• 346

Chương 217: Sóng Âm Siêu Cấp


Số từ: 3116
Tàng Thư Viện
Oành, da Diệp Trùng giống như bị chùy đập mạnh 1 cái. Tiếp theo là 1 luồng sức mạnh to lớn truyền tới, Diệp Trùng không thể ổn định thân hình được nữa, binh, hắn giống 1 cục đá bị cuồng phong thổi đi, mạnh mẽ đập lên tường của hang động. Sau lưng đau đớn, Diệp Trùng cảm giác xương cột sống đều sắp bị gẫy, trong bụng sôi trào, cũng không nhịn thêm được nữa, Diệp Trùng ọe, phun ra 1 ngụm máu tươi.
Nhưng cái này cũng làm Diệp Trùng hoàn toàn tỉnh táo. Diệp Trùng kinh hãi phát hiện, cái vòng tròn đen này lại xuất hiện từng đợt, từng đợt rung động. Lại nhìn về phía Mục, 2 chân Mục cày thành 2 vết sâu hoắm, mà con mắt điện tử của Mục lúc này điên cuồng chớp chớp, rõ ràng đang kháng cự lại luồng sức mạnh này.
Trong lòng Diệp Trùng đã không thể dùng kinh hãi để hình dung, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Mục rơi vào thế hạ phong. Mà đối phương, lại chỉ thông qua âm thanh!
Sóng âm mạnh mẽ kéo theo chấn động kịch liệt của không khí, sự đáng sợ của uy lực thể hiện ra đã vượt xa tưởng tượng của Diệp Trùng.
Âm thanh vẫn không có dấu hiệu dừng lại, ngược lại có xu hướng càng lúc càng cao hơn, Diệp Trùng đã cảm nhận được áp lực của thân thể càng lúc càng nặng, lại 1 dòng máu tươi men theo khóe miệng hắn chảy xuống. Nhưng vừa mới chảy ra từ miệng hắn thì bị không khí chấn động kịch liệt trong hang động xé tan nát, hóa thành vô số giọt máu nhỏ li ti, bắn tung tóe.
Sát thương của sóng âm chấn động tần số cao đối với cơ thể con người khá khủng bố, với thân thể cường hãn thế này của Diệp Trùng mà cũng cảm thấy càng lúc càng không ổn. Vẻ mặt của Diệp Trùng lúc này đã trắng tới mức dọa người.
Diệp Trùng hiểu, nếu như lúc này còn không làm 1 số việc hỗ trợ, chỉ e mình chắc hẳn sẽ chết ở đây, đây là nguy cơ lớn nhất hắn phải đối mặt từ trước tới giờ. Cơ nhục cùng nghe theo chấn động của không khí, hắn hiện giờ đã cảm thấy toàn thân mềm yếu vô lực, 1 loạt trạng thái xấu như choáng váng xuất hiện trên người hắn. Diệp Trùng mạnh mẽ hít 1 hơi, cố gắng làm mình bình tĩnh lại. Hắn biết , càng là lúc quan trọng sống chết thế này, chỉ có càng bình tĩnh mới có thể làm mình có 1 tia cơ hội.
Cố gắng gạt bỏ những ảnh hưởng với mình này, ánh mắt bình tĩnh của Diệp Trùng nhìn vòng tròn đen vẫn nỗi lên gợn sóng đó. Điều chỉnh hô hấp của mình, ngực bụng Diệp Trùng giống như ống bễ, cố sức căng lên, sau đó từ từ trở nên bình ổn.
Giống như ngâm mình trong nước, tâm cảnh bình ổn, Diệp Trùng cảm giác tinh thần của mình có đôi chút cảm giác phân ly, hơi giống minh tức lúc bình thường. Nhưng không giống minh tức, hắn lúc này hoàn toàn tỉnh táo, thậm chí có thể cảm thụ được sự đau đớn của thân thể. Chỉ là loại đau khổ này lại làm hắn giống 1 người đứng xem, bình tĩnh tới mức có chút lãnh khốc.
