• 1,830

Chương 200: "MAN" VƯỢT GIỚI RỒI! (1)


Trong số những gương mặt ngây người ấy có cả ông chủ họ Vương của Bánh Xe Thời Gian.

Chuyện kể rằng, kể từ khoảnh khắc nhì8n thấy Tư Thiệu lưng đeo cây đàn ghi-ta bước vào trong Bánh Xe Thời Gian, ông chủ Vương đã một lòng một dạ sắm vai Bá Nhạc, có th3ể nói chính là kiểu có thể bật đèn xanh cho Tư Thiệu thì sẽ bật đèn xanh, dù không thể bật đèn xanh cũng cưỡng ép bật đèn xanh. A9i dè, Tư Thiệu muốn tới quán bar ca hát chỉ đơn thuần là vì sở thích, thế nên từ đầu tới cuối không mở lời xin xỏ ông chủ, thậm c6hí chẳng mảy may suy nghĩ tới việc bước chân vào giới giải trí, trong phút chốc bóp nát trái tim Bá Nhạc của ông chủ Vương thành 5những mảnh vụn.
Lần này là dịp hiếm hoi Tư Thiệu cầu xin ông chủ Vương. Từ rất lâu trước đó, anh ấy đã có lời trước với ông chủ Vương. Ông chủ Vương vừa nghe nói Tư Thiệu định tỏ tình với một cô gái liền cho rằng đây là đại sự, ngay lập tức chuẩn bị sẵn sàng cho một
buổi tiệc tỏ tình
thật mới mẻ, khác thường, chỉ cần đợi tới khi Tư Thiệu bên này tỏ tình, cô gái ấy gật đầu ở bên kia thì lập tức hoa tươi, đèn led, tháp bánh ga-tô, rượu vang, rượu sâm panh được vận chuyển từ nước ngoài về cùng với các món ăn ngon sẽ được cung cấp vô hạn.
Kết quả bài nhạc đã dừng lại, kế hoạch dở dang nửa chừng. Bên này ông chủ Vương vẫn còn đang chuẩn bị đợi thời cơ hành động. Ông ấy ngó đầu ra nhìn, toàn bộ quán bar đứng hình như một hình ảnh tĩnh vậy. Chuyện này là sao nhỉ? Còn nữa, sao trên sân khấu lại có thêm một người đàn ông nữa?

Fan thần, có thể chụp chung với anh bức ảnh không?


Fan thần, em yêu anh!

Rất lâu sau, có một thanh âm lảnh lót, giống như bị ai bóp chặt cổ, khó khăn lắm mới có thể bật ra được:
Anh… đã ký chữ gì lên người em vậy?
Giọng nói ấy vọng vào tai Thịnh Đường, khiến cô giật thót mình.
Sao giọng nói này lại quen tai thế nhỉ?
Tiếng hò reo, tiếng thảng thốt và tiếng la hét inh tai trở thành một con sóng cuồn cuộn dâng lên, gào rít, càn quét toàn bộ quán bar. Con sóng này từ bốn phương tám hướng ập tới, trở thành một con sóng dữ. Từng tiếng
Fan thần
tưởng chừng như làm bật tung mái nhà ra, sau đó tiếng la điên cuồng câu nào cũng có:

Fan thần, xin chữ ký!

Đang mải nghĩ thì nghe thấy có người la hét:
Fan thần! Anh ấy là Fan thần!

Âm thanh ấy giống như một chiêu thức phá giải phong ấn. Toàn bộ quán đồng loạt ồ lên, mồm năm miệng mười. Có người chỉ tay lên sân khấu, có người chỉ tay vào tờ poster. Nếu không tại sao người ta lại nói trên con đường theo đuổi thần tượng, độ nhạy cảm của con gái bao giờ cũng cao hơn con trai. Rất nhanh, dưới sân khấu đã vang lên những tiếng hô vang nối tiếp nhau không dứt: Là Fan thần! Fan thần!
À à à, là giọng nói của chính cô sao?
Từ tận đáy lòng lại có một thanh âm khe khẽ vang lên: Thịnh Đường, mày giỏi gớm đó. Vào lúc này mà vẫn có thể hỏi một câu như vậy.
Ừm, lát nữa liệu có thể bàn bạc chuyện hợp tác gì đó không nhỉ?
Quay lại với Thịnh Đường, bên dưới đã sôi nổi, rầm rộ lắm rồi, cô vẫn còn đang ngẩn người nhìn thẳng vào đôi mắt của Giang Chấp. Đôi mắt của anh thật sự rất đẹp. Rõ ràng là một nụ cười nhẹ nhàng, thoáng qua, vậy mà tràn vào trong ánh mắt lại trở thành đầm nước, là
Đào hoa đầm rộng sâu ngàn thước
dưới ngòi bút của Lý Bạch() ư? Sao cô lại có cảm giác mình đang không ngừng chìm dần, chìm dần xuống… Mọi thứ xung quanh dường như đều không còn tồn tại.
() Một câu thơ trong bài
Tặng Uông Luân
của Lý Bạch. Bản gốc: Đào hoa đầm thủy thâm thiên xích.
Chỉ còn anh và cô.
() Baidu Baike là một bách khoa toàn thư trực tuyến hợp tác bằng tiếng Trung Quốc thuộc sở hữu của công ty công nghệ Trung Quốc, Baidu. Nó được ra mắt vào tháng 4 năm 2006. Sau 20 ngày, nó đã có hơn 300.000 người dùng đăng ký và hơn 100.000 bài viết, vượt qua con số trong Wikipedia tiếng Trung.
Có phần giới thiệu về những bích họa danh tiếng trên thế giới, trong đó có nhắc tới cái tên Fan thần này, sau đó tỉ mỉ ngắm nhìn những bức bích họa mà anh từng khôi phục… Ông chủ Vương cảm thấy có không ít bức bích họa đều đạt tới cấp quốc tế. Đương nhiên, vẫn còn một số bức ông ấy còn chưa từng nghe tên, nhưng nhìn hàng dãy tên bích họa như thế liền cảm thấy người này cực kỳ siêu. Cộng thêm có không ít các sinh viên Đại học Z đang có mặt ở đây ngay lúc này, có thể khiến họ điên cuồng như vậy chắc chắn phải là
chiến đấu cơ
trong số những nhân vật đẳng cấp rồi.
Cô gái đang phấn khích tột cùng, buông một câu: Dĩ nhiên rồi, ai dám mạo danh Fan thần chứ? Anh ấy là truyền kỳ, là vinh quang. Người xung quanh có thể bắt chước được sao?
Ông chủ Vương cho mượn địa điểm quán bar để cho mọi người chúc mừng chuyện này dĩ nhiên là biết chuyện. Nhưng ông ấy vẫn nghĩ đây là một mánh khóe của của Tư Thiệu để lấy lòng con gái, thế nên trọng điểm vẫn phải rơi vào chuyện Tư Thiệu bày tỏ tình cảm. Vậy mà nhìn thế này thì… Ông chủ Vương khẩn trương lên mạng tra cứu nhanh, thông tin chắc chắn không thể nhiều như một ngôi sao, thậm chí còn không có giới thiệu trên Baike(). Có điều… ông ấy mở đường link online của một bài tạp chí rất có uy tín, trong lòng âm thầm kêu lên một tiếng
Ôi chao
.

Có tiếng nhạc hay không hình như vẫn vậy, bởi vì sóng âm phát ra từ tiếng hò reo của tất cả mọi người có thể phủ lấp bất kỳ thể loại âm nhạc dữ dội nào. Ông chủ Vương quan sát thấy tình hình này là có vấn đề rồi. Ông ấy len sâu vào trong đám đông, kéo một cô gái trông có vẻ kích động đến sắp ngất, chỉ tay lên tấm poster trên sân khấu và hỏi: Là cùng một người sao?
Tuyệt đối không phải cô, bởi vì tay chân của cô còn chưa thể cử động đây này.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Tên Anh Là Thời Gian.