Chương 33
-
Tất Cả Các Dòng Sông Đều Chảy
- Nancy Cato
- 2178 chữ
- 2020-05-09 03:06:44
Số từ: 2163
Dịch giả: Trương Võ Anh Giang, Anh Trần
Biên tập: Bach Ly Bang
Khi cuộc chiến tranh Nam Phi nổ ra, nó chỉ là một cái gì đó trên báo, như một trận động đất ở Nhật hay một cuộc nổi dậy ở Boolivia; Đối với số thanh niên ham vui đang hưởng những ngày cuối tuần với Delie, điều đó không đáng quan tâm nhất.
Cô chơi quần vợt, đi picnic, đi tàu ra các vùng quanh, đi nhảy và dự các tiệc trà.
Những lúc cô vui thích nhất là lúc ở một mình hoặc lúc cô vẽ; tuy vậy cô thích bạn bè và có thể bốc lên vui nhộn như mọi người trẻ khác. Cô lao vào những cuộc picnic, những buổi khiêu vũ hết sức thích thú không cần nghĩ ngợi gì cho tới lúc bỗng nhiên tình trạng đó chợt rời khỏi người cô. Cô thường ngồi riêng nhìn những hình bóng xoay quanh trên sàn nhảy trở thành hư ảo như những hình nhân trong các vở múa rối, trong khi một nỗi buồn khủng khiếp sâu thẳm rơi xuống trên người cô, không mục đích. Hoặc cô lẻn ra xa một cuộc picnic ồn ào để đến đứng ở bờ sông với dòng nước đang lướt chảy không ngừng làm cô mênh mang và vẫn cảm thấy phù hợp với một cái gì xao động không dứt trong thâm tâm cô.
Những màu sắc tinh tế của nền trời chiếu vào mặt nước phẳng lặng. Chính hình dáng của những thân cây tăm tối mềm mại phản chiếu đường chân trời làm lòng cô tràn đầy một cảm xúc không tả được. Delie muốn trải rộng thân ra khắp thế giới hữu hình; cô là dòng sông, là dòng nước chảy không ngưng nghỉ, là bầu trời mềm mại, không giới hạn.
Chính con sông hơn bất cứ người nào, đã gắn cô vào Echuca, con sông xa xưa trong truyền thuyết về các người da đen đã đến đây từ các vùng cao sau bà Eva và con rắn thần của bà, và ngoằn ngoèo chảy qua một nửa lục địa để rồi chấm dứt ở một vùng bờ biển xa xôi.
Không một người nào trong thị trấn có thể làm cô thổ lộ tâm sự và nói rõ những ý nghĩ trong thâm tâm của cô.
o O o
Một tối nọ, có tiếng gõ cửa khi Delie đang ngồi trong phòng nghiên cứu một bức vẽ. Đó là bà chủ nhà với một nụ cười có vẻ không vui lắm, đến báo cho cô có một người khách- Một thanh niên.
Delie rất ngạc nhiên và cô chạy xuống lầu. Kenvin đang bồn chồn chờ ngay ở khung cửa trước. Con ngươi của mắt anh như nở ra đến nỗi trông thật đen, còn đôi má như má thiếu nữ của anh đỏ hồng.
- Delie! Em có thể đi dạo một lúc không?
- Đi dạo à? Nhưng em hơi mệt, anh Kenvin. Và em còn phải làm việc với mấy bức phác họa.
- Để đấy. Khoác áo vào, đi với anh.
Cô đắn đo một lúc, cảm thấy bà chủ nhà đang chằm chằm nhìn không tán thành phía sau. Nhưng vẻ bồn chồn của Kenvin lan sang cô; sự mệt mỏi của cô liền biến đi.
- Anh ra ngoài chờ em, - Cô vừa nói ngắn gọn, vừa chạy nhanh lên lầu với lấy một chiếc áo khoác dài khoác lên người và đội lên đầu một chiếc mũ.
Kenvin cặp tay cô trong cánh tay nóng hổi và căng thẳng của anh. Anh ta khỏe mạnh, không cao lắm; hai người đi bộ bên nhau trông thật nhịp nhàng. Họ đi bộ trên phố High đến cuối đường, rẽ về phía công viên. Cô đứng sững quay trở lại.
- Không đến đó đâu anh!
- Vậy thì đi đâu? Anh muốn từ biệt em một cách đàng hoàng. Em có biết tại sao anh mời em ra ngoài không? Chẳng bao lâu nữa, chúng ta sẽ chia tay nhau, ngày kia thôi. Anh mang cho em bức ảnh của anh. Anh ta đưa miếng giấy cứng và trong ánh sáng mờ mờ của ngọn đèn đường, cô thấy gương mặt tươi trẻ của anh ta nhìn cô một cách tin tưởng, cái nón nhà binh lệch sang bên. Cô nhét ảnh vào tay áo.
