Chương 298: Ai Đùa Bỡn Ai?
-
Sư Sĩ Truyền Thuyết
- Phương Tưởng
- 3873 chữ
- 2020-05-09 04:54:14
Số từ: 3868
Tàng Thư Viện
Lần này cấp trên gọi mình trở về rốt cuộc là chuyện gì? Từ sau khi mình bị phái đi năm thiên hà lớn, đây vẫn là lần đầu tiên cấp trên gọi mình về.
Một tuần trước nàng bước vào thiên hà Hà Việt, bay đường dài quả thật là một việc khá cực khổ, cho dù thể chất của nàng đã khá xuất sắc. Lối thông từ năm thiên hà lớn vào thiên hà Hà Việt dài mà phức tạp, căn bản không cách nào thực hiện bước nhảy không gian, chỉ có thể dùng bay bình thường.
Khoảnh khắc bước vào thiên hà Hà Việt đó, nàng thở phào một hơi dài, trong lối thông tuy xác suất xảy ra chuyện không hề cao, nhưng nếu như thật sự xảy ra biến cố gì, vậy vô luận bất cứ sự vùng vẫy nào cũng đều là vô bổ, chỉ có thể trừng mắt nhìn mình đi về phía cái chết. Trước mặt vũ trụ rộng lớn và thần bí, thực lực cá nhân mới nhỏ nhoi làm sao.
Thứ nàng điều khiển là một tàu vũ trụ cỡ nhỏ đã trải qua xử lý gia cố, kiên cố vô bì. Nhưng cũng chính vì như thế, phương diện thoải mái của nó cực kỳ tệ hại, mỗi lần ngồi đều làm người ta khổ không kể xiết, bị mấy người trong bộ lạc đó nói đùa là "đồ hộp". Nhưng ở mặt tính năng, nó lại xuất sắc cực kỳ, tốc độ kinh người, điều khiển tốt, đổi hướng linh hoạt, còn trang bị quang não siêu cấp, trong hoàn cảnh khá an toàn hoàn toàn có thể thực hiện bay tự động.
Ngoài ra, tàu vũ trụ này còn có lượng lớn vật chất dinh dưỡng, đủ cho phi hành viên trong nó sử dụng thời gian khá dài. Tàu vũ trụ này tuy không trang bị vũ khí, nhưng mỗi chỗ của nó đều trải qua xử lý gia cố, tính năng phòng hộ siêu cấp.
Tàu vũ trụ cỡ nhỏ không cách nào thực hiện bước nhảy không gian, nàng phải tới hành tinh Thanh Viện trước, ở đó có một căn cứ của bộ lạc, nàng ở đó đổi sang tàu vũ trụ chuyên chở khách mới có thể tới được bộ lạc.
Trước mắt mới đi qua hành tinh Nguyệt Mang, còn phải bay thời gian khá dài a. Đối với hành tinh chợ đen này, lúc trước, trước khi chưa bị phái đi năm thiên hà lớn, nàng cũng thường tới, ở đó thường có thể đào được một số thứ hiếm lạ. Nếu như là bình thường, nàng nói không chừng vẫn sẽ thuận đường tới xem xem, nhưng trước mắt nàng lại nóng lòng trở về, chỉ muốn sớm về bộ lạc chút.
Trong bộ lạc rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Trong lòng nàng không khỏi trở nên có đôi chút nóng ruột.
Ài, mình bây giờ cuống cũng vô ích, tự cười châm biếm một tiếng, Phượng Túc không khỏi rướn người lười nhác một cái, đường cong hoàn mỹ trong khoảnh khắc này tận tình hiện ra, bay thời gian dài làm người ta cực kỳ mệt mỏi, đặc biệt là bay một mình giống nàng thế này.
Chính ngay lúc này, eo nàng đột nhiên bị tê. Trong lòng kinh hoảng, trên mặt lại không lộ ra chút nào. Là sư sĩ át chủ bài của bộ lạc Hy Phụng, nàng từng trải qua quá nhiều tình huống càng nguy hiểm hơn lúc này nhiều, cố sức làm mình giữ được sự trấn định.
Ai?
Một gương mặt ngọc như băng tuyết xuất hiện trước mặt nàng, nhìn không ra chút vui buồn nào.
