• 2,157

Chương 127: Ngày Mai Sẽ Như Thế Nào


Số từ: 3765
Nguồn: hoanguyettaodan.org, vipvandan.vn
Khúc Hướng Đông mang người về, trong lòng không khỏi tê dại, hắn rất khó xử. Nếu chuyện này mà Dương Phàm giống con rùa đen cắn ngón tay không chịu buông, sau này sẽ rất phiền phức. Khó thì khó, nhưng điều cần thông báo vẫn phải báo. Khúc Hướng Đông suy nghĩ một chút, cho xe dừng lại, đi đến vệ đường gọi điện.
Bữa cơm trưa của Dương Phàm coi như bốc hơi, cuối cùng gọi mấy món ăn, ăn mấy miếng cho xong, cũng may chuyện cần nói thì cũng đã nói hết.
Về đến nhà khách, Vương Vĩ Tân đã chờ ở cửa, trông có chút hưng phấn. Vừa thấy Dương Phàm về lập tức chạy tới, ánh mắt đầy vẻ hâm mộ.
- Phó chủ tịch Dương, chuyện trưa nay chủ tịch Hồng đã nghe thấy, chủ tịch bảo tôi nói với anh một câu.
Vương Vĩ Tân vừa nói liền nhìn hai người Trần Thái Trung đi theo sau Dương Phàm. Dương Phàm mở cửa phòng nói:- Vào trong rồi nói, bên ngoài không tiện.
Trương Tư Tề vào phòng rồi đóng cửa lại. Vương Vĩ Tân nhỏ giọng nói:- Phó bí thư Hạ đúng là đã tìm được nhược điểm. Một phó hiệu trưởng gây chuyện sáng nay, bị người tố cáo có hành vi tham ô khi xây dựng trường. Phó bí thư Hạ đã chuyển tài liệu cho phòng Chống tham nhũng, còn lại sẽ do bọn họ xử lý.
Suy nghĩ của Hồng Thành Cương, Dương Phàm hiểu rõ. Bây giờ tình hình càng loạn thì càng có lợi cho liên minh. Hiển nhiên Hồng Thành Cương đang ám chỉ với Dương Phàm, tuyệt đối không được bỏ qua chuyện Chu Đào.
Cho dù Hồng Thành Cương không ám chỉ, Dương Phàm cũng không dễ dàng gì mà bỏ qua. Chuyện tốt như vậy chủ động đưa lên cửa, sao có thể bỏ qua cho đối phương. Không thể nghi ngờ hệ thống chính trị Vĩ Huyền do Lô Trò và Y Đạt Hữu cầm đầu, nhất định có vấn đề về kinh tế. Hơn hai trăm triệu đã chi ra, vậy mà mấy người này không có vấn đề gì. Bây giờ Dương Phàm lo lắng nhất chính là Y Đạt Hữu. Người này có chỗ dựa không nhỏ, nếu thực sự dính vào chuyện này, sợ rằng bên trên cũng sẽ có ngăn cản.
- Bao giờ thì Lô Trò sẽ về?Dương Phàm đổi đề tài. Vương Vĩ Tân hiểu ý cười nói:- Sáng đã làm thủ tục xuất viện. Tối nay nhất định sẽ về đến.
Dương Phàm cười cười với Vương Vĩ Tân:- Được rồi, anh về đi.
Vương Vĩ Tân cười cười rời đi. Trương Tư Tề lười biếng nằm xuống giường, nhỏ giọng nói:- Vừa nãy anh cười thật âm hiểm, em chẳng thích chút nào. Anh đừng làm quan, đi làm kinh doanh đi.
Dương Phàm khỏi khỏi ngạc nhiên, ngồi dựa lưng vào ghế, châm thuốc hút, lẳng lặng suy nghĩ. Tình hình trước mắt rất loạn, cả địch và ta đều đang có cử động. Bây giờ có một điểm bất lợi chính là không biết đối phương chuẩn bị dùng chiêu gì đối phó với mình. Dương Phàm mới vừa đến, có lẽ đối phương không có chỗ mà xuống tay. Nhưng Hạ Tiểu Bình và Hồng Thành Cương đã ở Vĩ Huyền nhiều năm, chẳng may không sạch sẽ, bị người tố cáo, vậy sẽ rất phiền toái.
