• 2,157

Chương 202: Phó Bí Thư Dương Đầy Uy Thế


Số từ: 3793
Nguồn: hoanguyettaodan.org, vipvandan.vn
- Hừ. Không phải là 3P sao? Ai sợ ai?Chu Dĩnh không thèm quan tâm nói, trên mặt đầy vẻ đắc ý. Dương Phàm đột nhiên cảm thấy thế giới này hình như hoàn toàn khác so với những gì mình biết.
Chẳng qua khi Dương Phàm thấy một tia sợ hãi trong mắt Chu Dĩnh, hắn hừ một tiếng, đứng lên cởi áo ngoài, còn ưỡn lưng nói:- quyết định như vậy đi.
Vừa nói Dương Phàm liền đi vào phòng ngủ, để lại hai cô gái đang trợn mắt há mồm.
- Các người.... cái kia?Chu Dĩnh có chút sợ hãi, nhỏ giọng nói Trương Tư Tề.
Trương Tư Tề cũng không rõ Dương Phàm đang nghĩ gì, cũng không hiểu Chu Dĩnh hỏi gì, hỏi lại:- Cái kia là gì?
Chu Dĩnh xấu hổ đỏ mặt, lắp bắp nhỏ giọng nói:- Chính là, chính là hai người cởi hết, ngủ bên nhau.Nói xong, Chu Dĩnh cảm thấy đó là chuyện quá xấu hổ, còn khổ hơn cả đi khắp Vạn Lý Trường Thành, thở hổn hển.
Trương Tư Tề cũng hơi đỏ mặt. Chẳng qua thấy Chu Dĩnh như vậy, không khỏi cười cười đắc ý:- Cái đó hả... thường xuyên.Vừa nói nàng liền chỉ vào phòng ngủ:- Em không vào à? Vậy chị vào trước?
Vừa nói Trương Tư Tề cười hì hì vào phòng ngủ, tiện tay đóng cửa lại. Chu Dĩnh đứng ở ngoài phòng khách, mặt lúc trắng lúc đỏ, đột nhiên lớn tiếng hét:- A... gian phu dâm phụ. Vừa nói liền như con gà trống thua trận ủ rũ đóng sập cửa lại.
Trương Tư Tề vào phòng, không nhịn được cười đắc ý. Vừa ngẩng đầy lên thấy Dương Phàm cũng đang cười đắc ý, trên mặt không khỏi đỏ lên. Bước chân của nàng cũng trở nên nặng nhọc.
Cẩn thận suy nghĩ, hai người đã lâu rồi không thân thiết Dương Phàm có thể hiểu đây là sự rụt rè của một cô gái.
Châm điếu thuốc, Dương Phàm cười cười đứng trước cửa sổ, quay lưng về phía Trương Tư Tề, cho nàng thời gian lấy lại bình tĩnh. Hàng ngàn hàng vạn ánh đèn bên ngoài cửa sổ chiếu vào, lúc này phía sau hắn đột nhiên vang lên một bài hát êm ái.
Đó là một bài hát rất du dương, mang theo vẻ thương cảm nhẹ nhàng, rất nhanh đã làm Dương Phàm động tâm.
- Nhảy một khúc đi. Trương Tư Tề khẽ nói. Dương Phàm quay đầu lại thì nàng đang khom lưng. Dương Phàm nhìn của mình, có chút tức cười. Chẳng qua Trương Tư Tề vẫn kiên quyết đi đến gần Dương Phàm, nhẹ nhàng ôm eo nàng, nhảy theo tiết tấu.
Dương Phàm học nhảy hồi đại học, nhưng học có mấy ngày nên không theo kịp điệu nhạc.
Hiển nhiên Dương Phàm nhảy quá kém, gần như chỉ là kẻ mới vào nghề. Dương Phàm có chút khẩn trương, Trương Tư Tề cảm nhận được điều này. Hai tay khẽ ôm lấy cổ Dương Phàm, mặt áp vào ngực hắn, nhỏ giọng nói:- Đừng cố tìm được bước nhảy, chỉ cần từ từ đi theo điệu nhạc là được.
