• 347

Chương 591: Đường Về (5)


Số từ: 2342
Tàng Thư Viện
Nếu như chiếu theo cục thế trước mắt, trận chiến này cuối cùng có tám chín phần là một trận đấu hòa. Tuy thực lực Xích vĩ thú thắng hơn một chút, nhưng sự liên thủ của Thương và Diệp Trùng, hai bên lập tức ở trên cùng một vạch xuất phát. Điều duy nhất làm Diệp Trùng không hiểu chính là Thương, Thương từ đầu tới cuối, gần như hoàn toàn ở vào trạng thái bắn đứng im, chưa từng thấy nó di động.
Cái tên Thương đó tuy lười chút, nhưng thái độ đối với chiến đấu lại vô cùng nghiêm túc. Càng huống chi, dưới tình huống khẩn trương thế này, hắn làm sao lại chọn loại phương thức đơn điệu là bắn đứng im này chứ? Độ khó của chiến đấu di động so với bắn ở trạng thái đứng im càng cao hơn nhiều, nhưng uy lực trong thực chiến càng lớn hơn, sử dụng nhiều hơn. Mà Diệp Trùng vừa văn biết, chiến đấu di động hoàn toàn là một trong những chỗ mạnh của Mục Thương.
Thương tại sao vẫn luôn dùng loại phương thức tác dụng có hạn là bắn trạng thái đứng yên này?
Diệp Trùng bỗng nghĩ tới lời Diệp Lạc vừa nói, bà xã và con của hắn, chẳng lẽ bọn họ chính là đang ngồi trong Thương? Nếu như như vậy, thì có thể giải thích tại sao Thương chỉ chọn bắn trạng thái đứng yên. Đứa bé căn bản không sao chịu được áp lực to lớn như vậy. Ý tứ hình ảnh biểu đạt có hạn, chỗ khó mà làm rõ chỉ có thể dựa vào tự mình Diệp Trùng đi suy đoán.
Chiến đấu lập tức rơi vào giai đoạn giằng co. Phối hợp giữa Diệp Lạc và Thương trông khá điêu luyện, Xích vĩ thú mấy lần muốn thoát khỏi sự dây dưa của cái quang giáp nhà họ Diệp này, nhưng đều không thành công. Mà áp chế tầm xa của Thương, hạn chế mạnh phạm vi hoạt động của nó.
Nhưng Thương và Diệp Trùng (Diệp Lạc chứ nhỉ?) muốn thắng lại cũng rất khó khăn. Bọn họ nhất thời cũng không có biện pháp tốt. Diệp Lạc tuy có thể giam chân Xích vĩ thú, muốn đả thương nó lại khó khăn phi thường.
- Lạc, trên hành tinh rác đó có người! Em nhờ y lo cho bảo bảo một chút, chúng ta lại cùng giải quyết con quái vật này. Một giọng nữ tràn đầy quả đoán truyền lại từ máy liên lạc. Hành tinh rác, từ này làm lông mày Diệp Trùng không khỏi giật một cái. Ánh mắt của hắn lần đầu tiên rơi lên hành tinh ở trên bối cảnh đó, dưới cái nhìn này, hắn lại tim đập dồn dập, quá quen mắt đi!
Đây không phải là hành tinh rác hắn đã sống mười mấy năm sao? Chẳng lẽ…
Diệp Trùng đột nhiên cảm thấy có chút miệng khô, lưỡi nóng.
- Được, hai mươi phút đủ không? Diệp Lạc mau chóng trả lời, loại phương thức trước mắt này kéo dài càng lâu, đối với bọn họ mà nói, càng bất lợi. Một khi con quái vật này quen thuộc với tiết tấu công kích của bọn họ, vậy thì bọn họ lập tức sẽ rơi vào bị động. Mà Thương mang theo tiểu bảo bảo căn bản không có khả năng làm được bất cứ né tránh nào, điều này quá nguy hiểm.