Có phải nên nghĩ biện pháp lấy chút tin tức tình báo không?
Ngay khi Dương Phàm đang nhăn nhó, điện thoại vang lên. Dương Phàm rút máy ra, tiếng chuông điện thoại đinh tai làm người ta muốn đập nát. Thấy là số của Bộ Yên, Dương Phàm trong lòng vừa động.
- Giám đốc Bộ, có gì chỉ bảo vậy?Dương Phàm nói một câu. Bộ Yên có thể nghe thấy giọng không thèm quan tâm, trong lòng không khỏi thầm kêu khổ. Con người chính là như vậy, khi cảm giác mình rất được, đột nhiên lại phát hiện một đối thủ mà mình không thể chống lại, đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, trong lòng khổ sở như thế nào cũng có thể tưởng tượng được.
Cố làm cho mình trở nên bình tĩnh, Bộ Yên cố cười nói:- Phó chủ tịch Dương có rảnh không? Tôi muốn hẹn ngài nói chuyện.
Trương Tư Tề nằm trên giường đang vểnh tai lên nghe, thấy giọng nữ trong điện thoại, vội vàng ngồi dậy, dán tai đến gần điện thoại. Dương Phàm thấy cô nàng như vậy, đưa tay lên miệng suỵt.
Bộ Yên nghe thấy không khỏi ngẩn ra, trong lòng nói không phải đùa mình chứ? Tự mình đưa lên cửa cũng không cần sao? Lúc này Dương Phàm đã cười nói:- Bạn gái tôi đang ở bên cạnh. Cô muốn hại chết tôi à?
Bộ Yên lúc này mới hiểu ra, chẳng qua nàng đã hạ quyết tâm, biết mình không còn đường lui, nhỏ giọng nói:- Trong tay tôi có mấy thứ, phó chủ tịch nhất định rất muốn thấy.
Dương Phàm không khỏi ngồi thẳng dậy, cười lạnh nói:- Liên quan đến ai?
Bộ Yên cười hắc hắc nói:- Chuyện này nói trong điện thoại không tiện. Anh đến phòng làm việc của tôi đi. Nhớ là không được mang bạn gái theo.
Dương Phàm mơ hồ cảm thấy Bộ Yên đang có hành động lớn, nhưng lại nghiêng về phía mình, có thể là chuyện gì chứ?
Bỏ điện thoại xuống, Dương Phàm nhìn Trương Tư Tề, cô gái nhỏ lắc mông quay về giường, chu miệng lẩm bẩm:- Anh đi thì đi đi, đừng nhìn em.
Dương Phàm đang định mở cửa ra ngoài, Trương Tư Tề nhảy dựng lên, nhỏ giọng nói theo:- Không được với cô ta, em biết, em thiến anh.
Câu nói này do Trương Tư Tề nói ra, Dương Phàm đúng là có chút khẩn trương, không khỏi cười nói:- Anh nhiều phụ nữ, em còn sợ có thêm một người nữa sao?
Trương Tư Tề không biết nói gì, há mồm trợn mắt nhìn Dương Phàm, nói:- Em biết anh là đồ lưu manh. Em không quản trước kia anh ngủ với ai. Chỉ cần anh ngủ với em, sau này không cho phép anh ngủ với người phụ nữ mới.
Dương Phàm bị câu nói này mà ngẩn ra, không ngờ lại thông tình đạt lý như vậy? Lặng lẽ nhìn Trương Tư Tề một lát, Dương Phàm thấy mình càng thêm áy náy, không khỏi thở dài một tiếng:- Có người cả đời này anh không thể bỏ rơi. Em bây giờ quyết định không theo anh vẫn còn kịp đó.
Trương Tư Tề không ngờ Dương Phàm lại kiên quyết như vậy, mặt không khỏi cứng lại, ngơ ngác nhìn Dương Phàm một lát, sau đó nhỏ giọng nói:- Anh đã hôn em, còn sờ em. Anh nói sau này em có thể với ai nữa chứ? Sau này những người phụ nữ đó của anh, đừng để em thấy là được.
Dương Phàm đột nhiên phát hiện, rất nhiều cô gái vẻ ngoài nhìn rất ngoan ngoãn, ngoại hình hơn Trương Tư Tề là một cô gái điêu ngoa, nhưng không khác gì chó má. Không thể nghi ngờ Trương Tư Tề rất ngang bướng, nhưng nàng là một người phụ nữ truyền thống, điều này được dạy từ khi nàng còn bé.