Sau khi bài hát kết thúc, máy lại phát bài đó, Dương Phàm khẽ ngâm nga theo bài, nhưng chỉ hiểu được mấy từ đơn giản. Vì bài hát bằng tiếng Anh mà 
- Bài hát này tên gì? Ai hát?Dương Phàm nhắm mắt lại, gần như đi theo bản năng.
- Nhóm Brothers, bài 500 miles away from home. (1)Trương Tư Tề khẽ trả lời, mặt càng dán sát vào ngực Dương Phàm hơn, tay ôm càng chặt hơn. Nàng đang khẽ ngâm nga bài hát.
Tiếng đập cửa dồn dập vang lên, sau đó Chu Dĩnh lớn tiếng nói:- Ồn chết đi được.
Hai người nhìn nhau cười, khẽ tách ra, như có một bít mật gì đó.
Đêm đó không có chuyện gì xảy ra, hai người chỉ ôm nhau mà ngủ. Lái xe rời khỏi tỉnh thành, Dương Phàm không khỏi cười mình, lẩm bẩm:- Lại tiến một bước nữa cách xa cầm thú.
Ngày làm việc đầu tiên sau kỳ nghỉ, Lâm Đốn cầm cặp đứng ở cạnh xe, thấy Dương Phàm liền cười cười lên đón.
- Kỳ nghỉ vui vẻ chứ?Dương Phàm cười nói. Lâm Đốn khẽ gật đầu nói:- Tất cả đều tốt. Sáng nay có hội nghị thường ủy, đến lúc đó tôi sẽ nhắc phó bí thư.
Dương Phàm gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, ngồi trên xe nhắm mắt dưỡng thần. Hắn cẩn thận suy nghĩ xem trong hội nghị hôm nay có gì cần nói không. Vĩ Huyền hôm nay coi như đã đi vào quỹ đạo, chỉ có một điểm đáng tiếc đó là Hồng Thành Cương.
Mở mắt ra, khẽ lắc đầu, Dương Phàm cười cười quyết định càng phải thêm kiên định.
10 giờ kém năm, Dương Phàm xuất hiện trong phòng họp, tất cả chẳng có gì khác trước, mọi người vẫn theo thứ tự của mình mà xuất hiện ở hiện trường. Chẳng qua lần này hội nghị thường ủy thêm một khuôn mặt mới – Biện Vĩ Cường.
- Đã đến đủ rồi, họp thôi.Hồng Thành Cương vẫn như trước, thống kết chút tình hình, cuối cùng mới cho mọi người phát biểu.
Dương Phàm cười cười giơ tay lên nói:- Tôi nói hai câu.
Mọi người thấy Dương Phàm có cử động liền nhìn về phía hắn.
- Huyện ta đang thí điểm chế độ kiểm soát cán bộ đã diễn ra một thời gian. Là người chủ trì công việc này, tôi thấy công việc đã đạt được một vài thành tích. Vì vậy tôi đã làm một bản tổng kết, bây giờ đưa ra để các đồng chí bổ sung thêm.Dương Phàm nói một tràng, nói có chút khiêm tốn. Tiếp theo hắn bắt đầu nói đến chi tiết. Công việc này Dương Phàm đã dồn rất nhiều tâm sức đi làm, đưa ra những ý kiến rất chính xác và những ý tưởng sáng tạo.
Dương Phàm nói khoảng mười phút, các thường ủy bắt đầu thảo luận. Đây là một trong những công tác trọng điểm của Vĩ Huyền, đồng thời cũng được các lãnh đạo trên tỉnh, trên thị vô cùng chú ý.
Hồng Thành Cương chờ mọi người nói xong liền nói:- ban Tổ chức cán bộ tỉnh ủy rất coi trọng công tác này, nhiều lần đã yêu cầu huyện chúng ta đưa ra một bản báo cáo về những kinh nghiệm tiến hành, nhân rộng ra toàn tỉnh.Khi có tổng kết cũng rất có lợi cho Hồng Thành Cương. Vấn đề này hắn đương nhiên sẽ ra sức mà làm.
Dương Phàm nhấc tay, sau đó nói một câu:- Để hoàn thiện công tác này, tôi đề nghị tiến hành tổng kết toàn bộ lãnh đạo huyện. Tất cả các đồng chí sẽ đưa ra yêu cầu, đề xuất và những điểm chưa được.
