CHƯƠNG 2
-
Sự Trả Thù Hoàn Hảo
- Tử Kim Trần
- 1859 chữ
- 2020-05-09 04:19:18
Số từ: 1843
Người dịch: Vũ Thị Hà
Cổ Nguyệt Books phát hành
Nhà xuất bản Văn Học
Sau khi dập điện thoại, Cam Giai Ninh ngây người ra như khúc gỗ, mấy giây sau nước mắt cứ thế trào ra như mưa.
Cậu con trai bốn tuổi đang chơi đùa bên cạnh, nó chưa bao giờ thấy mẹ khóc như vậy, sợ sệt chạy đến ôm lấy mẹ, cũng òa lên khóc:
Mẹ, mẹ ơi, sao mẹ lại khóc thế?
Cam Giai Ninh định đưa tay lên xoa đầu con, nhưng cảm giác cánh tay nặng trịch, không sao nhấc lên được.
Mẹ chồng đã đi chợ mua thức ăn, nếu bà về nhà, biết được tin này, sẽ thế nào đây?
Mười hôm trước, Trương Hồng Ba - anh trai vợ trưởng công an thị trấn Phạm Trường Căn, cũng là tay kinh doanh nhà đất có quyền thế nhất trong huyện, mở rộng địa bàn, muốn mua xưởng sản xuất nhỏ của nhà họ Hà, Hà Kiến Sinh không bán, sinh ra mâu thuẫn. Trương Hồng Ba dẫn người đến tận nhà đánh Hà Kiến Sinh, hai bên đều bị công an bắt.
Trương Hồng Ba là anh ruột của vợ trưởng công an thị trấn, hắn đến chỗ công an chẳng khác gì về nhà, nhưng Hà Kiến Sinh thì bị tạm giữ mãi không được thả. Nhà họ Hà cũng tìm cách nhờ người xin, nhưng phía công an nhất định không thả.
Vừa có điện thoại của tổ trưởng tổ dân phố gọi tới, báo là Hà Kiến Sinh đã đột tử vì bệnh tim ở đồn công an, lãnh đạo thị trấn chiếu cố đến điều kiện kinh tế của gia đình nên đã lo tiền giúp họ hỏa táng, đến chiều lọ đựng tro cốt sẽ được đưa về nhà. Lãnh đạo thị trấn cũng chủ động cấp cho họ một khoản tiền bồi thường vì sự việc không may này. Mong họ cùng ngồi trao đổi cụ thể sau khi đã bình tĩnh lại.
Tai họa tự dưng ập xuống, bỗng chốc chồng chết nhà tan, vốn là một phụ nữ yếu đuối, Cam Giai Ninh lả người ngã gục xuống đất.
Ngày mai biết làm sao đây?
Còn có ngày mai hay không?
Cô bàng hoàng ngơ ngác trước mọi việc.
Một lúc sau, bà mẹ chồng về, hai người phụ nữ đều khóc ngất đi.
Đến chiều, một chiếc xe cảnh sát dừng lại trước cổng nhà họ, còn có hai chiếc xe thường theo sau.
Mấy viên công an khu vực bước ra từ chiếc xe đi trước, phía sau là vài vị quan chức nhỏ ở khu phố. Bọn họ bàn bạc một lúc, cuối cùng đưa lọ đựng tro cốt cho một người dân phòng khoảng năm mươi tuổi, nói với vị này, thôi anh mang vào đi, anh là cậu họ của họ, dù sao cũng là họ hàng, khuyên họ đôi lời, bảo họ sớm ký thỏa thuận nhận tiền bồi thường, đừng gây thêm rắc rối gì nữa.
Người đàn ông đành đồng ý, miễn cưỡng bưng lọ tro cốt đi vào.
Bước vào hiên, đi đến trước cửa nhà, người dân phòng gõ cửa nhưng thấy cửa không đóng, ông do dự giây lát rồi khẽ đẩy cửa bước vào.
Đón ông là một đôi mắt lạnh băng.
Chỉ có một mình Cam Giai Ninh ngồi trong phòng, mắt hoe đỏ, nhưng những ngấn nước mắt trên mặt đã được lau khô.
Ông ta cẩn thận đặt chiếc hộp đựng tro cốt lên bàn, thận trọng hỏi:
Mẹ của Kiến Sinh đâu?
