• 2,157

Chương 107: Đêm Đầu Tiên


Số từ: 3830
Nguồn: hoanguyettaodan.org, vipvandan.vn
Khu nhà khách có lối kiến trúc hai tầng, ở giữa có sân lớn để đỗ xe. Tấm biển gỗ trước cửa nhà khách có chút cổ xưa. Một chiếc xe Audi đỗ ở bên cạnh đường, Hồng Thành Cương ngồi trong xe đang trầm ngâm suy nghĩ.
Người hiểu biết Hồng Thành Cương đều nói hắn có một biệt hiệu:
Hương trường bất khuất

Mỗi người đều có những năm tháng thanh niên đầy nhiệt huyết, Hồng Thành Cương cũng không ngoại lệ. Năm hai mươi ba tuổi tốt nghiệp đại học, làm ở Liên Hoa Hương bốn năm thì được đề bạt làm hương trưởng, đây được coi là một thành tích không tồi với cán bộ nơi này. Khi đó Hồng Thành Cương cảm thấy mình tiền đồ vô hạn. Năm đầu khi đảm nhiệm chức hương trưởng đã xảy ra án. Lúc ấy cháu huyện trưởng về mạnh mẽ thu mua lá trà mà nông dân sản xuất với giá thấp. Người dân đương nhiên không đáp ứng, kết quả xảy ra xung đột. Xung đột căng đến mức cháu huyện trưởng đánh gãy chân một người dân rồi nghênh ngang bỏ đi. Kết quả đêm hôm đó Hồng Thành Cương tự mình dẫn theo công an của hương, nửa đêm lôi cháu huyện trưởng ra khỏi trăn. Sau đó huyện trưởng nhiều lần gọi điện tới, mời người nói giúp. Nhưng Hồng Thành Cương đều không hề nhượng bộ. Kết quả huyện trưởng phải đích thân ra tay chỉnh Hồng Thành Cương, chuyện sau này truyền đến tai Hồ bí thư huyện ủy.
Vì chuyện này, lúc đó Hồ bí thư huyện ủy trước mặt đại hội đã biểu dương, khen là
Hương trưởng bất khuất
Hồng Thành Cương vì chuyện này được Hồ bí thư khen ngợi, hai năm sau khi bí thư đảng ủy hương về hưu, Hồng Thành Cương có thể ngồi vào vị trí đó.
Khi đó Hồng Thành Cương đúng là rất đắc ý. Ai ngờ rằng mới ngồi trên ghế bí thư đảng ủy được một năm, Hồ bí thư bị bệnh qua đời, huyện trưởng đảm nhiệm chức vụ. Bắt đầu từ đó Hồng Thành Cương trở nên khổ cực, làm ở hương mười tám năm, thời gian đó còn nhiều lần bị người chỉnh. Từ trên xuống dưới đã có mấy lần, lần nghiêm trọng nhất, có người ở huyện ủy muốn hạ bệ Hồng Thành Cương. Kết quả gần vạn dân chúng trong hương lên huyện ủy phản đối. Hồng Thành Cương năng lực rất giỏi, kinh tế Liên Hoa hương luôn đứng đầu huyện, công cán bộ hương không thể không có. Huyện ủy thấy vậy cũng không động gì đến Hồng Thành Cương, nhưng cũng không dùng hắn, điều này không ai có thể có ý kiến.
Mười tám năm, đời người có mấy lần mười tám năm?
Mười tám năm sau, Hồng Thành Cương lọt vào mắt Hạ Trì Dân, rốt cuộc ra khỏi Liên Hoa hương. Ngồi ở vị trí phó khu trưởng, Hồng Thành Cương thành thục hơn trước nhiều, ăn nói cũng lưu loát. Mười tám năm làm cho người ta thay đổi.
Hương trưởng bất khuất
năm đó, ngồi lên vị trí phó khu trưởng rất phản đối việc Y Đạt Hữu tiêu xài phung phí, nhưng chưa bao giờ ra mặt đối đầu. Y Đạt Hữu thế lớn, ngay cả bí thư đảng ủy khu cũng không làm gì được hắn, đâu đến lượt cấp dưới nói ba nói bốn.
