Chương 105: Ngư Nham Hiểm
-
Sư Sĩ Truyền Thuyết
- Phương Tưởng
- 2349 chữ
- 2020-05-09 04:52:49
Số từ: 2344
Tàng Thư Viện
Lối đi để bay ra ngoài của Saberi cực nhiều, điều này vô cùng tiện lợi cho Diệp Trùng.
Đám quang giáp 2 bên vừa mới lao vào nhau, quang giáp phía Saberi liền bị thương tổn nặng, cây Tiêu Dực - V màu trắng ngà xinh xắn trên tay quang giáp đối phương đó phát ra sóng từ nano, chức năng khóa mục tiêu ngay cả quang giáp của Hắc giác cũng rất khó thoát khỏi lúc này đây phát huy đến cực điểm. Bốn mươi hai Bạch Khả, mỗi cái bắn 1 phát, thế rồi bên kia liền có 40 cái quang giáp lập tức bị phá hủy, chỉ có 2 cái quang giáp may mắn thoát nạn.
Tỉ lệ trúng kinh người như vậy, súng không có tên với uy lực kinh người như vậy, trong chớp mắt, một trận hoảng loạn xuất hiện trong đám quang giáp phía tàu Saberi.
Mọi người trong phòng điều khiển chính của Saberi đều trợn tròn mắt, trên mặt mỗi người đều hoảng sợ, không còn chút máu, giống như đã tới ngày tận thế của thế giới. Vẻ mặt của thuyền trưởng Saberi đau khổ đến nỗi có chút méo mó, nhưng hắn rất mau truyền mệnh lệnh xuống, giọng nói khàn khàn: "Tất cả nhân viên chiến đấu tổ số 2, tổ số 3 và tổ số 4, toàn bộ xuất kích!"
Nếu còn không xuất kích, mấy mươi quang giáp còn dư đó sẽ bị nuốt chửng rất nhanh, Hardyck lúc này chỉ hy vọng có thể dùng ưu thế cực lớn về mặt số lượng để lấy được ưu thế thật sự, cho nên hắn quyết định được ăn cả, ngã về không!
Mỗi một người trên tàu đều hiểu rõ vận mệnh của mình, khi đối phương dùng chiến hạm đế đối phó mấy người này, có nghĩa là sẽ không cho mấy người này chút cơ hội sống sót này. Chỉ cần tiết lộ tin tức đối phương có chiến hạm ra ngoài, vậy đối phương sẽ phải đối mặt với sự liên hợp truy kích của năm thiên hà lớn. Mặc kệ thực lực của hắn có mạnh mẽ tới cỡ nào, cũng tuyệt đối là có kết cục tan tành mây khói. Đối phương cũng nghĩ tới điểm này!
Hardyck xoay mặt hỏi thuyền viên phụ trách liên lạc tín hiệu: "Thế nào rồi? Có tín hiệu chưa?"
Thuyền viên đó gương mặt thiểu não, tuyệt vọng nói: "Vẫn chưa có! Thuyền trưởng, phỏng chừng chúng ta hết hy vọng rồi!"
Trong lòng thuyền trưởng Hardyck co thắt lại, trên mặt lại tỏ ra trấn tĩnh. Vỗ vỗ bên vai của thuyền viên này, kiên định nói: "Không cần nản lòng, tiếp tục liên lạc! Chúng ta sẽ chiến thắng! Yên tâm! Ta nhất định sẽ mang các người trở về!"
Tinh thần thuyền viên phấn chấn, lia lịa gật đầu: "Đúng vậy, thuyền trưởng!" Rồi lại vùi đầu làm việc, một lần rồi lại một lần, không ngại phiền phức thử liên lạc với bên ngoài.
Thuyền trưởng Hardyck trong lòng lại vô cùng đau khổ! Vận mệnh, thật sự do mình khống chế sao?
