Chương 71: Cuộc chiến của các Thí Thần Giả
-
Tà Thần Thực Tập Sinh Tại Thế Giới Giả Tưởng
- sJhKM04037
- 2503 chữ
- 2021-06-06 11:45:17
Alexander Gascoigne hoá thành tia chớp đen, sử dụng [thần tốc] để phóng thẳng tới Ireland.
Nếu như những gì mà Hiền Nhân Nghị Hội cung cấp là chính xác, nghi thức sẽ hoàn thành vào giữa trưa... cách bây giờ chỉ còn nửa tiếng.
Từ dãy núi Balkan tới Ireland là một khoảng cách hơn 3000km theo đường thẳng - khoảng cách này không phải là vấn đề gì với Hoàng Tử Đen Alec.
Trong quá trình đi tìm [Chén Thánh (Holy Grail)] ở Anh Quốc, hắn từng chinh phạt Dị Thần Ramiel. Ramiel là Thiên Thần Sa Ngã đứng thứ sáu trong Quyển sách Enoch, tên của hắn có nghĩa là [Tia chớp của Thần].
Vì vậy, quyền năng mà hắn chiếm được là [Tia chớp Đen (Black Lightning)], đại diện cho quyền năng và thần thoại về sự sa ngã của vị thiên sứ này.
[Tia chớp Đen] cho hắn khả năng di chuyển với [thần tốc], thậm chí có thể đạt được tốc độ của [Tia chớp] chân chính.
Nhưng đáng tiếc là Alec chỉ có thể duy trì mười lăm phút, nếu không thân thể của hắn sẽ sụp đổ vì chịu áp lực quá lớn... Nhưng vậy đã là đủ rồi.
Mười lăm phút để đến chiến trường, mười lăm phút để phối hợp cùng [Kiếm chi Vương] và John Pluto Smith để đánh bại Luo Hao!
Tia chớp màu đen rạch xé bầu trời châu Âu.
--------
Trên đỉnh của một vách đá dựng đứng.
Luo Hao nhìn xuống thanh niên tóc vàng nằm ngã trên mặt đất, trong miệng đang khục khục ho ra máu kia.
Thanh niên có mái tóc nhọn lổm chổm, gương mặt dù dính đầy bụi và máu nhưng vẫn đang cười một nụ cười xán lạn.
"Thật không tệ, ngươi có thể khiến cho quần áo của bản giáo chủ dính phải bụi. Rất không tồi, [Kiếm chi Vương]!"
Lời tán thưởng của Luo Hao vang lên, nhưng nghe giống như là một lời trào phúng.
Nhưng Salvatore Doni lại hoàn toàn không cảm thấy lời nói này có vấn đề gì. Hắn giơ ngón tay cái bạc của mình lên, sau đó chống tay xuống đất gượng đứng dậy.
"[Võ Hiệp Vương]... Quả là một đối thủ tuyệt vời! Chỉ cần chiến đấu với ngươi, ta đã có thể cảm nhận được kiếm kỹ của mình đang tiến bộ! Ha ha, lần này nghe Andrea là đúng rồi!"
"Hừ, lại vẫn có thể nói chuyện. Nhờ [Thân thể thép] sao? Vậy nên mới có thể chịu được [Đại lực kim cương thần công] của ta..."
Luo Hao khó chịu nhìn các vết bầm tím trên thân thể của Salvatore Doni dần biến mất.
Vừa rồi nữ giáo chủ đã giao chiến với vị [Kiếm chi Vương] này, đồng thời chiếm được thượng phong tuyệt đối.
Nhưng dù là nàng cũng phải công nhận để có thể chém giết được tên đồng loại mới này không phải là chuyện đơn giản. [Đại lực kim cương thần công] của nàng không phải là một loại võ thuật, mà là một loại quyền năng.
Nàng đã từng thành công triệu hồi một đôi Dị Thần, A Hồng và A Hinh trong phật giáo.
—- Bọn hắn còn có một tên gọi khác, đó chính là Kim Cương Lực Sĩ bảo vệ Phật trong Thiên Bộ.
Sau khi đánh bại hai vị Dị Thần này, Luo Hao chiếm được quyền năng [Đại lực kim cương thần công (The Power)]. Khi sử dụng, nữ giáo chủ có thể lấy lực lượng của Kim Cương Lực Sĩ ký túc vào bản thân, trao cho chính mình lực lượng vô song.