Hồng Thành Cương khéo đưa đẩy, nắm được cơ hội làm khu trưởng nhưng tiếp nhận một tình hình rối ren. Hồng Thành Cương có thể nói dành hết tâm lực, vừa nhậm chức đã thử mọi cách hòng xoay chuyển cục diện. Nhưng Y Đạt Hữu mấy năm tiêu xài phung phí, làm cho tài chính khu lúc đầu còn dư dả, bây giờ nợ khắp nơi, chỗ nào cũng thiếu tiền. Hồng Thành Cương lên nhận chức một thời gian, toàn bộ tâm tư đều đặt vào tiền.
Dương Phàm xuống, Hồng Thành Cương lúc đầu rất không bằng lòng. Một thằng ranh không biết phân đi đâu, giờ phân đến khu Vĩ Huyền, không biết lãnh đạo cấp trên nghĩ như thế nào. Vĩ Huyền này, từ trên xuống dưới đều là người của Y Đạt Hữu. Hồng Thành Cương mới nhận chức khu trưởng, là cán bộ bản địa, chỉ huy người bên dưới vẫn còn miễn cưỡng chấp nhận được. Một thằng ranh chưa ráo máu đầu, dù bối cảnh của mày lớn đến đâu, đi vào vùng núi này thì làm được mẹ gì chứ?
Chính bởi vì bất mãn nên Hồng Thành Cương đã phái người đi thăm dò tin tức Dương Phàm một chút. Sau khi nghe ngóng xong, Hồng Thành Cương rất hoảng sợ. Bằng cấp không nói, chỉ riêng việc đánh thư ký trong tòa nhà thị ủy, người bình thường đã không thể làm. Sau đó là các chuyện ở cục Chiêu thương. Hồng Thành Cương cũng biết đôi chút, kết quả càng thêm không ngờ, mấy việc lớn đều có dính dáng đến người thanh niên này. Hồng Thành Cương không thể một lần nữa xem lại quyết định của thị ủy.
Đảng ủy quản lý nhân sự, Lý Thụ Đường, bí thư thị ủy phái Dương Phàm xuống. Chỉ bởi vì kinh tế Vĩ Huyền trong tình trạng rất xấu nên phái một người giỏi về kinh tế xuống thôi sao? Hồng Thành Cương không khó để nghĩ đến chuyện Y Đạt Hữu. Y Đạt Hữu lúc đương chức đã xây dựng rầm rộ, kết quả là gì không nói. Nhưng chỉ cần là người có đầu óc không khó để nghĩ ra chuyện sau đó. Phía sau các công trình có chất lượng quá kém, rốt cuộc ẩn giấu chuyện gì?
Hồng Thành Cương sau khi nhận chức, đọc một vài tài liệu liên quan, từ trong đó không khó để nhìn ra Y Đạt Hữu đã đụng tay đụng chân. Vấn đề này mười tám năm qua hắn đã trải qua rất nhiều. Y Đạt Hữu trong tỉnh, mọi người đều biết. Hồng Thành Cương không dám dễ dàng chạm vào vấn đề mà hắn lưu lại. Lý Thụ Đường là bí thư thị ủy, nếu có người phản ánh vấn đề, vậy hắn sẽ làm gì?
Rất rõ ràng, Dương Phàm không phải xuống để tra xét chuyện Y Đạt Hữu. Nhưng nếu như hắn biết mấy vấn đề này thì sao? Với bối cảnh của hắn, muốn làm gì Y Đạt Hữu cũng không có gì không thể. Nghĩ đến Dương Phàm chiều nay không đến khách sạn Vân Lĩnh hào hoa để ở, mà đòi đến khu nhà khách cũ nát. Trong lòng Hồng Thành Cương dấy lên một ngọn lửa hy vọng.
Hồng Thành Cương rốt cuộc ngẩng đầu lên nói với lái xe, đi về phía nhà khách.
Tòa nhà hai tầng ở chỗ rẽ có một bóng đèn, bóng đèn không quá sáng, lay động trong bóng đêm làm cho người ta cảm thấy có thể tắt bất cứ lúc nào.
Dương Phàm không nhìn rõ cô gái trước mặt, mái tóc dài chạm vào nửa bên mặt, chỉ có thể dựa vào giọng nói non nớt mà đoán đây là một cô gái khoảng mười sáu mười bảy tuổi:- Đừng gấy, đã xảy ra chuyện gì, em từ từ nói.