Khi Diệp Trùng từ lối đi đi ra, vừa đúng lúc thuyền trưởng vừa mới hạ lệnh tiếp viện.
Nhân viên tổ 1 cũng biết thực lực 2 bên không hề cùng đẳng cấp, chỉ có liều mạng kéo dài thời gian. Vì thế, đủ loại động tác cực khó để né tránh xạ kích được biểu diễn trên khắp chiến trường nhỏ bé này. Nơi này gần như trở thành đại hội trưng bày kỹ xảo né tránh!
Nhưng như vậy, hiệu quả thật sự rất rõ ràng, tốc độ giảm số lượng quang giáp lập tức giảm xuống.
Hơn 300 quang giáp cùng bay lên hoành tráng thế nào! Ngay cả Diệp Trùng tâm trí kiên định cũng không nhịn được mà có chút cảm giác máu nóng sôi sục! Ngư và Mục lẫn lộn trong hơn 300 quang giáp này, không hề làm ai chú ý!
Nhưng hiện tại rõ ràng không phải là lúc tốt để Diệp Trùng nhiệt huyết sôi trào. Hắn phải cố sức làm quen với Ngư mà Fred tặng mình trước khi vào phạm vi xạ kích của đối phương!
Mỗi một linh kiện trên người Ngư đều do đại sư Fred tự mình thiết kế, tự mình tự tay chế tạo mà thành, tuyệt đại bộ phận đều có khác biệt rốt lớn với cái loại lưu thông trên thị trường. Cũng may Diệp Trùng cũng có chút thành tựu trong việc cải tạo quang giáp. Dù không biết tên gọi, nhưng thử làm vài lần thì cũng hiểu được đại khái!
Động cơ của quang giáp này tuyệt đối là siêu cấp, Diệp Trùng ngồi trong đó có thể cảm nhận sâu sắc động lực cuồn cuộn của động cơ này. Chỉ e rằng còn mạnh hơn động cơ của Sương chi Vịnh Thán Điệu vài phần, quả nhiên không hổ là đại sư, trong lòng Diệp Trùng tự nhiên nảy sinh một chút kính ý. Nên biết rằng, thứ khó cải tạo nhất của một cái quang giáp chính là động cơ của quang giáp, kỹ thuật động cơ hiện này đã vô cùng hoàn thiện, có thể cải tạo động cơ đã hoàn thiện một chút cũng đã vô cùng khó khăn, đừng nói chi chế tạo một cái động cơ mới? Hơn nữa tính năng của cái động cơ này còn xuất sắc như vậy!
Ấn tượng sâu sắc nhất mà Ngư tạo cho người khác, không nghi ngờ gì, chính là 4 cái tay của nó, 4 cái tay máy này được thiết kế vô cùng xảo diệu, phạm vi hoạt động lớn làm Diệp Trùng vô cùng kinh ngạc, giống như vòi của bạch tuộc. Mà mấy món vũ khí cũng được kết hợp vô cùng hợp lý.
Một tay cầm một cái khiên đỡ, không có kinh nghiệm thực chiến, Diệp Trùng cũng không biết tính năng của cái khiên này thế nào, nhưng hắn không dám thử ở chỗ này. Một tay khác cầm một cây trường thương có mũi thương do laser tụ lại mà thành, mũi thương laser này thậm chí có thể bắn ra, nhưng uy lực thế nào Diệp Trùng cũng không biết.
Vũ khí trên tay thứ 3 vô cùng quen thuộc với Diệp Trùng, đao từ trường siêu tần, đây chính là một trong những vũ khí Diệp Trùng ưa thích nhất, tần số rung động của thanh đao từ trường siêu tần này vậy mà lại gấp 3 lần đao từ trường siêu tần đỉnh cấp nhất trên thị trường, trời, ông ta làm thế nào giải quyết được vấn đề rung động chứ? Đây chính là nan đề của thế giới đó nha!
