Chương 70: Diện Mạo Mới Của Khoa Nghiệp Vụ.
-
Sỹ Đồ Phong Lưu
- Đoạn Nhận Thiên Nhai
- 2155 chữ
- 2020-05-09 01:11:26
Số từ: 2149
Nguồn: hoanguyettaodan.org, vipvandan.vn
Sáng sớm hôm sau, Trương cục phó như mọi ngày đến sớm năm phút, theo thói quen, cầm một cốc trà, chậm rãi đến văn phòng khoa nghiệp vụ. Mấy người trẻ tuổi ở khoa nghiệp vụ vẫn hay lười biếng nên Trương cục phó có thói quen đến đốc thúc một chút.
Bất quá hôm nay Trương cục phó có điểm giật mình, đi vào văn phòng còn tưởng rằng mình đến sai chỗ. Sàn văn phòng đã sạch sẽ, Cát Ny và Hầu Bình đang bận lau bàn, nhưng cái bàn đã rất sạch rồi, dường như không cần phải lau lại nữa. Trương cục phó trong lòng cảm thấy là lạ, bình thường thời gian này ở khoa nghiệp vụ là thời gian ngồi tán gẫu, chẳng nhẽ hôm nay nhìn thấy quỷ.
Chào buổi sáng Trương cục phó! Phiền chú nhường đường chút.
Lý Tình Tình mang theo một thùng nước đột nhiên xuất hiện đằng sau Trương cục phó. Trương cục phó vô ý thức dịch sang bên cạnh. Lý Tình Tình lập tức đi vào phòng làm việc của trưởng khoa hì hục lau lau chùi chùi cái này cái kia.
Người thì vẫn là đàm người này, tại sao ai cũng thay đổi hoàn toàn hết cả thế này?
Ở phía sau, Dương Phàm đúng giờ xuất hiện trên hành lang, động tác của Cát Ny và Hầu Bình đang có điểm lơ đãng, ngay lập nhanh gọn trở lại.
Chào Trương cục phó!
Dương Phàm vẫn lễ phép gật đầu chào hỏi. Trương cục phó bỗng chốc có chút sửng sốt, gượng gạo cười cười. Dương Phàm nhìn lướt qua cốc trà trên tay Trương cục phó, vỗ đầu nói:
Trí nhớ cháu tệ quá, Trương cục phó, chú chờ cho một chút.
Dương Phàm nói xong đi xuống dưới lầu, chỉ chốc lát cầm một ống trà lên, cười ha hả đưa cho Trương cục phó nói:
Trương cục phó, cháu không uống trà, đây là của một người bạn tặng, chú nhận lấy uống thử đi. Nói trước là cháu không phải đang đút lót lãnh đạo đâu đấy nhé.
Trương cục phó sửng sốt, theo bản năng tiếp nhận lấy, vừa thấy bốn chữ
Hoàng Sơn Vân Tiêm
, lập tức mắt sáng ngời, cầm ống trà nhìn một hồi, lộ ra vẻ hoài nghi, thấp giọng hỏi:
Dương khoa trưởng, trà này hình như là trà đặc biệt?
Dương Phàm tùy ý cười nói:
Cháu cũng không rõ lắm.
Dương Phàm quả thật không rõ lắm, nhưng trong mắt Trương phó cục trưởng, bộ dạng tùy tiện đó lại có một ý vị khác. Trên đường phố bán Hoàng Sơn Vân Tiêm rất nhiều, nhưng Hoàng Sơn Vân Tiêm chính cống mỗi năm sản lượng được bao nhiêu? Có thể mua được ở trên đường hay sao?
Một người có năng lực đương nhiên không phải kẻ ngốc, Trương cục phó rất nhanh liền ý thức được, Dương Phàm đến cục công thương rất có thể là để lấy tiếng. Có lẽ ở lại sẽ không lâu đâu! Đối với một người trẻ tuổi ở lại không lâu, có bối cảnh, lại đang bày tỏ thiện ý, Trương cục phó có bị nhũn não mới dám đi đắc tội người ta.
Còn một điểm vô cùng mấu chốt là Dương Phàm mới chính thức nhận chức một ngày, mà toàn bộ nhân viên trong khoa đã thay đổi hoàn toàn tác phong của mình. Cái này nói lên điều gì? Chính là nói vị trưởng khoa tuổi trẻ này không đơn giản chút nào. Là một cục phó chủ quản có năng lực nghiệp vụ mạnh, nhìn cái màn này cũng vẫn vô cùng vui mừng và mong đợi.
Vậy cảm ơn Dương khoa trưởng nhé. Cũng đến giờ rồi, tôi cũng nên trở về làm.
Trương cục phó cười híp mắt rồi cầm trà đi khỏi.
Dương Phàm tới đứng trước cửa văn phòng, bên trong đang hiện ra cái cảnh vệ sinh khí thế ngất trời, hai người đồng thời ngẩng đầu hướng Dương phàm chào:
Chào Dương khoa trưởng!