Dương Phàm quyết đoán lui lại hai bước, nghĩ mình mới đến, chuyện gì cũng phải đề phòng. Cô gái thấy Dương Phàm lui về sau hai bước, đưa tay lên vuốt mái tóc che bên mặt, lộ ra bộ mặt thanh tú, khóc nức nở nói:- Anh, em bị người đuổi, bây giờ một hai câu nói không hết. Xin anh cho em trốn đi, chờ người đuổi theo em đi rồi, em sẽ nói với anh, có được không?
Trong lòng Dương Phàm thầm nói đây là nhà khách của khu, đám côn đồ bình thường dám cầm gậy gộc vào đây gây sự sao?
- Em gái, em đừng gấp. Như vậy đi. Em đi với anh đến chỗ nhân viên phục vụ, anh sẽ lấy một phòng cho em. Em xem hai chúng ta một nam một nữ, thực sự có chút không tiện. Cho nên anh hy vọng có người nhìn thấy. Ngoài ra đây là nhà khách của khu, đám côn đồ không dám tiến vào. Ngoài cửa có bảo vệ mà.
Lời này Dương Phàm nói rất rõ ràng, ý cảnh cáo cô gái này nếu là có mưu đồ mà đến thì biết điều biến. Cô gái nghe xong vẫn rất sợ hãi nhưng đã gật đầu.
- Xuống lầu với tôi.Nói xong Dương Phàm đi xuống trước, đi đến chỗ lễ tân.
Có hai người đang trực ở đây, một nam, một nữ. Nữ là nhân viên phục vụ, nam là bảo vệ, hai người đang nói chuyện với nhau.
Thấy Dương Phàm đi tới, hai người sợ hãi đứng lên. Nữ nhân viên phục vụ vội vàng nói:- Dương khu trưởng, có gì dặn dò sao?
Dương Phàm mỉm cười gật đầu với hai người, nói:- Có chút việc. Hai người làm chứng giúp tôi.Nói xong Dương Phàm quay đầu ngoắc ngoắc tay với cô gái, ra hiệu cho cô gái đứng ở bên ngoài cách đó ba mét đi tới.
Cô gái sợ hãi đi vào, Dương Phàm đưa ghế cho nàng ngồi:- Được rồi, bây giờ em đã an toàn, em nói rõ mọi chuyện ra, tôi đảm bảo sự an toàn của em.
Vẻ tự tin của Dương Phàm làm cô gái bình tĩnh lại. Cô gái ngẩng đầu nhìn hai nhân viên trực ban đang rất khó hiểu, ngồi xuống nói:- Em tên là Dư Hồng Liên, năm nay mười sáu tuổi....
Theo cô bé kể, một chuyện xưa dần dần hiện ra. Nhà Dư Hồng Liên rất nghèo, từ nhỏ đã muốn ra khỏi vùng núi, nàng cho rằng học là đường ra duy nhất. Cô bé dồn toàn bộ tâm trí vào việc học, hơn nữa đạt được vị trí thứ năm trong kỳ thi vào trường Nhất Trung của khu. Bởi vì khá xinh, nửa tháng trước bị một tên lưu manh là Chu Đào để ý. Chu Đào thường xuyên đến trường quấy rầy nàng. Dư Hồng Liên sợ đến độ không dám ra khỏi cổng trường. Ai ngờ nửa tháng trước Chu Đào mang lễ vật đến tìm bố mẹ Dư Hồng Liên, coi đó là lễ hỏi, muốn kết hôn với Dư Hồng Liên. Bố mẹ Dư Hồng Liên đau khổ nói Dư Hồng Liên còn nhỏ, không thể kết hôn. Kết quả Chu Đào bỏ đồ lại rời đi. Sau đó tìm đến trường yêu cầu Dư Hồng Liên phải đính hôn.
Dư Hồng Liên tự nhiên không đồng ý. Tối nay định nhân lúc trời tối về nhà bàn bạc với bố mẹ. Không ngờ mới ra khỏi cổng trường đã bị mấy người chặn lại. Chu Đào là ai, Dư Hồng Liên hiểu rõ. Các cô gái xinh xắn trong trường đều bị hắn quấy rối, có người còn có thai. Dư Hồng Liên rất hoảng sợ bỏ chạy, đám phía sau đuổi sát theo. Dư Hồng Liên chạy đến nhà khách liền nhanh chân chạy vào định trốn. Kết quả va vào Dương Phàm.
Hồng Thành Cương vừa mới khởi động xe thì thấy trước cửa xuất hiện bốn năm thằng thanh niên, cửa sắt đóng chặt. Bọn chúng lay lay cửa sắt, vang lên tiếng ầm ầm, còn có thằng lớn tiếng kêu:- Mở cửa, người bên trong chết hết rồi sao?