Vũ khí trên tay cuối cùng khá là quái dị, lại là một cái hộp bắn đạn hình cái bình, ông lão này, ông ta còn cho rằng đây thật sự là thần linh ư? Nhìn hình dáng của cái bình, Diệp Trùng có chút cảm giác khóc cười không nổi. Nhưng xem xong thứ bên trong hòm bắn đạn, sau lưng Diệp Trùng thoáng chốc ướt đẫm! Đạn nhiễu từ, đạn nổ áp suất cao, thuốc ăn mòn kim loại... đủ loại đạn hỗ trợ thâm độc, đếm không xuể, hơn nữa có đủ chủng loại, Diệp Trùng thậm chí còn phát hiện đạn dẫn lực loại nhỏ, ông ta lại có thể mang ma trận lực hấp dẫn lên đầu đạn nhỏ như vậy! Thật là đáng sợ! Diệp Trùng cuối cùng cũng hiểu, đây mà là thần thánh gì chứ, đây thuần túy là một ma đầu âm hiểm đến mức không thể âm hiểm hơn! Chỉ e món vũ khí này mới là con át chủ bài thật sự của cái quang giáp này!
Lão già âm hiểm này!
Nhưng Diệp Trùng bây giờ vô cùng cảm kích với lão già Fred này, vũ khí này, chỉ cần vận dụng đúng, tuyệt đối có thể phát huy thực lực kinh người! Đây cũng có nghĩa xác suất sống sót của Diệp Trùng càng tăng thêm vài phần!
Không kịp suy nghĩ, Mục nhắc nhở Diệp Trùng đã sắp tới gần tầm bắn của đối phương. Diệp Trùng vội vàng tập trung tinh thần, cẩn thận chú ý tình hình phía trước, nếu như ở đây mà bị ăn một phát, thì cho dù bản lĩnh của Mục có lớn hơn, cũng không thể cứu được mình! Cũng may tốc độ tay của mình đủ nhanh, có thể dùng tốc độ bù đắp sự không quen thuộc của mình đối với Ngư.
Người chỉ huy chiến hạm của Hiệp hội sư sĩ rõ ràng vô cùng có lòng tin với 42 cái Bạch Khả đó, không có điều chỉnh pháo trên chiến hạm tới chi viện, mà vẫn như cũ tuần tự bắn phá Saberi, muốn mau chóng phá vỏ ngoài dày cộm của Saberi!
Do Diệp Trùng vừa rồi thử điều khiển Ngư, hắn vốn ở vị trí giữa, giờ bị rớt phía sau, Mục vẫn luôn không nhanh không chậm, ở bên cạnh mình.
Nhưng như vây thì hắn chỉ cần chú ý không để bị đạn lạc bắn trúng là được, hắn vẫn không ngốc tới mức trực tiếp lao lên trước tiên!
Ba trăm quang giáp đủ màu sắc vây 42 cái Bạch Khả vào giữa, vũ khí tầm xa nhất tề khai hỏa, chùm tia laser, chùm tia hồng ngoại bay rợp trời, giống như đan thành một tấm lưới ánh sáng chói mắt, tính năng của Bạch Khả có tốt hơn cũng không địch được nhiều người! 42 cái Bạch Khả lần đầu tiên bị tổn thất, có 5 cái Bạch Khả bị tiêu diệt trong lần công kích đầu tiên này, còn có mấy cái bị thương!
Mọi người tinh thần phấn chấn, hình tượng không thể chiến thắng của mấy cái quang giáp màu trắng này cuối cùng bị sụp đổ!
Bạch Khả còn lại không ở tại chỗ cũ, gào thét một cái, bay ra xung quanh, chui vào trong đám quang giáp. Mọi người sợ bắn nhầm đồng bọn, nhao nhao dừng bắn, còn đám Bạch Khả lại không có sự e ngại này, xung quanh bọn họ gần như đều là kẻ địch, bọn họ có thể không chút e ngại mà nổ súng! Nhưng như vậy thì bọn họ cũng mất đi ưu thế tầm xa, số lượng vẫn giảm như cũ, chỉ là tốc độ giảm quang giáp của kẻ địch nhiều hơn họ mười lần, mấy mươi lần!