Lạnh lùng nhìn vòng tròn đen, hai tay vốn mềm oặt của Diệp Trùng lúc này lại như kỳ tích, tập trung được chút sức mạnh. Diệp Trùng không dám do dự, tay phải như tia chớp rút trủy thủ buộc ở chân ra, dùng hết sức lực toàn thân, toàn lực ném về phía cái vòng tròn đen đó.
Hắn không biết cái vòng đen này rốt cuộc là cái gì, cũng không biết sinh vật của cái tay ở phía sau cái vòng đen này là cái gì. Nhưng nó đã là thứ duy nhất hắn có thể nghĩ tới hiện giờ, cũng là thủ đoạn công kích duy nhất hắn có thể làm được.
Cú ném tiêu sạch sức mạnh toàn thân của Diệp Trùng này, giống 1 tia sáng đen, chui vào trong cái vòng đen này.
Diệp Trùng cũng gần như đồng thời trở về hiện thực từ trong trạng thái kỳ dị này, nỗi đau dữ dội tập kích hắn, làm hắn nhịn không được mà kêu thét trong lòng.
Âm thanh đầy tính hủy diệt tắc nghẹn dừng lại.
Diệp Trùng đã lâm vào trạng thái bán hôn mê, ngay khoảnh khắc âm thanh dừng lại, Mục với tốc độ nhanh nhất cắp lấy Diệp Trùng, mà lúc này buồng lái của hắn cũng mở ra, Mục mau chóng nhẹ nhàng bỏ Diệp Trùng vào trong buồng lái của mình. Buồng lái mau chóng đóng lại, nhưng Mục đã xoay người bay về phía lối ra, Trường trùng lại giống như 1 con thú cưng, đi theo Mục.
Cho dù ở trong tình huống này, Mục vẫn không nỡ cứ thế mà bỏ lại nhiều khoáng vật. Trường trùng đáng thương, do là quang giáp công trình, phương diện vỏ giáp bảo vệ của nó không có tính năng xuất sắc gì, thương hại của tiếng gào thét khủng bố vừa rồi đó đối với nó cực lớn, nhưng may mà quang não không hề chịu bất cứ hư hại nghiêm trọng nào, nếu không Mục muốn khống chế Trường trùng, đó căn bản là không thể nào.
Lối ra quanh co khúc khuỷu gây cho phiền phức khá lớn cho Mục, nhưng Mục lúc này đã hoàn toàn không lo được nhiều như vậy, nếu như trên tay hắn có vũ khí gì, phỏng chừng hắn sẽ trực tiếp lựa chọn đánh thành 1 lối đi đi thẳng tới mặt đất.
May mà Diệp Trùng hiện giờ đang ở trong trạng thái hôn mê, nếu không, hắn nhất định sẽ nguyền rủa trong lòng cái lối đi này tại sao lại khúc khuỷu thế này, dài dằng dặc thế này.
Cho dù trong hoàn cảnh này, tốc độ của Mục vẫn nhanh hơn Trường trùng. Sau khi Mục tới cửa hang 2 giây, Trường trùng mới lên tới.
Mục dùng cái tay duy nhất của hắn tóm lấy Trường trùng, bay thẳng lên không.
Một tiếng thét dài thê thảm tràn đầy phẫn nộ từ dưới đất truyền tới.
Đất dưới chân Mục trong khoảnh khắc tứ phân ngũ liệt, cửa hang sâu hun hút đó dưới sóng âm đầy tính phá hoại, lập tức sụp đổ. Trong khu vực hình tròn không sống nổi 1 cọng cỏ này lại đồng loạt trũng xuống xấp xỉ nửa mét, hình thành 1 cái hố lớn.
Mục nhìn cũng không nhìn dưới chân 1 cái, mà lại mau chóng bay lên cao, chỉ cần bay lên trên không của rừng rậm, vậy thì có thể rất dễ dàng tìm thấy Hoa hoa công tử.
Diệp Trùng lúc này cũng dần dần tỉnh lại, nhục thể bản thân hắn cực kỳ cường hãn, vừa rồi chỉ là đột nhiên chịu xung kích mạnh mẽ như vậy, gánh nặng thân thể đột nhiên quá lớn. Bây giờ , trở về điều kiện bình thường, dưới năng lực hồi phục kinh người của hắn, hắn cũng rất mau tỉnh lại.