Từ trong cổng có một bảo vệ nhìn ra thấy một đám lưu manh, sợ hãi, hét lên:- Cửa nhỏ không phải vẫn mở sao?
- Mở con mẹ mày, rõ ràng là khóa.Bên ngoài lại vang lên tiếng mắng chửi làm bảo vệ càng thêm sợ hãi, giọng nói sợ sệt:- Tôi nói với các anh, tối nay có khu trưởng ngủ ở đây. Các người mau đi đi, đừng làm phiền lãnh đạo nghỉ ngơi.
Bên ngoài vừa có tiếng động, Dư Hồng Liên đang ngồi trên ghế sợ đến độ đứng bật dậy. Bởi vì sợ hãi nên nàng vô thức trốn ra sau lưng Dương Phàm. Dương Phàm lúc này đương nhiên sẽ không lo đây là bẫy.
- Đừng sợ, có tôi ở đây.
Nói xong Dương Phàm quay đầu nói với nhân viên phục vụ:- Đưa cô bé này đến phòng của cô. Tôi ra ngoài xem sao.
Bảo vệ vội vàng nói:- Dương khu trưởng, đám lưu manh đó rất ngoan, giữa ban ngày ban mặt còn dám cầm đâm chém người, ngài tốt nhất không nên dây vào chúng.
Dương Phàm nhìn thoáng qua bảo vệ, một thằng cùng lắm hai mươi tuổi, thản nhiên cười nói:- Sợ gì chứ? Cậu đưa tay sờ xuống dưới xem có trứng không?
Nói xong Dương Phàm bước nhanh ra ngoài, đi đến trước cửa thì thấy hai thằng thanh niên đang trèo lên cổng sắt. Trong lòng Dương Phàm dấy lên ngọn lửa tức giận, chỉ vào bọn chúng mà mắng:- Các người muốn làm gì? Lập tức dừng lại cho tôi, nếu không tôi báo cảnh sát.
- Báo cảnh sát, nó báo cảnh sát kìa. Tao sợ quá.Một thằng lưu manh chỉ vào Dương Phàm, cười ha hả nói.
Dương Phàm thấy bảo vệ gác cổng sợ đến độ mặt biến sắc, không khỏi tức giận nói:- Còn nhìn cái gì? Lập tức gọi cho 110. Tôi muốn xem Vĩ Huyền còn có trời đất không.
Nói xong, Dương Phàm chỉ vào đám lưu manh bên ngoài nói:- Các người nghe cho rõ, tôi là Dương Phàm phó khu trưởng mới được phái tới. Tôi cảnh cáo các người lập tức rời đi, nếu không tự gánh chịu hậu quả.
Xe Hồng Thành Cương đứng bên cạnh đường, nhìn bốn năm thằng lưu manh không sợ gì hết, mặt xanh mét lại vì tức giận. Rút điện thoại ra gọi cho cục trưởng Khúc Hướng Đông.
- Khúc Hướng Đông hả? Anh làm cục trưởng công an như thế nào thế? Bây giờ có một đám lưu manh đang tấn công nhà khách của khu. Tôi hạn cho anh trong vòng năm phút phải đến nơi.
Hồng Thành Cương nổi giận đùng đùng tắt máy, đưa tay mở cửa xe đi xuống. Lái xe Tiểu Trần vội vàng nói:- Hồng khu trưởng không thể xuống. Đám lưu manh đó đều cầm đao, chẳng may bị thương thì chết.
Hồng Thành Cương trừng mắt nhìn Tiểu Trần một cái. Tiểu Trần vội vàng nói tiếp:- Để em đi ạ.Nói xong Tiểu Trần vội vàng xuống xe, từ phía sau xe lấy một cây cờ lê.
Bên trong, Dương Phàm thấy đám lưu manh vẫn đang trèo cổng, không khỏi giận dữ, một cước đá văng cửa phòng bảo vệ. Nhìn vào trong thấy có hai chai rượu, một tay cầm lấy một chai.

Bốp, bốp
hai chai rượu vào tường, Dương Phàm cầm theo hai nửa chai rượu đứng trước cổng, cười lạnh nói:- Các người có giỏi vào đây, lão Tử đâm chết bọn mày cũng coi như là tự vệ.