Làm sao có thể? Phượng Túc nhịn không được kêu lên thất thanh trong lòng, nàng ta làm sao có thể tỉnh lại chứ? Tuyệt không thể nào! Loại kỹ xảo nàng sử dụng này sẽ làm người ta lâm vào hôn mê sâu thời gian dài, không có thủ pháp đặc hữu trong bộ lạc kích thích, căn bản không thể nào tỉnh lại.
- Cô là ai? Tại sao ra tay với ta? Muốn mang ta tới đâu? Nhuế Băng lạnh lùng nhìn người đẹp trước mắt này. Không thể không nói, vẻ đẹp của Phượng Túc vô luận là nam nữ đều không thể xem nhẹ. Chỉ nói tới dung mạo, Phượng Túc còn xuất sắc hơn Nhuế Băng một, hai phần. Lại phối hợp với ánh mắt mê ly, một loại khí chất như thật như ảo, tuyệt đối là hạ sạch nam nữ.
Tâm tư Phượng Túc xoay chuyển như điện, xem ra cô gái trước mắt này vẫn có rất nhiều chỗ đặc biệt a. Tuy không biết đối phương khi nào tỉnh lại, nhưng nàng xác định thủ pháp của mình tuyệt đối không có bất cứ vấn đề gì. Vậy thì chỉ có một loại khả năng, đối phương có phương pháp đặc biệt phá giải loại thủ pháp này.
Nàng thế nào cũng nghĩ không ra, Nhuế Băng đã bước vào cảnh giới giới giả. Hơn nữa, kỹ xảo võ thuật của Nhuế gia, người ngoài cũng không cách nào hiểu được.
- Ai da! Trên mặt Phượng Túc lộ ra vẻ đau khổ. Rất mau, mồ hôi to như hột đậu nành ở trên gương mặt không có bất cứ tì vết nào làm người ta không cầm lòng được mà cảm thấy thương xót.
Nhuế Băng lạnh lùng nhìn nàng, trên mặt không có chút dao động: "Cô không cần làm bộ. Trước mặt ta, loại trò mèo này không có tác dụng đâu." Giọng nói của Nhuế Băng không có chút dao động nào, một vị giới giả nếu như đối với việc mình ra tay nặng nhẹ cũng không sao khẳng định được, vậy vô nghi là chuyện cười lớn nhất.
Tâm chí của Nhuế Băng kiên định vô bì, một khi xác nhận, hoàn toàn sẽ không bị ngoại vật tác động. Phượng Túc biểu hiện thêm đau khổ, nàng cũng không động lòng chút nào.
- Cô đã thích biểu diễn, vậy thì cô tiếp tục biểu diễn đi. Nhuế Băng lạnh nhạt buông một câu, xoay người, ánh mắt quét một vòng, rất nhanh liền tìm thấy phòng tắm. Cho dù đã là một giới giả, nhưng nàng thân là con gái, cũng rất mẫn cảm với sự sạch sẽ.
Nhìn cũng không nhìn Phượng Túc một cái, bước chân vào phòng tắm, lát sau, tiếng nước róc rách truyền tới.
Trong lòng Phượng Túc cười khổ không thôi, cô gái này quả nhiên không phải nhân vật bình thường a. Lúc trước, chiêu này của nàng không biết đã lừa bao nhiêu người, một cô gái xinh đẹp như vậy, đau khổ như vậy, vô luận là ai cũng đều nổi lên chút lòng trắc ẩn. Có người thậm chí còn nửa tin nửa ngờ giải khai cấm chế trên người nàng, xem có chỗ này xảy ra vấn đề hay không. Nào biết cô gái này lại như không thấy, nàng ta thật sự thông minh, trong sáng như băng tuyết, hay là lạnh lùng, nghiêm túc như băng tuyết?
Vô luận là loại nào, trước mắt đối với Phượng Túc mà nói đều không phải là tin tức tốt gì. Cấm chế trên người và loại kỹ xảo nàng sử dụng đó có điểm khác biệt, cùng công hiệu, trước mắt, thứ nàng có thể động đậy duy nhất chỉ có miệng thôi.