Câu hỏi đầu tiên Diệp Trùng hỏi khi tỉnh lại là: "Mục, vừa rồi là cái gì vậy?"
- Theo tư liệu đã có, không sao đưa ra phán đoán. Mục lúc này đã khôi phục bình thường.
- Quá đáng sợ! Cho dù là thần kinh Diệp Trùng dẻo dai không giống của con người, lúc này cũng không khỏi thốt ra cảm khái thế này. Hắn vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Mục vật vã thế này, hơn nữa gần như hoàn toàn không có sức trả đũa. Hắn trước giờ chưa từng nghĩ qua lại có sinh vật nào có thể phát ra sóng âm khủng bố thế này.
Vũ khí sóng âm, hắn không hề không biết chút nào, về mặt phát triển vũ khí sóng âm, 5 thiên hà lớn vẫn ở trong trạng thái vô cùng nguyên thủy. Sóng âm có 1 đặc điểm, đó chính là tính khu vực không phân địch ta, cũng tức là nói, nếu như ngươi muốn phát ra sóng âm mạnh thế nào, vậy ngươi tất phải làm cho mình có năng lực đề kháng mạnh thế ấy. Hơn nữa phạm vi sử dụng của vũ khí sóng âm vô cùng hạn hẹp, nó chỉ có thể ở trong địa phương có không khí làm môi giới như bầu khí quyển mới có thể sử dụng. Mà trọng điểm hiện giờ của loài người lại ở trong vũ trụ, đây cũng là 1 nguyên nhân quan trọng là cho sự phát triển của vũ khí sóng âm bị hạn chế.
Nhưng Diệp Trùng hôm nay đã biết được chỗ đáng sợ của sóng âm này. Mà sinh vật có thể phát ra sóng âm khủng bố thế này, thì sẽ đáng sợ thế nào. Cái gì mà Hắc giác, Tông sở, Hiệp hội sư sĩ, so với nó, quả thật không tính là gì. Có thể nhìn ra được, loại sinh vật này rõ ràng không phải loài người.
Con người thường cho rằng mình là chúa tể của vũ trụ. Nhưng sự thật thì sao?
Trước mắt Diệp Trùng rộng rãi thoáng đãng, Mục đã xông ra khỏi rừng rậm, ở trên không của rừng rậm. Diệp Trùng yên ổn ngồi trong buồng lái của Mục, cảm giác có chút thân thiết, nhớ tới lúc ở hành tinh rác, Diệp Trùng mỗi ngày đều phải ở trong buồng lái của Mục để lên mạng mô phỏng. Nhưng từ sau khi rời khỏi hành tinh rác, Diệp Trùng cực hiếm ngồi trong buồng lái của Mục. Có lẽ là nhớ tới thời gian ở trên hành tinh rác, đường nét gương mặt cương ngạnh, lạnh lùng của Diệp Trùng cũng trở nên nhu hòa hơn vài phần.
Diệp Trùng vốn tinh mắt đột nhiên ngẩn người, lập tức la to: "Mục, cẩn thận, sau lưng có quang giáp!"
Tất cả phán đoán đối với xung quanh của Mục đều xây dựng trên cơ sở quét hình, mà ở trên hành tinh này, bán kính quét hình hữu hiệu của Mục chỉ có 3 km. Đối với quang giáp mà nói, 3 km là 1 khoảng cách cực ngắn, ngay cả khoảng cách an toàn cũng không được tính. Mà mắt thường Diệp Trùng dùng lúc này ngược lại càng thêm rõ ràng, đặc biệt là ở trên không của rừng rậm, không có gì cản trở.
Mấy cái quang giáp xếp hình cánh quạt lao về phía bên này.
Diệp Trùng lập tức chuyển ống kính của Mục thành kiểu quang học, như vậy mới nhìn rõ hình dáng mấy cái quang giáp này. Mấy cái quang giáp này đều cùng loại hình, không phải bất cứ loại quang giáp Diệp Trùng biết nào.