Mọi người nghe được câu này coi như đã hiểu được dụng ý của Dương Phàm. Dương Phàm sau khi xuống Vĩ Huyền, mặc dù không rõ ràng châm lửa đốt. Nhưng trên thực tế hắn đã đánh ngã ban bệ cũ, nắm giữ ban bệ mới, đồng thời đã giải quyết những vấn đề mà ban bệ cũ lưu lại, giải quyết được vấn đề nông lâm nghiệp. Đó là hai ngọn lửa trước mà Dương Phàm làm ra. Mục tiêu của ngọn lửa thứ ba này, mọi người có thể đoán ra. Đó chính là thiêu đốt đám cán bộ cấp thấp ở huyện. Lợi dụng chế độ kiểm soát cán bộ để chỉnh đốn đội ngũ cán bộ, tăng cường ưu thế trước mắt, đạt được mục đích của bản thân.
Đối với điểm này có hai phe phái suy nghĩ khác hẳn nhau.
Hồng Thành Cương thầm nghĩ Dương Phàm quá sâu xa, đi một vòng để về đến việc mình cần. Đây là chém tận giết tuyệt, làm mình mất quyền lực từ cơ sở.
Hạ Tiểu Bình một lòng vì công việc, không suy nghĩ qúa nhiều. Nên khi Dương Phàm đưa ra vấn đề này, hắn thấy thời cơ rất chính xác, có thể làm chế độ tiến bộ thêm một bước, tăng cường đội ngũ cán bộ.
- Ý kiến của phó bí thư Dương chính là điều tôi muốn nói.Hạ Tiểu Bình cười ha hả nói, ra vẻ rất hài lòng.
Mấy người đi theo Dương Phàm như Tô Diệu Nga, Biện Vĩ Cường đều tỏ vẻ đồng ý. Lưu Nguyên lúc này đang thầm nghĩ không ngờ Dương Phàm còn trẻ lại lão luyện như vậy. Bố trí sinh viên về các thôn, vị trí mới ở thường ủymở hội nghị này, tất cả chính là công khai đoạt quyền của Hồng Thành Cương. Đơn giản mà nói đó chính là lõa lồ cướp lấy quyền của lãnh đạo. Kết quả của việc làm này chính là khống chế quyền đề cử người làm phó chủ tịch thường trực. Bí thư huyện ủy thì sao chứ? Ban Tổ chức cán bộ thì sao chứ? Không có quyền thì vứt.
Mặc kệ mọi người suy nghĩ như thế nào, đề nghị này của Dương Phàm rất đường đường chính chính, là chuyện phải làm, không ai có thể chỉ ra điểm không đúng. Biết đó là mưu mô của Dương Phàm mà không thể ngăn cản. Các thường ủy bên phía Hồng Thành Cương có thể nói đã thua toàn diện. Bí thư huyện ủy và trưởng ban Tổ chức cán bộ có thể đứng ra kéo dài hoặc hủy bỏ hội nghị này. Nhưng điều kiện quyết định là phải có lý do thuyết phục. Nếu không Dương Phàm đưa ra thường ủy biểu quyết, đó chính là sỉ nhục đối thủ một lần nữa.
Sau chuyện này, Trầm Ninh gọi điện cho Trầm Minh đã đề cập đến biểu hiện của Dương Phàm. Trầm Minh liền cười ha hả nói:- Cách làm của bậc vua chúa đều quang minh chính đại, đó là mưu mà mọi người đều biết nhưng không thể tránh.
Ra khỏi phòng họp thì đã hết giờ làm. Vẻ mặt của mọi người rất khác nhau. Bí thư đảng ủy công an huyện Bảo Thành, trưởng ban Tổ chức cán bộ Diệp Minh Vũ mặt mày nhăn nhó buồn bã. Hồng Thành Cương trông rất âm trầm. Hạ Tiểu Bình tự nhiên. Tô Diệu Nga đang mỉm cười. Mễ Lan cười cười xem kịch hay, còn có Biện Vĩ Cường nhìn Dương Phàm đã đi xa với vẻ đầy tôn kính.
Dương Phàm bình tĩnh rời đi, mặt không chút biểu cảm.