Đồng thời, nàng cũng sẽ thu được một lớp giáp bảo vệ làm từ các hạt Hoàng Kim, với các hạt di chuyển theo ý muốn của nữ giáo chủ.
"A... Các hạt cát vàng đó cũng quá khó chặt chứ? Dù là [Cánh Tay Bạc Xé Rách (Silver Arm the Ripper)] của ta cũng không thể chém đứt được... Rõ ràng đã chém ra cả vách đá này..."
Salvatore Doni vất vả đứng dậy, sau đó than thở.
"Ngươi cũng đã có thể tự hào. Dù võ nghệ của ngươi không ra đâu vào đâu, nhưng chỉ riêng tính về kiếm thuật, ngươi đã đạt đến độ cao gần với bản giáo chủ."
"Thật là kiêu ngạo a."
Thanh niên tóc vàng khó chịu nhíu mày.
Hắn là một kẻ cuồng chiến đấu, nhưng cũng là một người vô cùng đơn giản. Chỉ cần có thể cho hắn chiến đấu, có thể cho hắn tiếp tục tiến xa trên còn đường của [kiếm đạo], hắn mới không quan tâm là gặp phải khó khăn gì.
Khó khăn? Lấy kiếm chém là được!
Nhưng lần này vị Võ Hiệp Vương trước mặt rõ ràng không phải là đối tượng mà hắn có thể chém.
Số lượng quyền năng nhiều hơn hắn, võ thuật đỉnh cao được tôi luyện không biết bao nhiêu năm, kiếm kỹ thậm chí còn hơi hơi vượt qua chính hắn.
'Nhưng... như vậy mới là ta mong muốn!!'
Dòng máu chiến đấu của Thí Thần Giả đang sục sôi. Kiếm chi Vương liếm liếm lưỡi, thần sắc phấn khởi chuẩn bị tái chiến hiệp hai.
'Gần đến thời gian rồi.'
Mà đối diện hắn, Luo Hao cũng chuẩn bị kết thúc trận chiến này.
Bỗng nhiên, tiếng điện thoại trong túi quần của thanh niên tóc vàng vang lên.
Salvatore Doni lúng túng nhìn Luo Hao, sau đó ra hiệu tạm dừng, vui vẻ hỏi nữ giáo chủ:
"Ha ha, thật xin lỗi. Võ Hiệp Vương, ta có thể nghe điện thoại được chứ?"
"... Điện thoại?"
Luo Hao khó hiểu nhìn thanh niên tóc vàng. Nàng vẫn luôn sống ẩn cư trên đỉnh núi Đại Hán Dương, nếu cần truyền thông tin gì thì có thể trực tiếp sử dụng thuật thức, nên nữ giáo chủ hoàn toàn không biết về những phát minh mới của thời đại.
Mà một nguyên nhân khác... Yu Yan biết rằng vị nữ giáo chủ của mình rất căm ghét công nghệ, nếu để nàng vô tình tìm thấy cái gì đó trên Internet mà nàng không ưa thì có trời mới biết vị Ma Vương này sẽ làm ra điều gì.
Ít nhất thì Yu Yan có thể chắc chắn là nếu Luo Hao nhìn thấy trên mạng có bất kỳ tấm hình nào của mình, nàng sẽ yêu cầu tất cả các máy tính trên thế giới đều bị phá hủy, và tất cả những ai đã từng xem tấm hình đó đều bị móc mắt.
"Xin chào, ta nghe? Andre! Bằng hữu của ta!... Không, ta đang chiến đấu với Võ Hiệp Vương... Không, ta sắp thua, gan cùng thận đã bị đánh nát.... Hử? Ừ hứ? Ta hiểu. Bái bai ~"
Trong ánh mắt khó hiểu của Luo Hao, Salvatore Doni thậm chí còn không dập điện thoại, cởi mở cười nói:
"Võ Hiệp Vương, ta nghe bằng hữu ta nói rằng ngài muốn triệu hồi phu quân của mình, đúng không? Đáng tiếc là ta sẽ phải dùng [Cánh Tay Bạc Xé Rách] để phá hủy tế đàn..."
Hắn chỉ chỉ tay về ngọn đồi ở cuối tầm mắt. Ở nơi đó, một ma thuật trận phức tạp đã được hình thành trên không trung, đang chầm chậm xoay tròn.
"Tên rác rưởi ngu xuẩn! Ai bảo ngươi nói cho Võ Hiệp V-"
Chiếc điện thoại bị đánh nát thành bụi.
