• 5,019

Chương 920: Hắc Vô Diện.



Tao cắn rơm cắn cỏ tao lạy mày, đừng có ăn nữa. Mày ăn nữa thì lấy cái chó gì mà dùng?


Trong một khu rừng sáng sớm sương khói mập mờ khẽ bốc lên mùi tanh máu. Thanh âm của Đình Phong vang lên, chỉ nghe thấy hắn hì hục như lôi đi một thứ gì đó.

Thời gian cứ thế trôi qua, Đình Phong hì hục lôi thứ gì đó ra khỏi rừng sương mù. Bấy giờ mặt trời đã lên tới đỉnh, cuối cùng bên trong khu rừng đầy sương kia cũng có thể thấy được phần nào.

Bên trong khắp nơi thi thể chất thành đống, hầu hết là thi thể của động vật. Cũng có một vài thi thể kì quái mang theo hình dáng con người nhưng bộ lông lại là của động vật.

Điều đáng nói trong cả đống thi thể ấy, đều có một đặc điểm chung là một nửa thân dưới bị thứ gì đó ăn mất, lộ ra dấu vết răng nhọn trên cơ thể.

Hôm nay là đầu tháng mùng một, mèo nếu bắt chuột chỉ ăn nửa thân trên, nửa thân dưới nó để dành cho nửa tháng sau. Không ngờ đến cả sinh vật kì quái này cũng vậy.

Thứ Đình Phong đang giữ lấy chính là Hắc Vô Diện. Con quái vật này sau khi đến đây được lệnh của hắn liền lập tức tàn sát tất cả sinh vật trong khu rừng sương kia. Đến mức không còn sinh vật nào còn sống sót ngoại trừ hắn và Hắc Vô Diện.


Ít ra ngươi cũng phải để cho một con còn sống để nó chạy đi báo tin chứ ? Nhả ra nhả ra, cắn nhầm cái tay của ta rồi.


Đình Phong đạp đạp lên mặt con Hắc Vô Diện đang gặm lấy cái đùi của một con dê, do miệng nó quá to nó gặm trúng cả cẳng tay của Đình Phong.

Hắc Vô Diện cắn trúng tay Đình Phong, khiến hắn chảy máu, nó lập tức phun sạch mọi thứ trong miệng ra với thái độ không hợp tác. Nó chạy đi đến một bãi nước mưa gần đó rồi nhúng cái đầu xuống dưới. Bong bóng nước nổi lên ầm ầm.


Này, mày đang súc miệng đấy hả ? Chê máu của tao à ? Này ăn đi, ăn đi, ăn đi. Sao lại chạy ? Ta không biết tại sao cái thằng kia lại có thể quản được mày. Quá khốn nạn, quá không nghe lời.


Đình Phong thấy con Hắc Vô Diện định đứng lên chạy trốn, hắn liền đạp một phát vào mông Hắc Vô Diện khiến cho nó chúi đầu vào ao nước mưa.

Hắc Vô Diện ngụp lặn như một vận động viên bơi lội, mỗi tội cái ao này quá nông, nó đứng dậy nước chỉ quá được mắt cá chân của nó vài phân. Nó gãi gãi cái đầu bước ra khỏi ao nước, trên cơ thể nó đến một giọt nước cũng không vướng phải. Thật kì lạ.

Đình Phong thấy thế cứ đi đi lại lại quanh nó hiếu kỳ nói:


Ngươi không phải sinh vật của trái đất, rõ ràng là vậy. Tại sao ta thức tỉnh đến giai đoạn thứ ba rồi vẫn không có thông tin gì đáng nói về ngươi ? Ta cảm giác như đến cả kiếp trước của ta cũng không rõ ràng về ngươi. Ê ê ê, đứng lại đó, ngươi còn dám chạy nhảy ăn bậy nữa là ta trả ngươi về với chỗ sản xuất, tin không ?


Đình Phong đang nói thì thấy Hắc Vô Diện lại định chạy đi làm loạn, hắn vội vàng kẹp đầu nó lại quật xuống đất. Con Hắc Vô Diện cứ thế dãy dụa không đành lòng.

Đình Phong lại nghe thấy nó thở dài một tiếng, cũng không cựa quậy nữa, hắn thả nó ra. Nó tìm lấy một cành cây, ngồi xổm xuống đất bắt đầu vẽ vòng tròn, ô vuông, tam giác các thứ. Sau đó lại xóa đi, nó xoa xoa cái đầu trọc lóc của mình rồi lại thở dài.