Cả nửa tiếng đồng hồ, Nhuế Băng mới từ trong phòng tắm đi ra, tóc ướt tùy ý rũ trên vai, làm trước mắt người ta sáng lên. Bộ đồ luyện công màu trắng trên người sạch sẽ như mới, rõ ràng nàng vừa rồi đã giặt qua nó một lần.
- Nói đi, tại sao đánh ta hôn mê? Trong giọng nói của Nhuế Băng lộ ra vẻ nhàn nhã.
- Tôi chỉ là nhìn thấy cô luyện tập quang giáp, cảm thấy cô rất lợi hại, muốn mời cô tới chỉ giáo một phen, lại sợ cô không đồng ý, chỉ đành ra hạ sách này. Phượng Túc lộ ra biểu tình đáng thương.
Vẻ mặt Nhuế Băng hơi thả lỏng một chút, trong giới võ thuật, loại tình huống này cũng thường xảy ra, thợ săn vui vì thấy người đi săn là tình cảm bình thường nhất của mỗi cao thủ.
Phượng Túc cực kỳ sở trường quan sát sắc mặt, thấy biểu tình thả lỏng trên mặt Nhuế Băng, trong lòng không khỏi thầm vui mừng.
- Tôi thật sự không có ác ý a, đại tỷ tỷ, cô thật là lợi hại a, tôi vẫn chưa từng thấy qua vị nữ sư sĩ nào có thể làm ra kỹ xảo như vậy đó! Ngay cả nam sư sĩ, muốn làm động tác như vậy cũng rất khó khăn a. Trên mặt Phượng Túc lộ ra vẻ thán phục, nhưng câu nói này của nàng lại là lời từ tận đáy lòng. Tuổi tác hai người các nàng rất khó phán đoán ai rốt cuộc lớn hơn, nhưng Phượng Túc ra sức nịnh nọt gọi nàng là tỷ tỷ.
Trong giọng nói phiêu hốt giống như có ma lực, làm người ta không tự chủ mà sinh ra hảo cảm.
Nhuế Băng bỗng hừ lạnh một tiếng. Phượng Túc chỉ cảm thấy hai tai lùng bùng, trong lòng không khỏi vô cùng hoảng sợ.
Sự biến hóa của âm tiết Phượng Túc vừa nói thật ra là một loại kỹ xảo cực kỳ cao thâm. Một thân phận ngụy trang khác của nàng ở năm thiên hà lớn chính là ca sĩ, tự nhiên bỏ ra một phen khổ công đối với âm nhạc. Đây là kỹ xảo tự nàng lĩnh ngộ ra, thông qua điều khiển và thay đổi âm tiết để mê hoặc tâm thần con người. Ngay cả mấy thuật thừa sư tâm chí kiên định vô bì đó của Tông sở, lần đầu tiên gặp phải loại kỹ xảo này, ai nấy cũng đỏ mặt tía tai, tâm thần đại loạn. Nàng nếu như cố sức nịnh nọt, tới tận bây giờ, vẫn luôn không gặp được một ai có thể chống chọi được. Nàng cũng chính là dựa vào dung mạo xuất sắc và loại kỹ xảo này của mình, lăn lộn trong giới biểu diễn như cá gặp nước.
Nhưng cô gái này lại miễn dịch như vậy, hơn nữa còn có thể cảm giác được sự ảo diệu trong đó, thế nào mà không làm nàng kinh hãi vô cùng. Nàng hiện giờ toàn thân không nghe sai khiến, thủ đoạn có nhiều hơn cũng không sao làm được, chỉ đành dùng loại kỹ xảo này.
Trong tiếng hừ lạnh đó vừa rồi của đối phương ẩn hàm ý cảnh cáo, Phượng Túc thế nào lại nghe không ra?
Nhuế Băng cũng không khỏi đau cả đầu. Tên trước mắt quái lạ, các loại thủ đoạn đưa ra mãi không hết, mình một khi không cẩn thận chỉ e không ổn rồi.
- Ta hiện giờ cái gì cũng không muốn biết. Sau khi nghĩ xong, Nhuế Băng lạnh nhạt thốt ra một câu, tiếp đó đi tới trước mặt Phượng Túc, dưới ánh mắt không cam lòng của Phượng Túc, giơ bàn tay lên, nhẹ nhàng vỗ sau gáy nàng ta, Phượng Túc lập tức hôn mê.
