• 1,830

Chương 134: CHẶN ĐỨNG KIẾP ĐÀO HOA


Cô hướng ánh mắt về phía trước, đầu tiên là sững sờ, sau đó lập tức hỏi Trình Tần:
Này, cậu vẫn gọi thêm xiên nướng à?



Gọi8 chứ.
Trình Tần hào sảng:
Đôi cẩu nam nữ đó vẫn còn chưa quay về, bà cô đây vừa ăn vừa đợi.

Thịnh Đường vỗ vai anh ấy:
Có thể ăn hết hay không không phải là chuyện anh cần lo lắng. Cùng lắm thì anh kéo luôn cả cô gái kia của anh qua đây ăn chung.


Đùa gì vậy, đâu có thân thiết gì đâu.
Tiêu Dã giật nảy mình.
Đúng là quái đản, còn có thể gặp anh ấy ở đây. Nhưng mà cô gái ở bên cạnh anh ấy là ai nhỉ, giấu cũng kỹ thật đấy, bạn gái sao? Bình thường cũng không thấy anh ấy nhắc đến gì cả.

Anh ấy là Tiêu Dã?
Trình Tần hơi đổ người về phía trước, liếc mắt, nhìn thấy anh ấy đang đưa thực đơn cho cô gái kia bèn chép miệng mấy tiếng:
Người thật đẹp trai hơn trong ảnh, vóc dáng cũng khiến người ta thèm thuồng quá đi.

Hi cái quái gì chứ.
Trình Tần quay đầu lại nhìn, vừa mới có hai người đi vào quán, một nam một nữ. Người đàn ông đó cũng đã nhìn thấy Thịnh Đường, sững sờ giây lát rồi nhanh chóng bình thường trở lại, cũng uể oải giơ tay ra hiệu về phía này, sau đó ngồi xuống vị trí sát tường, chếch phía trước.
Ở bàn bên, Tiêu Dã bảo người đi cùng gọi trước, anh ấy qua chào hỏi bạn bè. Người đi cùng gật đầu, nhìn anh ấy bằng ánh mắt chan chứa tình cảm, nói: Đợi anh quay lại mình cùng gọi.
Khi Tiêu Dã tới bên bàn của Thịnh Đường, chỗ xiên nướng họ gọi lúc sau vẫn chưa được bê lên. Anh ấy nhìn thấy vậy bèn tiện đà ngồi xuống bên cạnh Thịnh Đường, cười nói:
Ăn cũng sớm thật đấy, trông có vẻ như sắp ăn hết bữa rồi.


Càng giàu có lại càng k5eo kiệt, cậu cứ yên tâm mà ăn, tối nay thoải mái.

Trình Tần đang định nói không biết có phải hôm nay mặt trời mọc từ đằng tây hay không thì nhìn thấy Thịnh Đường giơ tay về phía sau lưng cô, vẫy vẫy chào một tiếng như một chú mèo chiêu tài vậy: Hi…

Này này này.
Thịnh Đường gõ lên mặt bàn:
Thu ngay ánh mắt lại, cậu còn chút giác ngộ nào của việc vừa bị đá đít không? Sao mình cảm thấy cậu không hề đau khổ tuyệt tình chút nào vậy?


Tuyệt chứ, mình nhất định sẽ tuyệt mười tám đời tổ tông nhà hắn.
Đúng như cô mong muốn, Trình Tần quay trở lại:
Gặp phải chuyện này, phẫn nộ to hơn đau khổ. Bắt mình rơi nước mắt vì thằng oắt đó ư? Hắn đáng sao?

Tiêu Dã tò mò, cầm lấy hóa đơn nhìn nhanh… Một trang, hai trang, ba trang…

Hai em… ăn hết được không?
Anh ấy cảm thấy hoa mắt.
Thịnh Đường mím môi cười khẽ, cũng không nói gì.
Ông chủ cầm hóa đơn của bàn này đi tới, chân thành khuyên nhủ:
Những món bàn này đã gọi, đừng nói là ba vị, cho dù có thêm ba người nữa tới cũng không ăn hết.

Từ góc độ của Trình Tần vừa hay có thể nhìn thấy rõ ràng, sắc nét diện mạo của người đàn ông. Cô ấy quay lại, trong ánh mắt ẩn chứa những tia sáng dữ như sói:
Đẹp trai đấy, chỉ là trông hơi quen.


