc ở Manhattan, hoặc lần cô nhìn thấy một người phụ nữ già ngã xuống trên nền băng. Cô cảm thấy hối tiếc. Vào lúc mười tuổi, cô đã cười vào mẹ mình vì cô không biết cách thể hiện cảm giác hối tiếc về người mẹ của chính mình. Khi cô ở độ tuổi vị thành niên, khi nhìn thấy mẹ mình có một loạt bạn trai mới, tất cả đều tệ hại, cô đã giải quyết sự hối tiếc của mình bằng một cách hoàn toàn mới: cô căm ghét mẹ mình. Đây không hẳn là một câu chuyện khác thường nhất được kể, nhưng trong hai năm học cuối trung học của mình, Ruby ngừng nói chuyện với mẹ. Đúng vậy, họ không hòa thuận, đúng vậy, họ đã gây gỗ với nhau về những thứ như giờ giới nghiêm, trang phục và bạn trai, nhưng điều quan trọng hơn cả, Ruby không thể nào tỏ ra thương xót bà được nữa. Vì thế, cô càng ít tiếp xúc với mẹ mình, Ruby càng ít cảm nhận cảm giác nôn nao, khiếp sợ đó trong dạ dày mình.
Giờ Ruby đang ở đây, cảm nhận làn da trần của mình dính chặt vào lớp giấy vệ sinh được bọc quanh bàn, và chờ đợi bác sĩ thụ tinh cho. Tại sao lại thế? Vì khi nhạc chấm dứt và mọi người đã nắm tay người đàn ông của họ rời đi, chỉ còn cô đứng đó một mình đầy cô độc. Cuộc đua đã bắt đầu và cô đã bỏ lỡ nó. Cô đã bỏ lỡ. Đó là cách duy nhất cô có thể nhận biết khi cô ngồi ở đây, trần truồng và cô độc, chờ đợi.
Có thể nếu tôi ở đó mọi việc có lẽ sẽ khác đi. Có lẽ tôi sẽ nói chuyện phiếm với cô ấy và nói những điều đúng đắn và làm cho cô ấy cảm giác rằng những gì cô ấy sắp làm là một sự khởi đầu mới của cuộc đời mà, mặc dầu nó sẽ gặp nhiều khó khăn, cô ấy sẽ nhận được nhiều sự tưởng thưởng. Đó sẽ là cuộc sống và niềm vui và trẻ con và những nụ cười. Nhưng tôi đã không ở đó, và tôi đã không nói bất cứ điều gì thông minh, và Ruby bắt đầu trượt xuống một cái hố như nhiều lần khác trước đây.
Trong khi cô ấy đang trên đường trượt xuống, Bác sĩ Gilardi bước vào. Ông ở vào khoảng độ tuổi đầu sáu mươi, với một mái tóc bạc trắng đạo mạo và làn da sạm lại vì cuộc sống cho phép. Ruby chọn ông vì ông đẹp trai và dịu dàng và cô cảm thấy rằng khi người đàn ông đưa tinh trùng vào người cô, ông ấy, theo một cách nào đó, sẽ là cha của đứa con cô.

Vậy,
ông ấy nói với một nụ cười nở trên môi.
Cô sẵn sàng chưa?

Ruby cố tỏ ra vui vẻ.
Ừm. Hãy cho tôi em bé nào, Bác sĩ!

Bác sĩ Gilardi mỉm cười.
Tôi chỉ kiểm tra cho cô lần cuối và sau đó y tá sẽ thực hiện việc còn lại.

Ruby gật đầu và nằm xuống, đặt hai chân lên bàn đạp và mở rộng chân ra. Bác sĩ đẩy ghế đến và ngồi xuống, sẵn sàng cho việc kiểm tra.
Khi nằm đó, một lần nữa Ruby lại cảm nhận được cảm giác xưa cũ. Cô tự hỏi liệu nó có nên được gọi là
lòng thương xót
vì nó luôn cảm nhận ở đáy dạ dày bạn. Không quan trọng chữ đó được tạo ra như thế nào, tất cả những gì cô biết là hiện cô đang cảm nhận được nó. Ở đây trong chiếc áo bệnh viện và ánh đèn huỳnh quang và không có bất cứ một người đàn ông nào đó trên thế giới này yêu cô, cô thật đáng thương. Cô nghĩ về tất cả những người đàn ông cô đã hẹn hò và dành quá nhiều thời gian để vượt qua sự đau buồn. Đó là Charlie và Brett và Lyle và Ethan. Chỉ là những anh chàng. Những anh chàng không đâu ra đâu, những người đã khiến Ruby phải khóc hết lần này đến lần khác. Cô biết họ chẳng tự xử vào trong một chiếc tách để một vài người mẹ thay thế có thể mang thai con của họ. Cô chắc là tất cả họ đều có bạn gái hoặc vợ hoặc bất cứ cái quái quỷ gì đó mà họ muốn có. Và cô thì ở đây, sắp trở thành một người mẹ đơn thân cô độc, không có tình dục và phiền muộn.
Cô y tá mang vào một thùng làm lạnh lớn. Cô ấy mở nó ra và hơi lạnh từ đá khô tỏa ra. Khi làn hơi bay đi, cô ấy lấy ra một hộp nhỏ trông giống một cái bình thủy bạc lớn. Nó chứa đầy những đứa con của Ruby.

Nó đây rồi,
cô y tá ấy nói, một cách ngọt ngào. Bác sĩ Gilardi đứng dậy và cầm lấy nó từ tay cô ấy. Ông nhìn Ruby.

Mọi thứ đều ổn. Cô sẵn sàng chưa?
Một triệu ý nghĩ đột nhiên xuất hiện trong đầu Ruby vào thời điểm đó. Đó là về việc sau khi xong việc ở đây và đi về căn hộ trống không của mình. Về việc làm phép thử thai và phát hiện rằng cô đang mang thai. Về việc không có bất cứ người đàn ông nào có mặt vào lúc đó, người sẽ sung sướng mê li khi nghe được tin đó. Về việc ở trong phòng sinh cùng với những người bạn, gia đình, nhưng chẳng có lấy một người đàn ông. Nhưng chỉ một ý nghĩ duy nhất khiến cô co rúm lại trong sự thương hại là ký ức về hình ảnh mẹ cô vừa khóc vừa nói chuyện điện thoại với một vài người bạn của bà.
Tớ không thể chịu được,
Ruby nhớ mẹ mình đã nói với những giọt nước mắt đang lăn dài trên má bà.
Nó quá sức chịu đựng của tớ. Quá sức. Tớ không biết tớ phải làm gì. Tớ không biết!
Và sau đó mẹ cô thu người lại trên ghế và khóc tức tưởi.
Ruby đẩy thẳng người dậy, lấy chân ra khỏi bàn đạp.

Không, tôi chưa sẵn sàng. Tôi chẳng sẵn sàng tí nào.
Sau đó cô quay người sang một bên và nhảy xuống khỏi bàn. Cô giữ chặt chiếc áo bệnh của mình và nói,
Tôi xin lỗi vì đã làm mất thời gian của các vị, tôi xin lỗi vì đã lãng phí lượng tinh trùng tốt đó, và tôi thật sự, thật sự lấy làm tiếc rằng tôi vừa mới lãng phí hơn bảy ngàn đôla, nhưng tôi phải đi.