Kì khôi, sao nó giống như đang tự kỷ vậy ? Bỏ đi, lại đây Hắc Vô Diện.


Đình Phong ngoắc ngoắc Hắc Vô Diện trở lại, nó nghe theo chạy lại bên cạnh Đình Phong nghiêng đầu ra vẻ nghi hoặc. Mặt dù nó không có mặt, nhưng Đình Phong lại thấy nó giống như là đang nhạo báng hắn không cho nó ăn.


Ta với ngươi giao kèo rõ ràng. Là ngươi đi cùng ta trấn áp Yêu Quái, chứ không phải là đi ăn Yêu Quái. Ngươi ăn sạch cả một rừng Yêu Quái rồi, ta còn đang nói chuyện với con Yêu Hồ kia, này … trong miệng ngươi lúc nhúc cái gì trắng trắng đó ? Nhả ra nhanh lên, Yêu hồ còn sống.


Đình Phong banh cái miệng con Hắc Vô Diện ra, hắn thò tay vào trong miệng của Hắc Vô Diện giống như thò tay vào một mảng hư không không có điểm kết. Hắn mò qua mò lại, cuối cùng túm được một cái đuôi mềm mại, thấy thế hắn nắm chặt lôi ra.

Bất quá lại gặp Hắc Vô Diện chống cự, Đình Phong đành phải dùng thời gian làm cho ý thức của nó chậm lại. Hắn mạnh bạo lôi từ trong miệng Đình Phong ra một cái đuôi, kèm theo đó là thêm tám cái đuôi khác dính liền nhau.

Sau một hồi vật vã cuối cùng hắn cũng lôi ra một nữ tử Yêu Hồ chín đuôi, toàn thân đầy là máu. Bị cụt mất một cánh tay, hơi thở đang cực kì yếu ớt.

Thấy Yêu Hồ bất tỉnh, Đình Phong bế nàng ta cách xa Hắc Vô Diện ra một khúc, sau đó dùng thời gian đảo ngược vết thương của Yêu Hồ. Hắn làm đến một nửa thì dừng lại, hắn chạy ra chỗ Hắc Vô Diện, banh cái miệng nó ra lục lọi trong đó được một cánh tay trắng buốt mềm mại đầy vết thương.

Hắn đặt cánh tay đó lên miệng vết thương trên vai của Yêu Hồ, rồi dùng sức mạnh thời gian đảo ngược quá trình bị thương. Bằng mắt thường có thể thấy từng sợi cơ, từng sợi dây thần kinh, dây chằng đến cả mạch máu đang đảo ngược quá trình từ bị đứt nối lại nguyên khít với nhau.

Sau một lúc, Đình Phong thở ra hắt ra một hơi. Hắn lại chạm tay lên trán Yêu Hồ, giữ lại ký ức từng trải qua của nàng ta. Làm xong hết thảy, hắn búng tay một cái, Hắc Vô Diện ở xa xa kia cắn vào hư không một phát.

Chỉ nghe keng lên tiếng kim loại, nó ngơ ngác ôm cái bụng mình nhìn nhìn Đình Phong. Đúng hơn là đang nhìn Yêu Hồ. Nước miếng trên miệng nó chảy xuống ròng ròng, Đình Phong sắc mặt đen lại gằn giọng nói:


Ngươi dám đánh chủ ý đến đây ta trả ngươi về lại vũ trụ của ngươi. Coi như cả ta và Thu Phong đều không cần ngươi.


Nghe Đình Phong nói thế, Hắc Vô Diện giật bắn mình. Nó quay mặt đi chỗ khoác sột soạt lau sạch nước miếng. Xong tìm vài cọng cỏ khô bứt rứt gặm lấy, vừa gặm vừa phiền muộn.

Trông bóng lưng đáng thương của nó, Đình Phong càng nhìn càng tức. Hắn nghĩ đến Thu Phong, quả thật chủ nào tớ nấy. Khốn nạn không thua gì nhau.

Chừng nửa canh giờ sau, hàng lông mi cong dài của Hồ Yêu bắt đầu động đậy. Hồ Yêu từ từ mở mắt ra, khó khăn thích nghi với ánh sáng bất chợt, cảm giác cơ thể nặng nề tạm thời không thể ngồi dậy được.