Ngất rồi.
Thế… thế thì mọi người trong nhà giữ gìn sức khỏe, đừng buồn quá.
Vâng.
Cam Giai Ninh lạnh lùng đáp lời.
Ông ta gãi đầu, sống lưng lạnh toát, không biết nên mở lời thế nào.
Cam Giai Ninh nói:
Cậu ngồi đi, dù sao cậu cũng là cậu họ của Kiến Sinh, để cháu rót cho cậu cốc trà.
Thôi… thôi không phải phiền đâu.
Ông ta cảm thấy hơi lạ, lại còn rót trà cho ông ta, sao tâm trạng cô có thể bình tĩnh đến thế được?
Ông ta còn chưa kịp định thần lại thì một con dao làm bếp sắc nhọn sáng loáng đã kề sát bên cổ.
Á!
Ông ta sợ tái mặt, hiển nhiên ông ta không ngờ rằng, chỉ trong giây lát, một phụ nữ yếu đuối lại có thể lôi dao làm bếp ra tấn công mình.
Lúc này những người khác đều đang ở bên ngoài, không biết trong nhà xảy ra chuyện gì, nếu Cam Giai Ninh cả giận mất khôn, ai dám chắc con dao này không cứa ngang cổ ông ta?
Ông ta cuống quýt van xin,
Đừng… đừng… cháu đừng làm dại.
Cam Giai Ninh lạnh lùng hỏi:
Rốt cuộc thì Kiến Sinh vì sao mà chết?
Chết? … đột nhiên lên cơn đau tim.
Ông còn nói dối hả, ông là cậu họ của Kiến Sinh đấy!
Con dao trong tay Cam Giai Ninh lập tức cứa vào cổ ông ta, động tác rất dứt khoát.
Ông ta cảm giác thấy cổ mình đã chảy máu, chỉ cần cô mạnh tay thêm chút nữa, chắn chắn sẽ đứt động mạch, thần tiên cũng sẽ không cứu được. Trong lúc hoảng sợ, không còn nghĩ được gì nữa, ông ta vội van xin:
Tôi nói, tôi nói, là… là bị đánh chết.
Bị ai đánh chết?
Người của công an.
Rốt cuộc là ai?
Là… là trưởng công an bảo đánh.
Ông là cậu họ của anh ấy, tại sao lại có thể khoanh tay đứng nhìn anh ấy bị đánh chết hả?
Tôi, không liên quan đến tôi, tôi là dân phòng, chỉ là người làm thuê, đâu có quyền nói gì, mà tôi cũng không biết, sự việc xảy ra rồi tôi mới biết.
Tại sao chúng nó lại đánh chết Kiến Sinh?
Là… vốn là chỉ định dọa cho một bài học, Kiến Sinh bảo ngón tay cậu ấy bị gãy, Giang Bình bực mình vì cậu ấy làm ồn…
Ngón tay bị gãy! Tại sao ngón tay anh ấy lại bị gãy?
Là… là do Giang Bình bẻ gãy.
Trời ơi! Trong đầu cô dường như có một cái chiêng đồng bị người ta gõ một nhát rất mạnh, đầu óc cô choáng váng, con dao trong tay bất giác lỏng ra. Một người đang còn sống mạnh khỏe như vậy mà chúng thản nhiên bẻ gãy ngón tay, rồi thản nhiên đánh cho đến chết.
Cô không còn thời gian để nghĩ thêm gì nữa, mặc cho những giọt nước mắt đau khổ chảy vào trong tim, cô lập tức lại nắm thật chặt con dao:
Ông nói tiếp đi.
Người dân phòng hoảng sợ nói tiếp:
Kiến Sinh bị gãy ngón tay, đau quá nên vừa kêu vừa chửi bới ầm ĩ làm Giang Bình bực mình, thế là… thế là… như vậy.
Trời ơi! Con dao làm bếp rơi xuống đất, Cam Giai Ninh lùi lại hai bước, đờ đẫn ngồi sụp xuống.
Người dân phòng như trút được gánh nặng, vội đứng tránh sang một bên, thận trọng an ủi:
Cháu… cháu ạ, cháu đừng như vậy, chuyện này cũng đừng cho mẹ cháu biết, bà ấy nhiều tuổi rồi, chẳng may lại nghĩ quẩn thì tội.