Trong nháy mắt, Luo Hao trực tiếp dùng quyền năng triệu hồi hình chiếu của hai vị Kim Cương Lực Sĩ, sau đó bắt đầu tấn công.
...
Sau khi xoay người né tránh nhát chém của Salvatore Doni, để lưỡi kiếm cắt ra một vết cắt dài vài cây số, nắm đấm của Luo Hao đấm thẳng vào lồng ngực của Kiếm chi Vương.
Nàng cảm nhận được trái tim của hắn bị đánh nát vụn.
"Khục! Khục!... Là ta thua."
Nói xong lời này, thanh niên tóc vàng vẫn giữ nguyên nụ cười trên gương mặt, ngã thẳng xuống đất không động đậy nữa.
Mà nữ giáo chủ cũng bị thương.
Cánh tay trắng noãn của nàng có vết cắt sâu đến tận xương, tay áo Haori bị xé rách, phần bụng cũng bị cắt mở một đoạn, máu tươi đang ồ ồ chảy ra.
"Khốn kiếp!..."
Trong miệng hiếm hoi phát ra lời tức giận, nhưng Luo Hao phải công nhận rằng nàng đã coi thường tên đồng loại này.
"Là do quá nhiều năm không xuống núi, cái nhìn quá phiến diện sao... Sau khi phu quân trở về, ta cần phải cùng hắn đi ra ngoài một lần."
Nàng chưa bao giờ là một người cố chấp. Luo Hao là một Ma Vương, cũng là một người cực độ bản thân và kiêu ngạo, nhưng đồng thời nàng vẫn luôn có tấm lòng cầu tiến không ngừng.
Nếu không thì ngày đó Masamune cũng không thể dễ dàng lấy lý do "trao đổi kiến thức ma thuật" để làm bạn với nữ giáo chủ.
"... Vẫn chưa chết? [Thân thể thép] thật là bá đạo."
Luo Hao có thể cảm nhận được rằng mạch đập của Kiếm chi Vương đã hoàn toàn ngừng lại, nhưng sinh mệnh trong thân thể của hắn vẫn còn.
Thậm chí sinh mệnh lực của Thí Thần Giả vẫn đang không ngừng tái tạo các nội tạng đã bị nàng đánh nát, có lẽ vài ngày nữa Salvatore Doni sẽ lại đứng dậy nhảy nhót như thường.
Một lần nữa phải nhắc lại... Thí Thần Giả không thể tính là người.
Nữ giáo chủ dùng phương thuật để triệu hồi ra một sợi dây buộc vào đầu của thanh niên tóc vàng, sau đó kéo hắn đi về phía của tế đàn. Các vết thương trên người nàng không thể dùng ma thuật để xử lý, nên đành phải tạm thời chờ để tự lành.
'Giá mà có phu quân ở đây... Hắn có thể sử dụng quyền năng [ma thuật] để chữa thương.'
Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, nữ giáo chủ thất thần.
Mà đây cũng là cơ hội mà Hoàng Tử Đen đang chờ đợi.
"Gió hát lời hát mê hoặc, đêm nuốt trọn ánh sáng, tất cả lữ khách đang bơ vơ trong cuộc hành trình đầy hiểm nguy, kèm theo nỗi buồn nặng nề, hãy từ bỏ mọi hy vọng!"
"Những ai bước qua bia mộ của ta, những ai bước trên cái bóng của ta, ta biết từng người trong các ngươi!"
Địa hình vốn đã bị cắt chém biến hình xung quanh Luo Hao đột nhiên dâng lên, lớp tường bốn phía bao phủ bầu trời, tạo thành một mê cung không lối thoát để giam giữ nữ giáo chủ.
Ánh sáng mặt trời bị che khuất, thay thế bởi ánh đuốc bập bùng từ các bức tường gạch vừa xuất hiện.
Mê cung trong lòng đất được kiến tạo hoàn thành.
Từ bốn phương tám hướng, giọng nói mờ mịt không rõ từ đâu của Hoàng Tử Đen vang lên:
"Luo Hao giáo chủ! Mời giáo chủ chiêm ngưỡng quyền năng [Mê Cung] mà ta đoạt được sau khi chinh phạt Dị Thần Minotaur, đây chính là mê cung dưới lòng đất đã được xây dựng để giam giữ vua Minos sau khi hắn bị các vị Thần trừng phạt biến thành Minotaur!"
Bước chân của Luo Hao dừng lại.