Giờ là mười một giờ ba mươi sáng. Georgia đã mở tủ lạnh và nhìn vào bên trong hai mươi lần trong vòng năm phút. Cô có sữa. Và trứng. Và bánh mì, rau, hoa quả, một ít thanh phomát, một vài hộp nước ép và một vài hộp pudding. Cô có một vài hộp Tupperware có một ít macaroni và phomát đã nấu chín, cũng như một vài miếng gà chiên được bọc trong bao. Cô nghĩ điều này sẽ mang lại một cảm giác gia đình thật sự, cho thấy rằng cô đã nấu một bữa ngon tuyệt vào đêm trước – điều gì còn có thể nói về hình ảnh
một người mẹ tốt
hơn là một ít macaroni và phomát và món gà chiên còn sót lại?
Cô không có quan điểm tốt về cuộc phỏng vấn này. Nó là một cuộc phỏng vấn chó chết đầy nhục nhã khốn kiếp với một nhân viên xã hội hoặc một nhà tâm lý học nhảm nhí nào đó hoặc bất cứ người nào sẽ đi vào nhà cô, và nhìn vào tủ lạnh của cô và hỏi cô những câu hỏi về cách cô nuôi dạy những đứa con của mình như thế nào. Và rồi người phụ nữ đó, con khốn đó, nhà cải cách lý tưởng đó, người luôn thích chõ mũi vào việc người khác
tôi thật cao thượng
đó sẽ quyết định liệu cô có được phép giữ các con của mình hay không. Georgia đóng sầm cánh cửa tủ lạnh lại.
Cô nghĩ có lẽ tốt hơn hết cô nên khiến mình ở trong tâm trạng tốt hơn trước khi nhân viên xã hội đến.
Cô đi quanh căn hộ của mình.
Việc này thật nghiêm trọng,
cô nói, với chính mình.
Việc này thật nghiêm trọng như nó vốn thế.
Cô cố hít thở. Hít vào và thở ra. Hít vào và thở ra. Cô bắt đầu nghĩ về những người mẹ xấu. Những người mẹ cô nhìn thấy trên đường, la hét, tát vào những đứa con của mình, gọi chúng bằng những cái tên như
đồ ngốc
hay thậm chí
đồ khốn nhỏ bé
. Cô nghĩ về tất cả những mẩu chuyện mà cô đã đọc được trên báo về những người phụ nữ đã dùng thuốc lá châm vào người con mình, hoặc bỏ đói chúng trong ba ngày, hoặc để chúng đói đến chết. Cô ngừng lại và nhìn quanh căn hộ xinh đẹp của mình ở West Village. Họ chẳng thể nào lấy đi con mình được
. Mình là mẹ chúng, vì Chúa
. Sau đó cô nghĩ về anh chàng Michael Jackson điên rồ và điền trang Neverland ma quỷ của anh ta và hình ảnh anh ta đung đưa đứa trẻ bên ngoài cửa sổ khi anh ta chào đón những người hâm mộ. Và anh ta được phép nuôi con của mình
, Georgia nghĩ khi đi về phía phòng tắm. Cô mở cánh cửa của tủ thuốc và nhìn vào Band-Aids, thuốc aspirin dành cho trẻ con, những viên aspirin dành cho người lớn và băng gạc. Còn có thứ gì mà cô không có trong tủ thuốc của mình khiến cô cảm thấy đủ tư cách không? Cô không thể tin được Dale lại trơ tráo đến thế khi nói cô thiếu tư cách làm mẹ. Được rồi. Cô đã có một lần rời nhà đi và để bọn trẻ ở nhà một mình, không được giám sát. Georgia đóng cửa tủ thuốc và nhìn vào gương. Điều đó thật sự, thật sự tệ. Nhưng không phải bất cứ bậc làm cha mẹ nào một lần trong cuộc đời làm cha mẹ chó chết của họ làm một điều gì đó cực kỳ, cực kỳ lơ đễnh sao? Liệu cô có phải là người duy nhất phạm lỗi trên thế giới này không? Georgia nhìn mặt mình trong gương. Được rồi, điều đó thật quá tệ. Thật sự thế. Được rồi – vì thế, tốt thôi. Cô đã không đung đưa bất cứ ai bên ngoài ban công.
Cô ra khỏi phòng tắm và đi vào phòng khách, nhìn chăm chú vào khắp nơi. Liệu trong phòng có bất cứ vật sắc nhọn, hay bất cứ góc lồi ra nguy hiểm nào ở đồ nội thất có thể khiến cô không có tư cách là một nhà thiết kế nội thất? Georgia, vẫn đang bừng bừng tức giận, bước vào bếp và nhìn vào phòng chứa thực phẩm. À, phòng chứa thực phẩm. Còn gì tốt hơn một phòng chứa thực phẩm lớn? Điều này đã khiến cô hoàn toàn thư giãn, hỗn hợp làm bánh muffin và chocolate chips và tinh chất vanilla và bột mì và dừa khô. Mẹ cô đã có lần nói với cô rằng mỗi ngôi nhà nên có nguyên liệu làm bánh để có thể làm nó bất khi nào bạn muốn. Cô chưa bao giờ quên điều đó. Giờ suy nghĩ đó có giống với suy nghĩ của một người không đủ khả năng làm mẹ không?
Quá giận dữ. Cực kỳ giận giữ. Tiếng chuông cửa vang lên khi cô đang cố để thở. Georgia gần như bật khóc. Nhưng cô không làm thế. Cô hít thật sâu và bước nhẹ nhàng bình tĩnh về phía cửa. Cô lại hít vào và thở ra một lần nữa, nhưng khi đặt tay lên nắm cửa cô không thể không nghĩ, Dale sẽ phải bị thiêu cháy trong địa ngục vì chuyện này
.
Cô mở cửa với một nụ cười trên môi. Đứng ở trước nhà cô là một người đàn ông nhỏ con với một mái đuôi ngựa màu bạc và râu quai nón. Ngay lập tức cô biết rõ ông ta thuộc loại nào. Nhân viên xã hội chuyên nhúng mũi vào chuyện của người khác đầy tự do của những thập kỷ sáu mươi. Ông ta mỉm cười đầy hiền lành. Georgia cũng đáp lại nụ cười đó. Cô ghét ông ta. Làm thế nào ông ta biết được thế nào là một người mẹ tốt? Ông ta là đàn ông, cũng như Dale, và ông chỉ có thể ngửi khói mà thôi.

Mời ông vào,
Georgia nói đầy ngọt ngào và ra hiệu cho ông đi vào nhà. Ông ta bước vào và nhanh chóng nhìn quanh khắp căn hộ. Mắt của Georgia cũng hướng theo ánh mắt của ông ta. Cô có thể thấy những gì ông ta đã thấy: một căn nhà sạch sẽ, được chăm lo tốt.

Tên tôi là Mark. Mark Levine.


Thật vui khi được gặp ông, Mark.
Thật vui khi được ông ghé qua nhà và phán xét tôi
.
Tôi lấy gì cho ông uống nhé? Tôi có café, trà, nước ép nho, nước cam, nước ép lê, nước ép bưởi, nước máy, nước đóng chai, nước suối, Gatorade...


Một ly nước là tốt rồi, cám ơn,
ông ta nói.
Georgia đi vào bếp và mở cửa tủ lạnh rộng ra, để lộ ra tất cả những gì bên trong. Cô nhìn thấy ông ta chú ý đến nó, và cô mỉm cười với chính mình khi cô lấy ra bình đựng nước Brita và rót đầy hai ly.
Sao chúng ta không nói chuyện trong phòng khách nhỉ, Mark?


Điều đó thật tuyệt.

Họ đi vào phòng khách và ngồi xuống. Georgia tự hỏi liệu cô có nên đặt lót cốc trên bàn café hay không – sẽ làm cô trông giống một người mẹ tốt vì cô chú ý đến tiểu tiết, hoặc một người mẹ xấu vì cô quá tỉ mẩn không? Cô quyết định dùng miếng lót cốc. Cô ngồi lùi lại và nhấp từng ngụm nước và nhìn thẳng vào Mark Levine.

Tôi biết quãng thời gian này thật khó khăn đối với bà,
Mark nói, một cách nhẹ nhàng.
Tôi sẽ cố hết sức thận trọng, nhưng mặc dầu thế, tôi sắp hỏi bà những câu hỏi mang tính cá nhân.


Ông cứ hỏi đi,
Georgia nói đầy phấn khích. Thằng khốn
.

