Chương 6: Người vì tiền mà tử ( 1 )
-
Sát Lục Mĩ Học
- Tội Ác Khuynh Thành
- 1618 chữ
- 2019-08-20 09:21:04
Đối với loại người như Lưu Hùng mà nói, cho có 8 hay 10 hồng nhan tri kỷ đi chăng nữa, cũng tuyệt đối hết sức bình thường. Hơn nữa đối với danh tính hai nữ nạn nhân, La Xuyên và Quan Sơn lúc vừa đến hiện trường vừa nhìn đã có phán đoán rồi.
Chỉ là lúc này đây, Quan Sơn có chút hoài nghi nói:
Hai cô gái này quả thật đen đủi, gặp phải họa vô đơn chí.
La Xuyên nghe xong lắc lắc đầu, thử phân tích nói: "Nếu là nói như vậy, hai người phụ nữ kia quả thực vận khí cũng thật sự là quá kém . Đàn bà bên cạnh Lưu Hùng vô số kể, thế nào khiến cho bọn họ gặp phải chuyện như vậy? Hơn nữa cậu nghĩ xem, lời nhắn hung thủ để lại bên dưới cơ thể nạn nhân là ý gì? Hắn trích dẫn danh ngôn của Ái Mặc Sênh, nói tất cả nhân loại trên con đường kiếm tiền đều có dấu tích của tội ác. Như vậy, chúng ta có thể lý giải đây chính là động cơ hắn sát hại Lưu Hùng , đúng không? Mà nếu như động cơ giết người của hắn đã rõ ràng như thế, vậy giết hai cô gái không chút liên quan này lại là vì cái gì? Hay chỉ là giết người diệt khẩu? Không, nhìn từ thủ đoạn gây án của hắn, tôi không tin hắn chỉ là để diệt khẩu."
Quan Sơn vô cùng tán thành gật đầu nói: "Đúng vậy. Hơn nữa còn đem một người đang sống sờ sờ giết chết rồi đập vỡ xương sống rút khúc xếp thành hình nốt nhạc , tuyệt đối không phải chuyện dễ dàng. Rõ ràng thời gian sát hại một mình Lưu Hùng thì có thể sắp xếp tất cả , vì cái gì mà cứ muốn mạo hiểm, lãng phí sức lực đem hai người phụ nữ không liên quan kia cũng làm thành nốt nhạc?"
"Có thể là một loại sở thích bệnh thái chăng? ôi, cậu nói. . . ba nốt nhạc này có hàm ý gì đặc biệt sao? Tôi không hiểu lắm, dù sao tôi nhìn cũng không có cảm giác đặc biệt gì." La Xuyên hỏi Quan Sơn, muốn nghe xem cậu ta đối này ba nốt nhạc này có cách nhìn khác biệt gì. Nếu nói, Quan Sơn đối này nốt nhạc cũng chẳng nói được là gì, vậy thì càng khó phán đoán hung thủ thực sự.
Không quá trùng hợp đó là, Quan Sơn lúc này quả nhiên là có chút nghi hoặc lắc lắc đầu nói: " Trong trường hợp nốt nhạc mà không có khuông nhạc, nó cũng chỉ là một nốt nhạc. Chúng ta không thể kết luận nó tượng trưng cho ý nghĩa gì đó được. Tôi biết nhạc phổ của ca khúc Nguyệt Quang, nếu như nhất quyết nhìn theo thứ tự bắt đầu từ âm tiết đầu tiên, cũng không phải là không thể. Nhưng tôi cho rằng, mục đích lớn nhất của hung thủ không phải nốt nhạc, mà là bản nhạc kia 《 Nguyệt Quang 》."
"Hắn muốn nhắm về chúng ta truyền đạt tất cả những ưu tư cầu mà không được của cậu trước kia? Hắn rốt cuộc đang tìm cái gì? Tìm người hay là tìm vật?" La Xuyên theo bản năng hỏi, tuy rằng chính anh cũng biết, không thể nhanh như vậy mà có đáp án.
Quan Sơn có chút bất đắc dĩ thở dài một tiếng nói: "Điều này rất khó nói. Mỗi người đều có bất đồng ý kiến, bất đồng trạng thái cảm xúc, cảm giác lúc nghe cùng một bản nhạc cũng không giống nhau. Huống hồ chúng ta không phải hắn, vốn dĩ không thể hoàn toàn hiểu hết suy nghĩ trong lòng hắn. Trước mắt điều có thể xác định, chính là khúc 《 Nguyệt Quang 》 có thể sẽ trở thành một loại dấu hiệu. Thực lòng mà nói,số lần nó vang lên càng ngày càng nhiều, chúng ta mới có thể đi theo giai điệu thực sự để hiểu biết về tên tội phạm này."
Vừa nghe Quan Sơn nói những lời này, La Xuyên lại một lần cố nén tức giận hít thở nói: " Vậy tôi thà rằng không cần hiểu, trực tiếp bắt!" Nói rồi, La Xuyên cầm lấy di động lấy thông tin danh tính hai nữ nạn nhân đã chết gửi cho Kha Tuyết, yêu cầu cậu điều tra nhanh nhất có thể kẻ chống lưng thâm sâu của hai người phụ nữ này.