Dương Phàm không hề do dự, đóng cửa lại. Hắn chạy đến ôm lấy Trương Tư Tề. Ngay khi nàng ngạc nhiên, hắn hôn nàng. Trương Tư Tề lúc đầu còn giận dỗi chống cự một lát, rất nhanh đã chịu thua, ôm lấy Dương Phàm, hai cái lưỡi quấn lấy nhau. Tay Dương Phàm không khách khí mà sờ mó. Cả người Trương Tư Tề trong nháy mắt trở nên căng cứng, bộ ngực không phải quá to, nhưng khi bị người nắm lấy, Trương Tư Tề đấm mạnh lên lưng Dương Phàm, nhưng không có đưa tay ngăn hắn lại.
Một lúc sau, Dương Phàm bỏ Trương Tư Tề ra. Cô gái nhỏ cả người vô lực, mặt đẫm lệ một tay ôm lấy cổ Dương Phàm. Một tay đấm đấm vào ngực Dương Phàm, trong miệng không khỏi nhỏ giọng nói:- Anh là đồ lưu manh, anh xấu xa, sờ làm người ta ngứa ngứa.
Dương Phàm cười hắc hắc, trên mặt xuất hiện vẻ đắc ý, nói:- Sao, em không thoải mái? Em không thích?
Trương Tư Tề đẩy mạnh Dương Phàm ra, ngã xuống giường, lấy gối che mặt lại, lớn tiếng nói:- Anh đi đi, em biết ý đồ xấu xa của anh.
Dương Phàm mở cửa đi ra. Trương Tư Tề ngồi dậy, mặt đỏ hồng, cúi đầu nhìn quần áo lộn xộn, không khỏi cười thẹn thùng, ánh mắt ngơ ngác, ngồi ngây ra đó một lúc. Đột nhiên nàng
a
một tiếng, rời giường chạy vào trong toilet.
Vội vàng thay quần lót, Trương Tư Tề nhìn vẻ xấu hổ của mình vẫn chưa tan hết ở trong gương, lẩm bẩm:- Đồ lưu manh, đây là anh tuyên bố quyền sở hữu sao?
Dương Phàm đi đến trước cửa phòng Bộ Yên, chưa kịp gõ cửa thì cửa đã mở. Bộ Yên đang ở bên trong, nàng mặc một chiếc váy, cổ áo còn khoét sâu hơn trước, xem ra còn chưa từ bỏ.
Dương Phàm thật đúng là phải cảm ơn đêm qua Du Nhã Ny đã đến. Nếu không mình là thanh niên, sao có thể chống lại được sự dụ dỗ không ngừng này chứ?
Thấy mắt Dương Phàm nhìn vào ngực mình, Bộ Yên tự hào cố gắng ưỡn ngực lên:- Không tệ chứ? Nếu muốn thì bây giờ có thể.
Dương Phàm cười khổ, từ từ đi đến ghế, nói:- Cũng được đó, chẳng qua tôi không dám. Ai biết chỗ này có lắp camera hay gì khác không?
Bộ Yên trừng mắt nhìn Dương Phàm, nói:- Tôi có bệnh à? Làm ở đây, tôi tự chụp ảnh mình.
Dương Phàm ra vẻ không nhịn được, xua tay nói:- Được rồi, đừng nói nhảm nữa. Đầu tiên trả lời một câu hỏi của tôi. Chúng ta trước kia chưa từng gặp ngỡ, vì sao tôi vừa đến Vĩ Huyền, cô đã theo dõi tôi, sống chết cũng muốn đến gần tôi?
Bộ Yên thấy Dương Phàm như vậy, cũng không có ý giấu nữa, cười lạnh nói:- Bởi vì tôi sợ anh, sợ muốn chết. Anh là một người mà tôi nhìn không thấu. Ít nhất trước ngày hôm nay, tôi không cảm thấy mình có gì có thể lấy ra trao đổi với anh. Muốn người, tôi tự mình đưa lên cửa mà anh cũng không thèm nhìn đến một lần. Muốn tiền, anh mang theo mấy chục triệu từ trên thị xuống. Anh biết tôi làm gì mà. Người như anh nếu có quyền có thế ở đất Vĩ Huyền này, tôi còn có đất để sống sao?