Ừm, để bắt đầu, sẽ tốt hơn cho chúng tôi khi hỏi thăm về mối quan hệ giữa bà và chồng cũ của bà. Bà cảm nhận thế nào về ông ấy và bà nói như thế nào về ông ấy với các con của bà.

Mối quan hệ của tôi với anh ta thật tuyệt. Đó là lý do cho việc hiện ông đang ngồi trong nhà tôi để quyết định việc liệu các con tôi được phép sống với tôi hay không.

Ừm, còn tùy vào tình huống. Tôi nghĩ chúng tôi khá hòa thuận với nhau. Tôi khuyến khích anh ấy đến gặp bọn trẻ. Tôi đã, và vẫn, cực kỳ sẵn sàng thực hiện một vài kiểu hòa giải giám hộ chính thức với anh ấy.

Mark nhìn vào tờ ghi chú của mình.
Anh ấy đã đề cập rằng bà có một vài vấn đề với bạn gái mới của anh ấy.

Dạ dày của Georgia hơi nhộn nhạo khi cô nhấp một ngụm nước.
Ừm, đúng thế, cô ấy khá trẻ, và anh ấy chỉ vừa mới gặp cô ấy thôi.
Cô ngước nhìn Mark Levine bằng đôi mắt mở to với vẻ ngây thơ.
Chẳng phải bất cứ người mẹ nào cũng có những mối quan tâm sao?

Mark Levine gật đầu. Ông ta kiểm tra lại ghi chú của mình lần nữa và sau đó nhẹ nhàng nói,
Anh ấy nói rằng bà đã gọi cô ấy là một ‘con điếm’? ‘Đồ cặn bã’?

Cô nhìn ông ta với ánh mắt chết người. Vậy đây là cách việc này diễn ra sao, đồ khốn
.
Ông đã bao giờ trải qua một cuộc ly hôn chưa, Ông Levine?
Georgia hỏi, với giọng nói càng rõ rệt và càng điềm tĩnh càng tốt.

Không may, tôi đã từng trải qua điều đó.


Thế thì ông hiểu được rằng đây là một quãng thời gian, một quãng thời gian hối tiếc nhỏ bé, khi các cảm xúc trong con người ông đột nhiên trở nên mạnh mẽ hơn, phải không? Khi chúng ta có thể làm hay nói những điều mà sau đó chúng ta hối tiếc?


Dĩ nhiên,
Mark Levine nói với một nụ cười miễn cưỡng. Ông ta tiếp tục nhìn xuống các ghi chép của mình. Georgia tưởng tượng mình đang đục một lỗ vào ngay trán ông ta.

Và những cảm xúc đó, có thể là những oán giận đối với bạn gái mới của anh ấy, liệu bà có làm cho các con mình cảm nhận chúng bằng bất cứ giá nào không?

Georgia nhanh chóng trả lời câu hỏi đó.
Dĩ nhiên là không rồi. Ngay cả đối với với những bậc làm cha mẹ... tôi không biết... ngây thơ nhất cũng biết rằng bạn không bao giờ được nói xấu chồng hoặc vợ hoặc bạn bè bạn trước mặt con cái bạn.


Dĩ nhiên,
Mark Levine nói một cách tế nhị. Ông ta hít thật sâu.
Thế khi chồng bà đã nói rằng Beth đã gọi bạn gái anh ấy là một ‘con điếm người Brazil rẻ tiền’, liệu bà có nói điều đó...
Mark Levine ngừng lại, không hẳn vì không biết cách kết thúc câu hỏi đó hoặc thực sự cần làm thế.

Đó hoàn toàn là một lời nói dối,
Georgia trả lời ngay, nhưng cô đã nói dối.
Điều này chỉ cho thấy một điều là chồng cũ của tôi sẽ làm bất cứ điều gì để vẽ nên hình ảnh tôi là một con quái vật không thể kiểm soát, đầy hận thù.
Georgia bật dậy khỏi ghế sofa và đứng chống nạnh, sau đó thả tay ra khỏi hông, rồi lại đặt chúng lên đó.
Liệu tôi có giống kiểu phụ nữ sẽ gọi một người phụ nữ khác là ‘một con điếm rẻ tiền’ trước mặt đứa con gái bốn tuổi của tôi không?

Mark Levine ngước nhìn cô và không nói bất cứ điều gì cả.
Và rồi điều đó đã xảy ra. Cô bắt đầu nói.

Xin ông nhớ kỹ, việc phát hiện ra chồng mình, người đã cùng mình chung sống trong mười hai năm quyết định từ bỏ cuộc hôn nhân và phá vỡ gia đình và bắt đầu gặp gỡ một người phụ nữ trẻ hơn anh ta đến những mười lăm tuổi không phải là không đau đớn. Đó là người phụ nữ anh ta muốn giới thiệu với con cái mình, cùng chúng đi công viên, hoặc có lẽ đi ăn món Trung Quốc ở Khu phố Tàu, hoặc có thể tất cả sẽ cùng nhau đi xem phim, như một gia đình lớn hạnh phúc.
Georgia đang đi lại khắp căn hộ, khi thì đứng trước mặt Mark Levine đang ngồi trên sofa, khi thì đứng đằng sau Mark Levine đang ngồi trên sofa.

Nó hoàn toàn phù hợp khi một ngày bạn sống với vợ và con cái, ngày hôm sau lại trở thành ‘Chào các nhóc, bố muốn các con gặp bạn gái mới của mình.’ Liệu điều đó có thích hợp với ông không? Tôi, trong lúc đó, chỉ đang cố thực hiện một vài cuộc hẹn hò, chỉ đang cố tìm một người đàn ông tử tế với một độ tuổi phù hợp, người mà một ngày nào đó, một ngày cách hiện tại một thời gian khá xa kể từ hôm nay, khi các con tôi đã được chữa lành, khỏe mạnh, tôi có thể đưa người đó về nhà giới thiệu với chúng. Nhưng, tôi lại là người bị phê phán. Xét đoán. Giờ thì nói cho tôi biết, Ông Levine, điều đó có công bằng không?

Một lần nữa, Mark Levine chỉ hé mắt nhìn cô chứ không nói bất cứ điều gì.

Sự thật là, Ông Levine, liệu cách cư xử của chồng tôi có giống cách cư xử của một người đàn ông thông cảm và hiểu biết về các nhu cầu của các con anh ta không? Hay liệu anh ta có phải giống với một người đàn ông bị tình dục làm lu mờ vì anh ta làm tình ba lần trong một đêm với con điếm người Brazil nào đó.
Georgia đột nhiên ngừng lại. Mark Levine đặt bút xuống và ngây mặt ngước nhìn Georgia.

Tôi... ý tôi là... mẹ khỉ. Chết tiệt. Khốn kiếp.
Georgia nhận ra điều cô vừa nói ra.
Ý tôi là, ý tôi là...
Georgia ngồi xuống sofa và im lặng trong một phút, nước mắt dâng đầy trong đôi mắt cô. Cô ngước nhìn Mark Levine.

Ông phải hiểu cho tôi. Việc này đã khiến tôi cực kỳ căng thẳng. Ông đến đây, và hỏi tôi những câu hỏi... nó làm tôi bối rối. Và khi ông đưa từ con điếm vào đầu tôi và rồi tôi bối rối và rồi, bốp!
– Georgia làm động tác với hai tay mình để bên đầu mình để chỉ rõ dấu hiệu, ừm, một tiếng bốp! –
nó bộc phát ra từ miệng tôi.

Mark Levine đóng sổ ghi chép của ông ta lại.

Tôi hoàn toàn hiểu. Đây ắt hẳn là một quãng thời gian khó khăn cho bà.
Thông qua ngôn ngữ cơ thể của Mark Levine, ông ta rõ ràng thể hiện việc mình đã thấy đủ và chuẩn bị đứng dậy, rời đi.

Đúng vậy. Tôi hy vọng ông hiểu điều đó. Chúng ta đang nói về các con tôi. Về việc liệu các con tôi có được phép sống với tôi hay không. Còn điều gì quan trọng hơn điều đó? Còn điều gì có thể căng thẳng hơn điều đó?