Thò tay xách Phượng Túc đã hôn mê, đặt nàng ở chỗ mình vừa nằm. Nàng ta cần sau hai mươi ngày mới có thể tỉnh lại, đương nhiên, nếu như nàng ta là giới giả, vậy thì thời gian này sẽ thu ngắn thành mười ngày. Nhưng Nhuế Băng đã xác định cô gái này tuy có kỹ xảo chiến đấu không tồi, nhưng khoảng cách tới giới giả vẫn còn kém xa.
Đi tới trước bàn điều khiển chính của tàu vũ trụ, Nhuế Băng bắt đầu thao tác lạ lẫm. Nếu như đổi lại lúc trước, đứng trước bàn điều khiển chính, nàng tuyệt đối là mê muội đầu óc, tay chân luống cuống. Nhưng thao tác của nàng đối với phương diện quang giáp hiện giờ đã khá thuần thục, thao tác của tàu vũ trụ thông qua một phen mày mò cũng có thể đại khái nắm được manh mối.
Mở bản đồ đường đi các hành tinh, Nhuế Băng lại có chút ngạc nhiên, bức bản đồ đường đi các hành tinh này làm nàng cực kỳ xa lạ, trên đó không có một hành tinh nào nàng từng nghe qua. Năm thiên hà lớn lại không cách nào tìm thấy ở trên đó.
Nơi này rốt cuộc là nơi nào? Trong lòng Nhuế Băng không khỏi dâng lên nghi vấn này. Liếc nhìn Phượng Túc đang hôn mê, Nhuế Băng lập tức phủ định ý nghĩ kêu nàng dậy hỏi. Kiểm tra một chút vị trí hiện giờ của tàu vũ trụ, nếu như bay hết tốc lực, cách hành tinh Nguyệt Mang chỉ có lộ trình một ngày. Trên bản đồ đường đi các hành tinh, hành tinh Nguyệt Mang là một hành tinh có người sinh sống. Suy nghĩ một hồi, Nhuế Băng định mục tiêu là hành tinh Nguyệt Mang.
Chỉ cần có người, vậy thì tốt rồi, Nhuế Băng thầm nghĩ.
Một ngày sau, tàu vũ trụ cuối cùng cũng tới hành tinh Nguyệt Mang. Nhuế Băng điều khiển tàu vũ trụ bay thấp, trên màn hình, cảnh vật phía dưới nhìn thấy rõ ràng.
Tốc độ của tàu vũ trụ từ từ chậm lại, đáp xuống một khe núi không người. Vị trí tàu vũ trụ đỗ lại thuộc vào bóng râm của vách núi lõm vào, từ trên không nhìn xuống rất khó phát hiện.
Leo lên sườn núi, liếc nhìn khe núi ở đằng xa, khóe miệng Nhuế Băng lộ ra ý cười nghịch ngợm hiếm thấy.
Quang giáp ảo ảnh của nàng đã không còn, hết cách, Nhuế Băng chỉ có lựa chọn đi bộ. Nhưng trước khi đi, nàng cũng đã làm rất nhiều việc. Mỗi một linh kiện trên người Phượng Túc đều bị nàng lấy xuống, trong đó cũng bao gồm công tắc không gian, ngay cả các loại trang sức gì đó Nhuế Băng cũng không bỏ qua. Trên tàu vũ trụ không hề có quang giáp dự bị, vì đề phòng cô gái khó dây này tỉnh lại tiếp tục làm khó mình, Nhuế Băng dứt khoát lấy tất cả tấm năng lượng của tàu vũ trụ này xuống, dùng phương thức bạo lực phá hoại hết sạch. Tàu vũ trụ hiện giờ hoàn toàn trở thành một cái đồ hộp vỏ sắt, cử động cũng không cử động được.
Nhưng khi Nhuế Băng đi vẫn đóng cửa khoang lại. Như vậy, trừ người bên trong chủ động mở khoang tàu, người bên ngoài muốn tiến vào, chỉ có con đường duy nhất dùng bạo lực phá hư vỏ ngoài của tàu vũ trụ, đương nhiên, nếu như Phượng Túc tỉnh lại, muốn từ bên trong đi ra cũng không phải việc dễ dàng.
