Q.2 - Chương 296: Nguy Cơ (5)
Số từ: 1841
Nguồn: Tàng Thư Viện
Tào Dật cười khổ sở nói:
- Đệ biết, không phải là một vài chuyện cũ, ngay cả đối với việc tìm kiếm Hương Ba Lạp, cũng chưa biết là ở nơi nào.
Địch Thanh lại liếc mắt một cái, nhìn Triệu Minh, một lúc lâu sau mới thở phào một cái, nói với Tào Dật:
- Huynh muốn nhờ đệ giúp một chuyện.
Tào Dật lập tức nói:
- Chỉ cần đệ có thể làm, thì sẽ làm hết sức.
Địch Thanh chậm rãi nói:
- Chuyện này, nói khó cũng không phải là khó, dễ cũng không phải là dễ. Đệ đi làm... Là không còn gì tốt hơn rồi.
Đêm đã khuya, trên không trung sao lốm đốm đầy trời, giống như đôi mắt tình nhân. Gió xuân thổi nhẹ, mang theo hơi thở ấm áp, y như sự vỗ về của tình nhân...
Ở phía đông trại Cao Bình, có một khu Cao Gia Tập, ước chừng trăm hộ. Đêm khuya như thế, mọi nhà đã đóng cửa đi ngủ sớm.
Bách tính nơi biên thùy này, cảm giác nhạy bén hơn so với quan viên Biện Kinh. Bọn họ đã ngửi được binh đao qua hơi thở. Nơi này náo loạn không ngừng, khói lửa không ngớt. Nhưng nơi này, là nhà của bọn họ, bọn họ không nỡ rời đi.
Trong Cao Gia Tập giống như những phần mộ lạnh lùng. Trong đó, chỉ có một cái đại viện, còn lóe lên ánh đèn, bên trong tụ tập những người của gánh hát. Những người ở đây, là từ trại Cao Bình ra, tạm cư ở trong này.
Hàn Kỳ mặc dù có thể bắt gánh hát ca múa ở trại Cao Bình, nhưng vào lúc đêm khuya, thì không thể để họ vào đó. Có lẽ năm đó, chuyện ở trại Kim Minh, cũng để lại cho y không ít xúc động.
Hàn Kỳ cho dù kiêu căng, cho dù cuồng ngạo, nhưng vẫn có chừng mực. Năm đó, trại Kim Minh bị phá, cũng bởi nguyên nhân từ nội tặc. Vết xe đổ, Hàn Kỳ đương nhiên phải phòng.
Trận ồn ào trong viện đó, cũng từ từ lắng xuống. Vào lúc đêm khuya thanh vắng, có một người lặng lẽ ra khỏi phòng, nhìn khắp nơi một lượt, thấy không có ai chú ý tới, liền đẩy cửa nhỏ, lặng lẽ ra khỏi sân.
Người kia quần áo màu đen, lẻn vào trong đêm. Sau khi đi ra, liền lấy cái khăn đen bịt mặt lại, lập tức chạy tới phía đông Cao Gia Tập. Phía đông Cao Gia Tập có một bãi tha ma, người chết ở gần vùng này, đa số đều chôn ở nơi đó.
Trong bãi tha ma, mộ phần chồng chất. Trong đêm tối đom đóm bay qua bay lại, giống như đôi mắt cô hồn.
Những nơi như vậy, đêm khuya như thế này, người bình thường không ai dám đến. Thế mà người có bộ quần áo mầu đen kia thì dường như thông thạo, quen việc dễ làm.
Ở bên trong nấm mồ, rất ít bia mộ. Có nhiều người đã chết rồi chôn, không tên không tuổi. Một cái bóng đứng trước bia mộ, nghe thấy tiếng bước chân vang tới, liền quay đầu lại nhìn, hỏi:
- Trại Cao Bình hiện tại như thế nào?
Bóng đen cao cao gầy teo đó, trong mắt vừa có chút khẩn trương, vừa có chút tham lam.
Người có bộ quần áo mầu đen, nói lạnh như băng:
- Vì sao ngươi phải trốn?