Mark Levine, một lần nữa, lại không trả lời câu hỏi đó. Ông ta đứng dậy và rời đi. Georgia không còn gì để nói. Cô phải lấy dây thừng ra để tự treo cổ mình quá.

Tôi nghĩ tốt nhất tôi sẽ quay lại vào lần khác. Lần tới tôi sẽ nói chuyện với bà và các con bà. Có được không?

Georgia ngồi bất động trên sofa.
Thế thật tốt, cám ơn.

Mark Levine tự mình đi ra khỏi nhà cô.
Sau khoảng mười phút ngồi nhìn mông lung, bất động, không thể khóc hay la hét, Georgia đứng dậy. Không chút suy nghĩ, cô bước vào nhà bếp và mở cửa tủ lạnh ra. Cô đứng đó nhìn chằm chằm vào sữa, bánh mì, trứng, trái cây, các loại rau, nước suối, gà và món mac và phomát trong một thời gian dài. Cô đóng cửa tủ lạnh lại, tựa lưng vào cửa tủ lạnh và bắt đầu khóc.
Serena đang làm mọi điều theo sách. Cô đã bắt đầu nghiền các loại rau, làm salad, chuẩn bị thực phẩm cho món hemp pesto và món
pasta
zucchini. Cô không nấu bất cứ món gì vượt quá 110 độ. Cô luôn chắc rằng mỗi một loại rau đều là rau hữu cơ và sau đó rửa sạch chúng từng chút một.
Serena, như tôi đã đề cập trước đây, biết rằng một phần trong bản miêu tả công việc thông thường của mình là sự hiện diện của cô càng kín đáo càng tốt trong nhà của họ. Nhưng giờ cô đang cố trở nên vô hình. Gia đình này, cho dù bất cứ thử thách nào họ đang trải qua, ít nhất họ xứng đáng có được một vài sự riêng tư. Điều này dường như chính xác là những gì Joanna và Robert muốn và may mắn thay, cô dường như đáp ứng lại yêu cầu của họ. Báo chí không có bất cứ manh mối về những gì đang diễn ra. Chẳng có lấy những cuộc thăm viếng của những người bạn và những người thân trong gia đình. Căn nhà của họ là một ốc đảo yên tĩnh, gây ấn tượng. Vì thế Serena cố gắng trở thành tiên nữ vô hình lang thang phía bên ngoài những nỗi đau khổ của họ. Cô muốn tẩm bổ, nuôi dưỡng họ, giữ cho họ tiếp tục
Vào lúc tám giờ mỗi buổi sáng, Serena sẽ sử dụng chiếc chìa khóa mà họ đưa cho cô để mở cửa vào nhà. Joanna lúc nào cũng sẽ bước ra từ phòng ngủ của mình và chào Serena với lời chào
Chào buổi sáng!
đầy rạng rỡ. Serena cũng sẽ mỉm cười và đáp lại lời chào của cô ấy với sự vui vẻ mà cô có thể tập hợp lại. Rồi cô sẽ rời mắt đi và bước vào bếp bắt đầu công việc của mình. Họ đã làm tốt điều đó. Serena sẽ chuẩn bị buổi trưa và buổi tối và các món ăn dặm cho Robert và Joanna (người luôn ăn chay để ủng hộ Robert) và rồi là buổi tối khác dành cho Kip. Cô sẽ luôn ở suốt ngày trong bếp, đó là nơi rất rộng mà mọi người thường đi ngang qua khi cần đến nơi nào đó trong nhà, nhưng Serena vẫn luôn cúi mặt xuống, không bao giờ nhận thức rõ bất cứ điều gì đang diễn ra.
Nhưng ngày hôm đó, khoảng hai giờ ba mươi chiều, khi Serena đang di chuyển hai tay khắp các chồi bông cải xanh cầu nguyện và nhìn ngắm chúng, Joanna bước lại gần cô. Cô ấy tái mét mặt mày, giọng nói run rẩy.

Tôi xin lỗi, Serena. Tôi không thường yêu cầu cô điều này, nhưng Robert đang gặp rắc rối với việc thở. Y tá đang trên đường đến đây, nhưng hiện tôi nghĩ mình không nên rời khỏi nhà để đón Kip. Tôi biết đây không phải là việc của cô, nhưng tôi tự hỏi liệu cô có thể đến trường đón thằng bé hộ tôi không? Chỉ một lần này thôi?


Dĩ nhiên, tôi có thể làm điều đó cho cô. Tất nhiên rồi,
Serena nói, cởi ngay tạp dề mình đang mang.
Trường học ở Đường số Mười, phải không?


Đúng vậy. Thằng bé luôn ra có mặt ở cổng trước của trường vào đúng ba giờ. Nhưng nếu nó thấy cô, nó có thể... nó có thể hơi hoảng sợ, vậy nếu cô có thể...


Tôi sẽ làm cho cậu bé biết mọi việc đều ổn, và cô chỉ hơi bận nên không đi đón cậu bé được.


Cám ơn. Cám ơn cô rất nhiều, Serena,
Joanna nói, nhắm mắt lại đầy nhẹ nhỏm.
Serena đã lợi dụng thời điểm này để thật sự nhìn thẳng vào mặt Joanna, điều mà cô chưa bao giờ làm trước đây. Cô ấy là một người phụ nữ xinh đẹp, mẫu người phụ nữ với mái tóc đen nhánh và làn da trắng như sứ. Cô ấy chỉ có một vài vết tàn nhang đáng yêu ở trên mũi. Cô ấy trông khá mệt mỏi. Serena nhanh chóng mặc áo khoác và rời khỏi nhà.
Trên đường đến trường, Serena nghĩ về cuộc nói chuyện sắp diễn ra với Kip. Cô thật sự không hiểu một chút gì về những cậu nhóc tám tuổi và phải nói là cô thực sự không thích trẻ con ở lứa tuổi đó lắm. Mỗi một đứa bé trai từ bảy đến mười ba tuổi mà Serena đã từng tiếp xúc dường như khá trầm lặng, bị ảm ảnh bởi các siêu anh hùng và game điện tử.
Kip cũng không khác gì. Cậu bé cũng có đủ các loại Xbox, Club Penguin và sự khó chịu. Cậu bé không thể thấu hiểu được và luôn được cưng chiều nên Serena luôn vui vẻ trở nên vô hình quanh cậu ta và cậu ta cũng lấy làm vui vẻ khi chẳng thèm nhận ra sự hiện diện của cô trong nhà cậu. Đặc biệt là với mái tóc ngắn điên khùng hiện giờ của cô. Người duy nhất trên thế giới có thể khiến cậu bé tươi tắn, cười khúc khích, hành động một cách ngớ ngẩn, và nói không ngừng chính là cha cậu bé. Khi không làm việc, Robert sẽ đến đón Kip lúc tan trường, và họ sẽ chạy ùa vào nhà, làm ra vẻ họ đang ở giữa một cuộc tranh luận đầy giận dữ, cả hai từ chối từ bỏ các luận điểm say mê của họ. Việc tranh cãi đó có thể về ai là người tốt hơn, Flash hay Batman, hoặc họ thích ăn cái gì hơn, đất tơi hay cát. Họ có thể cởi giày và cố giảng hòa bằng cách xem ai có thể trượt xa nhất chỉ bằng đôi tất của họ. Robert sẽ cù Kip và khiến cho cậu nhóc luôn lạnh lùng đó cười sằn sặc.
Giờ, Serena đang đứng trước cổng trường với vẻ mặt tự nhiên, vui mừng. Nhưng trên khuôn mặt cô không thể để lộ ra nét mặt quá vui mừng khi Kip nhìn thấy cô. Nét mặt đó sẽ ngay lập tức sẽ cho cậu bé thấy, trước khi cậu bé lo quắn lên, rằng mọi việc đều ổn, chẳng có gì khẩn cấp, và việc cô có mặt ở đây chỉ là một sự khác biệt nho nhỏ so với thường ngày. Các cánh cửa được mở ra, giáo viên và học sinh bắt đầu ùa ra. Kip nhìn thấy Serena và đôi mắt cậu bé mở lớn, khuôn mặt khó nắm bắt bình thường của cậu bé tràn ngập sự sợ hãi. Serena bước đến và nhanh chóng làm tan đi sự sợ hãi của cậu.