Biện Vĩ Cường theo Dương Phàm vào phòng làm việc, sau đó cười nói:- Phó bí thư Dương, các xã đã chuẩn bị xong công tác xây dựng trường tiểu học Hy Vọng. Bên dưới hy vọng lãnh đạo huyện đến tham dự buổi khởi công. Anh xem có thể đi không?
Dương Phàm cười nói:- Đây là công tác do anh quản lý, tôi đến làm gì. Hơn nữa từ đầu đến đuôi là do anh làm, việc gì phải cho người khác chiếm phần chứ? Hôm nay anh cũng là lãnh đạo chủ chốt, phải tự tin.
Biện Vĩ Cường hiểu Dương Phàm đang giúp mình tạo uy tín, cười nói:- Anh yên tâm, chuyện này đảm bảo làm thật tốt, không làm anh mất mặt.
Dương Phàm cười nói:- Nói gì đó. Việc này là để giải quyết khó khăn trong học tập của các em nhỏ, có quan hệ gì với tôi?
Biện Vĩ Cường gật đầu cười nói:- Tôi về làm việc.
Biện Vĩ Cường vừa đi ra, điện thoại di động của Dương Phàm liền vang lên, là của Lưu Nguyên. Lưu Nguyên nói:- Phó bí thư Dương, anh xem bên Ủy ban mặt trận tổ quốc chúng tôi có cần phải tăng cường gì về chế độ kiểm soát không?
Dương Phàm thiếu chút nữa phì cười, nghiêm giọng nói:- Đó là trách nhiệm của chủ tịch Lưu, tôi khó thể nói.
Lưu Nguyên cười ha hả cúp máy. Rất nhanh điện thoại di động lại vang lên, lần này là Mễ Lan gọi đến.
- Phó bí thư Dương, anh thấy công tác tuyên truyền chế độ kiểm soát cán bộ có cần phải tăng cường thêm không? Tôi đã sai cấp dưới làm bản đề xuất, lát nữa sẽ bảo người đưa đến cho anh.
Nghe thấy giọng của người phụ nữ này, Dương Phàm liền nhớ đến câu nói:- Phụ nữ không tầm thường.
Đối với Mễ Lan, Dương Phàm cảm thấy phải giữ một điểm áp lực là tốt nhất, cho nên chỉ nói:- Ừ, đã biết. Tôi xem xong rồi nói.
Nói xong Dương Phàm lấy lý do bận mà dập máy. Mễ Lan ở đầu bên kia liền trầm ngâm suy nghĩ, trong lòng có chút ảo lão. Mình chủ động mà người ta phản ứng không mạnh. Xem ra đây là do lần trước định đục nước béo cò, phải nghĩ biện pháp bù đắp mới được, không rước họa vào thân.
Mễ Lan vừa dập máy, Tô Diệu Nga liền gọi tới, giọng nói rất nhẹ nhàng:- Phó bí thư Dương, tối có rảnh không?
Dương Phàm sửng sốt một chút:- Sao vậy?
Tô Diệu Nga cười nói:- Cũng không có gì, về chuyện con trai tôi được làm nghiên cứu sinh, vẫn chưa có cơ hội cảm ơn. Vừa lúc nó mới từ Bắc Kinh về, tôi có ý này. Vốn định mời anh vào ngày nghỉ, nhưng anh không có ở Vĩ Huyền nên đành phải để muộn mấy hôm.
Chuyện này đối với Dương Phàm chỉ là việc quá đơn giản. Chẳng qua đối với Tô Diệu Nga mà nói lại là một ân tình lớn. Dương Phàm không muốn kể công, cho nên cười cười từ chối:- ha ha, chuyện này phó bí thư Tô không nên để trong lòng. Tôi chỉ nói giúp một câu mà thôi.
Tô Diệu Nga hỏi:- Con trai tôi tốt nghiệp trường báo, sau khi tốt nghiệp vẫn không tìm được công việc nào tốt.
Dương Phàm cười nói:- Bí thư Trầm bây giờ đang là giám đốc sở Văn hóa. Chị có thể tìm giám đốc Trầm, nếu không tiện thì tôi có thể ra mặt giúp cũng được.
Tô Diệu Nga vội vàng nói:- Như vậy tốt quá, phải cảm ơn phó bí thư Dương.