Bộ Yên vừa nói liền cầm máy tính xách tay đến ngồi xuống cạnh Dương Phàm, tiếp tục nói:- Đừng tức tôi được không? Tôi vì ngày hôm nay đã làm không ít chuyện không thể thấy ánh mặt trời, bị xét hai mươi năm tù chắc cũng chưa hết tội. Tôi sợ vì không biết anh muốn gì.
Dương Phàm nhìn Bộ Yên, không nói gì. Bộ Yên bất đắc dĩ ngồi xuống, đến gần Dương Phàm một chút, mở một thư mục ra.
Trên máy tính xuất hiện một đoạn phim. Một thằng bé mười sáu, mười bảy tuổi vẻ mặt khẩn trương đi vào tron g phòng. Có một người đàn ông khoảng năm sáu mươi tuổi ngồi trên ghế cười cười nhìn nó. Tiếp theo hai thằng đàn ông cởi hết đồ, quấn lấy nhau. Dương Phàm không nhịn được lao vào toilet, nôn mửa.
Nôn một lúc, Dương Phàm phát hiện Bộ Yên đang dựa cửa nhìn mình mà cười, không khỏi tức giận, vội vàng rửa mặt, vẻ mặt âm trầm đi đến trước mặt Bộ Yên, đẩy nàng đứng quay mặt vào bồn rửa tay, tiếp theo đè nàng lại, nâng tay tát mười mấy phát vào mông nàng. Bộ Yên lặng lẽ chịu đựng không nói một lời nào. Dương Phàm đánh xong, vỗ vỗ tay nói:- Lão tử chưa bao giờ đánh phụ nữ, hôm nay coi như ngoại lệ. Cô làm quá ghê tởm. Vốn định tát vào mặt cô, nhưng nghĩ cô còn phải ra ngoài gặp người, nên nể mặt chút.
Vừa nói Dương Phàm quay đầu ra khỏi toilet, ngồi xuống ghế. Bộ Yên ngẩng đầu lên, nhìn mình trong gương, cười đầy đắc ý. Bộ Yên rất đắc ý, bởi vì coi như đã đi được bước đầu tiên. Về sau chỉ cần cố gắng, sắt cũng thành kim mà. Đàn ông, vĩnh viễn không phải đối thủ của phụ nữ, đây là niềm tin của Bộ Yên.
Đưa tay lên vén mái tóc, Bộ Yên mở một khuy áo ngực, bên trong lộ ra hơn phân nửa, hài lòng nhìn mình trong gương, phát hiện không có bất cứ chỗ nào không hoàn hảo, Bộ Yên đi ra, ngồi xuống cạnh Dương Phàm, cúi người nhìn máy tính, lần lượt mở từng thư mục.
- Vừa nãy là Lô Trò, tôi đã lưu lại những thước phim này, nam nữ đều có, lão già này là như vậy đó. Chúng ta xem mấy người khác nhé.
Tiếp theo Dương Phàm thấy Y Đạt Hữu, Ngụy Thanh Sơn, Mục Cường.... tổng cộng mười tám người.
Dương Phàm không nhìn kỹ, mỗi lần chỉ nhìn nhân vật chính rồi thay đổi. Sau khi xem xong, Dương Phàm thở dài một hơi, châm thuốc hút, nhìn chằm chằm Bộ Yên. Người phụ nữ này đúng là rất đáng sợ.
Bộ Yên không hề e ngại nhìn lại Dương Phàm, nở nụ cười đầy quyến rũ nói:- Xem mà không chịu được, anh có thể với tôi. Hì hì.
Dương Phàm nghe xong không khỏi cười lạnh nói:- Chơi cô? Bên dưới của cô không biết đã vá bao nhiêu lần? Quỷ mới tin.
Bộ Yên trong nháy mắt đã thay đổi. Từ một người phụ nữ dâm đãng biến thành một bà chằn lửa, tức giận, nhỏ giọng hét:- Mẹ kiếp. Lão nương luôn luôn giữ gìn trinh tiết. Anh hoài nghi nhân phẩm của tôi thì có thể, nhưng anh không được nghi ngờ màng trinh của tôi.