Mẹ cháu đang bận nhưng mọi việc đều ổn cả. Bà ấy chỉ đang cần phải làm một vài điều quan trọng.

Serena cầu Chúa rằng cô hiện không nói dối. Cô biết rõ có hàng ngàn lý do cho sự hô hấp của anh gặp vấn đề và chắc rằng y tá hiện đang ở bên cạnh để giải quyết điều đó. Mặc dầu Robert đang ốm, mặc dầu mọi việc đều trong rất tệ, nhưng từ triển vọng hạn chế nhỏ nhoi của mình, cô không thể tưởng tượng ra việc Robert thực sự sẽ chết. Các ngôi sao điện ảnh không chết vì ung thư. Hãy kể tên một diễn viên điện ảnh đẹp trai, trẻ tuổi chết vì ung thư xem. Không có ai. Họ không thể để việc đó xảy ra.

Chúng ta hãy về nhà nào và cháu có thể tự mình nhìn xem,
cô nói khi nhẹ nhàng đặt tay mình lên vai cậu bé.
Khi họ rẽ qua góc đường Watts, cả hai nhìn thấy một chiếc xe cứu thương. Serena theo bản năng đặt tay mình lên vai cậu bé nhưng cậu đã bỏ chạy. Họ chỉ cách nhà khoảng nửa khu nhà và Serena có thể nhìn thấy Joanna bước ra khỏi tòa nhà bên cạnh cái cáng. Serena cũng bắt đầu chạy nhằm bắt kịp Kip. Nỗi sợ lớn nhất của cô khi nhìn thấy cáng cứu thương được đẩy ra khỏi tòa nhà là sẽ có một tấm vải phủ lên đầu của anh ta. Làm ơn đừng có tấm vải phủ lên
. Khi cô đến gần hơn, cô nhìn thấy Robert nằm trên cáng với mặt nạ oxy trên mặt. Còn sống. Joanna đang khóc khi cô ấy bước vội vàng đằng sau các nhân viên cấp cứu. Cô ấy ngước nhìn lên và nhìn thấy Kip. Cô ấy cố biến mặt mình thành khuôn mặt của một người mẹ luôn tươi cười, nhưng không thể. Kip đang ở ngay bên cạnh cô ấy, nước mắt nhạt nhòa trên mặt cậu bé.

Chuyện gì xảy ra vậy mẹ?
Kip hét lớn, giọng cậu bé ngây ngô và non nớt.

Cha đang khó thở,
Joanna nói, chỉ một câu nói đơn giản mà cô ấy có thể nói trước khi bắt đầu thổn thức trở lại. Serena không muốn làm phiền, nhưng cô đi về phía Joanna và quàng tay mình quanh vai cô ấy. Joanna quay người lại và vùi mặt mình vào vai Serena. Cô ấy bắt đầu khóc lớn hơn.
Serena nhìn Kip. Cậu bé đang nhìn mẹ mình với vẻ mặt cực kỳ bối rối và nỗi sợ hãi trong mắt cậu. Cậu quay sang hướng khác khi nhìn thấy cô.
Joanna nhanh chóng nhấc đầu mình ra khỏi vai cô và nhìn Kip. Cô ấy lau nước mắt và đi về phía cậu bé. Cô ấy cúi người xuống và nói chuyện với cậu.

Mẹ phải đi theo xe cứu thương với bố...
cô ấy bắt đầu nói. Kip không để cô ấy kết thúc, cậu bé bắt đầu hét lên.

Không! Không!
cậu khóc thét lên, vừa khóc vừa dậm chân và vung vẩy hai cánh tay.
Đột nhiên Serena chú ý có cái gì đó xuất hiện. Cô ngước nhìn lên và nhìn thấy nó. Cô bắt đầu di chuyển trước khi cô kịp nghĩ về nó.


không phải là một vật thể, đó là Steven Sergati. Steven Sergati là một người đàn ông đã chứng minh được rằng đôi khi bạn quả thực có thể hoàn toàn phán xét một cuốn sách chỉ bằng việc nhìn vào bìa của nó, vì hắn ta trông giống một con chồn. Hay một con chuột cống. Mái tóc đen dài, bóng loáng được thả dài xuống sau lưng, với bím tóc nham nhở. Đôi mắt bé tí của hắn ta ẩn đằng sau một cặp kính rẻ tiền, vì chúng thường xuyên bị đánh gãy. Bốn chiếc răng trước của hắn ta nhô ra có thể hoàn hảo gặm nát đường dây điện thoại. Đó là điều hắn ta đã từng làm vào một số thời điểm trong cuộc đời của hắn ta vì một vài lý do bất chính nào đó. Hắn ta là một tay paparazzi bị đánh, bị thưa kiện, bị người ta phỉ nhổ ở thành phố New York. Bạn sẽ không phải là nhân vật bảo kê cho các VIP ở New York, nếu như bạn chưa bao giờ đánh Steven Sergati. Tốt nhất là ở một hẻm nhỏ nào đó mà chẳng ai thấy bạn làm điều đó. Người đàn ông này nổi tiếng bởi các thước phim phá vỡ, đột nhập vào các tòa nhà, đe dọa các nữ diễn viên trẻ, và theo đuôi một nhân vật nổi tiếng nào đó trong một thời gian quá dài và quá thường xuyên đến độ người đó đã phải xin lệnh cấm hắn ta lại gần. Hắn ta đã từng gào vào mặt một ngôi sao truyền hình trẻ khi cô ấy đang đi bộ bên dưới một con đường có các hàng cây xinh đẹp ở New York cùng với đứa con mới sinh của cô ấy, rằng cô ấy có cái mông thật bự và không ai muốn làm tình với cô ấy nữa – chỉ để hắn ta có thể chụp được bức hình cô là một người mẹ trẻ và quắc mắt giận dữ như Medea.
Serena nhận ra hắn ta từ một mẩu tin mà Robert đã chỉ cho cô biết về hắn ta vào năm ngoái. Robert đã rất bực mình với Steve, kể từ khi hắn ta chọn Robert và Joanna để bám đuôi trong một thời gian dài khi Kip được hai tuổi. Nhưng Robert, cao một mét tám, từng là một cầu thủ bóng bầu dục ở trường đại học và vừa mới đóng xong vai anh hùng hành động, không phải là một người dễ dàng chờ đợi phán quyết từ tòa án. Và việc đó đã diễn ra trong một con hẻm nhỏ nào đó ở Tribeca. Vì thế Robert là một trong số những người thuộc nhóm các nghệ sĩ, bao gồm Sean Penn, Bruce Willis, và George Clooney, là những người được cho là tự mình ra tay với Steve. Đó là lệnh ngăn cản duy nhất mà Ông Sergati cần và hắn ta đã để họ yên sau đó.
Nhưng hiện hắn ta lại đang có mặt ở đây. Hắn ta đang chờ đợi thời điểm thích hợp, khi hắn biết được rằng kẻ thù của mình không được bảo vệ, để tiến hành cuộc tấn công tiếp theo của hắn ta. Joanna đang chuẩn bị leo vào xe cứu thương với người chồng sắp chết của mình, trong khi con trai họ - Kip, với khuôn mặt đỏ au méo mó, đang dậm chân và la hét trong tầm ngắm của chiếc máy ảnh. Ngay cả Serena, người không hiểu gì lắm về truyền thông, cũng biết được rằng bức ảnh con trai của Robert đang gào thét khi Robert được mang đi bằng xe cứu thương sẽ mang lại rất nhiều tiền.
Trước khi cô nhận ra những gì mình đang làm, cô kéo Kip ra phía sau chiếc xe cứu thương và đi về phía bên kia đường. Không phải bước đều đâu nhé, thật sự thế, đó là những bước đi sải dài và tăng tốc khi cô tiến đến gần hắn ta hơn – cái cách mà một con sư tử sẽ di chuyển chỉ ngay trước khi nó bắt được một con linh dương và xé mạnh chân nó ra.
Steve, người quen với những việc kiểu thế này, đứng thẳng dậy, đưa hai tay lên đầu và nói,
Tôi không làm gì phạm pháp. Cô không thể ngăn được tôi!