Nhìn bên ngoài,hai phụ nữ kẻ bị hại này cũng được tính là cán bộ cấp cao. Nhưng sau một hồi phân tích của La Xuyên và Quan Sơn, nói bọn họ là tội phạm tình nghi cùng với Lưu Hùng cũng không quá. Nếu như hai nạn nhân nữ thật sự không phải"người vô tội", như vậy mục tiêu gây án tiếp theo của hung thủ sẽ dần dần rõ ràng lên. Đây mới điều La Xuyên thực sự muốn. Hiện trường quỷ dị đẫm máu như này, anh không muốn nhìn thấy lần thứ hai.
Sau khi hai người bàn bạc xong, La Xuyên quyết định lại tiến vào hiện trường thu thập bằng chứng. Tuy rằng anh cũng biết khả năng có thể thu thập được bằng chứng là vô cùng thấp, Nhưng anh lại vẫn là muốn thử lại một lần. Quan Sơn không có ý kiến, lặng lẽ cùng La Xuyên tiến vào trong hiện trường.
Sau khi cẩn thận xem xét các dấu vết để lại ở hậu trường một lần nữa, đồng hồ cũng đã điểm hai giờ chiều rồi. La Xuyên ngượng ngùng tháo bao tay ra đi đến trước mặt Quan Sơn nói: "Thành thật xin lỗi cậu, bữa sáng bữa trưa đều bị tôi quên mất rồi, nào nào, chúng ta tận dụng thời gian bây giờ ăn uống một chút!"
Quan Sơn cười cười nói: "Ăn cơm không quan trọng, chỉ hy vọng cậu lần này là có chút phát hiện và tiến triển."
La Xuyên liên tục gật đầu: "Có thì có, có điều ý nghĩa cũng không quá lớn. Tôi phát hiện ở trong ngăn kéo phòng ngủ của Lưu Hùng một tấm thẻ, đó tấm thẻ hẹn cho Âm Điệu pinao. Tôi lúc ấy liền liên hệ với số điện thoại trên tấm thẻ, đối phương là một công ty chính quy, nói là thầy đánh đàn xin nghỉ ba ngày trước rồi, đơn đặt hàng quá nhiều làm không kịp, cho nên đa số đơn đặt hàng đều trì hoãn về sau , bao gồm cả đơn của Lưu Hùng. Chúng tôi cũng đã điều tra giáo viên dạy đàn xin nghỉ kia, không có điều kiện và thời gian gây án, loại ra khỏi danh sách tình nghi."
Quan Sơn bừng tỉnh gật đầu nói: "Ưmm. . . Thì ra là như vậy. Nếu như công ty cậu kiểm chứng quả đúng là như thế, vậy hung thủ làm như thế nào mang theo một hộp đồ thoải mái đi lại trong nhà Lưu Hùng giết người vấn đề này cũng cần có lời giải thích hợp lý ."
La Xuyên có chút hưng phấn trả lời: "Đúng vậy, pháp y của chúng ta đã kiểm tra vết thương trên người nạn nhân, kết quả chứng minh hung thủ ít nhất là mang theo một hộp đồ không nhỏ tiến vào cửa, mới có thể mang đủ loại hung khí gây án. Tôi bắt đầu nghĩ không thông hắn làm cách nào để lấy được sự tín nhiệm của Lưu Hùng, hiện tại xem ra, hắn chỉ cần giả mạo là thầy đánh đàn hoặc thợ sửa chữa thì hoàn toàn có thể . Hơn nữa Lưu Hùng lúc ấy đang chìm đắm trong mỹ sắc, làm sao còn quan tâm đến một thầy dạy nhạc."
Tuy rằng thân phận hung thủ vẫn không thể nào điều tra ra, nhưng dù tốt xấu nhưng có chút tiến triển khiến cho La Xuyên cảm thấy khoảng cách của bản thân với tên hung thủ kia tựa hồ lại gần một chút. Cứ như vậy, La Xuyên kéo Quan Sơn đi tìm ở chung quanh tìm một quán ăn nhỏ, vừa ăn cơm, vừa đợi tin tức của Kha Tuyết.
Lúc ăn cơm, La Xuyên ăn như hổ đói, triển khai một tư thế ăn no mới có sức lực bắt tội phạm. Mà Quan Sơn lại chính là biểu tượng cho tính gắp vài gắp rau, đợi cho La Xuyên ăn xong rồi, cậu lúc này tâm sự chồng chất mới hỏi: "La Xuyên, tên hung thủ này, cậu có hay không cảm giác giống như đã từng quen?"
"Cái gì?" La Xxuyên không hề nghe rõ, chỉ là có một chút phản ứng với ý tứ trong lời nói của Quan Sơn.
Quan Sơn lòng nặng trĩu nói: "Thời gian tôi ở nước ngoài, mỗi ngày đều nghiền ngẫm tâm lý học bệnh thái để phỏng đoán hoạt động tâm lí của tên tội phạm một năm trước. Đồng thời, tôi cũng nghiên cứu tình tiết lớn án kiện của hắn. Hoàn mỹ, chặt chẽ cẩn thận, cao điệu, hoa lệ đẫm máu, thậm chí là có chút giết chóc mỹ cảm. . . Từ những đặc điểm này, thật sự quá giống! Hơn nữa lúc đó tên tội phạm kia cũng là phán xét xuất phát từ góc độ chính nghĩa, cậu nói xem, cái loại người như Lưu Hùng vì tiền mà không từ thủ doạn hại người đó, có phải là vừa khéo không.