Cái gì gọi là tà không thắng chính. Đám lưu manh thấy Dương Phàm ra vẻ thành thạo, ít nhiều có chút sợ hãi. Hai thằng đã trèo lên đỉnh cổng, đang chuẩn bị nhảy xuống liền dừng lại, trong lòng đúng là sợ lúc nhảy xuống bị chai rượu đâm phải. Phải biết rằng chai mà đâm người sẽ lấy máu, nếu đâm vào chỗ hiểm thì chết người.
Thằng cầm đầu tóc vàng thấy tư thế của Dương Phàm, ngoắc ngoắc tay bảo hai thằng lưu manh trèo trên cổng, bảo xuống.
- Thằng chó, có giỏi mày chờ xem.Nói xong, thằng lưu manh rút điện thoại di động ra, hét lên với bên trong:- Chu ca, gặp đối địch, ở nhà khách khu, cửa đóng. Ừ, anh mang huynh đệ đến đây. Thằng chó đó xem ra cũng lăn lộn trên đường, em tìm người phá khóa.
Dương Phàm không nghĩ đến mấy thằng lưu manh này lại kiêu ngạo như vậy. Rõ ràng đã báo cảnh sát, bọn chúng còn không chịu đi, còn định phá cửa. Lúc này bảo vệ bên trong cũng đã đi ra, trên tay còn cầm theo một cây gậy, đứng sau lưng Dương Phàm, nhỏ giọng nói:- Dương khu trưởng, ngài cẩn thận một chút, bọn này đều là thằng liều mạng.
Dương Phàm tức giận quay đầu lại, đoạt lấy cây gậy trong tay hắn:- Sợ con mẹ gì.Nói xong Dương Phàm cầm gậy đứng trước cửa, dùng gậy chỉ vào mấy thằng lưu manh:- Tao không tin tà, bọn mày có giỏi thì phá cho tao.
Lúc này tiếng còi cảnh sát từ xa xa đã vang lên. Nghe thấy tiếng còi là chạy về bên này, thằng lưu manh cầm đầu có chút kinh ngạc nói:- Mẹ nó, hôm nay đám cảnh sát chó ăn xuân dược hay sao mà tích cực như vậy. Các huynh đệ, rút.
Nói xong, đám lưu manh ngoài cửa lập tức giải tán. Lúc này Tiểu Trần cầm cờ lê vẫn đứng bên cạnh xe không dám lên.
Hồng Thành Cương hừ một tiếng, mở cửa xe bước ra, đóng mạnh cửa lại, từ từ đi đến trước cổng sắt, nói với Dương Phàm ở bên trong:- Dương khu trưởng, là tôi, mở cửa đi.
Dương Phàm thấy Hồng Thành Cương, không khỏi sửng sốt một chút, vội vàng nói với bảo vệ:- Mở cửa, là Hồng khu trưởng.
Bảo vệ không nghĩ là Hồng Thành Cương sẽ xuất hiện, tay run rẩy cầm chìa khóa mở cổng ra.
Hồng Thành Cương sau khi tiến vào liền cười lạnh với hai tên bảo vệ đang cúi đầu:- Các người như vậy mà cũng làm bảo vệ sao? Lúc lưu manh đến gây chuyện lại để một phó khu trưởng ra mặt? Lát nữa bảo quản lý của các người đến gặp tôi.
Dương Phàm thở dài một tiếng, bỏ cây gậy xuống, cười nói:- Hồng khu trưởng, bỏ đi, bọn họ còn có gia đình, sợ phiền phức cũng là bình thường.
Hồng Thành Cương mặt xám xanh nói:- Nhục nhã. Thân là khu trưởng, tôi cảm thấy rất nhục.
Lúc này xe cảnh sát ùn ùn kéo đến, tổng cộng có ba xe, mười mấy cảnh sát đi xuống, cầm đầu là Khúc Hướng Đông.
- Hồng khu trưởng.Khúc Hướng Đông mập mạp chạy vọt đến trước mặt Hồng Thành Cương, gọi một tiếng lại thấy Dương Phàm cũng ở đây, vội vàng gật đầu cười:- Dương khu trưởng.
Hồng Thành Cương hừ một tiếng, nhìn đồng hồ nói:- Bảy phút, 110 của cục công an chỉ để cho có sao? Vĩ Huyền lớn như vậy sao?
Dương Phàm thấy Hồng Thành Cương mượn vấn đề này để nói ra ý của mình, liền đứng bên cạnh mà nhìn. Trong lòng thầm nghĩ sao Hồng Thành Cương lại xuất hiện ở đây?
