Q.3 - Chương 364: Sát Cơ (2)
Số từ: 1925
Nguồn: Tàng Thư Viện
Triệu Trinh thấy Tào hoàng hậu và Trương mỹ nhân quan hệ hòa hợp, trong lòng vui vẻ, cười nói:
- Sao lại thế chứ? Nhưng mĩ nhân đã đàn lâu rồi, cũng mệt nhiều rồi, không bằng trước nghe Địch Thanh nói chút chuyện ở biên thuỳ, rồi để mĩ nhân đàn, thế nào?
Tào hoàng hậu cười nói:
- Như vậy cũng được, tuy nhiên...
Lời còn chưa dứt, lại có cung nhân đến bẩm báo:
- Khởi bẩm thánh thượng, Vương Củng Thần cầu kiến.
Triệu Trinh thầm nghĩ trên điện Văn Đức còn chưa đủ ầm ĩ, Vương Củng Thần lúc này lại gây ồn ào gì nữa? Không vui nói:
- Không gặp!
Cung nhân vừa định lui xuống, Tào hoàng hậu một bên cản cung nhân lại, khuyên nói:
- Bệ hạ vừa mới tiến hành cải cách, Vương Củng Thần là người giám sát cải cách, y đến cầu kiến, quá nửa là có liên quan đến việc cải cách, bệ hạ không nên không gặp.
Trương mĩ nhân một bên thấy thế cũng nói:
- Bệ hạ, hoàng hậu nói rất đúng. Bệ hạ nên lấy quốc gia làm trọng, chuyện nơi Tây Bắc, tiếng đàn của thần thiếp lúc nào nghe cũng được.
Triệu Trinh nghe như vậy, cũng thấy có lí, y có ý muốn cải cách, không muốn vừa bắt đầu đã bị đám quần thần nói là lưu luyến mĩ sắc, không quan tâm đến triều chính, tiếc nuối nói:
- Vậy được, trẫm trước xử lí quốc sự. Địch Thanh, ngươi có thể về.
Trương mĩ nhân đột nhiên đi đến bên Thường Ninh, cười nói:
- Ai da, nô gia (em, thiếp) làm phiền Địch tướng quân đến, cảm thấy vô cùng áy náy. Không bằng lại làm phiền Thường Ninh tỷ tỷ tiễn Địch tướng quân xuất cung, cũng có thể bày tỏ ý chuộc lỗi của nô gia.
Dứt lời nhẹ đẩy Thường Ninh một cái, duyên dáng cười.
Thường Ninh đột nhiên bị Trương mĩ nhân đẩy đến bên cạnh Địch Thanh, gương mặt thanh tú xinh đẹp hơi đỏ, chốc lát chuyển lại như thường nói:
- Muội cũng vừa lúc muốn nói vài câu với Địch tướng quân. Thánh thượng, có được không?
Triệu Trinh cười ha hả nói:
- Có gì không được? Thường Ninh, muội dẫn Địch Thanh xuất cung đi.
Thường Ninh vui vẻ nói:
- Địch tướng quân, mời bên này.
Địch Thanh sao lại không biết ý của Trương mĩ nhân, thầm chau mày, nhưng lúc này không tiện từ chối, chắp tay nói:
- Công chúa, làm phiền rồi.
Hai người ra khỏi ngự hoa viên, băng qua uyển hữu, xuyên qua hoa kính, Thường Ninh vẫn dẫn đường phía trước, im lặng không nói. Đợi đến bên một cây cầu nhỏ, ngay lúc Địch Thanh vừa định nói tự mình biết đường, không dám làm phiền, Thường Ninh đã dừng lại.
Gió xuân khẽ lay cành liễu, nhịp cầu bắc tựa cầu vồng. Ánh mặt trời từ phía tây rọi đến, chiếu lên mặt nước, gợn ánh kim, loé sáng không ngừng, tựa như tâm trạng phức tạp khó nắm bắt của một cô gái. Địch Thanh vừa ý thức được, đã sắp hoàng hôn.
Thường Ninh đứng trên chiếc cầu nhỏ tựa cầu vồng, có ánh tà dương chiếu lên mặt cô ấy, làm khuôn mặt như bạch ngọc sáng lên:
- Địch tướng quân, quả thật ta không có kêu Trương mĩ nhân tìm tướng quân.
Địch Thanh có chút lúng túng, khẽ ho, nói:
- Thần đa tạ công chúa xin lời tốt đẹp từ thái hậu, để thần được gặp thánh thượng.