Mà ở trung tâm của mê cung sâu trong lòng đất, Hoàng Tử Đen Alec nở nụ cười đắc thắng.
Hắn thực ra đã đến đây được gần mười phút, nhưng hắn quyết định không tham gia trận chiến giữa Kiếm chi Vương và Võ Hiệp Vương.
Để có thể phát động được quyền năng [Mê Cung] của mình, hắn cần phải nắm được địa hình của khu vực xung quanh như lòng bàn tay. Đó là điều kiện mà quyền năng này yêu cầu.
Ngoài ra, [Mê Cung] chỉ có thể phát động một tháng một lần, nhưng độ phức tạp của nó đủ để khiến tất cả các Thí Thần Giả cùng Dị Thần bị lạc trong đó.
Nữ giáo chủ không hề hốt hoảng, cũng không hề tức giận.
Lòng của nàng từ lâu đã yên tĩnh giống như mặt hồ, có lẽ đã khó mà có gì có thể lại khiến cho lòng nàng gợn sóng. Đương nhiên, ai đó thì không tính vào đây.
"[Hoàng Tử Đen], đúng không?"
"Không ngờ danh tiếng của ta lại có thể được [Võ Hiệp Vương] biết đến, ta vô cùng vinh hạnh." Alexander Gascoigne cảm thấy thực sự ngạc nhiên.
Không giống như vị đồng loại kiếm sĩ không có đầu óc, hắn luôn là một người thu thập đủ tình báo của tất cả các kẻ địch tiềm năng.
Vì vậy, hắn biết rằng vị [Võ Hiệp Vương] này có mắt cao hơn trời, thậm chí thái độ của nàng đối với các vị Thí Thần Giả khác cũng hoàn toàn là coi thường, cho rằng bọn hắn không xứng để làm đồng loại của nàng.
Có lẽ ngoại trừ Hầu Tước Voban, bây giờ cũng chỉ có thêm Kiếm chi Vương là đủ để Võ Hiệp Vương nhớ tên... Vì đã có thể làm nàng bị thương.
Nhưng Alexander Gascoigne biết rõ hắn chưa bao giờ gặp vị nữ giáo chủ này, tại sao nàng lại có nhận ra hắn?
Còn có.... John Pluto Smith vẫn không thấy đâu.
Hoàng Tử Đen nhìn vào mô hình mê cung nhỏ trong bàn tay. Ở trong đó, hắn có thể nhìn rõ được từng lối đi, từng khúc cua cạm bẫy của mê cung, cũng như có thể cảm nhận được rõ ràng vị trí của kẻ địch.
Nếu như Dị Thần hoặc Thí Thần Giả lạc vào trong này, đây sẽ là sân nhà tuyệt đối của hắn. Nếu như có ma thuật sư hoặc người thường lạc vào trong này, bọn hắn sẽ vĩnh viễn không bao giờ tìm được lối ra, trừ khi được chính Hoàng Tử Đen thả ra.
Đó chính là sức mạnh của Mê Cung đã từng giam giữ Minotaur.
"Tiểu bối hèn nhát." Giọng nói của nữ giáo chủ vẫn bình thản. "Ngươi nghĩ rằng trốn chui lủi trong trung tâm của mê cung là sẽ có thể giữ ta lại?"
"Ta đương nhiên là chưa bao giờ dám coi thường [Võ Hiệp Vương] ngài... Chỉ là muốn mời ngài ở lại trong [Mê Cung] một vài ngày thôi."
Luo Hao nghe vậy liền cúi đầu suy nghĩ.
Qua lời nói của [Kiếm chi Vương], nàng biết rằng kế hoạch của mình đã bị đoán ra.
Mà nàng cũng hiểu rằng các đồng loại khác sẽ không để cho nàng triệu hồi phu quân của mình, vì e ngại sự xuất hiện của hắn sẽ dẫn đến [đại kết giới] đổ vỡ.
Seishuuin Naoki cùng Yu Yan bị nàng cử đi đối phó với John Pluto Smith để kéo dài thời gian.
Các Vu Nữ đang thực hiện nghi thức.
Thời gian để thực hiện [hiến tế] chỉ còn lại vài phút...
Ngón tay trái của nàng chạm vào chiếc nhẫn trắng trên tay phải, rồi lại vân vê chiếc trâm cài tóc hình hoa sen trên đầu.
Vậy thì chỉ có thể dựa vào chính nàng.
Cầm trong tay thanh kiếm muốn làm hiệp khách, nhưng tim lại là lạnh
Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư