• 2,218

Chương 1646: Nó xứng sao?


Tiếc thay, tính xấu và nhược điểm của bà ta chính là quá tin tưởng vào chuyện trùng hợp.

Minh Đại Lan gồng tay, phục sức và trang điểm rực 8rỡ đến mấy cũng chẳng giấu được nét mặt tiều tụy già đi của bà ta:
Thương Tung Hải, Ninh Ninh chỉ là một đứa trẻ, rốt cuộc ông muốn làm gì?

3

Bà Tiêu, mười một năm trước, Thiếu Diễn cũng chỉ là một đứa trẻ.
Lời này là Lê Tiếu nói.

Minh Đại Lan trợn mắt im lặng, vội nhìn sa9ng Tiêu Hoằng Đạo, mấp máy môi như muốn nói gì đó.
Hơn nữa không hề mềm lòng, cực kỳ vô tình.
Minh Đại Lan kinh ngạc đứng ngây ra, trợn mắt nhìn:
Tiêu - Hoằng - Đạo!


Được rồi.
Tiêu Hoằng Đạo đã hết kiên nhẫn, nhíu mày, vẻ mặt ghét bỏ:
Diễn xuất trước mặt tôi lâu vậy rồi còn chưa đủ sao?

Nhưng...

Nhìn tôi làm gì, người bắt con gái bà là chồng trước của bà.
Tiêu Ho6ằng Đạo thích thú uống trà, ba chữ
con gái bà
lộ ra sự phân biệt và hời hợt. Minh Đại Lan thở dốc, cơn giận quá mức khiến bà ta không kìm được hấ5t rơi ly trà trong tay Tiêu Hoằng Đạo:
Tiêu Hoằng Đạo, ông đang nói tiếng người sao? Ninh Ninh cũng là con gái ông.

Ly Tử Sa rơi xuống đất phát ra tiếng chói tai.
Tiêu Hoằng Đạo nhíu mày khiến vết hằn giữa trán càng thêm nổi bật.
Nhìn lại Thương Tung Hải và Lê Tiếu, nét mặt cả hai rất giống nhau, bình thản quan sát một màn này.
Minh Đại Lan lảo đảo, im lặng rất lâu mới hành động.
Bà ta níu cổ áo Tiêu Hoằng Đạo, nghiến răng nghiến lợi:
Ông không phải người. Đều do ông hại con trai tôi, giờ cả Ninh Ninh cũng không bỏ qua.
Tiêu Hoằng Đạo cụp mắt nhìn động tác của bà ta, ung dung nắm cổ tay bà ta, hất văng ra.
Minh Đại Lan quanh năm sống trong nhung lụa, không phản ứng kịp liên tiếp lui ra sau. Dưới chân là gạch xanh, bà ta mang giày cao gót vấp vào kẽ hở, chật vật ngã xuống, búi tóc xõa tung, gấu váy lẩm bẩn, ánh mắt đờ đẫn mờ mịt.
Mấy giây ngắn ngủi, bên tai lại truyện đến giọng giễu cợt lạnh lùng vô tình của Tiêu Hoằng Đạo:
Bà đấy, không phân biệt được thị phi, lại không tự lượng sức, dù còn chút giá trị lợi dụng, nhưng giờ cũng chẳng đáng một đồng.

Ly trà vỡ tan tành như đang dự báo gì đó.
Tiêu Hoằng Đạo cầm khăn lông cạnh bàn lau tay, liếc Minh Đại Lan, nói những lời giật gân:
Lúc bà tính toán Tiểu Nham, sao không nhớ đến thằng bé cũng gọi bà là mẹ rất nhiều năm.

Minh Đại Lan giật mình như bị sét đánh,
Ông ta đã biết, biết hết tất cả.
Tiêu Hoằng Đại lau nước trà dính ở ống tay áo, giọng giễu cợt:
Sư đệ, chê cười rồi. Nhưng sự thật chứng minh, ánh mắt chọn phụ nữ của ông thật chẳng ra làm sao.

E là cả đời này Minh Đại Lan cũng không ngờ, chồng hiện tại lại công khai bôi nhọ mình trước mặt chồng cũ.
Minh Đại Lan chật vật khôn cùng, chỉ cảm thấy khí huyết dâng trào từng đợt, trước mắt biến thành màu đen.

Bà ta luôn được muôn người yêu quý, hưởng thụ vinh hoa tối cao, cho đến giờ chưa từng ai dám nói năng nặng lời.

Tiêu Hoằng Đạo nói bà ta chẳng đáng một động, Thương Tung Hải lại chỉ lạnh nhạt quan sát.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Siêu Cấp Cưng Chiều.