- Anh chú ý an toàn. Trong giọng nói của người phụ nữ mang theo sự quan tâm nồng nàn, nhưng lúc này lại không có làm việc dây dưa, mà là bay thẳng tới hành tinh ở không xa.
Diệp Lạc cười ha hả, hào khí bỗng chốc bốc lên:
Bà xã yên tâm, đánh không thắng nó, anh sẽ chơi với nó!

Thương vừa rời đi, áp lực của Diệp Lạc liền tăng mạnh. Từ hình ảnh trên màn hình thì có thể nhìn ra, hắn cực kỳ chật vật. Di động của Xích vĩ thú cực kỳ linh hoạt, phản ứng nhanh, làm người ta hoàn toàn không kịp phản ứng. Diệp Lạc lần đầu tiên gặp phải quái vật thế này, điều này cũng làm hắn luống cuống tay chân một trận.
Bất quá, tuy nguy khốn, nhưng thực lực của cao thủ số một nhà họ Diệp vẫn phô bày ra rõ ràng dưới cục diện cực khổ chống đỡ này. Mỗi lần suýt nữa bị đuôi tên của Xích vĩ thú đánh trúng, hắn đều có thể miễn cưỡng tránh được.
Đuôi tên của tám ngón so với của sáu ngón thì cường đại hơn nhiều, đuôi tên đã hoàn toàn là màu đen thui. Tính linh hoạt, tốc độ, sức mạnh của đuôi tên đều không phải thứ mà sáu ngón có thể so sánh. Diệp Trùng trông thấy trong lòng cũng lạnh toát, hắn rất rõ ràng, nếu như mình bây giờ gặp phải con tám ngón này, chỉ e cũng hung nhiều cát ít.
Nó phảng phất có thể biết trước động tác bước tiếp theo của ngươi là gì, đặc tính của đặc điểm mà thuật thừa sĩ có này, làm cho công kích của nó đầy tính nguy hiểm, cũng làm Diệp Lạc chịu đủ khổ sở. Thân thể Xích vĩ thú tám ngón so với giới giả cũng cường hãn hơn, sức mạnh, tốc độ càng vượt xa, lại cộng thêm vũ khí siêu cấp là cái đuôi tên này, khá là đáng sợ. Từ trước mắt mà xét, nó chắc còn có điểm mạnh tinh thần đại loại như thần niệm của xạ thủ, điều này làm cho tính nguy hiểm của Xích vĩ thú tăng lên dữ dội.
Chiến đấu tiếp theo vẫn bày ra tình hình nghiêng về một bên, mà Diệp Lạc đã mấy lần bị Xích vĩ thú quẹt trúng, nhưng hắn phản ứng cũng cực nhanh, chỉ để lại vài chỗ thương nhẹ.
Bỗng, Xích vĩ thú giống như đã phát hiện cái gì, đột nhiên thế công trở nên mãnh liệt.
Đây cũng là chỗ ngoặc của cả trận chiến.
Hoàn cảnh của Diệp Lạc trở nên càng thêm nguy hiểm, trong chốc lát, thì đã chịu thương tích mấy chỗ. Mà lúc này, khoảng cách thời gian mà Thương rời khỏi mới qua được năm phút.
Chiến đấu trở nên thảm liệt, Diệp Trùng có thể chốc chốc nghe thấy tiếng gầm giận dữ của Diệp Lạc. Một vị sư sĩ đỉnh cao nhất, phản kích sau khi bị ép tới tuyệt cảnh cũng kịch liệt dị thường. Trên người Xích vĩ thú cũng bắt đầu xuất hiện vết thương, điều này dường như làm con Xích vĩ thú này có chút kiêng kỵ. Động tác của nó bắt đầu chậm lại một chút.
Điều này cũng cho Diệp Lạc chút cơ hội thở. Trong hình ảnh, có thể truyền ra tiếng thở nặng nề của Diệp Lạc. Nhưng hiện giờ, cách Thương trở về vẫn còn mười phút!
Mười phút, mười phút như địa ngục.
Xích vĩ thú không cho Diệp Lạc quá nhiều cơ hội thở, nó lại ép tới. Chiến đấu gần như lại khôi phục lại tiết tấu vừa rồi, Diệp Lạc vẫn vô cùng bị động.
Bóng hình Xích vĩ thú lóe lên trên màn hình, mắt thấy sắp lướt qua người Diệp Lạc, bỗng rẽ ngoặt, đuôi tên giống như con rắn dài cuộn ngược, lao thẳng vào Diệp Lạc.
Cạch một tiếng, đuôi tên đánh nát một động cơ phụ trợ.
Giống như đê đập đang nguy khốn đột nhiên sụp một khối, kế tiếp đó dẫn tới một loạt phản ứng dây chuyền. Phản ứng của Diệp Lạc cực nhanh, nhưng vẫn khó mà ngăn cản bản thân rơi vào cục diện càng thêm bị động.
Diệp Trùng lắc đầu, cho dù hắn ở trong loại tình huống này, cũng không có biện pháp xoay chuyển xu thế. Cảnh ngộ của hắn trở nên càng lúc càng nguy hiểm, có thể mất mạng bất cứ lúc nào.
- Lạc! Trong kênh liên lạc vang lên tiếng kêu hoảng hốt của người phụ nữ đó. Diệp Lạc lúc này đã gần như hoàn toàn mất đi sự khống chế đối với tình cảnh, giống như tự bảo vệ mình cũng đã không thể nào.
Một chùm sáng bắn thẳng về phía con Xích vĩ thú này, ý đồ ép nó ra. Con Xích vĩ thú này lại thông minh không ngờ, giống như biết nếu như cơ hội lần này mất đi, một khi hai người liên thủ, vậy thì bản thân sẽ không có kết cục tốt.
Nó cố liều chịu chùm sáng này, lao bổ vào Diệp Lạc.
Đuôi tên chuẩn xác xuyên thấu buồng lái quang giáp của Diệp Lạc! Cảnh tượng trước mắt dao động dữ dội, vô số mảnh vụn văng tứ tung, đuôi tên của Xích vĩ thú quẹt bụng trái của Diệp Lạc, thân thể Diệp Lạc giống như mắc trên cái đuôi ten to lớn, máu bắn tung tóe!
- Không! Tiếng kêu khóc xé giọng, nát phổi của người phụ nữ. Vô số chùm sáng phụt ra.
Diệp Trùng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy hình ảnh hoành chỉnh của Thương, còn có khẩu súng năng lượng lam trắng xen kẽ trên tay nó. Hình ảnh của Thương lại lóe lên rồi mất, hình ảnh lại trở lại trong buồng lái.
Diệp Lạc rên một tiếng, đôi tay lại mau lẹ lướt qua trên bàn điều khiển chính.
Ngay lúc con Xích vĩ thú chuẩn bị rút cái đuôi tên ra, đột nhiên hai cánh tay máy của quang giáp vòng lại, khóa chặt cái đuôi tên của con Xích vĩ thú.
Thân thể Xích vĩ thú cứng lại, tất cả chùm sáng Thương vừa mới bắn ra, toàn bộ nổ tới tấp trên người nó. Giống như một cục đá vụn dùng sức đập vào trong bùn nhão, phần lưng Xích vĩ thú trong chớp mắt liền bị đánh lủng lỗ chỗ.
Trên mặt Xích vĩ thú lộ ra vẻ đau khổ, Diệp Lạc hoàn toàn không đợi nó phản ứang, cánh tay máy quang giáp bỗng nhiên phát lực, cả cái quang giáp liền tông vào trong lòng Xích vĩ thú. Hai bên vốn dĩ cực gần, Xích vĩ thú không ngờ kẻ địch tới giờ phút này lại vẫn có năng lực phản kích.
