• 417

Chương 54: Nước mắt của bà lão.


Sau khi chọn học kỹ năng bị động Minh Mẫn (C cấp), Minh Tú liền cầm một tinh bàn có hình tròn màu đen, phía trên có tổng cộng 999 ngôi sao màu bạc xoay quanh một con rồng ánh kim, đôi mắt của nó được gắn thêm bảo thạch màu đỏ, nhìn rất có giá trị kinh tế.
- Chìa khóa Chúng Thần Ngục Giam (Không cấp bậc): Vật phẩm tiêu hao, Vật phẩm sẽ tự động kích hoạt khi nhận được đầy đủ năng lượng bản nguyên. Sau khi kích hoạt ký chủ sẽ được vào Phó bản Chúng Thần Ngục Giam trong hai mươi bốn thời thần.
Số lượng sử dụng: 10/10.
Năng lượng kích hoạt: 0/100 Ngũ hành bản nguyên.
- Cái đậu xanh. Thì ra đây là công dụng của Ngũ hành bản nguyên. Vậy ta phải đợi 100 ngày nữa mới sử dụng được nó, mà còn là tiêu hao phẩm. Và nó chỉ là được vào chứ không phải được sử dụng Chúng Thần Ngục Giam, hố cha quá rồi.
Minh Tú bực mình lầm bầm nói, hi vọng bao nhiêu, tưởng tượng bao nhiêu, thì hắn càng thất vọng bấy nhiêu. Kỹ năng 2 của Ngũ Sắc Kim Ti, cung cấp cho hắn một ngày một Ngũ hành bản nguyên, tính ra 100 ngày hắn mới được sử dụng, nếu Ngũ Sắc Kim Ti tiến hóa lên cấp cao hơn có lẽ thời gian sẽ được giảm bớt. Nhưng mà chỉ được vào, không phải là được sử dụng, không lẽ hắn dùng nó để trốn, nhưng mà bên trong đó cũng không an toàn, hắn không biết ngoài trừ Hồ Thần thoát ra, còn có ai thoát nữa hay không.
- Quá nhức trứng rồi.
Đang đâu khổ thầm nghĩ, thì Minh Tú chợt nghe âm thất thanh của một người đàn ông trong nhóm năm người.
- Mau rút! Mau rút! Chúng đến quá đông rồi.
Dựa vào kỹ năng khiêu khích, thanh niên cầm khiên nhẹ với tư cách khiên thịt hấp dẫn những xác sống công kích, tuy gặt hái rất nhiều đầu xác sống, nhưng bốn người này căn bản không cách nào chiến đấu quá lâu, chỉ việc vung đao lên chém xuống một lượng lớn xác sống cũng làm bọn họ đuối sức, dù cho bọn họ đã được cường hóa.
Bốn người chém giết hơn hai trăm hai mươi đầu xác sống thì nhanh chóng rút ra khỏi nơi này, nhưng họ đã bị bao vây gần như không còn kẽ hở làm sao mà chạy, Minh Tú nằm đó suy nghĩ vẫn không tìm được đáp án. Nhưng cuối cùng bọn họ cũng đã nhanh chóng cho Minh Tú biết họ sẽ dùng cách gì, nhưng cái cách này khiến cho Minh Tú tức giận đến sôi máu, hai tay siết chặc lại thành nắm đấm mặt cho móng tay có đâm vào thịt mình, hắn cũng không có cảm giác đau.
Một người trung niên trong nhóm năm người mở cửa xe của một chiếc xe hơi gần đó, đi ra là năm người già tuổi hơn năm mươi, họ run rẩy sợ sệt nhìn xung quanh, thấy từng đàn từng đàn xác sống đang lao tới họ hoảng sợ lùi một bước.
- Bọn chúng mày, muốn sống thì mau chạy đi, nếu không chạy tao chém chết mẹ chúng mày.
Người trung niên thấy nhưng người già vẫn đứng đó, không tiến lên mà còn lùi xuống, hắn tức giận mắng liền đá một cước vào một người gần đó té xuống đất, đưa thanh mã tấu lên cổ người đó.
Những người khác sợ hãi la lên, tay chân run run vẫn không dám chạy.
- Các ngươi nên nhớ, cháu của các người đang được bọn ta trông nom, nếu muốn bọn nó sống tốt thì nên cống hiến sức lực một chút.
Hắn vừa dứt lời, một bà lão, tay chân rung rung liền hoảng sợ chạy về đám xác sống, la lên hấp dẫn bọn chúng.
- Ê!!! Ê!!! Tao đang ở đây!!! Ê!!! Ê!!! Tao đang ở đây!!!
Bà vừa la, vừa chạy, bà dùng hết sức bình sinh mà la, nước mắt của bà chảy xuống, bà nhớ cháu gái của mình mình, bà rất lo cho nó, bà muốn dùng một chút sức lực của mình, dùng tiếng thét của mình, cầu mong ông trời cho cháu mình một tia hi vọng sống.
Những người già thấy thế cũng liền chạy theo hướng khác la lên, người đàn ông bị người trung niên đạp té cũng cố gắng bò lên chạy theo.
- Bà ơi, cháu đói! Cháu muốn ăn bánh! Cháu muốn ăn gà chiên!
- Con ráng đợi tới trời sáng, bà sẽ đi mua cho con ăn, để bà hát cho nghe nha.
Bà lão ôm ôm cháu gái mình vào lòng, họ đang ngồi trên bậc thềm của một quán ăn, hai bà cháu không nhà, cũng chỉ có thể ôm nhau ngủ trong đêm giá lạnh. Trong những năm đại dịch hai bà cháu đều sống nương tựa vào nhau, nhưng bây giờ họ không tiền không nơi ở, đã hai ngày bà lão không có gì ăn, đứa bé gái thì chỉ ăn được một ít cơm trộn.