Điều tốt duy nhất mà gã Steve Sergati có được là hắn ta cực kỳ ốm yếu. Vì thế thật dễ dàng cho Serena đẩy ngã hắn ta xuống, túm lấy máy ảnh và sau đó ném mạnh nó xuống mặt đường, nhưng chỉ sau khi cô lấy thẻ nhớ của nó ra.

Tao sẽ gọi cảnh sát!
Steve la lên, bằng giọng re ré của một con chuột.
Tao sẽ thưa kiện mày, con khốn! Mày không thể làm thế với tao! Tao biết mọi người! Mọi người.

Rồi Serena, nguyên thầy giảng đạo, khom người xuống và dí mặt mình vào sát mặt hắn ta, mũi cô gần như chạm vào mũi hắn.

Nghe này thằng khốn,
Serena gầm gừ với giọng nói chẳng phải là của cô,
Tao có một cây súng. Và nếu mày còn lảng vãng đâu đó gần gia đình này một lần nào nữa. Thề với Chúa rằng tao sẽ bắn bay đầu mày đi đó.
Sau khi nói xong, Serena đứng dậy và nhìn xuống người đàn ông đang nằm dài trên mặt đất và nói thêm,
Nhớ đấy. Đừng cố thử thách tao.

Ở bên kia đường, Joanna và Kip đang nhìn cô như thể họ vừa nhìn thấy ma vậy. Nhưng, sự thật, phản ứng của họ hoàn toàn ngược lại. Ngay tại thời điểm đó, Serena đã không còn lượn quanh bên ngoài cuộc đời họ như lớp sương mù nữa. Cô đã lao vào trung tâm đời sống của họ. Cô đi về lại phía bên đường nơi Joanna đang đứng với vẻ mặt đầy choáng váng, hiện còn có chuyện khác để chú tâm.

Tôi không có thời gian gọi cho bất cứ ai...
Joanna nói lắp bắp.
Cô có phiền khi ở cùng với Kip cho đến khi...


Tôi sẽ ở lại với cậu bé bao lâu cũng được. Xin đừng lo điều đó.

Joanna nhìn Kip.
Mẹ sẽ gọi cho con khi mẹ đến đó, được không, con yêu?

Kip gật đầu. Cánh cửa xe cứu thương đóng lại, và Joanna cùng Robert được đưa đi. Serana quay lại nhìn Kip, cậu nhóc tám tuổi đang quẫn trí này, và không biết phải nói gì với cậu bé. Nhưng cậu bé đã làm điều đó hộ cô.
Kip nhìn khi Steve Sergati đứng dậy và run rẩy bỏ đi. Sau đó cậu bé ngước nhìn Serena, đôi mắt cậu bé mở to với sự kính sợ.

Woa. Cô đã đá vào mông hắn ta.
Đây là lần đầu tiên trong suốt ba năm cô biết cậu bé, Kip thực sự trực tiếp nói chuyện với cô.
Serena mỉm cười.
Ừm, cô đoán cô đã làm thế.
Và rồi Serena, một siêu nhân, đã đưa Kip lên nhà.
Buổi chiều sau khi cô hủy bỏ việc thụ tinh nhân tạo, Ruby quyết định đến thăm mẹ. Bà hiện đang sống ở ngoại ô Boston. Lúc nào cũng vậy, một cô gái luôn cần có mẹ mình.
Trên chuyến tàu đi về hướng bắc, Ruby cố hình dung tại sao cô lại đi đến đó. Cô muốn có được gì từ người mẹ của mình? Khi đoàn tàu chạy xuyên qua Connecticut, nhìn tất cả các ngôi nhà nhỏ bé với các bể bơi được che phủ, những ngôi nhà dành cho chó và cầu trượt bằng nhựa, cô quyết tâm cô cần phải biết liệu mẹ cô có thực sự khổ sở như những gì cô đã nhớ không. Có thể việc nuôi dạy cô và anh trai không thực sự khổ sở như cô đã từng nghĩ. Có thể không phải không hạnh phúc như trí nhớ trẻ con mang đến cho mình.
Cô bấm chuông cửa nhà mẹ mình. Bà sống ở một con đường nhỏ yên tĩnh ở Somerville. Không ai trả lời. Cô bấm chuông lần nữa, thật ngạc nhiên – cô đã gọi điện và nói với bà là mình đang đến cơ mà. Cô đi xuống đường lái xe vào nhà, sau đó đi vòng ra sau nhà. Shelley đang ở sau vườn cào lá. Bà hiện sáu mươi tám tuổi, với máy tóc nhuộm nâu nhẹ, với một ít sợi bạc được cắt ngắn và uốn cong. Bà có cơ thể của Ruby – tròn, khêu gợi, nhưng kèm theo trọng lượng có được do quyết định để mình già đi một cách dễ chịu còn hơn dành thời gian rảnh rỗi ở các phòng tập. Ruby không phát giác là mình đang đứng nhìn chăm chú vào mẹ trong một lúc lâu; bà trông mạnh khỏe. Cực kỳ thoải mái với cuộc sống của chính mình. Cô ngạc nhiên khi thấy bà hạnh phúc những ngày này. Mẹ cô ngước nhìn lên.

Ruby!
bà nói, đi về phía cô và trao cho cô một cái ôm nồng thắm.
Thật tuyệt khi gặp lại con!

Dĩ nhiên rồi, vì mẹ là mẹ con và con là con gái mẹ và tất cả các bà mẹ đều luôn hạnh phúc khi gặp con cái mình. Đó chắc chắn là lý do cho sự vui mừng đó.

Mẹ trong thật tuyệt,
Ruby nói, thành thật trong câu nói của mình.

Con cũng thế! Con cũng thế! Chúng ta vào trong nhà đi!

Sau khi Ruby tắm rửa và thay đồ, cô bước vào phòng bếp, nơi mẹ cô đã chuẩn bị sẵn trà dành cho cô.
Mẹ làm cho con một ít bánh mì quế, như trước đây vậy!
Ruby mỉm cười, nghĩ rằng đây thật là điều quá khứ cần làm. Mỗi khi đến mùa tuyết rơi, sẽ luôn có bánh mì quế đợi chờ Ruby khi đi về nhà. Đó là di truyền nhỏ của mẹ cô, một điều được truyền lại từ mẹ mình. Trà dành cho họ cũng là một truyền thống lớn, một điều mà họ cùng chia sẻ cho đến những chi tiết riêng biệt. Cả hai đều thích loại trà Mỹ nhẹ - Lipton sẽ là món được lựa chọn, cám ơn rất nhiều – và khi ở bên nhau, như hiện tại, họ biết ẩn ý rằng họ sẽ cùng nhau chia sẻ túi trà. Cô ngồi xuống bàn.

Kể cho mẹ nghe tất cả về New York. Chuyện gì đã xảy ra?

Một vài người có những người mẹ sành điệu, người họ có thể nói về những ý nghĩ trừu tượng và người có thể nói cho họ nơi mua chiếc áo ngực mà họ đang tìm kiếm.
Điều đó không dành cho Shelley, nhưng Ruby chẳng bao giờ phiền lòng vì điều đó. Vì những gì bạn có được thay vì người có thể đã xem đoạn phim tài liệu về những người tị nạn Sudan là một người mẹ đã phản ứng với những gì bạn làm với sự ngạc nhiên và vui sướng. Bạn có một người muốn nghe mọi thứ về Manhattan và công việc kinh doanh cũng như cuộc đời bạn vì tất cả đều đó đều khiến bà say mê.

Ừm, một nhà hàng mới được mở ở Village,
Ruby nói,
nhưng không ai vào được vì nó chẳng còn chỗ nào cho khách ngoại trừ những người bạn của người chủ. Điều đó khiến mọi người điên tiết.


Thật vậy sao? Điều đó thật tuyệt. Ở đó có rất nhiều những người nổi tiếng đến đúng không?


Mỗi đêm.

Mẹ Ruby chỉ lắc đầu mình.
Điều đó không đúng.

Ruby mỉm cười.
Nó không đúng.
Cô nhấp một ngụm trà và cầm lên một mẩu bánh mì quế. Cô cắn một miếng nhỏ.

Mẹ, con đang tự hỏi. Việc đó trông như thế nào đối với mẹ.


Việc đó trông như thế nào là sao hả con?


Ừm, mẹ biết mà, với tư cách là một người mẹ đơn thân.

Shelley đảo tròn mắt.
Ồ, nó như địa ngục vậy. Nó thật tệ. Mẹ đã có một quãng thời gian cực kỳ khốn khổ.


Mẹ có cô đơn không?


Con yêu, mẹ cô đơn đến nỗi mẹ từng nghĩ việc tự giết chính mình trong một vài lần. Mẹ không đùa đâu. Nó thật kinh khủng, nó thật sự như thế.
Shelley nhúp một ngụm trà.
Thế ai là người sở hữu nhà hàng đó? Anh ta cũng nổi tiếng đúng không?


Ừm, đại loại thế. Anh ta điều hành một tờ tạp chí.
Ruby cố kéo mẹ vào lại câu chuyện của họ.
Thế đó chính là quãng thời gian tồi tệ như con đã nhớ sao?


Ồ, mẹ chắc là nó còn tệ hơn những gì con nhớ được. Đó là quãng thời gian tồi tệ nhất trong cuộc đời mẹ,
bà nói với một nụ cười mỉm.
Ruby uống thêm một ngụm trà và bật khóc. Cô đặt khuỷu tay lên bàn và vùi mặt mình vào hai bàn tay.
Con xin lỗi mẹ.
Ruby ngước nhìn mẹ mình.
Con xin lỗi vì mẹ không được hạnh phúc. Con thực sự xin lỗi mẹ.

Mẹ của Ruby nhẹ nhàng đặt một tay lên cánh tay cô và tựa sát vào, mỉm cười.
Nhưng con không nhận ra sao? Giờ mẹ cảm thấy thật tuyệt. Mẹ hạnh phúc. Mẹ có bạn bè và khu vườn và mẹ đi ra ngoài suốt.

Ruby bắt đầu khóc lớn tiếng hơn.
Nhưng đã quá muuuuộn! Mẹ cần được hạnh phúc vào thời điểm đó! Để con có thể nghĩ rằng việc là một người mẹ độc thân chẳng có vấn đề gì! Đã quá muộn!

Shelley nhìn Ruby, có hiểu được điều cô đang nói. Bà không cảm thấy bị công kích, chỉ cảm thấy thật buồn. Bà chạm vào vai Ruby.
Nhưng con yêu, con không giống mẹ, con chẳng giống mẹ chút nào cả! Nếu con muốn trở thành một người mẹ đơn thân, con sẽ không giống như mẹ đâu!

Ruby nhảy ra khỏi ghế, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt cô, giọng cô nghẹn ngào và run rẩy.
Nhưng con thật giống mẹ. Con thích trà và con sầu não. Con ở trên giường suốt ngày. Con khóc thật nhiều và con thật sự, thật sự, thật sự cô độc.

Mẹ Ruby đứng dậy và đặt tay lên hai vai Ruby.
Ừm, nếu con thật giống mẹ, thì con nên làm những gì con cho là cần thiết. Hãy tự mình đi đến một bác sĩ và chọn cho mình một loại thuốc chống suy nhược. Lexapro đã giúp mẹ rất nhiều.

Ruby ngạc nhiên nhìn mẹ.

Là sao ạ?


Mẹ đã dùng thuốc chống suy nhược vào năm ngoái. Nó đã thay đổi cuộc đời mẹ.


Mẹ... đã làm gì ạ?
Ruby lắp bắp, vẫn đang cố xử lý thông tin vừa mới nghe được.

Chẳng có lý do gì khiến con phải đi lòng vòng đầy phiền muộn. Chẳng có lý do gì tốt đẹp cả. Con nên đến gặp bác sĩ để có được đơn thuốc.

Ruby ngồi xuống lại bàn. Điều đó thật khiến cô bàng hoàng. Ngay cả sau vô số đêm chỉ việc khóc lóc, ban ngày không ra khỏi giường, Ruby chưa bao giờ nghĩ đến việc uống thuốc chống suy nhược. Nó chưa bao giờ xuất hiện trong đầu cô. Và ở vùng nông thôn này, người mẹ đơn giản đã đánh bại cô.
Cô đã trải qua phần còn lại của ngày bằng việc ngồi trong bếp của mẹ mình và khóc. Cô nói cho bà nghe về thuốc giúp sinh sản, về việc đã không thể nào hoàn tất việc thụ tinh đó, về cách cô nhớ đến sự khốn khổ mẹ cô đã từng trải qua như thế nào, và cách cô rời khỏi phòng khám của bác sĩ. Rồi Shelley cũng bắt đầu khóc.

Mẹ xin lỗi. Mẹ xin lỗi, mẹ nên cố gắng hơn để che giấu việc mẹ không được hạnh phúc, mẹ thật sự xin lỗi con.

Ruby vẫn tiếp tục khóc, và nói,
Đó không phải là lỗi của mẹ. Làm sao mẹ có thể che giấu điều đó được? Mẹ đã làm những gì tốt nhất, con biết điều đó. Con biết mà.


Ừm, nhưng mẹ ước gì có ai đó nói với mẹ...


Nói gì cơ ạ?


Rằng đó cũng là việc của mẹ, bên cạnh cho các con ăn, cho các con mặc, và biết chắc các con đã làm bài tập về nhà, công việc của mẹ là làm thế nào đó khiến bản thân mình hạnh phúc. Vì các con. Để các con có thể thấy rõ điều đó. Mẹ thật sự xin lỗi con.

Ruby với tay qua bàn và cầm lấy tay mẹ mình.
Chẳng có cách nào để mẹ có thể che giấu điều đó. Chẳng có cách nào cả đâu.
Sau đó cô và mẹ mình ngồi cả ngày trong bếp, cùng nói chuyện, cả hai cầm chặt lấy tay nhau, làm cho mỗi người trở nên tốt hơn và nhấm nháp từng ngụm trà Lipton.
Các con của Georgia nhìn chằm chằm vào Mark Levine. Mark Levine đang cười với bọn trẻ, một nụ cười kín môi như thể ông ta vừa mới bắt được điều gì đó trong miệng mà không muốn để nó thoát ra ngoài, nhưng cũng muốn cho mọi người chắc rằng ông ta cũng đang rất hạnh phúc.

Vậy,
ông ta bắt đầu.
Hai cháu hôm nay thế nào?

Beth và Gareth ngây người nhìn ông ta. Georgia có phần hơi hài lòng về điều đó. Các con cô theo bản năng biết được rằng ông ta là một thằng khốn và rằng chúng không nên nói chuyện với ông ta. Ông ta cố thử lại lần nữa.

Chú ở đây vì mẹ và bố cháu muốn chú tìm hiểu xem giờ hai cháu thế nào khi cha cháu không còn ở cùng các cháu nữa.

Im lặng

Ví dụ như, chú nghe được rằng có đêm hai cháu bị để lại một mình trong nhà, điều đó có đúng không? Và hai cháu có sợ không?