Hai người hóa ra là biết nhau. Người có quần áo mầu đen, tuy rằng khẩu khí lạnh lùng, nhưng giọng điệu lại mềm mại, đúng là con gái. Một người con gái có dáng vẻ như thế này ở bãi tha ma, không ngờ lại có thể điềm tĩnh tự nhiên như thế.
- Cô nương đây có lai lịch là gì?
Người cao gầy hạ giọng nói:
- Làm sao ta có thể không trốn cho được? Bọn họ mà biết do ta giở trò quỷ, thì ta sẽ chỉ có con đường chết.
Người áo đen kia cười lạnh nói:
- Hàn Kỳ kiêu căng, mâu thuẫn với Địch Thanh đã lâu, nếu không phải là ngươi chạy trốn, chỉ cần ngươi chịu phân biệt rõ, Địch Thanh không thể làm gì được ngươi. Địch Thanh đã sớm biết điểm ấy, bởi vậy, căn bản không truy cứu. Ngươi có tật giật mình, lại làm lộ chân tướng.
Người cao gầy nọ cười lớn nói:
- Chẳng phải trại Cao Bình còn ngươi nữa sao? Hôm nay, một chén rượu của ngươi, đã khiến cho Địch Thanh, Hàn Kỳ trở mặt thành kẻ thù. Ta sẽ khiến cho Triệu Minh tức giận, lại ly gián Địch Thanh và Hàn Kỳ thành công, cũng coi như có một chút công lao. Các ngươi đã từng đồng ý vô điều kiện, khi nào thì thực hiện?
Người áo đen nọ hừ lạnh một tiếng, hồi lâu mới nói:
- Ngươi yên tâm đi, tự khắc sẽ có chỗ tốt cho ngươi. Ngươi lại đây...
Người áo đen đưa tay ra, nhưng lại lộ ra một đoạn cánh tay ngọc.
Người có vóc dáng cao gầy đó ngây người, thấy cổ tay trắng như tuyết, giống như xuân thông, yết hầu chuyển động, không kìm nổi. Chỉ có điều, một đoạn cánh tay kia, đã làm cho người kia khó có thể dời mắt.
Người áo đen cười "Khanh khách" nói:
- Đồ ngốc, lợi ích đã đến, chẳng lẽ ngươi lại không muốn?
Âm thanh của ả vốn lạnh như băng. Nụ cười này, có thể nói quyến rũ đến tận xương.
Người cao gầy nọ nuốt nước miếng, cuối cùng cũng tiến lên vài bước, ôm lấy người áo đen. Gã đã ý loạn tình mê, nằm mơ cũng không ngờ lại có người đẹp như thế. Nhưng gã chỉ chú ý tới việc giở trò, mà không lưu ý đến bàn tay mềm mại của người áo đen xẹt qua búi tóc, lấy xuống cây kim trâm, lập tức đâm thẳng vào ngực gã.
Ngực gã cao gầy kia đau nhức, cùng tiếng hét phẫn nộ, đã đẩy người áo đen ra, khàn giọng nói:
- Ngươi...
Lời vừa mới cất ra, sắc mặt đã xanh mét. Kim trâm kia cực kỳ sắc bén, đã xuyên qua quần áo vào thịt. Kim trâm mặc dù ngắn, nhưng trâm nhọn có độc. Độc phát tác cực nhanh, tên cao gầy kia bỗng dưng giữ yết hầu, khàn giọng nói:
- Ngươi...
Gã muốn tiến lên, nhưng sụp ngã xuống đất, tứ chi bị một trận co giật, sau đó không bao giờ... cử động nữa.
Kẻ áo đen kia liếc nhìn tên có dáng vẻ cao gầy một cái như nhìn cá dãy chết, thản nhiên nói:
- Lợi ích của ngươi bây giờ, không phải là đã hưởng sự vĩnh hằng sao?
Chỉ có người chết, mới được hưởng lợi ích vĩnh hằng!
Kẻ áo đen đó đã giết người giống như cơm bữa. Ả xoay người đi, đột nhiên toàn thân căng thẳng. Bởi vì, chẳng biết từ lúc nào, đã có một người đứng ở sau lưng.