Tổng cộng 5 cái quang giáp, Diệp Trùng lập tức nghĩ tới học sinh đó của Vicent, đám người này chắc hẳn chính là tổ chức bắt cóc học sinh đó.
Ngoại hình 5 cái quang giáp này làm Diệp Trùng cảm thấy rất quái dị, tính toán sơ một cái, chiều cao của mấy cái quang giáp này khoảng 15 mét, cao to hơn quang giáp thông thường. Mà thể hình cũng to hơn quang giáp thông thường 1 chút, xem ra vô cùng cường tráng.
Đương nhiên, đây không hề là chỗ Diệp Trùng cảm thấy quái dị. Chỗ Diệp Trùng cảm thấy quái dị chính là quang giáp loại hình này giống như là 1 thứ pha tạp. Trên tay cầm súng năng lượng, nòng súng khá to hiện rõ sự hung tợn dị thường, so với súng năng lượng nhỏ nhắn, tinh xảo như tác phẩm nghệ thuật của Hiệp hội sư sĩ, đây hoàn toàn có thể gọi là hung khí. Từ điểm này mà xem, cái quang giáp này gần như chắc là quang giáp viễn trình, hơn nữa, từ số lượng khoang xạ kích ngầm trên người nó mà xét, hình như cũng chứng minh được điểm này.
Nhưng trên lưng nó lại mang theo 1 cây trường thường dạng cổ bằng hợp kim, trên người còn có 2 thanh kiếm laser. Tuy nó không hề bật lên nhưng vốn tinh mắt, Diệp Trùng vừa nhìn liền nhìn thấy cán kiếm laser. Thậm chí ngay cả gai cận chiến đánh khoảng cách siêu gần, nó cũng được trang bị, khiên chắn trên tay trái cũng to hơn khiên chắn thông thường. Diệp Trùng cũng có chút trố mắt ra. Đây là cái gì? Cái giá vũ khí ư?
Những thứ Diệp Trùng từng thấy qua, vô luận là Hắc giác, Hiệp hội sư sĩ, đều có đặc trưng rất rõ ràng, hoặc cận chiến, hoặc viễn công, đặc điểm vô cùng rõ ràng. Hơn nữa, cho dù là Tông sở, phe muốn lấy đạt được cân bằng ở giữa 2 phe, nhưng lại đi 1 con đường khác, phối hợp kỹ xảo đặc thù của Tông sở, bọn họ có phong cách tác chiến khác biệt của mình.
Cận chiến và viễn chiến hoàn toàn là 2 hệ thống, 1 sư sĩ rất khó lo được cả 2, đặc biệt là càng cao cấp, điểm này thể hiện ra càng rõ ràng, tinh thạo kỹ xảo mới có thể làm chiến đấu của mình thêm sắc bén.
Nói thật, hình dáng của mấy cái quang giáp này không hề tồi, tạo hình vỏ giáp như là áo giáp thời cổ, phối hợp với thanh trường thương kiểu cổ trên lưng đó, ngược lại có vài phần uy phong lẫm liệt. Màu lam trời của mép khiên chắn bao vậy hoa văn màu vàng kim ở chính giữa, làm nó xem ra có thêm vài phần khí tức quí tộc.
Tiếng kêu của quái vật vẫn không có dừng lại, cho dù là ở chỗ này, cũng có thể nghe rõ ràng. Nhưng ở chỗ này đã là âm thanh đơn thuần truyền tới, chấn động không khí khủng bố đó đã bị đất đai dày cộm hấp thu rồi.
Mấy người này chắc là bị âm thanh của quái vật hấp dẫn tới, Diệp Trùng thầm suy đoán trong lòng.
Nhưng Mục rõ ràng không muốn dây dưa với họ, mục đích đã đạt được, tình huống quái vật dưới đất đó không biết, lúc này dùng tốc độ nhanh nhất trở về chiến hạm, không cần nghi ngờ gì, là lựa chọn tốt nhất.