Hắn không ngốc chút nào, đoán được Hoàng hậu tìm hắn quá nửa là do Thường Ninh.
Thường Ninh đột nhiên cười, xoay qua nhìn Địch Thanh nói:
- Địch tướng quân vì Đại Tống vào sinh ra tử, trải nhiều phong sương, bá tánh trong thiên hạ đều cảm kích tướng quân, không biết lấy gì đền đáp. Thường Ninh làm chút việc, chẳng qua chỉ là cái nhấc tay, cầu chút tâm an mà thôi.
Địch Thanh không nghĩ Thường Ninh hiểu rõ đại nghĩa như vậy, trong lòng cảm tạ, không biết nói gì cho phải.
Thường Ninh thấy Địch Thanh trầm mặc, nụ cười ít nhiều mang chút lo lắng:
- Đúng rồi, Địch tướng quân, lần trước thánh thượng tìm ta, lần này Trương mĩ nhân tìm ta, bọn họ đều là có ý tốt, xin tướng quân đừng trách họ nhiều chuyện.
Địch Thanh vội đáp:
- Thần không dám.
Không đợi nói tiếp, Thường Ninh đã nói:
- Nhưng ta thật sự chỉ xem tướng quân như bằng hữu. Không biết…
Nói đến đây, đôi mắt xinh đẹp nhìn Địch Than:
- Không biết Địch tướng quân có thể xem Thường Ninh là bằng hữu không?
Địch Thanh nghe vậy như trút được gánh nặng, chắp tay nói:
- Trong thâm tâm của thần, đã coi Công chúa như bằng hữu, đối với Công chúa cũng vô cùng cảm kích, chỉ sợ là mình trèo cao. Ngày sau, Công chúa có việc gì, cứ việc phân phó, Địch Thanh sẽ dùng hết sức mình đi làm.
Thường Ninh nghiêng đầu đi, nhìn nước chảy dưới cầu nhỏ, tóc đen nhẹ bay, như dương liễu bay trong gió. Sau một hồi, Thường Ninh mới lên tiếng:
- Tướng quân nếu nghĩ như vậy, sau này nếu tướng quân có rảnh rỗi, thì chỉ cần đến chỗ Thường Ninh kể chuyện Tây Bắc là được.
Ngừng chút, cúi đầu nói:
- Lúc này, tướng quân đang bận rộn quân vụ, Thường Ninh sẽ không trì hoãn thời gian của tướng quân.
Vừa nói xong lời cuối, có gió xuân thổi tới, làm lay động tay áo của nàng. Thường Ninh bỗng nhiên xoay người, cất bước dời đi. Nàng đi một mạch đến khi khuất bóng phía sau trăm hoa, không có quay đầu một lần.
Địch Thanh nhìn theo Thường Ninh rời đi, chỉ cảm thấy trời chiều có chút nhạt, khung cảnh cũng trở nên tiêu điều.
Không biết bao lâu, Địch Thanh mới xoay người rời cung. Thấy trời đã tối, đột nhiên nghĩ đến Tiểu Nguyệt từng muốn tìm hắn. Mặc dù không biết Tiểu Nguyệt có chuyện gì, nhưng Địch Thanh vừa nghĩ tới có khả năng liên quan tới Vũ Thường, hắn nhịn không được bước nhanh hơn, đi về hướng ngõ Mạch Kiết.
Đi đến ngõ Mạch Kiết, màn đêm đã buông xuống. Trăng lưỡi liềm cong cong mọc trên đầu ngọn cây, giống như chân mày quyến rũ của thiếu nữ.
Đang lúc Địch Thanh đi qua ngõ Mạch Kiết, đột nhiên dừng lại, đứng ở trước một cây mai. Địch Thanh sờ vào thân cây mai, hai mắt nhắm lại. Hắn còn nhớ rõ, năm đó Vũ Thường từng ở dưới cây mai này nghển cổ chờ đợi. Năm đó hắn cũng từng bồi hồi dưới bóng cây không đi, chỉ vì muốn nhìn thấy người trong lòng.
Cây còn xanh tốt, nhưng hoa đã tiêu điều.
Năm tháng cứ trôi đi, bốn mùa tuần hoàn, nhưng người lại thay đổi. Hắn, Địch Thanh đã không còn là Địch Thanh năm đó. Nhưng trái tim của hắn vẫn còn, vẫn luôn giữ mãi tình yêu năm đó.