Bỗng Hồ Yêu nhớ đến viễn cảnh kinh khủng trước khi bản thân bị bất tỉnh, một con quái vật màu đen xuất hiện tàn sát tất cả Yêu Quái, sức mạnh của nó dường như khắc chế yêu lực, khiến cho Yêu Quái đánh vào nó như đánh vào cục bông, chẳng gây ra một chút thương tích nào cả.

Cuối cùng rất nhiều Yêu Quái chết, cả nàng ta cũng liều mạng cuối cùng cũng bị nó nuốt mất. Nơi này chẳng lẽ là thiên đường sao ? Phì … thiên đường cái gì chứ, mị là Hồ Yêu, chỉ có vào Cõi Súc Sinh.

Hồ Yêu nghiêng đầu qua một bên, nhìn thấy thi thể chất thành một đống. Có một kẻ nào đó trông hơi quen mắt đang sắp xếp các bộ thi thể nửa người nửa thú kia lại. Hắn còn chạy đi nhặt mấy cái nội tạng gom lại một đống rồi bắt đầu lẩm nhẩm coi cái này của ai, cái kia của ai.

Hồ Yêu thấy thế khẽ rùng mình, nàng ta nghĩ kẻ đó chắc là người quản lý của Cõi Súc Sinh. Hắn đang sắp xếp lại xác chết sao ? Không đúng … mấy cái xác kia sao lại trông quen quen … chỉ có nửa thân dưới nhưng lại hết sức quen thuộc.

Bọn họ chẳng phải là Yêu Quái cùng ở chung rừng sương với mình sao ? Xa xa kia có sương mù ít ỏi, đúng rồi … đó là rừng sương. Mình chưa chết ? Hắn là tên ma đầu đã thả con quái vật kia ra để giết mình.

Hồ Yêu run lên lẩy bẩy, cố gắng gượng bò dậy, cái mông chổng lên trời, chín cái đuôi cụp xuống sát đất cố gắng bò ra khỏi chỗ này bằng cách yên tĩnh hết nhất có thể.

Vì quá mải để ý phía sau, nàng ta cứ ngỡ ở trước là một gốc cây nên đành vòng qua. Vừa vòng qua gốc cây đó lại gặp thêm một gốc cây khác chắn trước mặt, cứ thế mà bò đến lúc này Hồ Yêu mới nhận ra mình đang bò về phía gã ác ma kia.

Hồ Yêu giật bắn mình, cái chuyện quỷ dị gì thế này ? Nàng lập tức quay đầu đổi hướng khác thì lại đập đầu trúng ngay gốc cây đen thui trước mặt.

Hồ Yêu bực dọc ngẩng đầu lên nhìn, vừa nhìn thấy thứ mà nàng tưởng là gốc cây. Chỉ nghe á lên một tiếng, Hồ Yêu lại lăn ra bất tỉnh.

Đình Phong nghe thấy tiếng động quay phắt đầu lại, vừa kịp lúc hắn thấy Hắc Vô Diện há cái mồm to tổ bố của nó ra định nuốt lấy Hồ Yêu.

Không chần chờ thêm một phút giây nào, Đình Phong tung người sút một phát vào mặt nó. Hắc Vô Diện nghe thấy tiếng động quay đầu sang, vô tình Đình Phong đá hụt chui tọt vào trong miệng của Hắc Vô Diện.


Này !!!!!!


Hắn chỉ kịp la lên một tiếng, Hắc Vô Diện đã ngậm miệng lại. Nó gãi gãi cái đầu ngó qua ngó lại, sau đó nó lại lật tung mất cái xác lên như đang tìm kiếm cái gì đó. Tìm không thấy, nó đi vòng vòng quanh khu rừng, ngó lên mấy ngọn cây, ngó sau mấy hốc đá, vẫn không thấy thứ nó cần tìm.

Hiển nhiên nó đang tìm Đình Phong rồi, Đình Phong rõ ràng vừa gọi nó đây cơ mà sao lại không thấy nữa ?

Hắc Vô Diện quay về chỗ Hồ Yêu, bực bội ngồi xuống nghiêng đầu qua một bên. Nó dùng ngón tay chọt chọt vào má của Hồ Yêu, há miệng ra muốn ăn nhưng nhớ tới cái gì đó lại không ăn nữa. Thay vào đó nó cứ ngồi gãi đầu, trong lòng như thể đang bứt rứt lương tâm.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Tam Giới Lục Cõi Ký.