Với tốc độ của Mục, Diệp Trùng rất có lòng tin. Cho dù trên tay Mục còn vác theo Trường trùng, nhưng tốc độ của Mục vẫn nhanh hơn quang giáp thông thường rất nhiều.
Diệp Trùng vốn cho rằng Mục có thể rất nhanh sẽ thoát khỏi 5 cái quang giáp này, nhưng điều vượt ngoài ý liệu của Diệp Trùng là, khoảng cách giữa Mục và 5 cái quang giáp này không ngừng kéo dãn, nhưng muốn thoát khỏi đối phương lại không hề là 1 việc dễ dàng.
Diệp Trùng cả kinh, tốc độ 5 cái quang giáp này thể hiện ra lại có thể ngang với quang giáp chiến đấu tiêu chuẩn của 3 thế lực lớn. Cái đống to thế này mà vẫn có thể có tính năng động lực xuất sắc như vậy, quả thật làm người ta kinh ngạc. Hơn nữa, nhìn sự phối hợp ăn ý giữa 5 cái quang giáp, rõ ràng là huấn luyện rất tốt.
Mấy tên này rốt cuộc là thế lực nào? Đây là nghi hoặc lớn nhất trong lòng Diệp Trùng.
Tốc độ của Mục rõ ràng cũng ra ngoài ý liệu của 5 cái quang giáp này, 5 cái quang giáp không khỏi có hơi xao động.
- Mục, cẩn thận, bọn họ sắp bắn rồi. Diệp Trùng nhìn họng súng của cây súng năng lượng trên tay 2 cái quang giáp trong số đó đang lưu chuyển quang mang tích lũy năng lượng, không khỏi mở miệng nhắc nhở. So với Tiêu dực của Hiệp hội sư sĩ, năng lượng tích lũy của loại súng năng lượng này quá rõ ràng, trước khi Tiêu dực bắn, hoàn toàn nhìn không thấy dấu hiệu, như vậy mới có thể chiếm được tiện nghi trong thực chiến.
- Ừ. Mục lạnh nhạt trả lời.
Nhưng Diệp Trùng lại cảm thấy đầu óc chợt nặng đi, Diệp Trùng lập tức hiểu đây là do Mục đang né tránh, phá hoại tiết tấu xạ kích của đối phương. Diệp Trùng vẫn là lần đầu tiên ngồi trong buồng lái của Mục, cảm nhận Mục bay lượn né tránh.
Mục quả nhiên là ra tay bất phàm, vừa ra tay liền là 1 loạt đổi hướng không có thứ tự ở tốc độ cao có độ khó cực cao. Cho dù là thể chất thân thể cường hãn thế này của Diệp Trùng, 1 loạt động tác này của Mục cũng làm hắn cảm thấy khá choáng váng đầu óc. Đổi hướng có độ khó cao thế này, Diệp Trùng cũng không xác định mình có thể làm được hay không.
Tổ hợp động tác của Mục làm đối phương hoa cả mắt, 2 tia sáng thô tráng lệch xa khỏi Mục, oành oành vang lên 2 tiếng nổ lớn, rừng rậm tươi tốt bị bắn thành 2 khu vực đen thui. Diệp Trùng thầm líu lưỡi, súng năng lượng trên tay đám này xem ra uy lực không nhỏ a! Mùi vị 2 phát súng cảnh cáo này của đối phương cũng hơi nặng.Nhưng loạt động tác này của Mục cũng làm họ lập tức hiểu được, lần này chỉ e đụng phải tấm hợp kim rồi.
Một cái quang giáp trong đó bắn lên trời 1 viên đạn tín hiệu, đạn tín hiệu màu đỏ chói mắt cực kỳ bắt mắt trên bầu trời. Đích xác, ở chỗ mà nhiễu từ nghiêm trọng thế này, loại phương pháp nguyên thủy này ngược lại càng có tác dụng.
Quỹ tích bay của Mục vẫn rất khó nắm bắt, nhưng Diệp Trùng đã nhìn thấy Hoa hoa công tử đang yên tĩnh đậu ở kia.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Sư Sĩ Truyền Thuyết.