- Bà, bà đợi sau này cháu đi học, cháu lớn lên, cháu làm cô giáo rồi có tiền sẽ mua gà cho bà ăn bánh nha. Đứa bé gái đôi mắt liêm diêm bất cứ lúc nào cũng có thể nhưng vẫn ngây thơ cố gắng nói lên cho bà biết mong ước của mình.
Bà lão hiền từ đưa tay xoa lên đầu cháu mình, vừa cười vừa hát bài ầu ơ, ru cho bé ngủ.
Tốc độ của bà lão quá chậm, chưa đầy một phút bà liền bị từng con từng con xác sống đè xuống cắn xé. Trong sinh mệnh cuối cùng bà nhớ tới cháu gái của mình, nhớ đến đêm vắng đó trước khi mạt thế bắt đầu. Vành mắt của bà đỏ hồng, nước mắt lã chã chảy xuống, trong lòng lấy của bà từ từ rơi ra một tấm giấy bên trong là một cô giáo đang trên bục giảng với hình thù đơn giản, nhưng nó lại được tô màu bằng máu của bà lão đang chảy ra.
- Anh! Có cần phải làm như vậy không? Thấy cảnh từng người già bị xác sống đè xuống, cậu thanh niên cầm khiên sắc mặt khó coi, liền nói.
- Bọn người già này không có sức lao động không thể nào tồn tại trong thế giới mạt thế này, nuôi bọn chúng chỉ được tốn cơm tốn gạo. Bọn chúng góp một chút sức lực ít ỏi của mình cho chúng ta mạnh lên, chúng ta mạnh thì bảo hộ người thân của họ. Họ cũng không bị thiệt gì.
Người trung niên mặt sẹo mặt không một chút cảm xúc nào, lạnh nhạt nói.
- Mau lên xe đại ca!!! Một người khác khởi động xe liền thúc giục nói.
Người thanh niên mặt mài tái nhợt, cắn răng chạy lên xe, sau đó liền nhắm mắt lại không dám nhìn tiếp cảnh này.
Bị sự hấp dẫn của những người già, cùng máu của họ đã dẫn dụ một số lượng lớn xác sống đi tới bọn họ. Năm người còn lại liền nhấn ga, lái xe chạy theo hướng khác nơi có số lượng ít xác sống, họ nhanh chóng rút lui.
- Thế giới biến dị không lâu, nhân tâm, lương tâm mất đi nhanh như vậy sao?
Minh Tú hai mắt đỏ hồng, nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ nói. Hắn cũng thật sự bất lực, số lượng xác sống quá lớn, người già lại không chạy nhanh, sức lực cũng không có, họ cũng không được cường hóa. Hắn chỉ có một mình, không biết lái xe hơi, hắn thật sự không cứu được họ, hắn nhìn từng người từng người già run rẩy la hét hấp dẫn xác sống, họ bị đè xuống cắn xe từng mãnh thịt, hắn thật sự bất lực và hắn cũng hận những người kia, lương tâm của họ đã bị chó tha rồi.
Khoảng cách Minh Tú theo dõi bọn năm người cũng khá xa, nên cũng không rõ bọn họ nói gì, nhưng nhìn hành động, hắn đoán là bọn chúng lấy người thân của những người già này để uy hiếp, nếu có cơ hội, hắn sẽ cứu người thân của bọn họ. Và hắn chắc chắn sẽ xử lí hết những tên dơ bẩn này, tuy hắn cũng đã giết người nhưng hắn luôn có điểm mấu chốt nhân tâm của mình, những tên này còn hơn súc sinh.
- Những súc sinh này không đáng sống.
Minh Tú thầm nói liền phát động kỹ năng Tam trọng gia tốc, chạy theo một hướng ít xác sống thoát li khỏi đây, hắn cần nhanh chóng trở về căn cứ, hắn luôn có cảm giác bất an, nhưng không biết là do việc gì.
Trên đường Huỳnh Tấn Phát, quận 7, đang chạy xe máy được một đoạn Minh Tú liền dừng lại, đoạn đường phía trước bị kẹt đầy xác xe và các vật cản, xe không thể tiến lên được nữa. Tuy hắn không biết lái xe hơi, nhưng xe máy là phải biết, mặc dù đã được cường hóa, nhưng giữa dùng xe căng hải và xe máy thì xe máy vấn tiết kiệm được thể lực hơn.
Minh Tú liền bỏ xe lại, cẩn thận tiến về phía trước. Đi được gần nửa đoạn đường gần đến cầu Phú Xuân, khúc đường này lúc trước là một khu dân cư đông đúc gần chợ, thường xuyên xảy ra kẹt xe, nhưng hiện tại nơi đây lại khá vắng vẻ, lộ ra một không khí tiêu điều.
............................
Lúc viết về đoạn bà lão la lên " Ê!!! Ê!!! Tao đang ở đây!!! Ê!!! Ê!!! Tao đang ở đây!!! ". thì trong đầu tác xuất hiện hình ảnh, một bà lão thân thể ốm yếu, bóng hình cô đơn cố gắng vừa chạy vừa la, thu hút bọn xác sống, để cho cháu mình sống xót, mà mắt của ta có hơi ương ướt sắp muốn khóc vậy, cái này tác nói thật, không nói láo đâu. Cảm thấy đau lòng cho nhân sinh lắm.

Nhà tôi ba đời viết truyện... Chỉ sợ những người không đọc truyện của tôi thôi.... Nếu đọc....Tôi cam đoan kén đến đâu cũng khỏi
Yêu Thần Lục
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Tại Mạt Thế Ta Chỉ Muốn Chăn Cừu Mà Sống.