Dương Phàm cười gật gật đầu, trở lại văn phòng của mình, bên trong Lý Tình Tình còn đang lau chùi cái bàn, bộ dáng rất chăm chú và cẩn thận.
Chào Dương khoa trưởng!
Lý Tình Tình ra sức ưỡn bộ ngực ra trước nhưng đáng tiếc là trời sinh vốn liếng quá kém ( Chắc bằng nhúm cau hehe). Ánh mắt Dương Phàm vẫn không thèm liếc qua ngực cô ta lấy một lần, không thể không nói, điều này làm cho Lý Tình Tình rất lấy làm buồn bực.
Ừ, vất vả rồi, trở về đi làm đi.
Dương Phàm không có nói nhảm nhiều, cũng không có cấp cho Lý Tình Tình cơ hội nói lời thừa, Lý Tình Tình đành phải cất bước quay về phòng làm việc.
Hầu Bình lập tức mang một bình nước sôi vào văn phòng làm việc của Dương Phàm.
Dương khoa trưởng, anh uống gì? Trà hay café? Tôi có Nestle, uống một ly nhé?
Hầu Bình nở nụ cười ân cần. Vừa rồi thấy Dương Phàm nói không uống trà cho nên nhanh trí nói có café. Thật ra Bình trong ngăn kéo của Hầu lấy chim ra café, mà hắn cũng chẳng phải là người hay uống café, nhưng không hề gì, siêu thị ở ngay ngoài, cùng lắm thì lấy tốc độ bằng Lưu Tường chạy đi mua về là được. ( Lưu Tường – đoạt huy chương vàng Olympic 2004 )
Nói đến café, Dương Phàm cũng có uống, thói quen này học được từ chỗ Chu Minh Đạo. Bất quá với Chu Minh Đạo thì café phải tự chính mình đi pha. Dương Phàm cũng học được cách pha café rất ngon.
Không cần, tôi uống nước lọc là được rồi.
Dương Phàm khách sáo một tiếng rồi vùi đầu vào đống văn kiện. Hầu Bình ít nhiều cũng có điểm không cam lòng, mang cho Dương Phàm một cốc nước, muốn đi nhưng lại không muốn để vuột mất cơ hội tiếp cận lãnh đạo.
Dương khoa trưởng, nước của anh đây.
Hầu Bình tăng thêm ngữ khí nhắc nhở một chút, Dương Phàm bộ dạng bận rộn, ngước mắt vội vàng nói
Ờ, cám ơn. Anh còn chưa đi à, có chuyện gì sao?
Hầu Bình cười nói:
Dương khoa trưởng, tôi biết có một tiệm ăn không tồi, trưa nay cùng nhau đi ăn cơm đi.
Dương Phàm mặt trầm xuống, ánh mắt âm trầm mà nghiêm khắc liếc qua vẻ mặt dở khóc dở cười của Hầu Bình một cái sau đó trầm giọng nói:
Hầu Bình, anh có biết vì sao anh làm ba năm vẫn chỉ là một khoa viên không? Tài liệu của anh tôi đã xem qua, đường đường tốt nghiệp đại học chính trị và pháp luật Hoa Đông vì sao tới đơn vị ba năm rồi mà một chút thành tích cũng không có? Tôi cảm thấy anh có lẽ cần phải tự kiểm điểm lại thái độ công tác của mình một chút xem có vấn đề gì hay không đấy.
Dương Phàm nói những lời này khá nghiêm khắc, nói là khiển trách cũng không quá. Hầu Bình nhất thời có chút lo lắng, nghĩ muốn giải thích lại sợ Dương Phàm nói càng khó nghe hơn, đành phải đứng ở đó cúi đầu. Đương nhiên, Hầu Bình trong lòng vẫn là không phục lắm, thậm chí hắn còn muốn hỏi một câu, đừng tưởng là trưởng khoa mà tinh tướng, mày tốt nghiệp trường nào, bằng cấp gì chứ. Trong cục này, từ trên xuống dưới không có một người nào được học trường tốt như tao, sao tao phải nghe lời bọn chúng. Hà Tiến học đại học giao thông Thượng Hải là thị ủy bồi dưỡng chứ có gì đâu.
Thấy Hầu Bình không nói lời nào, Dương Phàm sắc mặt hơi hơi dịu đi nói:
Trở về suy nghĩ cho kỹ một chút, động não một chút xem làm thế nào để có được thành tích. Ngô cục trưởng sử dụng nhân viên vẫn tương đối coi trọng bằng cấp. Anh cả ngày chạy đông chạy tây, nghe nghe ngóng ngóng buôn chuyện không bằng chăm chỉ làm việc cho tốt, chúng ta vẫn còn thiếu một khoa phó đấy!
