Chương 142: SƯ PHỤ, ANH Ở ĐÂU?
-
Tên Anh Là Thời Gian
- Ân Tầm
- 877 chữ
- 2022-02-04 05:31:09
Suốt cả một ngày trời, Giang Chấp chẳng ăn uống gì mấy, bên cạnh bàn để không ít bánh ngọt, bánh quy. Khi cầm theo tài l8iệu đi vào phòng, Trình Gia Hủy thậm chí còn nhìn thấy bữa trưa đã nguội ngắt vẫn còn bày ra đó.
Buổi trưa anh không ăn cơm thì thôi, đâu thể bắt mọi người cũng thức cùng anh tới khuya mà bụng dạ lép kẹp được, đúng không, anh tự xem xem bây giờ là mấy giờ rồi?
Trình Gia Hủy đặt cốc trà sữa lên bàn:
Em cất công mua cho anh đấy, anh uống tạm đi, lát nữa cùng ra ăn cơm.
Giang Chấp đánh mắt nhìn giờ, quả thực cũng muộn lắm rồi.
Trình Gia Hủy có một câu nói rất có lý. Đó đều là những thầy giáo đã có tuổi rồi, lỡ như vì anh bỏ đói mà xảy ra chuyện gì thì… Chủ yếu vẫn là vì anh không muốn chạy qua chạy lại bệnh viện.
Thấy sắc mặt anh có chút ngập ngừng, Trình Gia Hủy mừng thầm trong lòng, nhất thời cảm thấy mình đã suy nghĩ hơi nhiều.
Trình Gia Hủy nghe các thầy ở Cố Cung nói, ban đầu Giang Chấp không chấp nhận khôi phục bích họa lăng mộ, cùng lắm chỉ chịu đưa ra một số phương hướng dựa theo kinh nghiệm. Về sau vì anh muốn tới Quyện Cần Trai nên các thầy mới tranh thủ
kiếm
ngược lại một món. Đến tận bây giờ cô ấy vẫn chưa thể hiểu được, trong Quyện Cần Trai rốt cuộc có thứ gì có thể khiến anh chấp nhận điều kiện. Những thứ tồn tại trong đó, cho dù nhắm mắt lại, anh cũng đều nắm rõ nằm lòng rồi mới phải chứ.
Hơn nữa, với tính cách của Giang Chấp từ trước tới nay, có đánh chết anh cũng sẽ không bước vào Quyện Cần Trai nửa bước, bây giờ sao bỗng dưng lại thay đổi suy nghĩ?
Trời ơi, anh đừng có băn khoăn nữa, tài liệu cũng hòm hòm rồi, coi như chúc mừng đi. Quan trọng là, các thầy đều là người có tuổi rồi…
Thấy vậy, Trình Gia Hủy khẩn trương giục giã anh.
Giang Chấp quả thực có chút ngập ngừng.
Nghe những lời này, tâm trạng của Trình Gia Hủy hết căng thẳng lại tới buồn bã. Thì ra anh gắng sức như vậy chẳng qua chỉ vì không muốn tiếp tục dính líu quá nhiều công việc với bên này. Thật ra cô ấy có chút ảo vọng, cảm thấy có thể giữ anh ở lại đây một ngày, kiểu gì cũng tranh thủ được chút thời gian để ăn uống, trò chuyện, thậm chí cô ấy còn nghĩ có khi nào có thể đi xem một bộ phim không…
Anh quả thực tới rất sớm, kết quả chỉ cắm đầu vào đống tư liệu lăng mộ, đến cửa phòng cũng không bước ra khỏi một bước.
Đối với thói quen làm việc3 của Giang Chấp, cô ấy đã hiểu quá rõ rồi, một khi bận rộn lên là có thể tới mức độ không cần tính mạng.
Khi Giang Chấp đón9 lấy tài liệu, khuỷu tay không cẩn thận chạm vào chỗ bánh ngọt và điểm tâm. Anh liếc nhanh, đầu mày hơi nhíu lại. Tuy không nói gì 6nhưng Trình Gia Hủy vẫn lập tức cất gọn chỗ đồ ăn ấy đi, nhất là phần cơm đã nguội lạnh.
Di động đổ chuông.
Phá tan mọi dự định trong lòng Trình Gia Hủy vào thời điểm hoàn toàn không thích hợp.
Anh nhớ tới câu lúc trước Tiêu Dã khuyên nhủ mình: Cậu ấy à, đừng cá nhân quá. Dù sao đây cũng là Trung Quốc, những người trong cùng một ngành ngoài mặt vẫn phải qua lại với nhau. Tôi đâu thể lúc nào cũng kè kè bên cậu làm quan ngoại giao được, đúng không? Cậu ngoan đi, phải học cách trưởng thành…
Tuy rằng lúc đó nghe tới câu cuối cùng, anh suýt nữa bóp chết Tiêu Dã.
Ánh mắt anh hướng về cốc trà sữa… Chỉ là một cốc trà sữa, bên trong không thêm bất cứ topping gì, nó khiến anh bất chợt nhớ tới cốc trà sữa mà chính tay Thịnh Đường pha, dù là màu sắc hay hương vị cũng đều ngon hơn tất cả mọi thương hiệu trên thị trường.
Nha đầu chết tiệt, cả ngày trời không gọi một cuộc điện thoại nào, chắc chắn không chịu ở yên trong khách sạn. Cô mà ngoan ngoãn được như vậy, anh theo họ của cô luôn.
Anh đâu cần phải gắng sức đến vậy5. Tư liệu về bích họa trong lăng mộ có không ít phần bị mờ không còn nhìn rõ, cần chúng ta từ từ thảo luận. Anh xem, anh làm vậy, khiến các thầy cô khác cũng ngại đi ăn cơm, cả một ngày trời rồi.
Trình Gia Hủy nhẹ nhàng khuyên nhủ.
Giang Chấp không buồn ngẩng đầu lên:
Sớm thu thập xong sớm dứt điểm, sau này về lại Đôn Hoàng cũng không cần chạy qua đây nữa. Còn nữa, anh không đói, mọi người cứ ăn đi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.