Georgia nhìn xuống tay mình. Cô cảm nhận được những giọt mồ hôi đang xuất hiện trên trán cô. Trước đây cô chưa bao giờ nhận ra phải mất bao nhiêu năng lượng để không buộc phải giết một ai đó.
Một lần nữa, hai đứa trẻ lại im lặng. Một sự im lặng vui sướng, hằn học, rầu rĩ của một đứa trẻ.
Mark Levine nhìn Georgia.
Tốt hơn để chúng tôi nói chuyện riêng với nhau được không?

Georgia hoảng hốt nhìn ông ta.
Nhưng... tôi không biết ông được phép...


Chúng tôi hoàn toàn được phép hỏi bọn trẻ mà không có bà trong phòng. Để bảo đảm không có gì chống lại bà, tôi có mang theo máy ghi âm để bảo đảm với bà là những đều chúng trả lời đều là do chúng tự nguyện, tôi không ép buộc gì chúng.

Georgia, dĩ nhiên, muốn phản đối, nhưng khi nghĩ đến cách cuộc gặp mặt lần trước kết thúc ra sao, cô quyết định kiềm chế bản thân.

Dĩ nhiên là ông có thể làm điều đó. Tôi sẽ đi vào phòng ngủ và đóng cửa lại.


Cám ơn,
Mark Levine nói.
Chuyện này sẽ không diễn ra quá lâu đâu.

Georgia đứng dậy và nhìn các con mình. Các con cô giờ trở thành quan tòa, hội đồng xét xử và đao phủ. Những đứa con buồn rầu, ngây ngô, nói dối, đáng yêu, hỗn xược, không thể đoán trước được của cô giờ mỗi lời chúng nói sẽ được viết lại một cách cẩn thận như những lời của Đạt Lai Lạc Ma vậy. Georgia liếc nhìn Gareth. Tuần vừa rồi thằng nhóc có một người bạn tưởng tượng là một con nhện đen khổng lồ đầy lông lá. Đúng rồi, hãy nói với chúng về người chúng muốn sống cùng. Thằng chó chết.


Giờ các con nói chuyện với ông Levine, được không? Hãy nói sự thật và trả lời tất cả các câu hỏi của ông ấy. Chúng ta muốn các con nói lên cảm nhận của chính mình, được không?

Sau đó cô từ từ và đầy tự tin bước ra khỏi phòng khách và đi về phía phòng ngủ. Khi cô vào phòng ngủ, đóng cửa lại, cô thảy người lên giường, vùi mặt vào gối, và bật ra một tiếng hét lớn nhất cô có thể. Sau đó một lúc, cô ngồi dậy và nhìn chằm chằm vào khoảng không trước mặt mình.
Georgia tự hỏi sao cô lại ở đây; nơi mà một tòa án có thể phán quyết rằng cô không đủ tư cách làm mẹ. Cô nghĩ về cuộc hôn nhân của mình. Các hình ảnh bắt đầu chậm rãi xuất hiện trước mắt cô, đó là lần cô và Dale cãi nhau trên đường về việc anh chưa bao giờ chịu lấy thư vào mỗi buổi sáng. Cô nghĩ về việc cô đã cáu kỉnh với anh như thế nào vào buổi sáng, chỉ vì anh luôn đổ bã café vào chậu rửa và sau đó dùng miếng xốp rửa chén vắt sạch nó đi. Cô nghĩ về việc cô đã nghĩ anh mới ngu ngốc làm sao khi chưa bao giờ biết cách sử dụng lò vi sóng, hoặc cách anh giận dữ như thế nào khi báo không được phát đúng giờ, nhưng anh sẽ không bao giờ buồn gọi điện phàn nàn về điều đó. Cô tự hỏi khi nào thì cô bắt đầu không thích anh ta nhiều đến như vậy, khi nào cô trở nên không kiềm chế được và đã bộc lộ ra cho anh điều đó. Đó ắt hẳn là sau khi bọn trẻ được sinh ra. Cô nghe được rằng điều đó là chuyện bình thường trong các cuộc hôn nhân. Nhưng tại sao lại thế? Sau khi thực hiện xong chức năng sinh sản, liệu có phải những người phụ nữ theo tiềm thức cho rằng người đàn ông hoàn thành trách nhiệm, và họ để cho anh ta biết bằng cách lớn hoặc nhỏ rằng anh ta không còn hữu ích gì với họ nữa sao? Tại sao cô lại cảm nhận theo cách đó? Không phải cô thích việc trở thành một người mẹ đơn thân. Cũng không phải cô muốn đi ra ngoài và hẹn hò lần nữa.
Cô nghĩ về Sam và việc tự mua cho chính mình những bông hoa đó. Cô nghĩ về việc nhảy nhót trên quầy bar và một người đàn ông đã bảo cô leo xuống vì anh ta muốn những cô gái nóng bỏng hơn làm điều đó. Cô nghĩ về việc theo đuổi một anh chàng ở cửa hàng Whole Foods. Tất cả đều thoáng hiện ra, mỗi một hình ảnh xuất hiện sau càng ngày càng bẽ bàng hơn. Và dĩ nhiên, cô nghĩ về hình ảnh Bryan giận điên người đã khiến cô muốn chạy khỏi nhà, và bỏ hai đứa trẻ lại một mình.
Cô nhận ra rằng cô thực sự điên khùng. Và cô không có ai để đỗ lỗi ngoại trừ chính cô. Bằng cách nào đó cô đã để mất đi kiểm soát chính bản thân mình, và giờ cô lại mất đi sự kiểm soát thiên chức làm mẹ của chính mình. Cô ngồi và tự hỏi liệu các con cô có thể nói những gì về cô. Cô nhớ khi cô được gọi đến trường sau khi Gareth đánh một cậu bé khác. Cô đến và nói chuyện với hiệu trưởng trong khi Gareth ngồi ở bên ngoài hành lang, hoảng sợ và xấu hổ. Ừm, giờ mọi thứ đã được đảo ngược, phải vậy không?

Sau khoảng hai mươi lăm phút, với Georgia mà nói thì đó là khoảng thời gian đó dài như vô tận, cô quyết định ló đầu ra và xem chuyện gì đang xảy ra. Nói thế nào đi nữa thì mình cũng là mẹ chúng mà
.

Chỉ xem xem mọi việc có ổn không ấy mà!
Geogria nói, với phần thân người ở trong phòng ngủ, đầu ló ra ngoài.
Mọi người vẫn ở nguyên vị trí như trước đây, hai đứa nhóc ngồi trên chiếc sofa đối mặt với Mark Levine đang ngồi ở ghế đối diện. Không ai bị chấn thương, mọi người dường như chẳng giận dữ gì với hành động của cô.

Chúng tôi đã xong việc, thật đúng giờ,
Mark Levine nói.
Chẳng có gì trong thái độ của ông ta để cô có thể đoán rằng có điều gì đó đã được nói ra. Ông ta vẫn giữ nụ cười mím chặt miệng đó, nói tạm biệt với lũ trẻ và ra về.
Georgia nhìn các con mình. Chúng dường như chẳng có gì buồn bã hay giận dữ. Nhưng cô vẫn cực kỳ muốn hỏi chúng những gì đã diễn ra trong suốt hai mươi lăm phút phỏng vấn đó. Nhưng thay vào đó, Georgia đã làm điều mà cô chưa bao giờ làm trong một quãng thời gian dài, cô biểu lộ sự kiềm chế. Georgia bước vào phòng khách và đi về phía Beth và Gareth và ngồi xuống bên cạnh chúng. Cô nhẹ nhàng hỏi,
Các con ổn chứ?
Cả hai đều gật đầu. Cô nhìn chúng thật cẩn thận, để xem liệu có bất cứ điều gì cần phải làm không.
Cả hai con có bất cứ câu hỏi nào không?
Chúng không nói bất cứ điều gì. Chúng trông khá ổn; không bị tổn hại gì.

Được rồi, thế ai muốn ăn snack nào?
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Sao Mãi Còn Độc Thân - How to be single?.