Hầu Bình trong đầu ậm ừ một chút. Thầm nghĩ, có ý gì đây? Chẳng nhẽ nói….? Bằng cấp, đúng, chính là bằng cấp. Mình quên không hỏi thăm bằng cấp của Dương trưởng khoa rồi. Hắn tuổi còn trẻ như vậy mà đã là trưởng khoa, chẳng nhẽ nói bằng cấp chính là nguyên nhân? Hắn nhấn mạnh bằng cấp như vậy phải chăng là để biện hộ gián tiếp cho hiện tượng mình tuổi còn trẻ mà đã là trưởng khoa?
Phải nói cái thằng Hầu Bình này cũng không phải ngu, chỉ là trong đầu toàn nghĩ mấy chuyện biến thái mà thôi.
Tôi nhớ rồi khoa trưởng.
Dương Phàm trên mặt cuối cùng cũng hết âm trầm, đánh giá Hầu Bình từ trên xuống dưới một phen, nói:
Anh đấy, bằng cấp cao, lại lịch sự đẹp trai, tâm tư phải đặt ở công việc. Đúng rồi, tài liệu liên quan tới hội chợ chiêu thương tháng sau, tôi đã bảo Cát Ny đi gom lại rồi. Tôi cho rằng nếu chỉ thu thập tư liệu cũ thì vẫn chưa được đầy đủ. Anh chịu khó đến khu đô thị mới và khu công nghệ cao thường xuyên hơn, tìm hiểu những ưu thế về đầu tư của thành phố ta. Sau đó soạn một phương án rồi nộp lại cho tôi, để bổ sung vào tài liệu của hội chợ chiêu thương của cục. Nhớ phải tìm những tư liệu liên quan tới tình hình đầu tư và hiệu quả phát triển kinh tế của thành phố nhiều nhiều chút. Việc này nếu có thể làm tốt, đối với sự thành bại của hội chợ lần này có tác dụng rất quan trong.
Hầu Bình trong lòng lập tức rõ ràng, không ngừng thầm mắng mình ngu xuẩn. Đây là một trưởng khoa có thể sai cả cục trưởng đó, người ta thèm để ý tới mấy bữa cơm của mày ư? Tới cục làm là vì sao chứ? Là vì thành tích. Nếu muốn tốt đẹp thì phải cố phụ tá người ta làm ra chút công trạng, nhân tài như vậy mới được người ta nhìn bằng con mắt khác.
Hầu Bình trong nháy mắt cảm thấy đầu óc mình như sáng suốt ra, nghĩ nghĩ một lúc rồi bình tĩnh nói:
Dương khoa trưởng, những gì anh nói tôi đã nhớ kỹ rồi, còn có một điểm nữa, tôi cảm thấy phải năng lui tới ủy ban thành phố một chút để biết rõ hơn về chính sách mới liên quan tới tình hình đầu tư của thành phố ta, đồng thời phải tìm hiểu thêm một số chính sách khác của thành phố. Đối với hội chợ chiêu thương của cục ta có lợi ích rất lớn.
Dương Phàm ngay lập tức nở nụ cười hài lòng, chỉ vào Hầu Bình nói:
Chuẩn rồi đó, anh xem đấy, anh không hề thua kém ai cả. Động não suy nghĩ một chút là có thể bổ xung những chỗ mà tôi chưa nghĩ đến. Anh cứ dựa theo vậy mà làm đi, chi phí cụ thể thế nào cứ tính vào khoa.
Hầu Bình lúc này đầu óc càng thêm linh hoạt, thấy Dương Phàm tâm tình không tồi, lập tức vỗ mông ngựa nói:
Khoa trưởng, kỳ thật không có anh chỉ điểm thì tôi cũng không thể nghĩ ra ý tưởng này được đâu.
Dương Phàm hài lòng cười, chỉ vào Hầu Bình nói:
Anh đấy, đúng rồi, tôi sẽ gọi cho Hà chủ nhiệm, tranh thủ điều xe cho anh sử dụng. Đi điều tra nghiên cứu không có xe rất bất tiện.
Dương Phàm lập tức gọi điện thoại cho Hà Tiến. Đang có việc nhờ vả Dương Phàm, Hà Tiến đương nhiên không dám từ chối, dù sao cũng chỉ là điều tra nghiên cứu trong một thời gian ngắn, quyền điều phối xe vẫn nằm trong tay văn phòng.
Sau khi xong việc, Dương Phàm phất tay nói:
Đi chuẩn bị đi, làm cho tốt đấy nhé, tôi tin tưởng ở anh.
Hầu Bình sau khi ra ngoài, lập tức lấy điện thoại, gọi tới một người bạn học đang làm ở thị ủy hỏi về bằng cấp của Dương Phàm. Kết quả đúng như Hầu Bình suy đoán, tốt nghiệp thạc sĩ đại học B. Hầu Bình cúp máy.