Dương Phàm ngửa đầu ra sau, nhấc chân đá Bộ Yên ra ngoài mấy bước, từ từ đứng lên, nhìn Bộ Yên ngã xuống mặt đất nói:- Lão tử cần gì biết cô còn trinh hay không? Con đàn bà bại hoại như cô, cô cho rằng cho tôi xem mấy thứ này, là có thể nói điều kiện với tôi? Lão tử nói rõ với cô, sau này cô nếu thành thật, không làm loạn, có lẽ còn có thể cho cô một đường sống. không ngờ ép lão tử phải đánh phụ nữ. Gặp quỷ rồi.
Bộ Yên nhìn Dương Phàm đang tức giận, sửng sốt ngồi trên sàn nhà, lớn tiếng cười:- Tôi còn tưởng anh là động vật máu lạnh, không ngờ anh cũng có lúc không tỉnh táo. Được, người anh đánh rồi, đồ anh cũng xem rồi, kéo tôi lên, chúng ta nói điều kiện.
Dương Phàm khinh thường cười cười, ngồi xuống ghế:- Nói cái đầu cô.
Bộ Yên ngẩn ra, lập tức mỉm cười, bò đến trước mặt Dương Phàm. Ngồi trên sàn nhà ngẩng đầu nhìn Dương Phàm nói:- Tôi nói với anh ở tư thế này có được không? Anh rốt cuộc muốn tôi như thế nào mới có thể giúp tôi ngủ mà không gặp ác mộng?
Dương Phàm đã tức, chỉ vào Bộ Yên mắng to:- Con đàn bà này rốt cuộc có đầu óc hay không. DV này mà truyền ra, cô có biết sẽ có hậu quả gì không? Cô không phải muốn tôi bảo vệ cô sao? Cô nói đi, mấy năm nay cô rốt cuộc làm bao nhiêu chuyện trời oán, dân oán ở Vĩ Huyền này. Cô muốn tôi hồ đồ bảo vệ mình sao?
Bộ Yên vuốt lại mái tóc rối bời, sau đó từ từ nói:- Năm đó sau khi tôi tốt nghiệp đại học, dựa vào quan hệ của bác, được phân vào làm trong chính quyền thị. Anh biết tôi sau khi nhận được thư thông báo, tôi rất hưng phấn đi đến nhà bác, cầm chìa khóa mở cửa, nghe thấy trong phòng ngủ có động tĩnh. Tôi lặng lẽ đi tới, qua khe cửa nhìn vào trong. Anh đoán tôi nhìn thấy gì không? Tôi thấy bác như một con chó quỳ gối trước mặt một người đàn ông, dùng miệng phục vụ của hắn. Từ hôm đó, tất cả ảo tưởng của tôi đều tan vỡ. Tôi cho rằng trên thế giới này, bất cứ thứ gì cũng có thể thông qua giao dịch mà đạt được. Cho nên tôi không đến chính quyền thị làm nữa, mà quyết định nhận thầu nhà khách. Tiền của nhà khách xuất phát từ đâu, có lẽ anh không biết. Trong phòng anh đang ở, Y Đạt Hữu ít nhất đã mười mấy nữ sinh. Tôi sau khi kiếm được chút tiền liền bỏ ra rất nhiều để mời mấy cao thủ, thuận tay thu thập đám côn đồ ở Vĩ Huyền. Có tiền tôi phát hiện mình muốn làm gì cũng có thể mua được. Các công trình ở Vĩ Huyền đều do tôi nhận, sau đó ném ra ngoài. Tôi còn chém mấy thằng kinh doanh trà không biết quy củ từ bên ngoài vào, lũng đoạn thị trường trà; còn có hai mỏ quặng tôi nhờ người đứng tên. Tám mươi phần trăm các tụ điểm giải trí ở Vĩ Huyền là tôi mở.
Dương Phàm nghe xong, không khỏi thở dài một hơi, bất đắc dĩ cười khổ nói với Bộ Yên:- Cô cảm thấy những việc này, tôi còn có thể giữ được cô sao?
Bộ Yên cười lạnh đứng lên, nhìn Dương Phàm:- Bối cảnh của anh sâu như vậy, sao lại không thể giữ được tôi? Lão nương hôm nay nói thẳng với anh. Nếu anh không đồng ý giữ tôi, tôi nhất định sẽ nổi điên. Nếu tôi phát điên sẽ làm nhiều chuyện, tôi không dám chắc sẽ làm gì.