Cháu biết, cháu sẽ giữ bí mật, cũng sẽ không cho người nào biết là cậu nói cho cháu biết đâu.
Phản ứng của Cam Giai Ninh hoàn toàn khiến ông ta bất ngờ, ông ta vốn còn đang lo rằng mình nói ra bí mật của công an, mặc dù là bất đắc dĩ vì bị ép, ông ta vốn không phải là người thông minh, mà trong tình huống lúc nãy làm gì có thời gian để kịp nghĩ xem nên nói dối thế nào? Nhưng sau này nếu bị lộ ra, ông ta không những mất việc, mà không chừng vì đắc tội với Giang Bình còn rước thêm họa vào thân.
Bây giờ Cam Giai Ninh bỗng nhiên lại bình tĩnh như vậy, những lo lắng trong lòng người dân phòng cũng vơi đi phần nào, ông ta vội tranh thủ cơ hội nói thêm:
Ông cậu già này có mấy lời khuyên cháu, sự việc đã xảy ra rồi, nhà mình cũng đừng nên làm phức tạp thêm nữa. Cháu không nghĩ cho mình, thì cũng phải nghĩ cho mẹ của Kiến Sinh và con mình. Cháu cố gắng khuyên mẹ Kiến Sinh, sớm ngồi lại trao đổi với họ. Người chết rồi không sống lại được, quan trọng nhất là phải đòi thêm được tí tiền. Xảy ra chuyện như vậy, chỉ cần nhà cháu đồng ý không làm to chuyện, lãnh đạo thị trấn chắc chắn sẽ đồng ý bồi thường thêm tiền. Cũng không ai muốn như vậy, nhưng chuyện đã xảy ra rồi.
Cam Giai Ninh im lặng một lúc lâu không nói gì, cuối cùng cô chậm rãi gật đầu bảo:
Cảm ơn cậu, cháu biết phải làm gì, cháu sẽ khuyên mẹ chồng cháu, cậu cứ yên tâm, nhà cháu còn có con nhỏ, việc của người lớn không thể để liên lụy đến trẻ con, cháu và mẹ chồng cháu, hai người đàn bà thì còn có thể làm gì được?
Người dân phòng thở phào nhẹ nhõm, vội vàng bảo:
Thế thì tốt, thế thì tốt.
Cam Giai Ninh lạnh lùng nói:
Cậu bảo đám người ngoài kia là nếu tiền bồi thường không đủ thì đừng có nghĩ đến việc bàn chuyện với nhà cháu, cùng lắm thì nhà cháu cũng không cần sống nữa.
Người dân phòng vội bảo:
Làm gì có chuyện ấy, tiền nong thế nào có thể bình tĩnh thương lượng được mà, chỉ cần cháu có thái độ như thế là được rồi. Cháu xem, khi nào thì có thể ngồi bàn chuyện được?
Cam Giai Ninh tỏ thái độ khó chịu:
Việc xảy ra như vậy, cũng phải để nhà cháu lo xong hậu sự đã chứ? Ít nhất cũng phải mười hôm hoặc nửa tháng, trong thời gian này, cậu bảo bọn họ đừng có đến làm phiền gia đình cháu, cháu còn phải làm công tác tư tưởng cho mẹ chồng cháu.
Được rồi, cháu được học đại học, suy nghĩ sáng suốt. Thôi, thế cậu không làm phiền nữa, cậu về nhé!
Cháu không tiễn.
Người dân phòng đi ra, trong lòng phấp phỏng lo lâu, ông buông một tiếng thở dài.
Vợ của Kiến Sinh được học đại học, quả nhiên là hiểu chuyện, biết cân nhắc hơn thiệt, nếu gặp phải một bà vợ chua ngoa đanh đá thì sẽ rất khó nói chuyện. Tiếp theo sẽ nhờ thêm vài người họ hàng thay phiên nhau đến nhà họ làm công tác tư tưởng, chắc là sẽ nhanh chóng ký được thỏa thuận.
Nhưng ông ta không hề biết, lúc này Cam Giai Ninh đã đưa ra một quyết định vô cùng khó khăn.