Đáng tiếc công tắc không gian không phải chủ nhân hoàn toàn không có cách nào gọi quang giáp ra, Nhuế Băng nếu muốn sử dụng, chỉ có sau khi giết chết Phượng Túc thì mới có thể. Công tắc không gian này đối với Nhuế Băng mà nói hoàn toàn là thứ vứt đi, cho nên khi nàng đi qua một con sông lớn liền tiện tay quăng công tắc không gian cùng các vật trang sức lấy từ trên người Phượng Túc xuống sông.
Quang giáp Niết Vũ đáng thương, uy danh hiển hách, lại bị người ta nhẹ nhàng quăng xuống sông.
Nghĩ tới người đẹp mang tới cho mình rất nhiều phiền phức đó, trả đũa của mình cũng coi như đã mang lại cho nàng ta một chút phiền phức rồi. Gương mặt hờ hững như băng tuyết của Nhuế Băng lúc này không khỏi lộ ra vài phần dáng vẻ ngây thơ của bé gái sau khi làm ra việc đắc ý nào đó.
Một chút phiền phức? Nếu như Phượng Túc sau khi tỉnh lại biết Nhuế Băng suy nghĩ hời hợt như vậy, không biết sẽ có cảm tưởng gì?
Diệp Trùng ở trong phòng đã trọn vẹn cả ba ngày. Mô hình quang giáp mua về đặt trên bàn trước mặt Diệp Trùng. Một bên nó đặt rất nhiều công cụ tinh xảo.
Cái mô hình quang giáp này đã hoàn toàn không còn dáng vẻ gì, vỏ ngoài phần lưng của nó đã bị tháo xuống, lộ ra cơ giới tinh xảo bên trong.
Nói tới giai đoạn phát triển của quang giáp, có rất nhiều cách nói, nhưng một cách trong đó chính là chia sự phát triển của quang giáp thành hai giai đoạn quang giáp cơ giới và quang giáp mạch quang.
Quang giáp ban đầu, hoàn toàn là do cơ giới truyền động, cho nên cũng có rất nhiều người gọi là cơ giáp. Nhưng chính ở ba trăm năm trước, sau khi mạch quang được phát minh, mạch quang thay thế cơ giới truyền động. Tính năng của quang giáp có bước nhảy vọt về chất, quang giáp lúc này mới được cho rằng là quang giáp thật sự.
Mà cái mô hình này, là đồ cổ thật sự. Nó là sản phẩm của ba trăm năm mươi năm trước, thời đại đó cũng là thời đại đỉnh cao nhất của quang giáp cơ giới. Thời đại quang giáp cơ giới, do sự giới hạn của khoa học kỹ thuật, quang giáp không hề có ngoại lệ, đều dùng mô thức cơ giới truyền động. Nhưng quang giáp cơ giới dùng cái này làm cơ sở phát triển ra vẫn có rất nhiều thiết kế làm người ta khen ngợi.
Trong mắt người bình thường, đây chẳng qua chỉ là một món đồ cổ, là một món trưng bày, hoặc giả đối với người nghiên cứu lịch sử quang giáp mà nói có chút tác dụng. Nhưng, trong mắt Diệp Trùng, thứ này lại là bảo vật vô giá.
Sự tương thích của vật liệu xương đối với mạch quang không hề tốt, đây chính là vấn đề vẫn luôn làm Diệp Trùng cực kỳ đau đầu kể từ khi hắn bắt đầu học chế tạo linh kiện bằng xương. Nhưng ở Tang gia thôn, quang giáp tông ủi Diệp Trùng chế tạo lại mang lại cho hắn cách nghĩ hoàn toàn mới. Do thiếu công cụ, để chế tạo quang giáp tông ủi, Diệp Trùng không thể không sử dụng mô thức cơ giới truyền động. Nhưng uy lực của quang giáp tông ủi trong mắt Diệp Trùng thô sơ vô bì lại lớn vượt xa tưởng tượng của hắn.