Dương Phàm trầm ngâm một chút, nhìn người phụ nữ đã nói rõ mọi chuyện, không khỏi cười lạnh một tiếng:- Chuyện khác có lẽ còn có thể giúp được cô. Nhưng cô phải đi tự thú, như vậy tôi còn có thể nghĩ biện pháp giữ được cô. Chẳng qua cô phải chuẩn bị bỏ tất cả các thứ ở Vĩ Huyền này lại. Tiền mấy năm nay cô kiếm được, chuyển đi chỗ khác. Ngoài ra, cô chuẩn bị giấy chứng nhận bệnh tim, đến lúc đó tranh thủ sự khoan dung của pháp luật, có thể được tha thứ.
Bộ Yên nghe xong trừng mắt nói:- Anh cho rằng tôi sẽ bỏ sự nghiệp mình khó khăn lắm mới gây dựng được sao? Anh kể chuyện cười à?
Dương Phàm đứng lên, nói:- Cô tốt nhất suy nghĩ cho rõ ràng. Hôm nay tôi có thể coi như chưa tới. Tôi cũng không định làm gì cô. Nhưng người khác có động hay không, tôi không dám chắc. Chẳng qua cuối cùng tôi vẫn muốn khuyên cô một câu. Vĩ Huyền là , tất cả các chuyện xấu xa sớm muộn gì cũng lộ ra dưới ánh mặt trời. Cô sau này mỗi ngày hãy thắp hương khấn phật mong cho ngày đó đến chậm một chút. Về phần cô định dựa vào tôi giúp cô thoát được cửa này, vậy đừng có nghĩ đến. Cô muốn dùng mấy tiết mục này chẳng có tác dụng gì. Cô sai rồi.
Dương Phàm vừa nói mở cửa định rời đi. Bộ Yên ở phía sau lớn tiếng hét:- Dương Phàm, anh đừng ép tôi.Dương Phàm lạnh lùng quay đầu lại, nhìn Bộ Yên đang hoảng loạn.
Bộ Yên bị nhìn có chút hoảng sợ, không khỏi nhỏ giọng nói:- Thực sự chỉ có thể tự thú sao?
Dương Phàm gật đầu, mở cửa đi ra ngoài.

Bịch
một tiếng, cửa đóng lại, Bộ Yên lảo đảo ngồi xuống ghế, dựa đầu vào tai, khóc. Đi đến cửa khách sạn, Dương Phàm không khỏi quay đầu lại nhìn một cái, trong lòng có chút khó nói lên lời. Nghĩ đến đây, Dương Phàm vẫn cảm thấy mình có chút mềm lòng. Hoàn toàn có thể lừa Bộ Yên, sau khi lấy được tài liệu sẽ dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai làm những người này chết.
Bộ Yên mặc dù không đáng được đồng tình, nhưng Dương Phàm không thể tàn nhẫn được. Chỉ có thể để ông trời thu thập nàng ta. Trước mắt cứ coi như nước sông không phạm nước giếng.
Đi trên đường, Dương Phàm nghĩ nghĩ, cảm thấy chuyện vừa nãy quá hoang đường, nhưng quả thực đã xảy ra. Chuyện xảy ra rồi mình còn chưa có chủ động ra tay với Bộ Yên. Tất cả mọi chuyện đó là do mình chưa đủ cường đại, đây là kết luận của Dương Phàm.
Khi trời tối, một chiếc xe Audi chạy vào khách sạn Vân Lĩnh. Một người đàn ông khoảng năm mươi tuổi xuống xe, vẻ mặt uy nghiêm. Dương Phàm ngồi trên xe đợi Trương Tư Tề đi ra đã thấy người đàn ông này.
Trong nháy mắt khi Lô Trò xuống xe cũng cảm thấy có người đang nhìn mình, không khỏi quay đầu lại nhìn, thấy một chiếc xe jeep biển quân đội. Sau đó một người phụ nữ xinh đẹp từ trong khách sạn đi ra, chiếc xe jeep rú lên, rời đi.
Lúc lái xe, Dương Phàm có chút không yên lòng. Trương Tư Tề nhận được điện thoại bảo nàng lập tức về Uyển Lăng họp với đồng nghiệp.
- Lô Trò đã về, mai sẽ xảy ra chuyện gì?Dương Phàm thầm nghĩ.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Sỹ Đồ Phong Lưu.