Dương Phàm cười nói:- Lần sau đi, gần đây rất bận.
Tô Diệu Nga cũng không có cưỡng cầu, gật đầu dập máy. Dương Phàm yên ổn chưa đầy năm phút, ngoài cửa đã có tiếng cốc cốc. Giang Tâm Hà đi vào, cười gượng nói:- Phó bí thư Dương, báo cáo hội nghị, anh có muốn xem không?
Dương Phàm cười nói:- Đưa cho Lâm Đốn xem là được.
Giang Tâm Hà sa sầm mặt, lui ra. Cô ta là chánh văn phòng huyện ủy, nếu không phải cấp bậc không đủ thì nhất định đã tranh chức thường ủy. Nhưng cô ta không đủ, nên Hồng Thành Cương nói sẽ tăng cho cô ta một bậc. Nhưng tình hình bây giờ lại như vậy, muốn tăng lên một cấp không biết đợi đến ngày tháng năm nào. Giang Tâm Hà vui được mới là lạ.
Dương Phàm không cần biết cô ta vui vẻ hay không, nhìn đồng hồ liền rời khỏi phòng làm việc, về nhà. Hội nghị hôm nay mặc dù không phải là chuẩn bị mưu mô đã lâu nhưng cũng là có chuẩn bị từ trước. Lúc trước đưa ra chế độ kiểm soát cán bộ, hắn không ngờ hôm nay lại có tác dụng lớn đến vậy.
Chiều vừa đi làm thì nghe nói có phóng viên đến. Giang Tâm Hà bố trí phỏng vấn Hồng Thành Cương. Phóng viên rời đi, Lâm Đốn tức giận vào nói với Dương Phàm:- Tổng cộng có hai người, là báo thị, mỗi người một phong bì. Bây giờ đang đi đến bên ủy ban.
Dương Phàm đương nhiên biết tại sao Lâm Đốn tức giận thản nhiên nói:- Việc gì phải để ý bọn họ. Anh so đo việc này làm gì?
Lâm Đốn cười nói:- Tôi chỉ là không thích người phụ nữ đó.
Dương Phàm nghiêm mặt nói:- Không được tùy tiện đánh giá lãnh đạo cấp trên, làm tốt chuyện của mình là được. Đã đưa giấy mời họp chưa?
Lâm Đốn vội vàng nói:- Đã gửi giấy mời. Chín rưỡi sáng mai sẽ tổ chức cuộc họp ở hội trường lớn ủy ban, tất cả lãnh đạo đều phải tới. Trong giấy mời ghi rõ phó bí thư là người chủ trì.
Dương Phàm gật đầu nói:- Làm rất tốt. Sau hội nghị nhất định phải mau chóng có bản báo cáo, vấn đề đưa ra phải đúng trọng tâm, có điểm nhấn.
Lâm Đốn gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, đi làm.
Xem công văn đến khi hết giờ, không có ai đến quấy rầy hắn cả. Đây giống như sự bình tĩnh trước cơn giông bão. Người hơi có chút quan hệ chắc đã biết chuyện diễn ra trong hội nghị thường ủy.
Đại hội tất cả các cán bộ cơ sở toàn huyện được tổ chức ở hội trường lớn ủy ban. Mọi người đã vào đều tùy ý nhìn xung quanh, nhưng trên thực tế đều đang chăm chú cánh cửa. Khi Dương Phàm và Tô Diệu Nga vừa cười vừa nói đi vào, đông đảo cán bộ còn tưởng mình nhìn nhầm. Càng ngạc nhiên chính là khi các lãnh đạo khác lên bàn chủ trì, Dương Phàm lại ngồi trước micro.
- Vừa nãy tôi đã xem danh sách, rất tốt, mọi người đều đến đông đủ, nói rõ tính tích cực của mọi người rất cao. Bây giờ bắt đầu hội nghị.Cuộc họp này là như thế nào, mọi người đều hiểu rõ. Chỉ là không hiểu tại sao bí thư huyện ủy và chủ tịch huyện lại không tham gia? Trong đó nói rõ điều gì? Rất nhiều người đã hơi biến sắc khi Dương Phàm nói.