Không quen được sao, cậu từng nhìn thấy ảnh mà, Tiêu Dã.

Thịnh Đường còn chưa kịp lên tiếng, Trình Tần đã nói trước:
Trình Tần, Trình trong ‘tiền đồ’, Tần trong ‘thủy tần’. Anh chính là gương mặt đại diện cho nhóm Sáu Viên Thịt Bằm, đại đệ tử cuối cùng của Giáo sư Hồ, được mệnh danh soái ca số một Đôn Hoàng, Tiêu Dã, Tiêu công tử phải không? Nghe danh tiếng đã lâu, bắt tay thì khỏi đi, đang dầu mỡ.

Cô ấy đáp lễ lại Tiêu Dã.
Bao nhiêu ngọt ngào trong quá khứ đã trở thành mây khói, thứ gọi là tình yêu gì đó quả nhiên có hạn sử dụng, cũng giống như mấy xiên nướng trên mặt bàn ăn này vậy. May mắn thì cắn phải một miếng tươi ngon, bình an không có vấn đề gì, còn đen đủi thì gặp phải miếng thịt để qua đêm, về nhà sẽ đau bụng, tiêu chảy. Nhưng vẫn phải cắn răng mà chịu, chung quy vẫn là do bản thân thèm một miếng ấy, hậu quả ra sao tự mình gánh chịu.
Khúc Phong chính là miếng thịt hỏng cô ấy nuốt vào bụng, khuấy đảo khiến cô ấy liên tục cảm thấy ghê tởm. Bây giờ việc cần làm chính là, cô ấy đã ăn kiểu gì thì cứ đào thải ra ngoài bằng cách đơn giản nhất.
Thịnh Đường tươi cười đáp lại:
Còn sớm chán, mời mọc chẳng bằng vô tình gặp mặt, bữa này của bọn em, anh mời đi.


Không thành vấn đề.
Tiêu Dã rất hào phóng, ngước mắt lên nhìn Trình Tần, rồi cười hỏi Thịnh Đường:
Bạn của em à? Giới thiệu qua chút đi.


Được thôi.
Lần này tới lượt3 Thịnh Đường gân cổ gọi:
Ông chủ, cho thêm năm mươi xiên thịt dê nướng, ba mươi xiên gân thịt, năm xiên cánh gà. À, cho thêm một ph9ần combo Bối Lặc gia, lấy những món ngon nhất đấy nhé!

Lần này tới lượt Trình Tần mắt tròn mắt dẹt, khó khăn lắm mới nuốt t6rôi được miếng thịt gà, nói:
Cậu quả thật không khách khí chút nào, gọi nhiều như vậy, cậu bao à.

Thịnh Đường hiểu lầm ý của anh ấy:
Anh cũng bảo vệ người ta quá đấy. Một lần lạ, hai lần quen. Anh giới thiệu qua cho bọn em làm quen là biết nhau ngay thôi?

Tiêu Dã khẽ buông một tiếng thở dài, không ngại ngần sự có mặt của Trình Tần, nói nhẹ nhàng với họ:
Nói thật nhé, anh còn không nhớ cô gái ấy tên là gì nữa.


Ôi chao, có tâm ra phết đấy Đường Đường, xem ra em không ít lời khen anh trước mặt chị em của em đâu nhỉ.
Tiêu Dã vui như mở cờ trong bụng, cũng giơ tay đáp lễ lại:
Danh hiệu soái ca số một Đôn Hoàng thì không dám ngông cuồng tự xưng, nhưng gương mặt đại diện dùng cho tôi thì cũng khá phù hợp đấy. Trình cô nương thật có mắt nhìn người.

Dứt lời, anh ấy hướng về phía ông chủ, hét to:
Bên này thêm món!
Sau đó, quay đầu nhìn họ và nói:
Gọi nhiều thêm một chút, muốn ăn cái gì cứ ăn hết sức mình!

Thịnh Đường sững người.

Ngược lại, Trình Tần hiểu ra ngay mọi chuyện, đập bàn:
Em hiểu rồi.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Tên Anh Là Thời Gian.