- Hồng khu trưởng, tôi không làm tròn chức trách, tôi xin tự kiểm điểm.Khúc Hướng Đông cúi đầu, nhỏ giọng nói.
Dương Phàm ở bên cạnh nhìn cảm thấy chuyện có chút kỳ quái. Vẻ mặt Khúc Hướng Đông hình như không giống sợ hãi, thậm chí lại cảm thấy thú vị.
- Bây giờ không phải lúc kiểm điểm. Đám người gây chuyện tối nay phải bắt hết cho tôi. Dám vây công nhà khách khu, uy hiếp an toàn tính mạng của phó khu trưởng, phải bắt hết. Tôi muốn xem ai dám coi thường pháp luật như vậy, hay là phía sau đám người này có chỗ dựa nào đó.Hồng Thành Cương trừng mắt, trong mắt hiện ra vẻ khinh bỉ.
Dương Phàm nghe ra chút gì đó, chuyện này không đơn giản như vậy. Hồng Thành Cương nói thế không phải đang ám chỉ đám lưu manh có bối cảnh sao?
Lúc này nữ nhân viên phục vụ kéo Dư Hồng Liên vẫn đang hoảng sợ đi tới. Dương Phàm thấy thế liền cười nói:- Hồng khu trưởng, tôi vừa gặp muộn chuyện, muốn hỏi ý kiến anh.
Hồng Thành Cương có chút bất ngờ nhìn Dương Phàm. Lúc này Khúc Hướng Đông lại nhỏ giọng nói:- Hồng khu trưởng, tôi đi điều tra những người đó.
Hồng Thành Cương cười lạnh nói:- Tôi cho anh hai tư tiếng, có lẽ cũng đủ để anh tra ra ai gây chuyện chứ?
Những lời này làm cho Khúc Hướng Đông sa sầm mặt, gật đầu bực bội nói:- Đủ.Nói xong liền gật đầu với Dương Phàm:- Dương khu trưởng, xin lỗi. Chúng ta làm việc không tốt làm anh sợ hãi.
Dương Phàm cười nói:- Anh là Khúc cục trưởng hả, vừa lúc tôi có án muốn báo với Hồng khu trưởng, anh lưu lại nghe một chút.
Nói xong Dương Phàm nhìn Hồng Thành Cương, Hồng Thành Cương ngẩng ra, khẽ gật đầu.
Người liên quan đến phòng trực ban. Bảo vệ mang ghế lên cho mọi người ngồi. Dương Phàm lúc này mới cười an ủi Dư Hồng Liên:- Đừng sợ, ở đây đều là lãnh đạo, mọi người sẽ làm chủ cho em.
Cô bé do dự một chút nhưng vẫn rất sợ hãi, túm chéo áo Dương Phàm, mắt nhìn Dương Phàm.
Dương Phàm vỗ vỗ vai nàng nói:- Không sao đâu, nói mọi chuyện ra một lần là được.
Dư Hồng Liên run rẩy nói chuyện của mình ra một lần. Hồng Thành Cương nghe xong mặt xám xanh, trên trán Khúc Hướng Đông bắt đầu đổ mồ hôi. Dương Phàm mặt không đổi sắc nhìn biến hóa của Khúc Hướng Đông, cảm thấy tình hình an ninh Vĩ Huyền xấu như vậy, nhất định có quan hệ với đồng chí Khúc Hướng Đông này.
- Chu Đào này là ai?Câu hỏi này của Dương Phàm coi như hỏi đúng trọng tâm.
Khúc Hướng Đông nhìn Hồng Thành Cương, lại nhìn Dương Phàm, thấy mắt hai người như dao sắc, không khỏi lau mồ hôi, nhỏ giọng nói:- Chu Đào này chính là cháu ngoại của Lô bí thư khu ủy.
Im lặng, lập tức rơi vào im lặng.
Mặt Hồng Thành Cương lập tức biến thành màu xám, tay nắm chặt lại.
Khóe miệng Dương Phàm nhếch lên, không nói gì, chỉ là ánh mắt càng lúc càng rõ ràng. Vấn đề Vĩ Huyền rất phức tạp. Lô Danh Đường, bí thư khu ủy người Vĩ Huyền, là cán bộ địa phương, đang dưỡng bệnh ở tỉnh thành.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Sỹ Đồ Phong Lưu.