Đám cán bộ không hiểu về biến hóa trong hàng ngũ lãnh đạo đều nghĩ rằng chẳng lẽ Vĩ Huyền muốn thay đổi? Hội nghị lớn như vậy không ngờ lại do một phó bí thư là Dương Phàm chủ trì. Hơn nữa lãnh đạo chủ chốt lại không tham gia. Trong giấy mời đã ghi lãnh đạo chủ chốt đều phải tham gia. Nhưng Hồng Thành Cương
bị bệnh
còn Hạ Tiểu Bình lên Uyển Lăng họp.
Dương Phàm nhìn quanh một vòng, mấy người đang thì thầm nói chuyện liền yên lặng. Cả hội trường hơn rộng lớn liền trở nên yên ắng.
- Kính thưa các đồng chí, chủ đề của hội nghị hôm nay mọi người đã thấy trong giấy mời. Đầu tiên tôi muốn đưa ra một vấn đề. Các vị ngồi đây thấy chế độ kiểm soát cán bộ như thế nào?Mọi người trong hội trường không ai dám trả lời vấn đề này. Dương Phàm cười cười, tự hỏi tự đáp:- Câu trả lời của mọi người có thể rất đa dạng. Có người cho rằng đó là roi, có người cho rằng đó là dây sừng. Tôi cho rằng đó là tấm gương, tấm gương để các đồng chí tự thấy bản thân mình.
Nói đến đây, Dương Phàm dừng một chút, nghiêm giọng nói:- Tại sao lại muốn soi gương? Các đồng chí ngồi đây đều biết Lý Thái Tông đời Đường – Lý Thế Dân. Lý Thái Tông là một hoàng đế phong kiến, Lý Thái Tông biết đạo lý được mất? Nhưng chúng ta thì sao? Chúng ta là những người hiện đại, tấm gương này chẳng những để mọi người thấy giữa được và mất, còn muốn làm cho mọi người thấy những gì mình đã làm. Xem những việc mình làm có vi phạm lời thề Đảng, vi phạm niềm tin của mình. Sau khi vi phạm có thể kịp thời sửa chữa hay không?
Tiếng vỗ tay vang lên. Chẳng qua vẻ mặt mọi người khác nhau, có kích động, có khẩn trương, có lo lắng, có vui mừng.
Dương Phàm nhấc tay lên ra hiệu cho mọi người yên tĩnh lại.
- Các đồng chí, tôi không biết các đồng chí đã từng nghĩ đến vị trí mà mình ngồi là ai ban cho?Dương Phàm dừng một chút, rồi nói:- Là nhân dân. Đảng viên và cán bộ của đảng chính là người làm của nhân dân.
Tiếng vỗ tay lại vang lên. Dương Phàm cho mọi người yên lặng.
- Nếu không hiểu được đạo lý này thì chế độ kiểm soát cán bộ không thể đi vào căn bản. Lời nói toàn tâm toàn ý phục vụ nhân dân chỉ là câu lừa gạt.
Mọi người bên dưới đang có suy nghĩ khác nhau, nhưng đều biết một điều. Đó chính là người có quyền lên tiếng ở Vĩ Huyền bây giờ và sau này chính là họ Dương. Bởi vì hôm nay tất cả mọi người ngồi đây đều thấy một phó bí thư Dương đầy quyền lực và uy thế.
Lúc này không ít người đang tính toán sau hội nghị này mình có nên chủ động làm gì đó. Có người lại suy nghĩ sau hội nghị này sẽ có người đen đủi.
(1) I'm five hundred miles away from homeTeardrops fell on mama's note when I read the things she wroteShe said we miss you son we love you come on homeWell I didn't have to pack I had it all right on my backNow I'm five hundred miles away from homeAway from home away from home cold and tired and all aloneYes I'm five hundred miles away from home
I know this is the same road I took the day I left homeBut it sure looks different nowWell I guess I look different too cause time changes everythingI wonder what they'll say when they see their boy looking this wayOh I wonder what they'll say when I get homeCan't remember when I ate it's just thumb and walk and waitAnd I'm still five hundred miles away from homeIf my luck had been just right I'd be with them all tonightBut I'm still five hundred miles away from homeAway from home away from home...
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Sỹ Đồ Phong Lưu.