Diệp Trùng cẩn thận né tránh đạn lạc, cũng không biết vỏ ngoài của Ngư rốt cuộc có năng lực bảo vệ thế nào, nhưng nơi này không phải là nơi tốt để thí nghiệm.
Không xa có một quang giáp Bạch Khả bị mấy cái quang giáp đuổi theo bay về phía này.
Diệp Trùng cười thầm một tiếng, hai tay hóa thành một màn hư ảnh, thực hiện một loạt thao tác trên bàn điều khiển. Chỉ thấy Ngư giơ hộp bắn đạn hình cái bình, một viên đạn dẫn lực to bằng nắm tay bắn về phía cái quang giáp Bạch Khả ở đằng trước này.
Diệp Trùng bất ngờ phát hiện hệ thống quét hình của mình căn bản không có tông tích của viên đạn dẫn lực này, chẳng lẽ viên đạn này còn dùng nguyên liệu chống quét hình chế tạo ra? Nhất định là thế! Lão già này quả thật là âm hiểm nha! Diệp Trùng khen ngợi trong lòng!
Tốc độ của cái Bạch Khả đó rõ ràng cao hơn mấy cái quang giáp phía sau, chỉ liên tục làm vài động tác né tránh phạm vi nhỏ thì có thể né tránh chùm tia laser ở phía sau.
Sư sĩ trong Bạch Khả này rõ ràng cũng phát hiện một cái quang giáp có dáng vẻ kỳ quái ở không xa, ngơ ngẩn trôi nổi ở bên đó nhìn sang bên này, tên ngốc này, lại ngơ ngẩn trên chiến trường, thật là không biết sống chết mà. Đây quả nhiên là một đám ô hợp! Khóe miệng sư sĩ trong quang giáp nhếch lên một nụ cười châm biếm, Tiêu Dực - V trên tay lại nhắm vào cái quang giáp quái dị nên sớm chết đi đó, lại có tới 4 cái tay? Hắn cho rằng hắn là bạch tuộc à? Hắc hắc, cho ngươi thưởng thức mùi vị của bạch tuộc nướng!
Chỉ cần mình di chuyển đầu ngón tay, tên ngốc này sẽ tiêu tùng ngay! Sư sĩ của Bạch Khả cười tàn nhẫn!
Bỗng, không chút dấu hiệu nào, hắn đột nhiên cảm thấy toàn thân nặng nề, giống như rơi xuống phía dưới, trong khoảnh khắc, hắn chỉ cảm thấy toàn thân trên dưới đeo theo vô số miếng thép, nặng đến nỗi không nghe hắn điều khiển, hắn muốn làm động tác nào cũng vô cùng khó khăn! Không đợi hắn có phản ứng, chùm tia laser phía sau lại bắn tới.
Mặt của hắn đã không còn chút máu nào, trong mắt là sự hoảng sợ vô tận, mồ hôi trán dưới ảnh hưởng của trọng lực, giống như dòng nước chảy xuống!
Oành! Hắn biết Bạch Khả của mình đã bị trúng đạn rồi! Theo kinh nghiệm phán đoán, chắc là vai trái!
Lại có vài chùm tia laser bắn về phía mình, vốn có thể dễ dàng né tránh, hắn lúc này căn bản không có chút phản ứng nào, hắn tuyệt vọng nhìn chằm chằm cái quang giáp quái dị đó, một giây trước khi bị vụ nổ nuốt chửng, hắn bỗng nhiên phát hiện nụ cười hời hợt trên mặt của quang giáp quái dị đó, trong khoảnh khắc trở nên tàn nhẫn vô cùng!