- Mình trở về đường kia dọc theo con sông. Anh ta lầu bầu:
- Về phía cầu à? Được, nhưng phải nhanh lên. Anh muốn đi xa chỗ có người để có thể hôn em.
Cô siết nhẹ cánh tay Kenvin. Sự xúc động của anh ta khiến cô liều lĩnh. Nếu có ai bắt gặp cô đi bộ một mình với một thanh niên trong các đường phố tăm tối, về các bụi cây vắng bên bờ sông thì thế nào? Dù sao, cô đâu có tiếng tăm gì mà sợ mất.
Dòng sông trôi một cách lặng lẽ, chậm chạp. Kenvin cầm tay cô đi trước cho đến khi cả hai đi khá xa khỏi thị trấn và qua dưới những trụ cầu to bằng xi măng, rồi anh ta dẫn cô lui cách bờ một ít, cởi áo ngoài và trải lên những cành cây nhún nhảy, đặt cô xuống nhẹ nhàng trên đó. Anh ta quỳ trước mặt cô, nhìn đăm đăm vào gương mặt mờ nhạt của cô qua ánh sáng các ngôi sao phàn chiếu từ nước và trời.
Cô phản đối:
- Anh sẽ bị lạnh mất.
- Không, anh đang như thiêu đốt. Đưa bàn tay nhỏ của em cho anh. Cô cảm thấy muốn cười to:
- Tay em không nhỏ, tay em to, vụng về.
Anh ta cầm hai bàn tay cô áp vào chiếc áo sơ-mi mỏng để cô cảm nhận tiếng đập mạnh của con tim mình.
- Anh muốn làm sao cho tim em cũng đập như vậy.
- Có thể được đấy!
Ồ, tại sao cô lại nói những điều ngu ngốc, vô nghĩa, điệu bộ như vậy? Trái tim của cô đã chết và đã được chôn trong mồ của Adam rồi mà.
- Được hở?...Được hở em?- Anh ta thầm thì, hơi thở anh ta nóng bỏng bên tai cô.
Cô ngoảnh đầu đi, nhưng môi anh ta nhẹ nhàng tìm kiếm môi cô...Cái miệng trẻ trung, mềm mại của Kenvin như gắn chặt vào miệng cô, cô thở dài, thích thú, mơ màng; tuy vậy, mạch đập của cô vẫn bình thường. Như trong giấc mơ, cô cảm thấy đôi bàn tay anh tham hiểm tấm thân mềm mại và ấm áp của cô. Dường như chưa bao giờ cô tự thấy mình đẹp như vây giờ. Tựa hồ như trước kia cô chưa bao giờ biết mình có thân thể đẹp. Nó chỉ được khám phá dưới những ngón tay tìm tòi một cách tinh tế của anh ta. Cuối cùng, cô xô anh ta ra, ngồi dậy, chiếc khăn choàng rơi xuống quanh đôi vai cô, mối buộc tóc xổ ra. - Delie! Anh yêu em. Cô cảm động vì nghe tiếng nói run run của anh ta nhưng cô xích ra xa anh ta. - Nhưng em không yêu anh, Kenvin. - Em phải yêu anh, em phải yêu anh, chỉ một phút thôi! Tại sao em đến đây?
- Em buồn vì anh sắp đi xa, và anh muốn từ biệt em. Bây giờ thì em phải về, bằng không em sẽ bị khóa cửa bỏ bên ngoài.
- Em không để cho anh từ biệt em một cách đàng hoàng - anh ta hờn dỗi úp mặt vào hai cánh tay.
Cô cảm động vì cử chỉ trẻ con của anh ta, và trong ánh sáng lờ mờ, hình dáng của đầu anh ta và mái tóc dày của anh ta giống như mái tóc của Adam. Cô nhớ rõ lại đêm trăng ấy khi cô từ chối không chịu theo ý Adam và đã đẩy Adam đi vào cái chết.
Và anh chàng trẻ con này, chắc cũng có thể đang đi vào chỗ chết. Cô chìa một bàn tay và vỗ vỗ mớ tóc đen dày của anh ta. Anh ta nắm lấy và hôn những ngón tay, lòng bàn tay, cườm tay cô. Anh ta lại kéo cô nằm xuống bên anh ta, lần này cô không chống cự.
Cả hai đều rất trẻ, đều không có kinh nghiệm; nhưng cô có đủ kiến thức để biết rằng thực sự chưa có gì nhiều xảy ra và cô không cần phải lo cho mình số phận của Minna. Hai người trở về, hầu như lặng lẽ, cánh tay anh sát vào thân cô, thân thể hai người như hòa nhập cùng đi theo con đường lặng lẽ.