Đặc biệt là ở trên tay của Tang tộc. Thân thể cường hãn của bọn họ đủ cho bọn họ làm ra động tác bay càng có độ khó cao. Cách thức công kích đơn giản ngược lại có uy lực cực lớn, điều này từng lật đổ hiểu biết đối với quang giáp của Diệp Trùng trong thời gian khá dài. Trong thời đại vẫn luôn theo đuổi đa dạng hóa các thủ đoạn tấn công, loại phương pháp tấn công nguyên thủy nhưng đơn giản, hiệu quả này làm nhận thức của Diệp Trùng đối với quang giáp có sự biến đổi mới.
Nhưng hiểu biết của hắn đối với mạch quang cao hơn hiểu biết của hắn đối với cơ giới rất nhiều, đây vẫn luôn là chỗ hắn không biết làm sao. Cũng tức là, hắn cuối cùng phát hiện một con đường mới, nhưng công cụ giao thông hắn có lại chỉ có thể di chuyển trên con đường ban đầu.
Cái mô hình trước mắt này trong mắt Diệp Trùng quý giá vô bì, bởi vì nó đại biểu cho trình độ cao nhất của quang giáp cơ giới, hắn hy vọng nó có thể mang lại cho mình sự soi sáng.
Mở ra vỏ ngoài phần lưng của mô hình quang giáp, ánh mắt đầu tiên của Diệp Trùng bị máy móc tinh xảo, phức tạp bên trong nó làm cho kinh ngạc!
Trọn vẹn ba ngày, Diệp Trùng đều trải qua trong tính toán. Hắn hiện giờ cực kỳ vui mừng vì sự vững chắc ở phương diện nguyên lý cơ sở của mình, điều này mới có thể làm hắn trong vòng ba ngày hiểu rõ nguyên lý bên trong của cái mô hình quang giáp này.
Trong lòng hắn không khỏi khâm phục sát đất đối với trí tuệ của người xưa, rất nhiều thiết kế xem ra khó bề tưởng tượng lại cao minh vô bì. Tham chiếu với mô hình trên tay, Diệp Trùng lại một lần nữa cảm thấy quang giáp tông ủi do mình chế tạo thô sơ và giản dị tới mức nào.
Hắn tin rằng, chỉ cần mình hoàn toàn hiểu rõ cái mô hình này, tính năng của quang giáp tông ủi sau khi cải tạo ít nhất có thể tăng lên vài bậc.
Nhưng ý nghĩ này chỉ thoáng qua trong đầu hắn, hắn lập tức lại vùi đầu vào trong nghiên cứu cái mô hình quang giáp này.
Cái quang giáp này hoàn toàn chiếu theo vật thật để chế tạo, kết cấu bên trong nó nếu như phóng lớn vài lần thì sẽ là một cái quang giáp có kết cấu cực kỳ hoàn chỉnh, hơn nữa còn có thể sử dụng. Độ khó của việc chế tạo mô hình thế này, không hề dễ hơn việc chế tạo một cái quang giáp. Với lại, Diệp Trùng có thể nhìn ra, mỗi một linh kiện bên trong cái mô hình này đều là do thủ công chế thành, mà không phải là chế tạo hàng loạt.
Rốt cuộc là ai? Nguyện ý hao phí tinh lực lớn thế này để làm ra cái mô hình căn bản không có bất cứ tác dụng nào như vậy chứ?
So với bảy cái quang giáp năm trăm năm trước đặt ở Tang gia thôn, cái mô hình này vô nghi là tiên tiến hơn nhiều. Vô luận là nguyên lý thiết kế, hay là ưu hóa kết cấu, cái mô hình này không cái nào không đại biểu cho trình độ đỉnh cao của quang giáp cơ giới.
Chỉ là, thứ mình cần mày mò quá nhiều. Trừ một chút lý luận cơ sở, tri thức của Diệp Trùng ở phương diện này hoàn toàn trống rỗng, lý luận cơ giới và lý luận mạch quang hoàn toàn là hai lĩnh vực, Diệp Trùng không thể không bắt đầu giai đoạn mày mò chậm rãi mà gian khổ.
Đường vẫn còn rất dài a!
Dưới ánh đèn, thần tình tập trung của Diệp Trùng giăng đầy trên mặt.