Cành mai thô ráp mọc ra ngoài kia, còn loang lỗ những vết búa bổ. Địch Thanh nhớ rõ, nếu không có Tiểu Nguyệt tức giận bổ cây mai, hắn còn thực không biết tình cảm của Vũ Thường. Vừa nghĩ đến đây, Địch Thanh không do dự nữa, đi tới hướng cửa Dương phủ. Còn chưa ra khỏi ngõ, hắn một lần nữa dừng lại.
Trên mặt đất có vài vết màu tím.
Địch Thanh ngồi xổm xuống, dùng ngón tay xoa xoa, để lên mũi ngửi, nhíu mày. Hắn ngửi ra được là máu người. Ở đây không lâu trước có người chảy máu sao?
Chẳng biết tại sao, khóe mắt của Địch Thanh có chút co giật, trong lòng dâng lên sự lo lắng. Hắn chậm rãi đứng lên, trầm ngâm một lát, vẫn đi tới trước cửa Dương phủ, dùng sức đập cửa.
Chờ giây lát, không người phản ứng.
Mí mắt của Địch Thanh lại giật. Hắn đẩy cửa ra, chỉ phát hiện then cửa bên trong không gài. Nói như vậy, trong nhà có người, trời cũng chưa tính là muộn, chưa phải thời gian để đi ngủ. Địch Thanh dựa theo tường sân đi tới. Nhiều năm trước, hắn đã đi theo đường này vào phủ, phía sau cửa luôn có giai nhân mỉm cười.
Đẩy cửa phòng khách, chỉ có tiếng kẽo kẹt vang lên. Trên cửa không có cài chốt, nhưng phía sau dường như có cái gì chặn lại. Địch Thanh nhướn mày, nhảy lên tường, nhìn về phía dưới. Suýt chút nữa bị ngã xuống.
Phía sau cửa có một người dựa vào. Lúc này đã mềm nhũn. Trên khóe miệng của người này có máu, hai mắt trợn lên, dường như gặp phải việc gì cực kỳ khủng khiếp, nhưng không thể nói ra lời.
Người nọ đúng là Tiểu Nguyệt!
Trong ngắn ngủi, đầu óc của Địch Thanh trở nên trống rỗng. Không biết như thế nào nhảy xuống đầu tường, cũng không biết như thế nào tới trước mặt của Tiểu Nguyệt.
Tiểu Nguyệt đã chết, vết thương trí mạng nằm ở trước ngực. Một vật cứng cực kỳ bén nhọn đâm vào tim của Tiểu Nguyệt. Một kích trí mạng!
Toàn thân Địch Thanh run rẩy không ngừng. Thời khắc này, hắn chỉ nghĩ, Tiểu Nguyệt là một nữ tử không tranh quyền thế, ai lại muốn hạ độc thủ với một nữ tử như vậy?
Đột nhiên hắn phát hiện trong tay của Tiểu Nguyệt đang nắm một cái gì đó. Hình như là một góc giấy viết thư, trên góc giấy cũng không có chữ viết.
Chẳng lẽ là Tiểu Nguyệt muốn đưa tin, lúc này mới bị thủ tiêu? Trong thư rốt cuộc là nội dung gì?
Trong Dương phủ chỉ là sự yên tĩnh đáng sợ. Địch Thanh đột nhiên ý thức được điểm ấy, liền đứng dậy xông vào đại sảnh của Dương phủ. Phát hiện có một người chết nằm ở đình viện, đúng là Điêu quản gia của Dương phủ.
Điêu quản gian cũng bị một thứ sắc bén đâm trúng ngực. Hiển nhiên là ông ta muốn chạy trối chết trước khi bị người từ phía sau đâm trúng chỗ yếu hại.
Mặc dù hắn không có cảm tình gì đối với Điêu quản gia, nhưng nhìn thấy một người chết như vậy, trái tim của Địch Thanh cũng không kìm nổi đập nhanh hơn. Hắn đã sớm nhìn thấy trên bàn trong nội đường có một người nằm sấp, nhìn bộ trang phục, đúng là Dương Niệm Ân.
Sắc mặt Địch Thanh xanh mét đi tới, thở nhẹ nói:
- Bá phụ?
Trong lòng hắn còn hi vọng sự may mắn. Không nghe thấy Dương Niệm Ân đáp lại, Địch Thanh nhẹ nhàng vươn tay tới, đẩy đầu vai của Dương Niệm Ân.
Dương Niệm Ân quả nhiên đã chết. Ông ta mở to hai mắt, trong mắt còn vẻ hoảng sợ khó tin. Miệng ông ta mở, hầu kết đã vỡ, hẳn là bị người bóp chết.