Tới cửa, anh ta hôn cô thật lâu. Anh ta thì thầm:
- Em cho anh vào với. Em hãy cho anh ở với em suốt đêm nay.
Cô lắc đầu một cách kiên quyết. Cô bắt đầu thấy ngạc nhiên với chính mình. Tất cả đều không quan trọng, hầu như đã xảy ra với ai khác.
- Không thể được, anh Kenvin. Không được đâu. Nhưng khi lên giường nằm, cô cảm thấy nóng và như tan chảy, tựa hồ như cái khiêng rắn chắc bằng kim loại quanh tim cô mềm đi, tan chảy ra.
Có phải cô thực sự yêu bất cứ ai nữa không? Cô sẽ viết cho Kenvin những bức thư dài gởi ra mặt trận, cô sẽ đan cho anh ta đôi vớ kaki và gởi sách cho anh ta; cô sẽ là một người em đối với Kenvin, nhưng chỉ thế thôi.
o O o
Trước khi dòng sông hẹp vào mùa hè ngưng mọi thông thương, Delie nhận được một bức thư gửi từ Bourke, ở miền viễn tây của New South Wales. Delie cảm thấy một sự bồn chồn không giải thích được, cô vội vã xé bìa làm rách lá thư, thấy một chữ ký cứng nhắc của một người không quen cầm viết. Như cô chờ đợi: Brenton Edwards. Anh ta viết với nét chữ cẩu thả, trẻ con. Cô lật lật trang thư, đọc lại từ đầu.
" Cô Gordon thân mến. Tôi gửi thư này qua tay một anh bạn, vì tôi không tin bưu điện nhưng tôi tin rằng thuyền trưởng chiếc Kelpie sẽ đến Echuca. Tôi rất tiếc phải báo cho cô một tin xấu.
Đó là chuyện bác Tom đáng thương. Bác đang kiểm tra máy vì Charles không khỏe lắm, lúc bác bước qua trục chèo ống quần của bác bị vướng. Chân bác bị nghiến đứt trước khi mọi người kịp hành động. Chúng tôi chở bác tới Bourke, nhưng bác chết trước khi tới bệnh viện. Đấy, bác luôn luôn sợ chết ở Nhà Dưỡng Lão, nơi mọi người không cho uống rượu và chửi thề. Dù sao bây giờ bác khỏi vào đó nữa." Cô ta nhảy mấy dòng và đọc tiếp: " Như thế, bây giờ cô là chủ của chiếc tàu". Dường như bác Tom lúc nào cũng muốn nhường chiếc Philadelphia cho cô, và bác cũng đã đủ sáng suốt để ký cách đây rất lâu nhượng cho cô phần hùn của bác. Brenton Edwards lên làm thuyền trưởng vì anh ta có giấy của bác. Năm nay, có thể tàu sẽ dỡ hàng ở Swan Hill.
Trước khi hiểu đúng nghĩa lời lẽ của bức thư, Delie cũng ghi nhận một hai chỗ sai chính tả, một sự lỏng lẻo về ngữ pháp. Nhưng đây là một bức thư tốt, tỏ bày nhiều tình cảm hơn cô chờ đợi ở anh.
Ý nghĩa của bức thư tràn ngập cô. Chiếc Philadelphia là của cô. Và bác Tom- Bác Tom thân thương, tử tế, cục mịch, rộng rãi- không còn nữa.
Cô ngồi lặng trong phòng làm việc bé nhỏ và cô cảm thấy một giọt nước mắt chậm rãi, nóng hổi rơi xuống bàn tay đang cầm bức thư. Bác Tom thân thiết, bác đã thoát được biển, rồi lại chết như thế. Cô sờ soạng tìm mùi-xoa.
Hôm sau ông Charles đến thăm cô, cô đứng bật dậy, nóng lòng muốn nói với ông cái tin quan trọng mới nhận được là tiền vốn năm mươi bảng mà ông luôn nghi ngại đã được hoàn lại gấp mười.
Ông yêu cầu cô về trang trại và lưu lại đó đến khi mọi việc xong xuôi. Bà Hester muốn gặp cô, tỏ ra rất muốn làm lành trước khi quá muộn. Và bây giờ bà cần được chăm sóc hai mươi bốn giờ một ngày, một người nuôi bệnh không thể kham nổi.
Khi người dượng ra về, cô xin ông Hamilton cho cô nghỉ dài hạn. Ông này nói một cách khô khan:
- Được, được! Cô hãy trở lại càng sớm càng tốt.