Người nọ có mắt sáng ngời như mũi tên, khuôn mặt vừa tuấn tú, sáng sủa lại vừa tang thương. Thái dương của y đã điểm hoa sương, nhưng người lại giống như bảo đao Lịch Sương, trong trẻo nhưng lạnh lùng sắc bén.
Người đó là Địch Thanh! Địch Thanh trong mắt có sát khí!
Trong mắt kẻ áo đen rốt cục cũng xuất hiện sự bối rối. Tên có dáng người cao gầy kia không nghĩ rằng, y sẽ bị chết. Ả cũng thật không ngờ, Địch Thanh vẫn chưa trở về, hơn nữa còn đứng chờ ở ngay tại bãi tha ma.
Địch Thanh nói vọng tới giọng lạnh lùng:
- Ngươi chớ có chạy trốn. Nếu như ngươi có thể chạy trốn, thì ta khâm phục ngươi.
Nếu như hắn lớn tiếng hô quát, thì kẻ áo đen kia nói không chừng còn có chủ ý. Có thể thấy được, Địch Thanh bình tĩnh như nước, người áo đen ngược lại không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Địch Thanh nhìn người áo đen kia thật lâu, lúc này mới nói:
- Bạch Mẫu Đơn, câu nói đó của ngươi trong bữa tiệc, quả nhiên có vấn đề lớn.
Toàn thân kẻ áo đen khẽ run, cười khe khẽ, đưa tay tháo khăn lụa xuống, lộ ra khuôn mặt kiều diễm.
Người kia rõ ràng chính là ở trong trại Cao Bình. Bạch Mẫu Đơn từng mời rượu Địch Thanh!
Bạch Mẫu Đơn nhìn chằm chằm Địch Thanh nói:
- Từ khi nào thì ngươi bắt đầu hoài nghi ta?
Địch Thanh chậm rãi nói:
- Ta vẫn thấy kì lạ, hạng người đứng giữa xưa nay khéo đưa đẩy, cho dù khinh miệt ta, bình thường cũng không dễ dàng đắc tội với người đấy. Ngươi cố ý chọc giận ta, sau đó lại còn thản nhiên xem diễn trò. Ngươi rất khác thường.
Bạch Mẫu Đơn mỉm cười:
- Địch Thanh quả thật thông minh, so với Hàn Kỳ đại nhân, có thể thông minh hơn.
Địch Thanh hỏi:
- Vì sao ngươi phải chọc giận ta?
Bạch Mẫu Đơn nói:
- Ngươi đoán xem?
Con mắt ả chuyển động ra vẻ khờ dại. Cô ta không hiểu, vì sao Địch Thanh có thể theo tới đây. Nhưng biết, không ai có thể xuống đao nhanh hơn Địch Thanh. Chỗ mà cô ta có thể thắng được Địch Thanh, cũng không phải ở võ công.
Địch Thanh nói:
- Bởi vì ngươi là người của Càn Đạt Bà bộ, trong bát bộ của Nguyên Hạo.
Bạch Mẫu Đơn ngơ ngẩn, ả không nghĩ tới Địch Thanh trong chốc lát có thể đoán ra xuất xứ của mình.
Ánh mắt Địch Thanh nhìn chằm chằm Bạch Mẫu Đơn, lại nói:
- Có khi quân hai bên giao chiến, không nhất định dùng nam nhân mới có thể dò hỏi tin tức, có thể dùng cả nữ nhân. Người của Càn Đạt Bà bộ, đều giỏi ca múa. Các ngươi biết Hàn Kỳ yêu thích ca múa, bởi vậy mới hợp ý. Hàn Kỳ cho dù không nói việc quân cơ ở trước mặt các ngươi, các ngươi cũng có thể điều động người theo ông ta, tìm ra chút manh mối. Huống chi... Hàn Kỳ vốn không để mắt tới các ngươi. Ngươi biết ta và Hàn Kỳ nghị luận việc quân, bởi vậy cố ý nắm lấy cơ hội chọc giận ta. Ngươi biết, Hàn Kỳ chắc chắn sẽ không nghe ta giải thích.
Bạch Mẫu Đơn mỉm cười duyên dáng nói:
- Địch Thanh, ta sớm nghe nói qua đại danh của ngươi, nhưng quả là trăm nghe không bằng một thấy.