Quang giáp hơi cong gối lại, đầu gối nặng nề tông vào phần bụng của Xích vĩ thú. Quang giáp nhà họ Diệp, vốn dĩ giống con nhím, chỗ khớp giống như gối, chỏ, trước giờ không có không gắn dao ngược.
Bộp! Diệp Lạc ở trong buồng lái cũng không kiên trì thêm nữa, máu tươi đầy miệng phun làm cả buồng lái chỗ nào cũng có. Phản kích cuối cùng của hắn, hoàn toàn là dựa vào một hơi thở cuối cùng còn lại.
Binh! Mặt Xích vĩ thú cơ hồ nhăn nhúm lại. Nó giống như phát điên, toàn thân vặn vẹo. Quang giáp mất đi khống chế cũng không giữ được cái đuôi tên của Xích vĩ thú thêm nữa, bị ném đi một cách tàn nhẫn.
Diệp Trùng có thể nhìn thấy rõ ràng từ trên màn hình, phần bụng của Xích vĩ thú có hai lỗ máu rộng lớn.
- Không! Giọng nói mang theo tuyệt vọng, có thể nghe ra mùi vị nhỏ máu.
Nhuế Băng ở bên cạnh hốc mắt hơi đỏ, nàng vô ý thức tới gần Diệp Trùng. Trong lòng Diệp Trùng bỗng thắt lại.
Trên màn hình, con Xích vĩ thú đó đã phát điên lao về phía Thương. Trên màn hình, hình ảnh của bọn họ càng lúc càng nhỏ, Diệp Trùng chú ý thấy, phương hướng bay của quang giáp Diệp Lạc, vừa đúng là cửa sổ không gian. Con Xích vĩ thú này có lẽ chính là đi ra từ chỗ này.
Diệp Lạc luc này đã không còn hơi thở, một đòn cuối cùng đã tiêu hao tất cả sức sống của hắn.
Trước mắt vừa đen lại sáng lên, kế tiếp vang lớn một tiếng, hình ảnh dao động một trận. Diệp Trùng hiểu rõ, đây là sau khi quang giáp mất đi khống chế rơi trên mặt đất.
Hình ảnh rất mau liền yên tĩnh lại. Hình ảnh trên màn hình hiện giờ, có thể làm Diệp Trùng thoải mái đối chiếu với bên ngoài. Quang giáp lúc này chắc là đã tới vị trí hiện tại.
Hình ảnh đột nhiên trở nên yên tĩnh, không có chút biến hóa.
Diệp Trùng ấn tăng tốc chiếu, mới tới ngày thứ ba, con Xích vĩ thú thương tích vô số đó mới chui ra từ trong cửa sổ không gian. Dáng vẻ của nó còn thảm hơn cảnh trước, cơ bản sắp bị đánh thành cái rây, một cánh tay rũ xuống, chỉ có một khối thịt dính liền.
Lần này có lẽ chính là lần Thương bị thương. Trong lòng Diệp Trùng đã rõ, người phụ nữ đó nhất định đã chết. Lúc hắn nhặt được Thương, Thương là ở trạng thái công tắc không gian, mà lại không có chủ nhân. Chỉ có dưới tình huống sư sĩ đã chết, quang giáp mới tự động khôi phục trạng thái công tắc không gian, biến thành trạng thái trống.
Nhưng con Xích vĩ thú tám ngón này cũng bị trọng thương, toàn thân đều là máu thịt mơ hồ, hãi người tột độ.
Xích vĩ thú nhìn thấy quang giáp Diệp Lạc, trong mắt lộ ra vẻ tham lam. Nhưng ánh mắt của nó rất mau lại rơi xung quanh quang giáp, trở nên có chút do dự.
Xung quanh quang giáp? Nhìn từ trên màn hình, cái gì cũng không có a! Diệp Trùng nghi hoặc trong lòng.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Sư Sĩ Truyền Thuyết.